Có Thời Hạn

Chương 23: Chương 23: Gặp nguy




Thời gian nghỉ giữa giờ, Hứa Hân mua một chiếc sandwich trong tiệm tạp hóa làm bữa tối. Cô ngồi ăn ở cái bàn trước cửa kính, di động không ngừng vang lên tiếng thông báo tin nhắn của Sầm Bắc Đình gửi đến.

“Cậu đang làm gì?”

“Đã ăn cơm chưa?”

“Có thể cho tôi mượn vở chép bài tập được không?”

Nhìn thấy mấy tin nhắn này, Hứa hân có thể tượng tượng ra Sầm Bắc Đình hiện tại đang làm gì----- cậu vừa mới chơi xong một ván game, cả người nằm trên sô pha bày ra bộ dáng ăn không ngồi rồi, đi giăng lưới khắp nơi giống như đang “câu cá', cầm di động gửi tin nhắn cho tất cả mọi người trong danh bạ để giải tỏa sự nhàm chán.

Trong kỳ nghỉ đông, cậu trở về quê thăm bà ngoại, nhưng ở quê không có mạng, đến hôm qua mới trở về khiến cả người vô cùng ngứa ngày khó chịu.

Hứa Hân đáp lại ba câu, đang bận, đang ăn, không cho đâu. Sầm Bắc Đình lại hỏi cô: “Cậu hiện tại đang ở đâu?”

Hứa Hân nói: “Ở cửa hàng tiện lợi.”

“Cửa hàng tiện lợi nào?”

“Ở cạnh nhà tôi.””Là cái nằm ở đầu ngõ kia sao?”

Hứa Hân sắp mất kiên nhẫn nhắn lại: “Cậu hỏi nhiều như vậy làm cái gì?”

Sầm Bắc Đình: “Tới tìm cậu chơi.”

Hứa Hân nhìn tin nhắn cuối cùng mà Sầm Bắc Đình gửi đến không trả lời lại. Cô ăn nốt miếng sandwich, vo tròn bao ni lông ném vào thùng rác. Lúc này chuông cửa vang lên, trong cửa hàng tiện lợi có vài người tiến vào.

Có mấy người nhìn rất quen mắt, khuôn mặt hẹp, mũi cong, tóc nhuộm màu vàng. Hứa Hân nhìn kĩ lại vài lần, liền nhận ra trong mấy người đó có bạn của Ngô Nhạc Nhiễm. Đám người này không muốn chú ý đến cũng khó, mỗi ngày bọn chúng đều canh ở trước cổng trường, mỗi khi có học sinh nào đi qua lại huýt sáo trêu chọc, nếu nhìn thấy ai không vừa mắt liền đá chân, trực tiếp trấn lột tiền của họ.

Hứa Hân không muốn chạm mặt những người này, cô với họ chính là nước sông không phạm nước giếng. Hứa Hân nhanh chóng ném túi rác trong tay đi, trong lòng thầm nghĩ mình nên sớm bỏ chạy lấy người, sau đó cô nghe thấy một trong số chúng nói: “Không phải nói cô ta sống ở gần đây sao?”

Hứa Hân ngừng lại.

Cái người tóc vàng đang nói chuyện hẳn là đại ca của đám người đó. Người hắn rất cao lại thon dài, xương gò má xiên ra, tóc trên đầu cạo lởm chởm, trên lỗ tai đeo rất nhiều khuyên, nhìn qua làm người khác không hề thoải mái. Bộ dáng bên ngoài của hắn rất ngả ngớn nhưng lại không giống với bộ dáng của Sầm Bắc Đình. Dáng vẻ thường ngày của Sầm Bắc Đình tuy rằng không đàng hoàng, nhưng cũng chỉ là ngả ngớn bên ngoài. Thời điểm Sầm Bắc Đình nhìn cô, ánh mắt luôn ôn hòa sáng ngời, mà người này, ánh mắt luôn nhìn xuống dưới, lại có vẻ hung dữ vặn vẹo.

