Có Thời Hạn

Chương 45: Chương 45: Đấu tranh




Nơi bọn họ ăn tối là một khách sạn bên sông, từ phòng của họ nhìn ra có thể ngắm toàn bộ cảnh sông về đêm.

“Sinh nhật vui vẻ“. Hôm nay là sinh nhật Sầm Bắc Đình, hai người họ quyết định cùng đi ăn bít tết và uống rượu vang đỏ. Món quà sinh nhật Hứa Hân chuẩn bị cho Sầm Bắc Đình là một bộ bàn phím không dây HHKB. Cô không biết quá nhiều về các món đồ công nghệ, chỉ nghe người bán hàng giới thiệu bàn phím này chuyên sử dụng cho người làm kỹ thuật nên cô mua cho anh. Sầm Bắc Đình thường xuyên phải gõ máy tính, thậm chí có lúc ngồi gõ bàn phím cả một ngày, các loại bàn phím cơ và bàn phím thông thường sẽ khiến tay anh bị mỏi, cô cũng không biết kích cỡ nào phù hợp, nút phím nào dùng bền, chỉ biết cái nào đắt nhất liền muốn tặng cho anh.

“Anh có thích không?” Cô hỏi Sầm Bắc Đình. Tốt nhất là thích, là người thất nghiệp, món quà này quả thực làm cô rất xót ruột

“Thích chứ, thích chết đi được!” Sau khi nhận món quà, ánh mắt Sầm Bắc Đình sáng rực, đôi mắt cong cong, giống như một đứa trẻ nhận được một bông hoa bé ngoan màu đỏ. Anh vô cùng hào hứng xé lớp giấy bọc bên ngoài, kéo tấm ni lông bảo vệ bàn phím, vui vẻ hỏi cô: “Làm sao em biết anh muốn mua loại này? Anh đã muốn có nó từ lâu, đang đợi đến ngày 11/11 giảm giá để vào mua”

Hứa Hân nhướng mày, nhịn không được chửi thầm một tiếng, rốt cuộc nhà này ai mới là tổng tài bá đạo, thật là...

Sầm Bắc Đình để món quà xuống cạnh bàn, anh mỉm cười, tay chống lên mép bàn nghiêng người lướt qua bộ dao dĩa được xếp ngay ngắn, hôn một cái lên môi Hứa Hân. Hai người vừa uống rượu, trong khoang miệng tràn ngập hương vị rượu nho lâu năm. Hương vị này thật sự rất thơm, cũng rất thoải mái, giống như đang đắm chìm trong một bồn tắm đầy rượu.

Hứa Hân cảm giác Sầm Bắc Đình tách khỏi môi mình, cô mở mắt, thấy Sầm Bắc Đình cười rực rỡ nhìn cô, ánh mắt chờ mong: “Còn món quà nào nữa vậy?”

Hứa Hân tỉnh lại từ sự ôn nhu của Sầm Bắc Đình, cô sửng sốt: “Cái gì?”

“Quà sinh nhật của anh chỉ có một món thôi sao?” Sầm Bắc Đình chống cằm nói.

Hứa Hân lúng túng: “Anh còn muốn bao nhiêu món quà nữa?”

Cô cảm thấy có chút xấu hổ. Nếu so với kế hoạch sinh nhật Sầm Bắc Đình tỉ mỉ tổ chức cho cô, món quà cô tặng anh thật sự quá đơn giản. Cô nhớ lần đó anh tổ chức sinh nhật cho cô, còn tặng cô một con búp bê Nga, mỗi lớp anh đều để một món quà, búp bê có 26 lớp, cô có được 26 món quà.

Bởi vì hôm đó là ngày sinh nhật lần thứ 26 của cô.

Sầm Bắc Đình mỉm cười, nụ cười nham hiểm giống một con cáo xảo quyệt lại có chút giống một con mèo mướp vớ được cá rán. Anh hôn lên vành tai của Hứa Hân, cười nhẹ.

