Tuổi trẻ luôn tràn đầy sức lực, cho dù đã hoạt động trong thời gian dài cũng không thể khiến những thiếu niên này mệt mỏi. Nghỉ ngơi trong chốc lát, bọn họ đã lấy lại tinh thần, một lần nữa lao xuống sân bóng tranh đấu sôi nổi, mãi đến khi chuông vào học vang lên mới không tình nguyện trở về lớp.
Sầm Bắc Đình cầm khăn giấy ngào ngạt mùi hương không biết ai đưa lau mồ hôi trên trán, vì ra nhiều mồ hôi, làn da cậu nhìn càng trắng hơn bình thường. Mỗi ngày đến trường, hoạt động chính của cậu không phải ngủ thì chính là chơi bóng rổ, mỗi lần đánh bóng xong cả người đổ đầy mồ hôi, thời điểm trở lại lớp học trên người luôn có hương vị của ánh mặt trời.
Cậu vừa ngồi xuống liền dùng khuỷu tay chọt không ngừng vào người Hứa Hân khiến cô không thể viết nổi một chữ tử tế.
Hứa Hân cuối cùng cũng không chịu nổi, cô ném cây bút đang cầm trong tay lên mặt bàn.
Sầm Bắc Đình lập tức tiến tới lấy lòng nhưng giọng điệu nói ra lại vô cùng cợt nhả: “Làm sao vậy, vừa nãy cậu chạy nhanh như vậy làm gì“.
“Biến thái“. Hứa Hân rít ra từ kẽ răng mấy chữ.
Đôi mắt Sầm Bắc Đình lập tức trừng lớn, vẻ mặt kinh ngạc chỉ vào chóp mũi mình, “Tôi biến thái? Vừa nãy là đáng khinh, hiện tại thành biến thái?”
Hứa Hân tiếp tục trừng mắt nhìn cậu.
Sầm Bắc Đình giơ hai tay làm động tác đầu hàng: “Tôi biết vì sao cậu không vui rồi“.
Hứa Hân liếc mắt nhìn Sầm Bắc Đình một cái, cô không tin với đầu óc “thiên tài” này của cậu có thể đoán ra được điều gì bình thường.
Sầm Bắc Đình tự tin nói: “Còn không phải vì tôi tiết lộ nam sinh thích nhìn nơi nào của nữ sinh đầu tiên sao? Điều này chắc chắn đã đánh vỡ giấc mộng của cậu về hình tượng Bạch mã hoàng tử. Hay là bây thế này đi, nếu cậu vẫn cảm thấy không vui vậy cậu nói thử cho tôi biết nữ sinh các cậu thích nhìn nơi nào của nam sinh nhất“.
Cái logic chó má gì vậy? Hứa Hân trợn mắt, tay nắm lấy cây bút đâm liên tục vào tờ giấy trắng.
Sầm Bác Đình bắt đầu làm nũng, không buông tha đem Hứa Hân lắc qua lắc lại: “Nói đi, nói đi mà“.
Cậu gồng cánh tay, cơ bắp hiện lên căng chặt dưới lớp áo sơ mi trắng tạo thành một quả núi nhỏ, “Bắp tay sao? Tôi nghe nói nữ sinh đều thích nhìn bắp tay“. Cậu vừa lòng nhéo lấy bắp tay rắn chắc của mình.
“Hay là hầu kết?” Cậu ngẩng cao đầu, ngón tay sờ lên hầu kết của chính mình.
“Chắc là cơ bụng nhỉ?” Cậu nắm lấy gấu áo, cố gắng siết chặt cơ bụng ẩn hiện sau lớp áo.
Mẹ nó! Hứa Hân suýt mất khống chế.
Nhìn cái gì mà nhìn?
Có cái gì đẹp mà nhìn?
Cậu cho rằng ai cũng lưu manh như cậu à?
“Trời ạ!” Sầm Bắc Đình diễn hăng say đến nỗi Thôi Tuệ Lợi ngồi phía trước cũng không chịu nổi, cô ấy vỗ bàn một cái, mùi thuốc súng tỏa ra nồng nặc “Sầm Bắc Đình, nữ sinh thích nhìn mặt được chưa? Ai muốn xem cơ bụng của cậu?
Thôi Tuệ Lợi mắng Sầm Bắc Đình xong, lửa đạn lại tiếp tục bay tới Hứa Hân: “Cậu cũng vậy, mau quản cậu ta chặt vào? Tớ xem cậu ta là quen thói muốn lên trời rồi!“.