“Tóc vàng” chống khuỷu tay lên quầy thu ngân, ngón tay gõ gõ, mua một bao thuốc Hoàng Hạc Lâu.

“Không tìm thấy người”, một vài người khác phụ họa.

Mua xong bao thuốc, một tên lấm la lấm lét châm lửa cho “tóc vàng”, nhếch miệng hỏi: “Chúng ta đi tìm cô ta, Ngô tỷ có biết không?”

Hứa Hân đứng sau kệ để hàng, yên lặng nghe bọn họ nói chuyện. Cô đoán Ngô tỷ trong miệng bọn họ hẳn là Ngô Nhạc Nhiễm.

“Không nói cho cô ấy biết” “Tóc vàng” nói: “Nói cho cô ấy sẽ không còn thú vị“.

“Đúng vậy đúng vậy, Ngô tỷ không nói gì, chúng ta yên lặng ra tay trước như vậy mới có thể biểu hiện sự lợi hại của Hoàng ca“.

“Phong ca ở đâu, không đuổi kịp sao?”

“Xì, không cần đến cậu ta, loại con gái này để tôi trị là được“.

Có người kỳ quái nói: “Hai người đó không phải là chị em à? Sao nhìn không giống nhau“.

Một người khác giải thích: “Ba của Ngô tỷ đang ngoại tình với mẹ cô ta. Cho nên tao nói Hoàng ca thật lợi hại phải không? Chiêu này, chậc chậc... Ngô tỷ nhìn thấy cô ta sớm đã khó chịu, chúng ta xả giận thay cô ấy, có một lần cảm động này, Ngô tỷ không phải sẽ yêu Hoàng ca sao? Lại nói đến em gái này xinh đẹp như vậy, đồ tốt đã dâng đến trước miệng ngu gì không chiếm lấy, chờ làm xong chuyện, sáng mai Hoàng ca rời đi, chúng ta cũng không nói cho Ngô tỷ biết“.

Tên lùn vừa nói xong, những người khác cũng nở nụ cười đáng khinh.

Hoàng Mao cũng vui vẻ, cùng hút thuốc với đám đàn em của mình.

Tên côn đồ tiếp tục nói: “Dáng người kia phát triển thật no đủ nha, mày xem bộ ngực kia, sao lại lớn như vậy” Hai tay hắn ta cử động làm động tác nắm bóp thô bỉ.

“Chị đẹp như vậy, đương nhiên cô em cũng chẳng kém gì” Bọn chúng càng nói càng bỉ ổi, thậm chí có tên còn nói “Ngô tỷ thì chơi chân, em gái kia chơi ngực, làm cả hai thì sướng phải biết“.

Lông tơ toàn thân Hứa Hân dựng lên, cô cúi đầu chạy nhanh ra ngoài. Chuông cửa vang lên tiếng leng keng, Hoàng Mao quay đầu lại nhìn phương hướng cô chạy. Hứa Hân càng cong chân chạy nhanh hơn.

Đèn đường trong ngõ nhỏ đã bị hỏng một nửa khiến các góc khuất trở nên tối hơn bao giờ hết.

Hứa Hân cắm đầu chạy như bay, một bên vừa chạy, một bên lấy di động gọi điện báo cảnh sát, rành mạch nói rõ địa chỉ --- “Đường Xuân Hoa, có người tụ tập đánh nhau“.

Vừa kết thúc cuộc gọi, di động lại lần nữa vang lên, Sầm Bắc Đình không ngừng gửi tin nhắn đến nói cậu đã tới rồi, hỏi cô đang ở đâu.

Hứa Hân bực bội, trực tiếp gọi điện cho Sầm Bắc Đình, muốn nói cậu đừng đến đây.

Điện thoại vừa mới kết nối cuộc gọi, trong ngõ nhỏ vang lên tiếng chuông di động, Hứa Hân đột nhiên đụng phải một người.