“Anh còn muốn gì nữa?” Hứa Hân hỏi. Cô chịu đựng cơn ngứa bên mặt, bình tĩnh an ủi bản thân hôm nay là sinh nhật Sầm Bắc Đình, anh muốn gì cô sẽ chiều anh một lần.

Sầm Bắc Đình thấy gian kế thực hiện thành công, cười đầy ái muội: “Vậy em nói cho anh biết, hôm nay em mặc đồ lót màu gì?”

“Loảng xoảng“. Hứa Hân lùi về phía sau, cái nĩa trong tay đập vào cạnh đĩa suýt rơi khỏi bàn. Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sầm Bắc Đình, anh, anh, anh...”

Sầm Bắc Đình vẫn cười hì hì, cúi người hôn lên môi cô, thậm chí còn ma sát qua lại.

Anh cợt nhả nói: “Hôm nay là sinh nhật anh, anh là thọ tinh, thọ tinh không phải lớn nhất sao?”

“Được rồi...” Hứa Hân yếu ớt nói.

“Đừng xấu hổ, vậy để anh đoán“. Sầm Bắc Đình nói: “Là màu trắng sao?”

“Hình như vậy“. Hứa Hân lí nhí đáp

“Có viền ren không?” Sầm Bắc Đình được một tấc lại muốn tiến lên một tấc.

Hứa Hân nhìn Sầm Bắc Đình, rượu vang mặc dù có nồng độ nhẹ nhưng tác dụng không thể khinh thường, lúc này cô đã bắt đầu cảm thấy hai bên má nóng rực. Mặc dù quan hệ của hai người đã có thể coi như một cặp vợ chồng già, so với nói lời âu yếm thì những việc khiến người ta đỏ mặt tía tai cũng đã làm không ít, nhưng những lời của anh vẫn khiến mặt cô đỏ bừng. Hứa Hân nghĩ đến ngày thường Sầm Bắc Đình luôn nhường mình, hôm nay lại là sinh nhật của anh, cô cũng muốn làm anh vui vẻ một chút.

Cô thở sâu, nhìn vào mắt anh, Sầm Bắc Đình ngẩn người. Hứa Hân chuyển từ thủ sang công, nghiêng người về phía Sầm Bắc Đình, đặt môi lên tai anh, nhẹ nhàng nói: “Ừ, có viền ren...”

“Bịch...” Chai rượu vang đỏ trên bàn lăn xuống đất.

*

Bọn họ ở trong phòng làm cả một buổi, trên trần là tấm kính thuỷ tinh trong suốt bao trọn cảnh trời đêm, hình ảnh trước mắt khiến Hứa Hân có một loại xúc cảm hưng phấn không nói nên lời, cô vội vàng xoay đầu đi, hai tay ôm lấy cổ Sầm Bắc Đình, cả người lơ lửng như ánh đèn trôi sông.

Sau khi kết thúc, bọn họ mồ hôi đầm đìa ngồi trước cửa sổ sát đất, dưới chân là những chai rượu vang đỏ trống rỗng. Sầm Bắc Đình ôm Hứa Hân từ phía sau, cơ thể hai người trần trụi chỉ bọc bên ngoài một lớp chăn lông.

“Em mệt quá“. Cô nằm trong lồng ngực Sầm Bắc Đình, bĩu môi than nhẹ.

Sầm Bắc Đình là người thích vận động, hơn nữa lại cuồng chơi bóng rổ, vì vậy sau một khoảng thời gian dài chơi thể thao, trên người anh được luyện ra một thân cơ bắp rắn chắc, hiện tại lại đang ở thời kỳ thể lực sung mãn nhất, ngày thường anh mặc quần áo không nhìn rõ, không ngờ cởi quần áo ra lại mạnh bạo như vậy, làm đến không biết mệt là gì.

