“Có bản lĩnh thì đừng quay lại”
Thời điểm Hứa Hân chạy xuống cầu thang, đúng lúc Lý Nguyệt Hoa mang theo một chậu nước nóng đổ từ trên tầng hai xuống, bà chống nạnh, đứng trên ban công mắng to. Giọng của bà vừa sắc lại mỏng, mỗi lần hét lên nghe như có vô số cây kim cào trên tường xi-măng.
“Đồ điên“.
Hứa Hân nhỏ giọng mắng, cô nặng nề đeo cặp lên vai.
“Rầm” một tiếng, Hứa Hân đá chân vào cánh cửa sắt ở đầu hành lang.
Con chó lông vàng nằm dưới đất mở mắt, nhe răng sủa đầy cảnh giác. Trên tầng hai, đứa bé vì tiếng ồn mà tỉnh giấc, lớn tiếng khóc, âm thanh như một lưỡi dao sắc ngọt cắt ngang qua lớp sương mù dày đặc và u ám.
Ở thành phố này, khu Xuân Hoa luôn nổi tiếng vì sự nghèo đói và rách nát.
Những cột điện xấu xí treo đầy quần cộc cùng tã lót của trẻ em, mặt đất lúc nào cũng có những vũng nước đọng, sự tồn tại của khu phố này giống như một vết sẹo xấu xí hằn lên trái tim thành phố Z hoa lệ.
Không một ai nguyện ý sống tại nơi đây, chỉ cần có cơ hội, bọn họ sẽ chuyển đi hết. Chỉ có Hứa Hân cùng Lý Nguyệt Hoa đã sống tại đây được 17 năm.
Đầu óc Hứa Hân đau buốt, cô bước đi thật nhanh trên đường, trước ngực như có gì đó chặn lại ép cô tới không thở nổi. Cô biết nguyên nhân khiến Lý Nguyệt Hoa tức giận như vậy, không phải vì chuyện cô xin bà 500 đồng mà là vì Ngô Kiến Quân đêm qua không đến.
Ngô Kiến Quân là người tình của Lý Nguyệt Hoa, ai cũng nói như vậy. Nhưng chỉ có Lý Nguyệt Hoa nói với cô, Ngô Kiến Quân là ba của cô.
Thời điểm Lý Nguyệt Hoa nói những lời này, Hứa Hân lạnh mặt nói mình chỉ có một người ba duy nhất. Cũng chính vì vậy cô đã bị Lý Nguyệt Hoa cho một bạt tai.
Hứa Hân buồn bực đá một viên sỏi trên mặt đất, viên sỏi bay qua đập vào tường rồi rơi xuống, lăn vào lốp một chiếc xe đang đậu dưới lòng đường. Cô ngẩng đầu, ánh nắng mùa thu chiếu lên gương mặt trắng nõn, cảm xúc nóng rực khiến Hứa Hân không mở nổi mắt.
Nhưng chuyện khiến cô cảm thấy phiền nhất lúc này không phải vì cãi nhau với Lý Nguyệt Hoa mà là việc đến nhập học ở cao trung Z. Hôm nay là ngày đầu tiên cô chuyển đến trường mới.
Từ xa đã nhìn thấy sân trường lát gạch đỏ của cao trung Z, từng tốp học sinh mặc đồng phục xanh trắng đeo cặp sách bước qua cổng trường. Là trường cao trung nổi tiếng nhất thành phố, danh tiếng của cao trung Z cũng sáng chói như tấm bảng treo trên cửa vòm.
Đại đa số học sinh theo học tại trường đều là những người có thành tích ưu tú, tuy nhiên ở Z Trung vẫn có hai thành phần học sinh, một là thành tích đặc biệt xuất sắc, vào học tại trường bằng chính kết quả của mình trong kỳ thi vào cao trung; một bộ phận còn lại là dựa vào gia thế, cha mẹ của họ nộp một khoản lớn các loại phí tài trợ để giành được một chỗ quý giá trong danh sách cho con của mình.
Hứa Hân vốn thuộc về top học sinh đầu tiên, nhưng hiện tại lại trở thành loại thứ hai.
Trong văn phòng, chủ nhiệm lớp 11-1 Chu Bạch Vi rót cho Hứa Hân một chén nước, ôn hòa nói: “ Chuyển trường vào thời điểm này sẽ có áp lực rất lớn. Nhưng không cần lo lắng, thầy cô giáo và học sinh trong trường đều rất tốt, em chậm rãi làm quen sẽ thích ứng được thôi“.