Hứa Hân cảm giác xương cốt trên người mình như bị đâm nứt, đau đến toát mồ hôi. Người nọ rất cường tráng, phải to gấp đôi người cô, Hứa Hân theo bản năng nhắm mắt lại, hàm răng nghiến chặt, xung quanh tai chỉ nghe được tiếng tim đập của chính mình.

Cô rất ít khi đánh nhau, nhưng lớn đến tuổi này, cô tuyệt đối không phải chưa từng đánh nhau lần nào. Hứa Hân lớn lên trong một ngõ hẹp đầy rẫy những lời đàm tiếu, người mẹ quá xinh đẹp và người cha thường xuyên vắng nhà luôn khiến hàng xóm đồn thổi những tin đồn không hay.

Cô nhớ mình từng bị một thằng nhóc béo mắng là con của kỹ nữ, sau đó cô đã lao vào cấu véo thằng nhóc béo kia đến mức từ đó thằng bé không dám đến tìm cô gây chuyện nữa.

Hứa Hân sờ soạng trên mặt đất muốn tìm một cục đá đánh vỡ đầu người này, người nọ đột nhiên kêu lên một tiếng, âm thanh kia vô cùng quen thuộc, vừa đáng thương vừa mang theo ý cười.

Cô mở to mắt, thấy Sầm Bắc Đình nhíu chặt mày nhìn cô nhe răng trợn mắt, một con mắt nhắm tịt lại, một mắt vẫn mở to nói: “Ôi trời, bà cô nhỏ của tôi ơi, cậu đi đường có thể nhìn một chút không?”

Hứa Hân hơi ngẩn ra, sau đó lập tức tỉnh táo lại, cô bắt lấy cổ áo của cậu kêu lên: “Sầm Bắc Đình, có người muốn đánh tôi“.

“Cái gì?” Sầm Bắc Đình không hiểu chuyện gì xảy ra, giống như không biết bản thân vừa rơi vào cái bẫy gì.

Hứa Hân không cho Sầm Bắc Đình thời gian để phản ứng, hỏi cậu:

“Cậu biết đánh nhau không?”

Sầm Bắc Đình lắc đầu như trống bỏi.

Hứa Hân có chút kinh ngạc: “Cậu không biết đánh nhau?”

“Tôi chỉ biết chơi bóng, không biết đánh nhau.” vẻ mặt cậu vô tội nói:

“Dù sao cũng không có ai đánh tôi cả, tôi lớn lên đẹp trai như vậy....”

Hứa Hân trợn trắng mắt, với cái miệng của Sầm Bắc Đình có thể sống đến từng tuổi này mà không bị đánh chết đúng là dựa vào cậu lớn lên rất đẹp trai.

Sầm Bắc Đình vội nói: “Báo cảnh sát đi.”

“Tôi báo rồi.”

“Ở chỗ này!” Lúc này bọn người Hoàng Mao đã tìm thấy chỗ họ đang đứng. Bọn chúng có quá nhiều người, tận năm sáu tên, mà bên họ chỉ có hai người, một nữ sinh nhỏ nhắn cùng một nam sinh không biết đánh nhau.

Sầm Bắc Đình phản ứng rất nhanh, cậu kéo lấy tay Hứa Hân, “Chạy!”

Bọn họ đang tính chạy, nhưng Hứa Hân mới cử động được hai bước đã bị người ở sau túm chặt lấy quần áo. Hoàng Mao kéo lấy cổ áo cô giật mạnh về trước mặt mình. Tay hắn cách một lớp nội y cùng một tầng vải quần áo đê tiện sờ mó da thịt Hứa Hân. “Chậc chậc chậc...”, Hứa Hân hung hăng đá hắn ta một cái, Hoàng Mao đau đến mức gào lên.

Hắn ta giơ nắm tay lên muôn đánh người, Hứa Hân nhắm chặt mắt, bên tai xuất hiện tiếng gió nhưng cô lại không thấy đau. Sầm Bắc Đình quay người bảo vệ cô dưới thân, Hứa Hân nghe thấy trên người cậu vang lên những tiếng đấm đá nặng nề, Hoàng Mao đá một phát vào xương sườn của cậu. Thân thể Sầm Bắc Đình hơi run lên nhưng lồng ngực lại truyền đến tiếng cười trầm thấp: “Các vị đại ca, có chuyện gì từ từ nói chuyện, đừng động thủ đánh người như vậy”

“Đây là bạn gái mày?” Hoàng Mao nói.

