Cố Tư Vũ, hình ảnh của anh vẫn luôn hiện hữu trong đầu cô, mặc dù cô đã cố gắng đẩy anh ra nhưng gần như là không thể. Chẳng hiểu vì lí do gì mà cô cứ bị anh ám ảnh như vậy suốt một tuần. Mỗi khi rảnh rỗi, ngồi mơ màng là y như rằng dáng vẻ lúc anh đến gần cô lấy hộ cuốn sách trên kệ tủ là mặt tự động đỏ bừng! Mà ngay cả bản thân cô cũng không biết.
Hạ Quân Dao ở giường đối diện vô tình nhìn qua giường của Tạ Tranh lại thấy vẻ mặt ngây ngốc hồng hồng liền không nhịn được mà lên tiếng.
“Cô nương đang nghĩ gì mà mặt mày đỏ hết thế kia”
“Á?”
Tạ Tranh bị Hạ Quân Dao làm cho giật mình vội xua ngay ý nghĩ trong đầu cô thất thanh kêu
“Mình có nghĩ gì đâu, tại hôm nay thời tiết có phần nóng bức nhỉ?”
“Cũng phải, mình thấy hơi nóng thật hay là ra ban công hóng gió đi” Hạ Quân Dao vui vẻ tiến đến lôi Tạ Tranh ra ngoài ban công đứng.
Phòng kí túc xá của cô ở khá cao nên gió lùa vào rất nhiều còn mang theo khí mát, phút chốc khiến tâm tình Tạ Tranh thoải mái hơn rất nhiều.
Làn gió mát lùa qua mái tóc đen dài óng mượt của cô, đôi chân mày thanh thoát giãn ra, hai mắt cũng nhất thời nhắm lại cảm nhận bầu không khí yên ắng trong lành và mát mẻ.
“Thích thật”
Còn đang thả hồn với đất trời thì có một âm thanh từ dưới lầu truyền lên
“Cố học trưởng!”
Tạ Tranh nghe thoang thoáng ra ba chữ này liền mở mắt nhìn ra phía trước sân bên dưới. Từ độ cao này có thể nhìn thấy rất rõ Cố Tư Vũ đang ở dưới sân kí túc xá còn có thêm một cô gái khác trên tay cầm một lá thư cẩn thận đưa hai tay cho anh.
“Mong anh nhận lấy tấm lòng của em”
Không phải chứ? Cố Tư Vũ là đang được tỏ tình sao? Mà cũng đúng anh là một người vừa thông lại còn đẹp trai cả cái trường này đi đến đâu đều có các nữ sinh bủa vây đến đó. Cô là nghĩ quá nhiều rồi! Nhưng mà cô gái này rất dũng cảm nha! Dám đứng ở trước mặt Cố Tư Vũ mà thổ lộ tấm lòng của mình. Con người Cố Tư Vũ vô cùng khó đoán lại còn có sự lạnh lùng xa cách, chỉ cần anh nhìn cô thôi thì một tầng cảnh giác đã được đẩy lên cao vậy mà cô gái ấy có thể đứng như vậy mà tỏ tình với anh. Đúng là nể phục thật!
Trong lòng thầm cảm thán nhưng sau đó lại vô cùng chú ý đến diễn cảnh bên dưới hình như cô đang để ý đến phản ứng của anh. Cô không biết tại sao lại cảm thấy có chút khó coi không muốn tiếp tục để ý đến nữa nhưng hai mắt vẫn cứ dán xuống bên dưới không rời
Gương mặt lạnh lùng chẳng buồn để ý đến vẻ mặt ngại ngùng đầy hy vọng của cô gái đó. Ánh mắt anh lơ đãng nhìn lên trên cao lại vô tình bắt gặp đôi mắt sáng như ánh trăng đang chiếu rọi xuống chỗ anh. Sự giao nhau bất chợt khiến Tạ Tranh liền giật bắn mình, cô vội vàng quay mặt đi chỗ khác vờ như chưa từng nhìn thấy gì cả. Tim như muốn nhảy dựng ra ngoài vì hoảng sợ.
Cố Tư Vũ sao lại nhìn lên đây? Đôi mắt anh ta thật khiến người khác phải run rẩy, quá đáng sợ aaa...
Vẻ mặt hơi dịu đi, môi anh lại nhoẻn lên thầm cười. Cô gái kia đột nhiên kinh ngạc cứ tưởng anh đang cười với cô, trong lòng liền trải đường nở đầy hoa!
