Có Thời Hạn

Chương 36: Chương 36: Mặn nồng




Sáng hôm sau thức dậy, đầu óc Hứa Hân vô cùng hỗn độn. Khung cảnh hỗn loạn hôm qua hiện lên rõ ràng trước mắt cô, đặc biệt là hình ảnh khiến người ta cảm thấy thẹn thùng, tất cả như đèn kén quân cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Mặt Hứa Hân đỏ bừng, cô hận không thể đâm đầu vào gối chết ngay lập tức, đây tuyệt đối không phải là kết quả mà cô tưởng tượng, đặc biệt là Sầm Bắc Đình còn ném cô lên sô pha.

Hứa Hân nhìn tấm đệm lộn xộn, cảm thấy vô cùng đau đầu xoa giữa lông mày.

Được rồi, dù sao hôn cũng không mệt.

Thậm chí không chỉ là không mệt.

Có thể nói Sầm Bắc Đình là một người bạn trai dịu dàng, anh quá dịu dàng, nhẹ nhàng như một người bắt mộng. Anh chu đáo cẩn thận suy nghĩ đến cảm nhận của bạn gái, anh sẽ nói lời âu yếm, một bên ôm ấp nói cô là trái tim của anh, là lá gan của anh, là tất cả cuộc sống của anh, bên kia lại hôn môi không chút lưu tình, hung hăng hầu hạ cô thoải mái.

Muốn so sánh một đối tượng cần phải có một đối tượng khác mới khách quan, mà Hứa Hân thiếu mất yếu tố tham khảo quan trọng này, nhưng cô không hề cảm thấy đánh giá người dùng mà cô đưa ra không đủ chân thực, thậm chí cô còn cho rằng, khó có người nào có trình độ tốt hơn Sầm Bắc Đình.

Hứa Hân đang suy nghĩ miên man, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Hứa Hân hoảng sợ, cô nhìn người đến qua camera giám sát, thấy Sầm Bắc Đình đứng bên ngoài, cô thậm chí không muốn mở cửa ra. Sầm Bắc Đình ngẩng đầu, nhìn thấy camera, anh nói với ống kính: “Hân Hân, là anh, mau mở cửa“.

Đem người nhốt ở ngoài cửa cũng không phải cách hay, Hứa Hân không còn biện pháp nào khác, chỉ đành mở cửa cho anh đi vào. Sầm Bắc Đình vừa vào cửa đã muốn hôn cô. Hứa Hân vội vàng trốn ra phía sau, bàn tay Sầm Bắc Đình đã luồn vào vạt áo của cô, tay anh dần di chuyển lên trên, vuốt ve da thịt ở eo cô, không cho cô trốn. Anh ấn cả người cô về phía mình, sau đó lại là một trận hôn môi đầy dữ dội khiến eo Hứa Hân không thể đứng thẳng nổi.

Cảm thấy đã hôn đủ, Sầm Bắc Đình mới hài lòng buông lỏng tay, lại mỉm cười dùng tay miết nhẹ nước miếng trên môi Hứa Hân, nhưng tay còn lại vẫn ôm chặt, bàn tay nắm lấy eo cô.

Hứa Hân thở hổn hển, cô không nhịn được trách móc: “Sầm Bắc Đình, Sầm Bắc Đình, anh nhẹ một chút“.

“Ừ“. Lúc này Sầm Bắc Đình mới buông cô ra

Sầm Bắc Đình buông lỏng tay, Hứa Hân lập tức nhảy về phía sau một bước, kéo dài khoảng cánh với anh.

“Có đói bụng không? Ăn một chút nhé? Anh làm bữa sáng cho em.” Sầm Bắc Đình nghiễm nhiên coi mình trở thành chủ nhân của ngôi nhà, khi lên lầu còn mang theo sữa đậu nóng cùng tào phớ, sau đó không hỏi cũng biết mở tủ lạnh lấy ra hai quả trứng gà, hai thìa bột mì cùng một bó đậu lớn, anh làm cho Hứa Hân một bữa sáng phong phú với bánh rán trứng gà và sữa đậu nành.

Sầm Bắc Đình nói 'làm', đúng nghĩa là 'làm', anh còn coi cô giống đứa bé ba tuổi đưa muỗng đến trước miệng dỗ ăn.

Hứa Hân không nhai nổi, vừa đẩy vừa túm lấy người Sầm Bắc Đình, kiên quyết kéo người ra khỏi phòng bếp: “Sầm Bắc Đình, anh muốn làm gì?”