“Đúng vậy”, Sầm Bắc Đình giả bộ điềm đạm nói: “Đây là bạn gái tôi, mấy anh em cho tôi tí mặt mũi được không, đừng bắt nạt cô ấy, chuyện này mà truyền ra tôi biết để mặt mũi ở đâu“.

Hoàng Mao cùng đồng bọn liếc nhau, bật cười một tiếng khinh bỉ: “Thật trùng hợp, tao thích nhất là chơi bạn gái của người khác, chơi người của mình không thú vị chút nào”

Bọn chúng có quá nhiều người, một tên lao đến đè cánh tay Sầm Bắc Đình lên mặt đất, một tên đè lên chân cậu. Bọn chúng không ngừng đánh đấm Sầm Bắc Đình, muôn kéo Hứa Hân đang được Sầm Bắc Đình bảo vệ ở dưới thân ra ngoài, móng tay bọn chúng còn cáo trúng người Hứa Hân, nhưng kể cả có làm như vậy, bọn chúng cũng không thể tách Hứa Hân ra khỏi Sầm Bắc Đình.

Mắt Hứa Hân không nhìn thấy gì, tay áo Sầm Bắc Đình che khuất tầm mắt cô, Hứa Hân chỉ có thể nghe thấy trên người Sầm Bắc Đình truyền đến ngày nhiều tiếng đánh “Bốp bốp” trầm đục.

Bọn chúng không ngừng đánh đấm Sầm Bắc Đình, đá vào chân cùng xương sườn của cậu. Hứa Hân nổi điên, giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng Sầm Bắc Đình lại càng ôm cô chặt hơn khiến cô không thể nhúc nhích, nước mắt Hứa Hân bắt đầu ào ào tuôn ra “Sầm Bắc Đình, cậu mau buông tôi ra“.

Sầm Bắc Đình mắt điếc tai ngơ, cậu không kêu lấy một tiếng, thời điểm quá đau đớn cũng chỉ cắn răng rên rỉ.

Đúng lúc này tiếng còi xe cảnh sát vang lên, cảnh sát đã tới.

Hứa Hân cảm giác sức nặng trên người biến mất, Sầm bắc Đình lảo đảo bò dậy, ôm lấy cô một cái, sau đó đẩy mạnh ra, hô: “Mau chạy đi!” Nói xong cậu quay lại đấm cho Hoàng Mao một quyền.

Hoàng mao bị đánh đến ngốc. Vừa rồi Sầm Bắc Đình chịu đựng đau đớn như vậy, Hoàng Mao căn bản không nghĩ đến cậu sẽ phản kích lại, càng không ngờ đến một đấm của Sầm Bắc Đình lại đau đến thế. Hắn không kịp đỡ, cả người lùi lại vài bước, “phụt” một tiếng phun ra một ngụm răng máu lẫn lộn trên mặt đất.

Những người khác cũng sửng sốt. Sầm Bắc Đình nhìn thế nào cũng thấy không ổn, xương sườn bị thương khiến cậu không thể đứng thẳng, lúc này chỉ có thể đau đớn đứng khom người. Cẳng chân trái cũng bị chúng hung hăng đá hiện lên một vết bầm tím ghê người, vì thế cậu cũng chỉ có thể lê chân bước đi. Sầm Bắc Đình nhặt một cây gậy ném trên mặt đất, nhếch miệng nói: “Nào tới đây, chúng ta đánh tiếp!”