Nhưng mọi thứ đều tan vỡ ngay sau đó, Cố Tư Vũ không nhanh không chậm chẳng nói lời nào chỉ lách người đi thẳng một đường, lá thư màu hồng cài hoa của cô gái kia anh không hề ngó dòm đến. Một màn kinh điển như vậy khiến cô gái đó chết lặng mà cả Tạ Tranh cũng nhất thời há miệng.
“chậc chậc...thật tội nghiệp, Cố học trưởng quá vô tình đi?” Hạ Quân Dao đứng kế bên lắc đầu đầy thất vọng nói một câu
Tạ Tranh từ trạng thái cứng đờ liền quay sang hỏi.
“Anh ta lúc nào cũng vô cảm như vậy à?”
“Còn phải nói! Tuy rằng đẹp trai tài giỏi có thừa lại còn được lòng bạn nữ ở trường nhưng tính cách lại khác hẳn Lưu Khải của mình. Cố học trưởng là người chỉ có thể đứng ngắm từ xa, bởi vì anh ấy chẳng bao giờ để tâm đến một ai cả! Con gái vây quanh cỡ nào cũng không thèm ngó dòm đến...”
Thật không vậy trời? Tạ Tranh nhớ lại mấy lần trước đây anh đặc biệt chú ý theo đuôi cô thì tim lại một lần nữa đập mạnh không kiểm soát lồng ngực theo lời nói của Hạ Quân Dao mà thấp thỏm. Vậy cách anh ta đối xử với cô là gì? Không phải là anh ta để ý đến cô chứ?
“Không phải!” Tạ Tranh đột nhiên hét lên một câu khiến Hạ Quân Dao giật cả mình tưởng đâu là đang trả lời lại lời nói của mình nên liền vỗ vai nói tiếp
“Đó là sự thật! Cố học trưởng đã được tỏ tình như thế không biết bao nhiêu lần rồi...chỉ có điều mỗi lần như vậy chỉ khiến người ta cảm thấy tội nghiệp giống như cô gái ở dưới đó thôi! Cậu xem...cô ấy đang ngồi khóc lóc sướt mướt kia kìa”
Tạ Tranh nhìn xuống bên dưới, đúng là cô ấy khóc rất thê thảm, chắc có lẽ là cô ấy đã rất thích Cố Tư Vũ!
Vậy mà cái tên đó lại phũ phàng như vậy, nếu không thích có thể từ chối khéo mà? Sao lại thô lỗ lạnh lùng như vậy? Hừ khó ưa chết đi được.
Không nỡ đứng lại xem thêm được nữa, Tạ Tranh liền quay người đi lại vào trong phòng.
***
Đến cuối kì nhà trường dán thông báo tổ chức đi cắm trại qua đêm. Ấy thế là Hạ Quân Dao háo hức lôi theo Tạ Tranh đi chuẩn bị, mặc dù cô chẳng muốn đi một chút nào, một phần vì rất mệt, một phần vì cô còn phải ở lại xử lí nốt đống bài cuối kì kia! Nhưng tránh làm sao thoát khỏi miệng lưỡi dẻo ngọt nũng nịu của Hạ Quân Dao?
Cô đành gật đầu đồng ý.
Trong chuyến đi, trên xe vô cùng náo nhiệt nhưng có một điều kì lạ đó chính là mỗi xe đều sẽ có thêm một đàn anh lớn để chỉ bảo và hướng dẫn mà người làm việc đó lại là Cố Tư Vũ. Hạ Quân Dao thì mải mê say sưa đàn hát trên xe, riêng chỉ có Tạ Tranh là ngồi an tĩnh bên cạnh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cô hơi mở cửa xe một chút cho cố không khí, gió từ bên ngoài bắt đầu thổi vào, gương mặt sắc xảo của cô lại được làn gió hôn khẽ lên, mái tóc cũng theo đó bay ra phía sau phấp phới. Cảm nhận sự mát mẻ cùng thoải mái trong người đột nhiên cô lại có cảm giác như có một ánh mắt nào đó đang nhìn về hướng của mình. Đúng như bản năng cô ngẩng đầu nhìn lên lại bắt gặp ngay đôi mắt sâu hút đen láy của Cố Tư Vũ! Anh đang nhìn cô...
Sự chạm mắt khiến Tạ Tranh có phần bối rồi mà cô lại thấy trong đáy mắt anh thoáng chút tia kinh ngạc.
Quay lại hướng cửa sổ, Tạ Tranh cố gắng trấn an bản thân rằng anh ta không thấy mình. Trống ngực đập như một khúc nhạc hoành tráng.