Sầm Bắc Đình né tránh công kích của Thôi Tuệ Lợi, dựa người vào lưng ghế lớn tiếng nói: “Cơ bụng thì làm sao, Bối Bác Nghệ có không?“.
Bối Bác Nghệ là bạn ngồi cùng bàn với Thôi Tuệ Lợi
Bối Bác Nghệ đi ngang qua, nhấc chân đạp vào ghế dựa của Sầm Bắc Đình, “Ngồi hẳn hoi!”
Sầm Bắc Đình bị ba người vây hãm, tuy cậu không thấy mình sai nhưng trước mắt thấy bản thân không chiếm được tiện nghi liền giơ tay đầu hàng trước: “Thôi vậy, tôi không để các cậu nhìn nữa, được rồi mà, thật là, nhưng mà tôi nói cho các cậu biết, để mất cơ hội lần này thì không có lần sau nữa đâu“.
Hứa Hân: “...”
Chuông vào học vừa vang lên, thầy Từ đã đi đến bục giảng chuẩn bị tiết dạy.
Thầy Từ là thầy giáo dạy môn toán của lớp bọn họ, đầu để kiểu tóc Địa Trung Hải, trên mắt mang cặp kính giống cái nắp chai bia, vạt áo luôn sơ vin trong thắt lưng ngang bụng, dưới nách kẹp com-pa cùng cây thước thẳng.
Sau khi thầy Từ bắt đầu buổi học, Sầm Bắc Đình lại ngủ.
Cậu ghé người lên bàn học, đầu dựa vào một bên tay trái. Con người này không biết ban đêm đi đâu đào than, ngủ từ tiết tiếng Anh qua tiết toán, lại ngủ từ tiết toán sang tiết ngữ văn, cho dù là thầy cô nào đứng trên bục giảng nói đến khàn cả cổ cậu vẫn có thể yên tĩnh ngủ ngon.
Nhưng so với cô Chu tức giận muốn đánh người, ánh mắt thầy Từ nhìn đến đỉnh đầu Sầm Bắc Đình lại có bao nhiêu ôn nhu, trên mắt còn hiện rõ hai chữ__ đau lòng. Ôi chao, học sinh cưng của ông mắt sưng thế kia, hôm qua chắc lại thức đến đêm làm bài bây giờ mới có thời gian ngủ bù!
Có thể nói thầy Từ cũng là người nhìn Sầm Bắc Đình lớn lên, vợ ông là giáo viên dạy tiếng Anh cấp hai của Sầm Bắc Đình, bởi vì Sầm Bắc Đình học toán thật sự quá tốt, cho nên mỗi lần Sầm Bắc Đình bị phạt ở lại lớp chép từ đơn, thầy Từ đều sẽ giấu vợ đến an ủi cậu: “Tiếng Anh thì có gì khó học, cùng lắm có 24 chữ cái chứ mấy“.
Sau đó vợ ông sẽ thình lình xuất hiện sau lưng, tức giận nói: “Thừa lại hai chữ cái để ông ăn vào bụng?”
Thầy Từ chép ra câu hỏi lớn của đề thi đại học tỉnh Giang Tô từ ba năm trước trong quyển sách luyện tập, ông giơ cao thước cùng com-pa đặt lên bảng đen vẽ hình minh hoạ.
Dưới bục giảng, Hứa Hân nhìn đề bài trên bảng đen, tay giấu dưới tập sách không dám rút ra, mặt đỏ đến tận mang tai ----- cô quên mang theo sách bài tập mất rồi.
Thầy Từ là người nóng tính, nếu chọc ông nổi giận, cơn tức có thể so với con ngựa hoang mất cương. Hơn nữa, thầy Từ còn có yêu cầu đặc biệt hà khắc, ông cho rằng toán học là môn học thu hút nhất bởi nó có tính chính xác cao, đúng là đúng mà không đúng chính là không đúng, không có chắc là, đó là vẻ đẹp nghệ thuật của toán học. Bởi vậy đối với những lỗi sai bất cẩn ông sẽ phạt rất nghiêm khắc, bao gồm cả việc quên sách bài tập như Hứa Hân hiện tại, nếu muốn, ông thậm chí có thể phạt đứng ngoài hành lang để cảnh cáo.