Hứa Hân gật nhẹ đầu, nói cảm ơn với cô ấy.
Hứa Hân vốn không phải là một người hoạt ngôn, vì vậy buổi làm quen lần này phần lớn đều là Chu Bạch Vi chủ động trò chuyện.
Một tuần trước, thầy chủ nhiệm khối đến gặp cô nói rằng em học sinh sắp chuyển đến là con gái của Ngô tổng, còn đặc biệt dặn dò cô phải chăm sóc cẩn thận. Ngô tổng trong lời thầy chủ nhiệm cô Chu đã từng nghe nhắc đến, nhưng theo cô nhớ Ngô tổng chỉ có một người con gái bằng tuổi Hứa Hân, trước đây cũng đã từng bỏ ra tầm 10 vạn để xin vào trường, hiện tại cô bé đang học tại ban quốc tế của Z Trung, vì sao bây giờ lại có thêm một cô con gái nữa?
Cô Chu không hiểu được nhưng cũng không muốn hỏi. Mối quan hệ trong giới nhà giàu thường rất phức tạp, dân thường như cô vẫn không nên nhiều chuyện.
Cô Chu hỏi han thêm vài vấn đề rồi cũng kết thúc cuộc trò chuyện.
“ Đi thôi, cô dẫn em đi xem phòng học nhân tiện làm quen dần với môi trường mới“.
“Vâng ạ“. Hứa Hân nhấc túi xách lên, ngoan ngoãn theo sát sau lưng cô Chu.
Trên đường dẫn Hứa Hân đi đến phòng học, cô Chu nghiêng đầu liếc về phía sau mấy lần. Kỳ thật cô cũng không biết nên đối đãi thế nào với bạn học sinh mới an tĩnh này.
Hứa Hân có vẻ bề ngoài ngoan ngoãn, làn da hơi tái, dáng người nhỏ nhắn, cao gầy, vì bình thường kiệm lời cũng không hay thể hiện mình, cho nên rất ít người chú ý đến ngũ quan tinh xảo như búp bê của cô.
Nếu nhìn vẻ bề ngoài của Hứa Hân ai cũng nghĩ cô bé là loại sinh lười biếng ham chơi, nhưng theo Chu Bạch Vi tìm hiểu, trong một năm Hứa Hân học lớp 10 ở W Trung, hầu như môn nào cô bé cũng đều đứng nhất, thậm chí có mấy lần diễn ra các kỳ thi chung, cô bé là người duy nhất không phải học sinh của Z Trung có điểm nằm trong top 10 toàn thành phố.
Việc học sinh Z Trung có thể chiếm phần lớn vị trí trong Top 10 không phải vì bọn họ có chính sách ưu đãi đặc biệt gì, mà những người này vốn đã vô cùng ưu tú, hơn nữa cũng vô cùng may mắn. Cha mẹ bọn họ đều là quản lý cấp cao của các xí nghiệp, hoặc nếu không cũng là cán bộ trong văn phòng chính phủ hay giáo sư đại học, dĩ nhiên con cái của những người này từ khi còn bé đã được học ở nhà trẻ tốt nhất, rồi đến trường trung học phụ thuộc tốt nhất, sau đó thuận theo tự nhiên mà vào học tại cao trung số một thành phố, về sau nếu không ngoài dự tính sẽ lại thi vào các trường đại học hàng đầu cả nước.
Nếu lấy ra so sánh, trình độ giảng dạy ở W Trung kém xa so với Z Trung, thậm chí môi trường học tập ở đây cũng vô cùng kém, thường xuyên xảy ra tình trạng đánh nhau, ẩu đả, yêu sớm. Thật sự khó mà tưởng tưởng được trong hoàn cảnh như vậy, một nữ sinh an tĩnh, nhu thuận làm cách nào duy trì được thành tích học tập tốt như thế.
“Trật tự, trật tự nào“.
Chu Bạch Vi bước vào lớp, dùng cây thước thẳng gõ lên bảng đen.
Ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ làm hiện lên từng hạt phấn trắng lơ lửng trong không trung. Hôm nay là ngày học đầu tiên sau kỳ nghỉ hè,
chuông vào lớp vừa vang lên, trong phòng học lúc này đã tràn ngập tiếng cười đùa của học sinh, trên mặt bàn phủ kín các loại sách giáo khoa cùng bài luyện tập viết chi chít chữ, một cây bút trên bàn học lăn qua lăn lại rồi rơi xuống kêu lạch cạch trên mặt đất.
Trong phòng học, tốp ba tốp năm học sinh chụm lại với nhau trò chuyện, lúc này không hẹn mà đều hướng ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía cô Chu cùng Hứa Hân đang đứng trên bục giảng.
Học sinh chuyển trường, chuyện này rất kỳ lạ.
Phải biết rằng hiện tại đã bước vào năm học mới, danh sách các lớp có học sinh vào trường bằng kết quả thi đã được xếp đầy từ lâu, lúc này không thể dùng điểm thi để xin vào trường nữa. Cho nên nếu muốn chuyển đến Z Trung thì chỉ có một khả năng, đó là gia cảnh phải giàu có, cực kỳ giàu có. Nhưng bạn học mới này trên người mặc đồng phục học sinh bình thường, chân đi một đôi giày chơi bóng giá không rẻ cũng không đắt.
Cô Chu nói: “Từ hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm thành viên mới. Hứa Hân, em giới thiệu bản thân với các bạn cùng lớp đi“.
“Mình tên là Hứa Hân”
Vừa nói cô vừa cầm lấy viên phấn trắng viết tên mình lên bảng. Sau khi viết xong cũng chỉ đứng sang một bên, không nói thêm một câu thừa thãi nào.
Những bạn học khác cảm thấy có chút bất ngờ, bạn học nữ này có cá tính.
“Được rồi, được rồi“. Cô Chu vỗ tay: “Hiện tại mọi người đã làm quen với bạn học mới, sau này cùng nhau giúp đỡ bạn“.
Ánh mắt cô Chu lướt qua một vòng quanh phòng học, lớp học tổng cộng có bốn mươi lăm học sinh, hai người ngồi một bàn, có bốn dãy bàn, dãy thứ nhất thiếu một cái bàn được chuyển xuống chỗ cửa sau, vừa vặn khiến một người không có bạn cùng bàn.
Vì vậy cô Chu chỉ về vị trí trống kia, nói:“ Hứa Hân, em trước hết ngồi tạm ở chỗ này đi“.
“Vâng ạ“.
Hứa Hân đeo cặp sách đi về chỗ của mình. Bàn của cô đặt gần cửa sổ, đây không phải một chỗ ngồi quá tốt bởi vị trí này là nơi bị giảm thị hành lang dễ dàng nhìn thấy nhất.
Khi Hứa Hân đi đến chỗ ngồi của mình, cô cúi người nhặt cây bút rơi dưới đất rồi trả lại cho bạn học xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa ngồi bàn phía trước.
“Cảm ơn!” Bạn học tóc đuôi ngựa chủ động đáp lại, cô ấy nâng ghế tựa vào thành bàn của Hứa Hân, nghiêng người bắt chuyện với cô: “Cậu tên là Hứa Hân phải không?”
“Đúng vậy“. Hứa Hân gật nhẹ đầu, cô kéo ghế ngồi xuống, đem cặp sách đặt lên mặt bàn.
Thôi Tuệ Lợi gật đầu tỏ vẻ đã biết, cô ấy lấy từ trong cặp ra một viên kẹo hoa quả đưa cho Hứa Hân, bản thân cũng lột vỏ một viên đưa vào miệng, một bên má hơi phồng lên hỏi Hứa Hân: “ Vì sao cậu lại chuyển trường vào lớp 11? Bình thường có rất ít người dám thay đổi môi trường mới vào thời gian này“.
“Gia đình mình xảy ra chút chuyện”, Hứa Hân nói đơn giản.
Thấy cô giải thích qua loa, Thôi Tuệ Lợi cũng không hỏi thêm về vấn đề này. Cô ấy lại hỏi tên trường cấp ba cũ của cô. Hứa Hân nói mình học ở W Trung.
Thôi Tuệ Lợi rất nhiệt tình giới thiệu cho Hứa Hân các bạn học cùng lớp. Ai có thành tích tốt, ai là người thích nghịch ngợm, gây sự.