Cô chọc vào cơ bụng của Sầm Bắc Đình, oán giận nói: “Anh là cún sao? Lúc nào cũng cắn em, làm trên người em đầy vết đỏ“.

Sầm Bắc Đình cười thỏa mãn: “Vậy em là mèo sao? Trên người anh vẫn còn vết em cào này“.

“Hừ”

“Ngoan”, Sầm Bắc Đình hôn cô, dỗ dành: “Em đau ở đâu, anh xoa cho em“.

“Ở eo“. Hứa Hân nói: “Còn có bả vai!”

“Được, xoa cho em“. Sầm Bắc Đình nhẹ nhàng xoa bóp cơ thể cho Hứa Hân. Nhưng suy nghĩ của anh lúc này không tập trung vào việc massage, lực trên tay lúc nặng lúc nhẹ. Hứa Hân lười biếng dựa vào ngực Sầm Bắc Đình, một ngón tay cũng không muốn động đậy.

“Hân Hân“. Sầm Bắc Đình đột nhiên gọi tên cô.

“Gì vậy?” Hứa Hân lười biếng trả lời.

“Chính là, chính là,“Sầm Bắc Đình siết chặt vòng tay ôm cô dựa vào lòng mình, “Chúng ta chưa đi chơi cùng nhau lần nào“.

“A”, Hứa Hân suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gật đầu, “Hình như là vậy”

Sầm Bắc Đình xoa nhẹ eo cô, hỏi: “Vậy em có muốn đi đâu chơi không?”

“Không biết nữa“. Giọng Hứa Hân uể oải, Sầm Bắc Đình xoa bóp thật thoải mái, khiến cô buồn ngủ lúc nào không hay.

“Không được ngủ”, Sầm Bắc Đình cao giọng, anh muốn gọi cô tỉnh khỏi cơn mê mang, “Mau nghĩ nơi em muốn đến đi“.

“Được... Em nghĩ...“. Giọng của Sầm Bắc Đình cũng khiến Hứa Hân thanh tỉnh vài phần. Cô thật sự phối hợp với ý muốn của anh, suy nghĩ kỹ nơi mình muốn đến. Chỉ là bọn họ uống hơi nhiều rượu, đầu óc lúc này đã mơ màng, nhưng điều này cũng có cái lợi, câu trả lời nói ra sẽ là đáp án chân thật nhất trong lòng.

“Muốn đến nhà bà ngoại của anh“. Hứa Hân trả lời

“Nhà bà ngoại anh?“. Đáp án này không khỏi khiến Sầm Bắc Đình kinh ngạc. Anh cảm thấy có chút kỳ lạ, theo lý thuyết, nếu muốn gặp mặt người lớn trong nhà người đầu tiên được nghĩ đến phải là bố mẹ, vì sao bố mẹ vẫn chưa gặp lần nào đã muốn đến gặp bà anh. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ba mẹ của anh đúng là không cần thiết phải gặp mặt, Chu Phương Di hiện tại đã định cư tại nước ngoài, Sầm Hoà Chính mặc dù ở trong nước, nhưng anh đã về nước hơn nửa năm cũng chưa gặp được ông lần nào.

Sầm Bắc Đình gãi đầu, thắc mắc hỏi: “Vì sao lại là nhà bà ngoại anh?”

Hứa Hân mơ màng ngẩng đầu lên, cô vươn tay nhéo má Sầm Bắc Đình, xem mặt anh như cái bánh bao mà xoa ngang vuốt dọc: “Anh là đồ lừa đảo, nói chuyện không giữ lời, anh đã hứa sẽ dẫn em đến nhà bà ngoại anh đi câu cá, kết quả đến bây giờ anh cũng chưa đưa em đi...”

Sầm Bắc Đình ngẩn người, anh thật sự đã quên mất chuyện này, chỉ đến khi Hứa Hân nhắc lại mới mơ hồ nhớ ra. Hình như lúc đó là trong buổi đi chơi dã ngoại, anh đã tình cờ hứa điều này với cô. Tính anh chính là như vậy, không tim không phổi, đa phần lời nói chỉ là thuận miệng nói ra, không để tâm gì trong lòng, bao gồm cả chuyện này, nhưng không nghĩ đến cô vẫn nhớ, còn nhớ lâu như vậy.