Cô cảm thấy bản thân nhất định phải nói rõ mọi chuyện với Sầm Bắc Đình.

Trước hết họ nên hiểu mối quan hệ hiện tại của họ là gì.

Bạn bè?

Bạn bè khẳng định không làm được nữa, có bạn bè nào lại 'đánh bo'(*) không

(*) đánh bo: một kiểu hôn khi môi hai người chỉ chạm nhẹ vào nhau và thường phát ra âm thanh giống như 'bo'.

Bạn tình?

Cái này quá khoa trương, bọn họ mới chỉ hôn nhau mà thôi.

Sầm Bắc Đình bước vào nhà ăn với một cái khay, anh vòng một cánh tay ôm ngang người Hứa Hân, kéo cô ngồi lên đùi mình. Hứa Hân không kịp đề phòng đã ngả vào lồng ngực anh. Hàm dưới góc cạnh của Sầm Bắc Đình còn có vài sợi râu ngắn, anh dùng cằm cọ vào mặt cô, sợi râu ngắn làm cô phát ngứa, sau đó anh cắn một ngụm vào môi Hứa Hân, cuối cùng hai người họ lại tiếp tục một trận hôn mãnh liệt.

Hứa Hân bị hôn đến ngồi không yên, cả người trượt ra sau, kế hoạch muốn nói chuyện rõ ràng với anh sớm đã bị vứt lên chín tầng mây.

Hai tay cô ôm lấy cổ Sầm Bắc Đình, ngón tay luồn vào mái tóc ngắn của anh. Tóc của anh vẫn cứng và lộn xộn như vậy.

Hai tay Sầm Bắc Đình cũng ôm lấy mặt cô, vô cùng dịu dàng nhìn người con gái đang ngồi trong lòng mình, vừa hôn vừa nói một cách mơ hồ: “Bảo bối, anh rất thích em“.

Lòng Hứa Hân lập tức mềm nhũn, cô nhắm mắt lại, lắng nghe những lời âu yếm của Sầm Bắc Đình.

Quản cái gì?

Lời nói dối tốt đẹp cũng khiến người khác vui vẻ.

Hai người quấn quít hôn nhau gần hết một buổi sáng, bữa sáng trên bàn cũng đã lạnh ngắt từ bao giờ.

Bỗng nhiên di động của Sầm Bắc Đình vang lên, anh đi ra ban công nhận điện thoại. Một lát sau, anh cúp máy, lấy áo khoác treo trên móc “Công ty có chút việc, anh phải đến một chuyến“.

“Ừ“. Hứa Hân đứng dựa vào khung cửa, trong tay cầm theo một ly sữa đậu nành đã được hâm nóng. Cô nhìn Sầm Bắc vội vàng mặc thêm áo khoác, bất giác có chút buồn cười, nhìn qua giống như có chút hương vị của tra nam.

Nhưng không ngờ rằng Sầm Bắc Đình đã mặc xong quần áo, đột nhiên quay đầu chạy về. Anh ôm lấy eo Hứa Hân, kéo cô vào ngực mình, hôn lên mặt cô hai cái, sau đó lại chạy nhanh về phía cửa, mở cửa ra, xoay người vẫy tay với cô, đi lùi ra ngoài “Anh đi đây!”

Hứa Hân bị hôn đến sững sốt, đứng tại chỗ một hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

*

Lúc này điện thoại cô cũng vang lên, chị Từ kêu cô đến công ty.

Lại một ngày bận rộn với những cuộc họp và làm báo cáo.

Lúc đến bàn làm việc, Hứa Hân phát hiện trên bàn mình xuất hiện một chồng tài liệu dày “Đây là cái gì?” Cô lật xem nội dung bên trong, hỏi Lisa ngồi trước mình.

Lisa dựa vào lưng ghế, liếc mắt về phía Lý Hiểu Linh đang đứng trong phòng cà phê cách đó không xa, cô ấy thè lưỡi với Hứa Hân, nhỏ giọng nói: “Hứa Hân, chị làm gì mà chọc phải chị Linh vậy? Chị ta gần đây tâm trạng không tốt, sau đó bảo em chuyển tài liệu của Bác Nhạc sang cho chị. Trong tay chị không phải vẫn còn công việc bên Sao Mai sao? Văn kiện của Sao Mai nhiều như vậy, chị làm sao xử lý hết được?”