Từ trước đến nay, Hứa Hân chưa từng trải qua loại tình huống này, trong mắt thầy cô, cô luôn được coi là học sinh ba tốt, chưa từng mắc lỗi, chưa từng đi muộn trốn tiết, chưa từng quên làm bài tập, nói chung là một học sinh chăm ngoan giống tờ giấy trắng không một vết nhơ, chứ đừng nói đến không mang theo sách.
Trong lòng cô hốt hoảng, hai tay để dưới chồng sách lật tới lật lui. Cuối cùng cô cũng nhớ ra, ngày hôm qua sau khi cầm tiền của Ngô Kiến Quân, bản thân làm xong bài tập toán liền đi ngủ, cho nên quyển sách bài tập kia vẫn để ở bàn học.
Cô thở dài, yên lặng cầu nguyện trong lòng vạn lần mong thầy Từ đừng gọi tên mình.
Bầu không khí học tập hăng say của cả lớp cuối cùng cũng quấy nhiễu tới giấc ngủ của Sầm Bắc Đình, cậu từ từ tỉnh lại, mơ mơ màng màng xoa mí mắt nhoài người đến trước mặt Hứa Hân, cằm vô thức cọ ở trên mu bàn tay của cô. Tay Hứa Hân truyền đến cảm giác góc cạnh, cứng rắn. Làn da thô ráp của nam sinh cọ xát trên da thịt cô.
“Này” cậu kéo dài giọng hỏi: “Cậu đang làm gì vậy“.
Cái mũi mát lạnh của Sầm Bắc Đình ngửi đến chun lại, “Cậu bôi loại kem dưỡng tay nào vậy, thơm quá“.
Vấn đề này cậu đã muốn hỏi từ lâu, vì sao trên người Hứa Hân luôn có hương thơm còn trên người Lý Hiểu Hầu thì toàn mùi mồ hôi khó chịu.
Hứa Hân lúc này đã lo lắng đến to đầu, nghe thấy lời nói của Sầm Bắc Đình càng thấy phiền muốn chết.
Bản thân Sầm Bắc Đình đi học ngủ đến quên trời quên đất không tính, còn không thèm để ý xung quanh cọ tới cọ lui trên tay cô, muốn tìm chết sao? Cô tức giận, liếc Sầm Bắc Đình một cái: “Cậu đừng làm phiền tôi“.
Sầm Bắc Đình không biết tốt xấu, Hứa Hân càng không thèm để ý đến cậu, cậu càng muốn nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì, cậu rút tờ giấy nháp ra, tay của cậu rất lớn, lại thường xuyên chơi bóng rổ nên rất khó đoạt lại. Thấy rõ Hứa Hân không có sách bài tập, bàn tay để sau tờ giấy nháp là mặt bàn trống trơn, Sầm Bắc Đình nghiêng đầu nhìn Hứa Hân cười: “Ha ha ha, ha ha ha, Hứa Hân, cậu xong rồi, thầy Từ mà biết cậu không mang theo sách bài tập chắc chắn sẽ bắt cậu ra ngoài đứng phạt“.
“Sầm Bắc Đình!”, Hứa Hân nghiến răng nói: “Cậu còn nói nữa, mau ngậm miệng lại!”
Sầm Bắc Đình cảm thấy buồn cười, không nhịn được thở hổn hà hổn hển lấy hơi, Hứa Hân bị cậu chọc đến tức chết rồi, liền lấy tay che cái miệng giả bộ đứng đắn của Sầm Bắc Đình.
Hứa Hân lười nhìn đến Sầm Bắc Đình, cô cúi đầu xuống thấp, cầu mong thầy Từ đừng nhìn thấy mình.
Nhưng mà Sầm Bắc Đình vừa rồi cười đến mức sung sướng, thầy Từ cũng không bị mù, nghe thấy tiếng lập tức dừng lại, mỉm cười nhìn cậu: “Em cười cái gì? Đã làm bài tập này chưa?”
Hứa Hân không dám thở mạnh, Sầm Bắc Đình nghe vậy liền giơ tay lên: “Thưa thầy, đề này khó quá“.
Thầy Từ thừa biết tính của Sầm Bắc Đình, ông ấy trừng mắt nhìn cậu, dùng cây thước gõ lên bàn ý bảo cậu tập trung đọc kỹ đề bài. Sau đó, thầy Từ lại vô tình liếc sang mặt bàn Hứa Hân, sắc mặt lạnh lùng hỏi: “Hứa Hân, sách bài tập của em đâu?”
