Có Thời Hạn

Chương 38: Chương 38: Hãm hại




Buổi tối về đến nhà, Sầm Bắc Đình lập tức thấy hối hận, đặc biệt khi Hứa Hân không nói một câu nào, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phòng. Bản thân tức giận làm cái gì? Chính mình dựa vào đâu mà tức giận? Cảm thấy cô ấy không yêu mình? Vậy anh càng phải đối xử với cô tốt hơn. Tốt đến mức để cô thấy quen anh so với quen Bối Bác Nghệ đáng giá hơn. Bây giờ anh giận dỗi vô cớ như vậy thì làm được gì? Chẳng khác nào một đứa trẻ cả.

Anh vẫn luôn là người hiếu chiến, muốn cái gì là phải tranh bằng được cái đó, lập tức tiến lên nắm lấy, không được nhượng bộ. Tuy rằng thời gian Bối Bác Nghệ quen Hứa Hân lâu hơn anh, nhưng hiện tại cô đã lựa chọn ở bên anh, như vậy anh phải lập tức nghĩ cách khiến bọn họ ở bên nhau càng lâu, càng hạnh phúc, đến khi nào chỉ cần anh ở bên cạnh, cô sẽ không thể nghĩ đến bất kỳ ai khác. Nhìn cửa phòng ngủ khép hờ, Sầm Bắc Đình xốc lại tinh thần, vừa mãn nguyện vừa nóng lòng muốn thử lại lần nữa.

“Hân Hân...”

Lúc này Hứa Hân mang theo hộp y tế vội vàng bước ra, cô căn bản không chú ý tới anh, chỉ cúi đầu nôn nóng tìm cồn i-ốt cùng tăm bông, cũng không cảm thấy anh đứng ngây ngốc ngoài cửa có gì kỳ lạ. Đầu óc cô lúc này đều là hình ảnh cổ áo anh loang lỗ vết máu, cô đau lòng, lại không nhịn được cảm thấy áy náy, tuy rằng Sầm Bắc Đình trước mặt người ngoài ép buộc hôn cô là không đúng, nhưng cô cũng không thể thẹn quá hoá giận mà cắn anh như vậy...

“Anh” Hứa Hân nhìn Sầm Bắc Đình nói: “Anh lại đây đi”

“Ừ” Sầm Bắc Đình đã bước tới đứng ở đối diện bàn ăn.

Hứa Hân dùng tăm bông tẩm cồn I-ốt, đi qua đối diện bàn, cẩn thận lau vết thương trên môi Sầm Bắc Đình. Cô không đi giày cao gót, chỉ xỏ đôi dép lê đi trong nhà nên thấp anh hơn rất nhiều, nhìn từ ngoài giống một tiểu nhỏ nhắn được khảm trước ngực Sầm Bắc Đình.

“Có đau không anh?” Hứa Hân nhỏ giọng hỏi

Sầm Bắc Đình vẫn mang bộ dáng ngơ ngác, anh nhìn chằm chằm Hứa Hân, xung quanh lỗ tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình. Cô không tức giận, một chút cũng không, anh khốn nạn như vậy nhưng cô vẫn tha thứ cho anh, vì sao cô lại tốt như vậy.

“Cái gì?” Sầm Bắc Đình hỏi.

Hứa Hân nói: “Có đau không”

Sầm Bắc Đình thở sâu, anh tiến gần một chút, ôm Hứa Hân vào lồng ngực, hai tay ôm chặt lấy eo cô, anh đối với bản thân mình hận sắt không thành thép, “Đau chết đi được“. Anh uỷ khuất nói, hơn nữa còn mượn cô hội lần này thân cận với cô, “Hân Hân, hôn anh...”

Nếu là bình thường, lời nói dối này của anh Hứa Hân không để vào mắt, nhưng lần này anh là bệnh nhân bị thương, Hứa Hân nghe câu nào cũng tin là thật, “Được“. Cô lập tức nhón mũi chân muốn hôn Sầm Bắc Đình, nhưng cô vừa tiến lại gần, Sầm Bắc Đình ngược lại rụt người ra sau, anh lùi người lại, giọng nói đầy tiếc nuối: “Quên đi, miệng anh toàn là thuốc, rất đắng*”

Lòng Hứa Hân mềm nhũn, cánh tay vòng qua cổ anh, cô nghiêm túc nhìn vào đôi mắt anh, mắt anh đẹp đến nao lòng khiến người ta có cảm giác bị mê hoặc hãm sâu, giống như dù thế giới có rộng lớn đến đâu, trong mắt anh cũng chỉ có cô. Hứa Hân hôn lên môi anh, nói: “Anh sẽ không bao giờ phải đau khổ*“.