Hứa Hân không nói chuyện, lúc này Lý Hiểu Linh nhìn về phía cô qua lớp cửa kính, trên tay cầm theo tách cà phê, dẫm giáy cao gót đi tới “Đến rồi à? Sao hôm nay đến muộn như vậy? Không nghỉ ngơi tốt sau tiệc tối ở Tô Châu sao? Thế nào, không phải à? Về sau có bữa tiệc sao cô không gọi tôi?”

Ngữ khí Lý Hiểu Linh không tốt, hơn nửa nguyên nhân là do Sầm Bắc Đình mời Hứa Hân đến tiệc tối nhưng lại không mời chị ta.

Hứa Hân nhìn thoáng qua đồng hồ: “Còn chưa tới giờ làm việc, cho nên khi nào tôi đến là quyền tự do của tôi, phải không?”

Lý Hiểu Linh bị Hứa Hân nói bâng quơ làm cho nghẹn họng, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Chị ta uống một hớp cà phê, bày ra gương mặt nghiệm nghị: “Là tự do của cô, tôi không quản được, nhưng nhiệm vụ công tác của cô thì cần phải hoàn thành“.

Hứa Hân đẩy tài liệu của Bác Nhạc về phía chị ta “Nhưng đây không phải là nhiệm vụ tôi được phân công“.

Lý Hiểu Linh cao giọng: “Vậy thì sao? Không phải cô tốt nghiệp từ trường đại học top đầu sao, không phải cô rất lợi hại sao? Vậy cho mọi người thấy bản lĩnh của cô đi! Nếu hai nhiệm vụ này cô không làm được, chứng minh thực lực của cô căn bản không xứng để ngồi ở vị trí này“.

Hứa Hân nhướng mi, lạnh lùng liếc qua Lý Hiểu Linh một cái “Tôi có đủ thực lực hay không, không phải do chị quyết định“.

“Cô” Lý Hiểu Linh bị Hứa Hân đè xuống cả một cái đầu, sắc mặt cực kỳ không tốt, nổi giận đùng đùng đi tìm chị Từ ầm ĩ.

Lisa nhìn theo bóng dáng Lý Hiểu Linh rùng mình một cái: “Chậc, chị Linh hôm nay làm sao vậy? Ăn nhầm phải pháo nổ hay bị thời kỳ tiền mãn kinh, sao lại hung dữ như vậy?

Hứa Hân nhún vai: “Không biết.”

Lisa lại thay Hứa Hân oán giận vài câu, cô ấy lật đống tài liệu trên bàn Hứa Hân mà líu lưỡi, nhìn Hứa Hân đầy đồng tình: “Nhiều văn kiện như vậy, chị có làm hết được không? Nếu không để em giúp chị, hai người chúng ta cùng làm“.

Hứa Hân khởi động máy tính: “Không cần. Bác Nhạc không phải hạng mục của chị, trừ khi đích thân chị Từ muốn chị phụ trách, nếu không chị sẽ không làm“.

Sau khi đã hoàn thành đại khái tài liệu của Sao Mai, Hứa Hân xoay cổ tay mỏi nhừ, lúc này mới phát hiện ngoài cửa sổ trời đã tối đen, một dãy đèn đường được bật sáng như dải ngân hà.

Cô xoa cần cổ, mở di động lên, nhìn qua thông báo mới phát hiện mình để nhỡ ba cuộc gọi đến, mà cả ba cuộc gọi đều hiện tên Sầm Bắc Đình.

Hứa Hân hoảng hốt muốn gọi lại, lúc này điện thoại lại vang lên, Sầm Bắc Đình kiên trì gọi lại lần nữa, Hứa Hân ấn xuống phím nghe, chột dạ kêu 'này' một tiếng, ở đầu bên kia của microphone, Sầm Bắc Đình nhẹ nhàng nói: “Đã tan làm chưa, anh đợi em ở dưới lầu“.

Tay cầm di động của Hứa Hân cứng đờ “Sao anh lại đến đây“. Thời điểm Hứa Hân nói câu này có hơi nhăn mày, cô vội lấy áo khoác treo ở lưng ghế, sau đó đeo túi xách cùng khăn quàng cổ lên.

Sầm Bắc Đình nói: “Đến đón em tan làm.”

Hứa Hân vội vàng đi thang máy đến bãi đỗ xe ngầm, vừa liếc mắt một cái đã thấy chiếc Ferrari đỏ rực của Sầm Bắc Đình.