Đột nhiên bị gọi tên, Hứa Hân thật muốn cảm thán, đúng là sợ cái gì thì cái đó tới, trước kia mang đầy đủ sách vở, thầy Từ dường như đối với cô yên tâm tuyệt đối, chưa một lần nào gọi tên, kết quả vừa quên một lần lại bị tóm được.
Một câu này của thầy Từ không tính là nói lớn tiếng, nhưng trong phòng học quá mức yên tĩnh này lại vô cùng rõ ràng.
Cả lớp đồng loạt dừng bút quay đầu nhìn Hứa Hân.
Sầm Bắc Đình cười đến chảy nước mắt, không ngừng nháy mắt với Hứa Hân, dùng khẩu hình nói: “Cậu nhớ lại xem đầu năm đã đi cầu phúc chưa? Hay để tôi dẫn cậu đi, ha ha ha“.
Lưng của Hứa Hân đã đông cứng lại, cô mặc kệ, chuẩn bị đứng lên ngoan ngoãn nghe thầy Từ mắng.
Còn không phải chỉ là đứng phạt ngoài hành lang thôi sao? Sầm Bắc Đình mỗi ngày đều đứng phạt, có mất miếng thịt nào đâu...
Hứa Hân: “Thưa thầy, em..”
“Là em lấy sách bài tập của cậu ấy“. Đúng lúc này Sầm Bắc Đình cầm quyển sách bài tập của mình nhét xuống tay Hứa Hân.
Hứa Hân sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp.
Sầm Bắc Đình bắt chéo chân, cười tủm tỉm nhìn thầy Từ: “Ha ha, em quên mang sách bài tập, sợ thầy mắng nên lấy của Hứa Hân.”
Cậu ta có ý gì? Hứa Hân cau mày quay đầu nhìn Sầm Bắc Đình. Cô không cần Sầm Bắc Đình giúp mình nhận lỗi thay, đây là lỗi của bản thân cô, cô có thể tự mình chịu phạt!
Sầm Bắc Đình chớp chớp mắt nhìn Hứa Hân, một tay bắt lấy cánh tay cô, kéo cô từ ghế đứng lên, sau đó đi qua người cô đứng vào lối đi nhỏ ở góc tường.
Cậu hướng về phía thầy Từ khoanh tay nói: “Em tự đi nhận phạt.” Sau đó quen thuộc đi ra ngoài hành lang đứng.
“Thằng nhóc này!”, thầy Từ tức giận mắng, “Ngày nào cũng làm ta bực mình!”
Mắng xong Sầm Bắc Đình, thầy Từ biết bản thân trách nhầm, sợ Hứa Hân thấy tủi thân liền ôn nhu nói: “Hứa Hân“.
“Thưa thầy”, Hứa Hân sốt ruột giải thích, cô thật sự không chịu nổi việc Sầm Bắc Đình thay mình đứng ngoài hành lang chịu phạt: “Là em không mang sách bài tập, sách này là của Sầm Bắc Đình“.
Nhưng mà ở trong lòng thầy Từ, ấn tượng về Hứa Hân là một học sinh ngoan đã bén rễ khắc sâu. Vì vậy thầy Từ mắt điếc tai ngơ, thậm chí còn cảm thấy Hứa Hân nói như vậy là sợ bị Sầm Bắc Đình trả thù.
Ông ấy an ủi Hứa Hân: “Không có việc gì, không sao đâu, thầy đều biết hết, đề này em lên bảng làm đi“.
Hứa Hân cầm sách bài tập của Sầm Bắc Đình, khó khăn bước lên bục giảng.
Lúc này bạn học Sầm đang đứng ngoài hành lang chịu phạt cũng tới xem náo nhiệt, cánh tay chống ở khung cửa, cười như muốn nở hoa.
Hứa Hân nhìn thấy gương mặt tươi cười này lại muốn tức giận, nhưng lại giận không nổi, nếu không phải cậu ta giúp mình nhận tội, hiện tại người bị phạt đứng ngoài hành lang chính là mình, nói thật, da mặt cô không dày như Sầm Bắc Đình, nếu phải đứng ngoài hàng lang cả một buổi trưa, chịu bao nhiêu ánh mắt của thầy cô và bạn học, cô thật sự xấu hổ muốn chết...
Hứa Hân thở dài, cầm lấy viên phấn đứng lên trước bảng đen.