* “đắng” và “khổ” trong tiếng Trung đều là chữ 苦

*

Thời điểm giữa giờ nghỉ trưa, Hứa Hân đi lên tầng cao nhất của toà nhà ngồi hút thuốc, vậy mà cô lại đụng phải Bối Bác Nghệ cũng đang ở đây. Cô chưa bao giờ có ý nghĩ không muốn nhìn mặt Bối Bác Nghệ như hiện tại. Nhưng người cũng đã gặp, nếu làm bộ không nhìn thấy quay người ra ngoài thì quá giả tạo. Hứa Hân ho nhẹ một tiếng, lấy ra hộp thuốc trong túi áo.

Bối Bác Nghệ nhìn cô cười đầy thích thú, búng nhẹ tàn thuốc lên lan can sân thượng: “ Nhìn không ra, cậu lại thích chơi kiểu hoang dã như vậy”

Hứa Hân trừng mắt với anh ấy một cái: “Bật lửa”

Bối Bác Nghệ ném cho cô bật lửa “Tôi tưởng rằng sau khi cậu ta trở về cậu sẽ cai thuốc“.

Hứa Hân không nói chuyện, Sầm Bắc Đình quả thật muốn cô cai thuốc. Bản thân cô cũng không phải loại người không tự ý thức, ngoan cố bướng bỉnh. Cô biết hút thuốc không tốt cho sức khoẻ, làm tổn thương đến phổi, mọi lần vẫn không bỏ được, nhân dịp này quyết tâm một lần. Nhưng ngoài ý muốn, cô không ngờ giai đoạn đầu của việc cai thuốc lá lại khó khăn như vậy, mấy ngày không ngửi thấy mùi khói thuốc khiến cô rất khó chịu, đến ngày hôm nay đã không thể nhịn được nữa.

Bối Bác Nghệ lại nói: “Cậu mang cả người toàn mùi khói thuốc trở về, Sầm Bắc Đình ngửi được không sợ sẽ lại cãi nhau?”

Hứa Hân vừa nghe nói đến chuyện này, cô liếc mắt nhìn Bối Bác Nghệ một cái: “Cậu không biết xấu hổ hay sao mà còn nói“.

Hứa Hân rất ít khi hùng hổ doạ người, lần này ngoài ý muốn mắng người khiến Bối Bác Nghệ nhướng máy, anh ấy búng tàn thuốc: “Liên quan gì đến tôi“.

Hai tay Hứa Hân ôm ở trước ngực, tức giận nói: “Nếu không phải tại cậu, Sầm Bắc Đình sẽ cãi nhau với tôi sao?”

Bối Bác Nghệ cười nhạt, hai tay giơ lên vô tội: “Vấn đề giữa hai người thì liên quan gì đến tôi“.

Hứa Hân hút một ngụm thuốc, nhàn nhạt nói: “Giữa hai chúng tôi không có vấn đề nào”

“Thật sao?”

Hứa Hân không lên tiếng.

Bối Bác Nghệ lại nói: “Tôi vẫn luôn thấy tò mò với mối quan hệ yêu đương không bình thường này của hai người“.

Hứa Hân tức giận phản bác: “Tôi thấy cậu mới là người không bình thường”

Bối Bác Nghệ bình thản nói: “Giữa hai người các cậu nếu thật sự không có một chút vấn đề nào, cậu còn đứng ở đây hút thuốc sao? Tôi đã làm cái gì nào? Tôi chỉ đứng ở đó, hai người cũng có thể cãi nhau”

Hứa Hân lập tức bị nói đến nghẹn họng, cô há miệng nhưng không biết nói gì, muốn phản bác lại nhưng không thể nói nên lời, trong lòng không khỏi khó chịu, cô dập tắt điếu thuốc không muốn hút tiếp nữa.

*

Vào cuối tháng, Lisa tiết lộ cho Hứa Hân một bí mật cô ấy nghe được từ người bạn đồng nghiệp bên phòng nhân sự rằng lão tổng khu vực Trung Hoa của bọn họ sắp từ chức, bên tổng bộ công ty muốn đề bạt chị Từ lên vị trí này, mà vị trí của chị Từ cũng không thể để trống. Họ đang nghĩ đến hai phương án một là sẽ có người mới được tổng bộ điều sang, hoặc là người từ trong công ty được đề bạt lên, nếu là trường hợp sau cũng không biết ai sẽ ngồi lên được vị trí này.