Anh ôm chặt lấy Hứa Hân, gục mặt vào hõm vai cô. Bả vai cô thật gầy, trên vai nhỏ chỉ có một tầng thịt mỏng, anh như cảm giác được từng dòng máu nóng đang chảy mạnh mẽ, cuồn cuộn không ngừng dưới da thịt.

Anh thật sự muốn khóc, anh không muốn buông tay cô, anh muốn trở thành một kẻ ích kỷ xấu xa, chặt đứt đôi cánh của cô, giam cầm cô bên người mình, không để cô nhìn ra thế giới rộng lớn bên ngoài.

Ra nước ngoài chẳng vui chút nào, tiếng nước ngoài rất khó nghe, đồ ăn bên đấy cũng không ngon, lúc nào cũng chỉ có món salad; người nước ngoài cũng chẳng thú vị, thời tiết ở đó cũng rất khắc nghiệt. Như vậy có gì tốt mà đi? Chỉ cần vĩnh viễn ở bên anh, sống một cuộc sống an nhàn, nhìn lên trời cao hưởng thụ. Anh sẽ dẫn cô đến nhà bà ngoại, sẽ nướng cá cho cô ăn, nướng cả một bàn đầy cá... Không đi cũng rất tốt mà? Phải không?

Anh ôm Hứa Hân, chịu đựng từng đợt sóng ngầm trong lòng, dụi má vào xương quai xanh của cô, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên có thể, nhưng nhà bà ngoại anh gần quá, lái xe một lát đã đến nơi rồi, nếu em muốn, ngày mai chúng ta có thể đi luôn. Ý của anh là, em có muốn đến một nơi nào đó xa hơn một chút? Nơi mà phải ngồi máy bay mới đến được?”

Hứa Hân cảm thấy khó hiểu vì sao Sầm Bắc Đình vẫn hỏi cô vấn đề này, vì vậy cô không thể không suy nghĩ kỹ hơn. Cô bực bội dùng đầu đẩy bả vai Sầm Bắc Đình, làm nũng nói: “Sầm Bắc Đình có phải anh cố tình dính nước mũi lên người em không?”

“Không có” Sầm Bắc Đình nhe răng cười, vuốt nhẹ mặt dỗ dành cô: “Nghĩ lại đi em”

Hứa Hân ngáp một cái, mơ màng suy nghĩ. Cô bĩu môi, giọng nói nhỏ dần: “Vậy, vậy đi Canada đi. Anh ở bên đó đã lâu như vậy nhưng em vẫn chưa đi lần nào...”

“Cũng không biết cuộc sống của anh bên đó như thế nào...”

Nói một lúc Hứa Hân đã thiếp đi, cô nép mình vào vòng tay Sầm Bắc Đình, an ổn chìm vào giấc ngủ. Tay cô đặt trên cánh tay anh, vô thức ôm chặt lấy. Mười đầu ngón tay của cô thon dài, trên ngón tay tròn nhỏ còn có một màu trắng lưỡi liềm. Anh cảm thấy bàn tay này rất thích hợp để đeo nhẫn.

Anh nắm lấy tay cô, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Hứa Hân, sau đó chuyển ánh mắt nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.

*

Buổi sáng thức dậy, đầu Hứa Hân đau muốn nổ tung, cô thất thần nhìn lên chiếc đèn chùm pha lê treo trên trần nhà. Nhìn một lúc, cuối cùng cô cũng lấy lại tinh thần, khó chịu xoa huyệt thái dương. Rốt cuộc vẫn là có tuổi rồi, tối qua uống nhiều rượu lại náo loạn cả một đêm, thân thể cô thật sự không chịu nổi.