Hứa Hân ngồi nghe cô ấy nói, yên lặng ghi nhớ vào trong đầu. Cô nghĩ tốt nhất mình vẫn nên làm quen với bạn cùng bàn, nhưng đã sắp hết buổi sáng của ngày học đầu tiên, cái người bí ẩn thấy đầu không thấy đuôi này đến tận tiết cuối cũng không thấy bóng người, chỉ có duy nhất một bàn đầy sách, bài thi cùng các loại đồ vật lẫn lộn để trong ngăn bàn.
Hứa Hân hỏi Thôi Tuệ Lợi” Bạn cùng bàn của mình tên là gì vậy?''
“Cậu nói đến Sầm Bắc Đình?”, cô ấy ngậm một cây kẹo que trong miệng liếm một vòng, thời điểm lấy cây kẹo ra còn phát ra một tiếng “Bóc“.
Để đánh giá người bạn cùng bàn này của Hứa Hân, Thôi Tuệ Lợi chỉ có thể trả lời bằng một cái chép miệng.
Cái đánh giá này rõ ràng có ý sâu xa nhưng lại khiến Hứa Hân không khỏi có cảm giác khẩn trương.
Đến buổi trưa, câu chuyện về Hứa Hân chuyển trường đến Z Trung được mang ra bàn luận khắp trường.
Bạn học sinh mới này rốt cuộc là vị thần thánh phương nào, vì sao vào thời điểm mấu chốt của lớp 11 lại kiên quyết chuyển đến đây?
Trong môi trường nào cũng có người rất giỏi đi nghe ngóng tin tức, rất nhanh bọn họ đã biết được hóa ra mẹ Hứa Hân là người tình của ba Ngô Nhạc Nhiễm bên ban quốc tế, còn ba ruột Hứa Hân là người chồng đã mất trước đó. Mối quan hệ này nhìn tưởng phức tạp, nhưng thật ra lại rất rõ ràng, nói tóm lại, mẹ của Hứa Hân chính là tiểu tam.
Ánh mắt mọi người nhìn Hứa Hân lập tức thay đổi. Cha mẹ là tấm gương của con cái, nếu như phẩm chất của cha mẹ không ra gì, như vậy con cái của họ có thể tốt được sao? Mẹ của cô là tiểu tam, còn cô thì sao? Liệu cô ấy cũng sẽ cướp bạn trai của người khác sao. Hơn nữa Hứa Hân lớn lên lại rất xinh đẹp.
Hứa Hân xoa nhẹ lỗ tai, từng chữ bọn họ nói cô đều nghe thấy. Đối với kết quả này Hứa Hân cũng không thấy ngoài dự đoán, cô chỉ cảm thấy kinh ngạc làm cách nào bọn họ biết được tin tức nhanh đến vậy.
Trong phòng ăn, mọi người vẫn đang nói chuyện. Có người ngồi ngay phía trước cô, không chút kiêng kị nói:“Đúng vậy, học sinh đấy được xếp vào lớp một“.
“Mẹ cậu ấy ở cùng một chỗ với ba Ngô Nhạc Nhiễm“.
Bọn họ quay đầu lại nhìn về phía Hứa Hân.
Hứa Hân nghe bọn họ thảo luận chán. Cô buông đũa, dùng khăn ướt lau ngón tay, sau đó đứng lên.
Cô đi đến bàn ăn của những người kia, sau đó cầm một chén nước trên bàn, đổ thẳng vào hộp cơm của bọn họ.
Sau giờ cơm trưa, Hứa Hân quay trở lại lớp, ghé người trên bàn làm bài thi. Cô đã viết xong một chương ngữ pháp tiếng Anh, lại giải thêm một vài bài tập vật lý. Ánh mặt trời ban trưa chiếu lên cửa sổ, chiếu đến cả người cô cảm thấy buồn ngủ, cô nhìn thời gian, trong lòng thầm nghĩ vì sao vẫn chưa đến giờ vào lớp.
Một lát sau, khi đồng hồ treo trên tường hiển thị đúng 12 giờ, một quả bóng rổ màu đỏ đột nhiên đập vào khung cửa, phía xa xuất hiện một nam sinh mặc áo hoodie màu trắng bị một nhóm người vây quanh, giọng nói cậu vang lên khắp hành lang: “ Mẹ kiếp, các cậu chơi quá dở, dở đến mức ba tôi cũng muốn khóc“.