Hứa Hân đối với việc đấu đá nhau tranh giành chức vị không có hứng thú. Nhưng ở đâu có người, ở đó có đàm tiếu, gần đây Hứa Hân quá nổi bật, lại là cấp dưới đắc lực của chị Từ, mọi người đều đoán rất có khả năng chị Từ sẽ đề cử cô cho vị trí này. Chỉ là tuổi của cô còn quá trẻ, trong công ty có rất nhiều nhân viên lão làng cảm thấy không phục, thậm chí có những nhân viên giống Lý Hiểu Linh, đã vào làm ở công ty thời gian lâu như vậy cũng không thăng tiến được một bậc nào.

Lý Hiểu Linh đối với việc Hứa Hân quen biết Sầm Bắc Đình đã có hiềm khích sẵn, hiện tại thù cũ hận mới gộp vào, ở công ty đối với Hứa Hân căn bản là không cho sắc mặt tốt, luôn gây phiền toái cho cô.

Có một lần Hứa Hân phải tham gia một cuộc họp báo cáo, cô phụ trách làm bản thiết kế thuyết trình, không ngờ Lý Hiểu Linh lại cố tình đánh thiếu một chữ của tên công ty trong bản thảo, trước cuộc họp cũng không ai để ý tới, đến khi Hứa Hân lên sân khấu, mở bản trình bày lên liền bị chị Từ nhìn thấy được, chị Từ ngồi dưới gửi cho cô một tin nhắn, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Nhưng Hứa Hân không muốn tranh giành với Lý Hiểu Linh, tránh được việc nào thì nên tránh, cô chỉ muốn làm thật tốt công việc chuyên môn của mình.

Hôm nay Lý Hiểu Linh lại tới tìm cô, lần này thái độ chị ta tốt bất thường, thậm chí vẻ mặt còn hoà nhã hơn cả lần chị ta đi phỏng vấn ứng tuyển, chị ta đưa cho Hứa Hân mấy tập tài liệu: “Đây là hợp đồng của Sao Mai, hội nghị lần trước là cô phụ trách, không ai hiểu rõ công việc kinh doanh của bọn họ hơn cô, cô phiên dịch hợp đồng này đi, dịch xong thì thứ sáu mang đến cho họ“.

Đúng là Hứa Hân biết rõ công việc của Sao Mai, hơn nữa hiện tại cô cùng Sầm Bắc Đình còn ở chung một nhà, công việc cần tìm đến không nói, đến điện thoại từ trước nay có việc gì cũng gọi cho cô.

Hứa Hân biết giữa Sao Mai và Tinh Diệu có hợp tác qua lại, gần đây nhất Sầm Bắc Đình vẫn luôn bàn bạc hợp đồng này.

Cô cầm theo tập tài liệu về nhà, đúng lúc bị Sầm Bắc Đình nhìn thấy, anh liền cười xấu xa: “Hân Hân, cần anh giúp không?”

Hứa Hân nói: “Không cần”

Sầm Bắc Đình đi vào phòng bếp rửa sạch một quả táo, ngồi khoanh chân trên ghế sô pha gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ, cười tủm tìm nhìn cô: “Thật không? Không cần anh giúp? Vậy em có hiểu Python(*) là gì không?”

Python: một loại ngôn ngữ lập trình

Hứa Hân bị anh hỏi đến phát phiền, giận dỗi nói: “Anh tự đọc đi“.

“Ôi, này” Sầm Bắc Đình lập tức dút cho cô miếng táo đã gọt sạch vỏ, cũng không quên hôn trộm một cái lên môi Hứa Hân, “Những chuyện thế này vẫn nên để chuyên gia làm thôi em yêu à“.

Sầm Bắc Đình đứng dậy pha một ly cà phê.

Hứa Hân nhíu mày. Gần đây anh luôn uống cà phê vào thời gian này, sau đó sẽ thức xuyên đêm.

Hứa Hân hỏi anh: “Hôm nay anh uống bao nhiêu cốc cà phê rồi?”

Sầm Bắc Đình xoay người hỏi lại: “Hôm nay em hút bao nhiêu điếu thuốc?”

Hứa Hân lập tức ngẩn ra, nhìn Sầm Bắc Đình.

Sầm Bắc Đình cũng nhìn lại, sau đó mỉm cười đi về chỗ cô: “Anh không có ý gì khác”

Hứa Hân nhìn Sầm Bắc Đình, không biết nên nói cái gì.

Sầm Bắc Đình cười nhẹ, ngón tay vuốt hai bên tóc mai của Hứa Hân: “Công việc dạo này có mệt không em?”

Hứa Hân lắc đầu: “Không mệt.”

Sầm Bắc Đình bĩu môi: “Gạt người, em còn nói không mệt”, anh véo nhẹ cằm cô, “Mặt đã gầy đến mức này rồi, làm anh đau lòng chết mất“.

“Có sao?” Hứa Hân chớp mắt nhìn Sầm Bắc Đình

Cô dừng lại một chút, cuối cùng nói: “Gần đây công ty có thay đổi nhân sự, cấp trên của em sắp bị điều đi rồi“.