Hứa Hân ngồi dậy, đảo mắt khắp nơi tìm Sầm Bắc Đình. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Sầm Bắc Đình chạy từ ngoài cửa vào.

Anh mới tập thể dục ở ngoài về, trên người mặc chiếc áo phông đen cùng quần thể thao sọc trắng, chiếc đồng hồ đeo trên tay không ngừng hiển thị số đo nhịp tim. Anh đổ mồ hôi nhễ nhại, nhưng càng ra mồ hôi da lại càng trắng, lúc này nhìn anh càng có vẻ đẹp trai hơn.

Hứa Hân cảm thấy ghen tị, cô thấy không công bằng. Hôm qua rõ ràng cô không cử động nhiều, vì sao hôm nay eo mỏi như sắp gãy đến nơi, mà Sầm Bắc Đình thực tế còn lớn hơn cô một tuổi, lúc này thần thái lại sảng khoái, cả người tràn đầy năng lượng, chẳng lẽ đây chính là thái âm bổ dương trong truyền thuyết?

Sầm Bắc Đình nhìn cô cười, lộ ra hàm răng sáng bóng: “Em dậy rồi“.

“Vâng“. Hứa Hân lười biếng nói

Sầm Bắc Đình chạy vào nhà tắm, loay hoay chưa đến ba phút đã bước ra ngoài.

Trên đầu anh đội một chiếc khăn màu trắng, khuôn mặt sạch sẽ làm nổi bật môi hồng răng trắng, anh giống một con cún lắc tóc, vẩy nước lên người cô, sau đó nhào lên giường ép cô xuống dưới thân.

Anh với cô dùng chung một loại sữa tắm, nhưng không hiểu sao cô luôn thấy hương thơm trên người anh luôn dễ chịu hơn. Người anh nóng bỏng, lại thơm ngào ngạt, ôm chặt lấy cô gặm cắn.

Hứa Hân bị anh làm ngứa, không nhịn được bật cười. Cô đẩy người Sầm Bắc Đình ra kêu lên: “Ngứa quá! Sầm Bắc Đình, anh thuộc họ nhà cún à?”

“Anh không thuộc họ cún“. Sầm Bắc Đình liếm môi, “Anh thuộc về em“.

Hứa Hân bị lời nói của anh làm đình trệ, vì sao khuôn mặt tuấn tú này luôn thích nói ra những lời trêu người như vậy?

Cô đẩy cơ thể nặng nề của Sầm Bắc Đình ra, tránh cho anh lại đè ép lên người mình.

Sầm Bắc Đình hít mũi, lầm bầm trong cổ họng. Anh cố ý xoa ngứa Hứa Hân, phồng má nói: “Mau dậy đi, tiểu lười biếng, một lát nữa Ellen đến đón chúng ta“.

Hứa Hân kéo chăn che kín đầu lại, “A, em không muốn dậy“.

“Dậy thôi, ngoan“. Sầm Bắc Đình kéo chăn của cô ra.

Hứa Hân túm chặt góc chăn, bám dính trên giường: “Không dậy đâu“.

Sầm Bắc Đình buông lỏng tay, hai tay ôm ở trước ngực, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Hứa Hân đang uốn éo như con sâu dưới lớp chăn. Anh cho tay vào trong chăn, nắm lấy cổ chân của Hứa Hân, cố ý nói: “Nếu đã không muốn dậy vậy để anh cho em biết thế nào là không dậy nổi“.

Hứa Hân ngừng cử động. Một lúc sau, cô ló đầu ra từ trong chăn, mặt đỏ bừng, xấu hổ nói: “Anh đi ra ngoài đi, em muốn thay quần áo“.

Tác giả có lời muốn nói:

Sầm Bắc Đình: Vì sao em không mệt?

Hứa Hân:?

Sầm Bắc Đình: Em đã dạo chơi trong tim anh cả một ngày.

Tác giả: Tức giận muốn phun....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.