“Đ*t con m* mày!” Hoàng Mao rống lên “Tất cả tiến lên đánh cho tao”

“Đại ca, cảnh sát...” Cảnh sát đang đứng gần đó, không biết lúc nào sẽ tìm được chỗ này. Bọn họ toàn những người còn chưa đủ tuổi vị thành niên, đi theo Hoàng Mao hút thuốc đánh nhau bởi vì thấy những chuyện này thật ngầu, nhưng bọn họ không muốn phải ăn cơm tù, cho nên nghe được tiếng còi cảnh sát liền muốn chạy trốn.

Nhưng Hoàng Mao không chịu, hắn bị Sầm Bắc Đình đấm gãy một cái răng, chuyện này nhất định phải báo thù. Thấy đồng bọn không dám tiến lên, hắn dứt khoát tự mình động thủ, nhấc chân muốn đạp vào xương bánh chè của Sầm Bắc Đình: “Như thế nào? Hiện tại dám mạnh miệng như vậy? Vừa rồi thằng nào bị tao đánh đến bò trên mặt đất giống sâu bọ hả“.

Lúc chân Hoàng Mao đá tơi, Sầm Bắc Đình cũng vung gậy qua đập vào cẳng chân của hắn. Cậu túm lấy cổ áo của hắn ta, kéo người lên vách tường sau đó tay tóm vào cổ hắn, đập mạnh một cái lên tường nói: “Vừa rồi chúng tao ít người, tao nhường mày một lần, mày lại thật sự cho rằng ông đây là người dễ chọc? Bạn gái của tao mày cũng dám động vào? Muốn làm loạn trên đường? Không đi hỏi trước xem ông đây là ai?”

Mỗi lần Sầm Bắc Đình nói một câu, cậu lại cầm đầu Hoang Mao đập vào tường một cái, từng trận âm thanh vang lên liên tục, rất nhanh trên tường đã xuất hiện một vệt máu đỏ.

Còi cảnh sát càng ngày càng gần. Dù nhìn thấy đại ca của mình bị đánh thành như vậy, những người khác cũng không muốn tiến lên cứu mà chỉ muốn quay đầu bỏ chạy lấy người, cuối cùng cảnh sát tới, cầm loa ra lệnh: “Tất cả không được nhúc nhích, đứng im! Không ai được chạy!”

Lúc này Sầm Bắc Đình lập tức buông Hoàng Mao ra, bước khập khiễng về phía cảnh sát, nhanh trí cáo trạng trước: “Chú cảnh sát, chú cảnh sát, là cháu báo án, bọn họ đánh cháu“.

Sầm Bắc Đình đương nhiên phải chiếm tiện nghi trước. Mặc dù cậu cũng đánh Hoàng Mao, nhưng cậu chọn nơi không thể nhìn thấy vết thương để ra tay. Hoàng Mao tuy bị đánh đến chấn động não nhưng từ bên ngoài nhìn vào cũng không phát hiện được gì, cùng lắm chỉ mất vài cọng tóc. Mà bản thân Sầm Bắc Đình, trên đồng phục thể dục chỉnh tề đầy dấu chân bẩn, chân đi khập khiễng còn ôm theo một cánh tay vô lực. Càng quan trọng hơn, cậu có một gương mặt có thể khiến người khác vô cùng tin tưởng.

Chú cảnh sát lập tức tin cậu, an ủi nói: “Vị bạn học này, cháu học ở trường nào? Đừng sợ, hiện tại chúng ta đưa cháu đi bệnh viện“.

“Cảm ơn chú cảnh sát ạ” Sầm Bắc Đình đầy cảm kích nói.

Sau đó cậu quay người, không lập tức đi cùng cảnh sát mà đi về hướng ngược lại. Cậu đi đến góc tường chỗ Hứa Hân đang trốn nâng cô dậy, nắm lấy bàn tay đã đổ đầy mồ hôi của cô, thở dài, thấp giọng lẩm bẩm: “Thật là hết cách với cậu, tôi bảo cậu chạy, sao cậu lại không chạy đi“.

Hứa Hân cúi đầu không dám nói lời nào, cô đi theo sau Sầm Bắc Đình, cả hai ngồi vào xe cảnh sát chạy đến bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.