Sầm Bắc Đình đối với việc phân bố chức vụ trong công ty hiểu rõ hơn ai hết, anh lập tức nhướng mày: “Vị trí kia sắp bỏ trống?”

Hứa Hân gật đầu: “Đúng vậy”

Sầm Bắc Đình mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía khác, giọng điệu đùa giỡn nói: “Em có muốn vị trí kia không?”

Hứa Hân không ngờ Sầm Bắc Đình sẽ hỏi ngược lại cô vấn đề này, đối với chuyện này, từ trước đến nay cô vẫn ôm suy nghĩ thuận theo tự nhiên, nhưng chính mình thực sự nghĩ thế nào? Cô có muốn vị trí kia không? Cô có nên tranh thủ cơ hội này?

Hứa Hân nhớ về thời điểm khi cô vừa đặt chân đến thành phố S, lúc đó cô đứng ở đầu ngõ nhỏ, ngẩn người nhìn lên từng dãy hàng lang giăng đầy quần áo của người già đến trẻ nhỏ, cô không nghĩ tới, bản thân đi qua hơn nửa đất Trung Hoa, cuối cùng chỉ là chuyển từ một con hẻm âm u này đến một con hẻm chật hẹp khác, cô từng tự giễu chính mình, thì ra mày là dạng người gì thì cũng chỉ có thể đến địa phương đó.

Hứa Hân ngẩng đầu, kiên định nói: “Em muốn.”

Sầm Bắc Đình nghe xong gật đầu, đối với câu trả lời của Hứa Hân cũng không thấy ngạc nhiên. Hứa Hân là người thế nào, anh hiểu rõ hơn ai hết, đó là điểm hấp dẫn thu hút anh nhất ở cô, dám tự tin thể hiện mong muốn cùng dã tâm của mình, nhưng đôi khi, cái khí thế quật cường này làm anh đau lòng.

Sầm Bắc Đình nhún vai, hài hước nói: “Cô gái à, em háo thắng đi tranh cướp với người khác làm gì? Em nói xem em muốn cái gì, anh mang về cho em không phải tốt hơn sao?”

Hứa Hân biết Sầm Bắc Đình đang nói giỡn, liếc mắt nhìn anh một cái sau đó tiếp tục ngồi gõ bàn phím.

Sầm Bắc Đình nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên nói: “Cuối tuần này anh phải đến Tô Châu công tác một chuyến”

Hứa Hân bất ngờ ngẩng đầu, tin tức này đến cũng thật đột ngột.

“Khi nào anh về” Hứa Hân hỏi.

Sầm Bắc Đình nói: “Khoảng một tuần“.

“Một tuần?” Hứa Hân nhíu mày, Sầm Bắc Đình ít khi nào đi công tác lâu như vậy.

“Ừ, sự việc lần này có hơi phức tạp. Hợp đồng em đang dịch chính là dành cho chuyến đi này.” Anh lười biếng vòng hai tay gác ra sau đầu, “Ellen tìm thấy một nhà đầu tư, nghe nói người này đại phú hào tiêu tiền không chớp mắt, cậu ấy nói anh nhất định phải mang ông thần tài này về”

Anh nhìn thấy sự luyến tiếc trên mặt Hứa Hân, trong lòng là một trận vui vẻ, một tay nâng gương mặt cô lên, cười tủm tỉm: “Đừng nhíu mày, nhíu mày nhiều sẽ xuất hiện nếp nhăn, không còn xinh dẹp đâu. Em yên tâm, đây cũng không phải việc to tát gì, anh sẽ cố gắng hoàn thành công việc, sớm về với em, được không.”

“Được“. Hứa Hân vui vẻ đồng ý.

Sầm Bắc Đình nghiêng đầu, duỗi tay gãi nhẹ dưới cằm cô, “Anh sẽ mua quà cho em”

Hứa Hân nhíu mày: “Đừng mua trang sức đắt tiền“.

Sầm Bắc Đình thực sự là một người phô trương, vì vậy mỗi lần anh mua quà cho cô đều là những món trang sức vừa nhìn giá đã khiến người ta phải kinh ngạc líu lưỡi. Mấy thứ này Hứa Hân không có dịp đeo, cuối cùng đều cất hết trong ngăn kéo trên tủ đầu giường.

“Được, được“. Sầm Bắc Đình trả lời có lệ: “Anh sẽ mua cái khác”

Nhưng trong lòng lại thầm thở dài: “Thật khó hầu hạ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau sẽ có cãi nhau,

Báo trước cho mọi người biết một tiếng

Nhưng chỉ một câu thôi: Đều là Sầm cẩu sai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.