Anh nhìn qua rất vui vẻ, so với buổi sáng còn đẹp trai hơn vài phần. Anh đã đổi áo khoác, lần này là áo phông trắng cùng áo hoodi đen liền mũ. Anh cũng đã cạo râu, hàm dưới rất sạch sẽ.

“Anh đến đây làm gì?” Hứa Hân trách cứ nói.

“Công việc bận rộn như vậy sao?” Sầm Bắc Đình hỏi

Hứa Hân không muốn phàn nàn với Sầm Bắc Đình, công việc là công việc, hoàn thành nhiệm vụ ở công ty, sau đó về nhà chăm sóc gia đình, khó tránh khỏi đôi khi sẽ gặp phải một chút khó khăn, vì thế cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không có, chỉ là nhiệm vụ lần này có một chút khó khăn“.

“So với phiên dịch cho anh còn khó hơn sao?” Sầm Bắc Đình nói

Hứa Hân ngẫm nghĩ: “Không khó hơn.”

“Xem ra không có việc gì làm khó được em”, Sầm Bắc Đình không nhịn được bật cười, anh lại nói: “Chuyện tìm nhà lần trước anh nói với em bây giờ không cần tìm nữa“.

“Vì sao” Hứa Hân đột nhiên mở to mắt.

“Chúng ta sống chung đi”

“Không được“. Hứa Hân nghiêm khắc cự tuyệt.

Hiện tại hai người bọn họ là quan hệ gì, Hứa Hân còn chưa xác định rõ ràng.

Sầm Bắc Đình liền hôn tới, bàn tay anh đè sau cổ cô không cho cô cử động. Năng lực học tập của anh rất mạnh, anh xem cô như đề vật lý học một suy ra ba, kỹ năng hôn của anh nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được đã tiến bộ thế nào. Trước kia anh hôn cô rất mãnh liệt, nhưng vẫn có sự vụng về cắn phải môi cô, sau đó giống như chó nhỏ cọ tới cọ lui trên môi. Hiện tại anh hôn đến linh hoạt mềm mại, lại có nhiều kỹ xảo, giống như một nghệ sĩ ghi-ta điêu luyện đang điều khiển dây đàn của cô.

“Anh, anh, đừng hôn“. Mới đầu Hứa Hân có chút kháng cự. Bọn họ vẫn đang đứng dưới công ty cô. Hứa Hân không phải người cuối cùng ra về, rất có thể sẽ bị người quen bắt gặp.

“Ừ” Sầm Bắc Đình đáp ứng, nhưng nụ hôn của anh lại càng sâu hơn.

Hứa Hân không thở nổi, mơ hồ nói: “Đừng, đừng hôn ở chỗ này“.

“Ừ”, Sầm Bắc Đình ngoài miệng đáp ứng, nhưng rất nhanh anh đã làm hành động trái ngược, anh cởi dây an toàn, ép người cô vào một góc xe, trong bóng tối u ám tìm được môi cô, muốn cô lập tức thực hiện lời hứa vừa rồi.

Kem cạo râu của anh có mùi chanh, rất sạch sẽ, lại có chút lạnh, nhưng khi mùi hương tiến vào phổi lại bốc lên một ngọn lửa nóng.

Hứa Hân vịn tay lên vai Sầm Bắc Đình, cô nhíu mi, cảm thấy tiếp tục như vậy sẽ không có biện pháp. Sầm Bắc Đình giống như sói đói, chỉ cần hai người ở bên nhau liền không thể nghiêm túc nói chuyện, vừa thấy mặt đã lao vào ôm hôn.

Hứa Hân cảm thấy tiếp tục như vậy sẽ không được, bọn họ cần phải nói chuyện một chút. Cô nhẹ nhàng đẩy Sầm Bắc Đình ra “Em, em cảm thấy chúng ta cần nói chuyện“.

Ít nhất trước mắt cô muốn biết rõ hiện tại giữa hai người bọn họ là quan hệ gì.

Là người yêu? Hay vẫn là bạn bè.

“Được“. Sầm Bắc Đình hôn lên môi cô, “Em nói, anh nghe”

“Ngô.”

Anh lại hôn cô, người Hứa Hân càng ngày càng mềm, chỉ có thể bắt lấy cánh tay Sầm Bắc Đình mới chống đỡ được thân thể. Cô nhìn Sầm Bắc Đình, Sầm Bắc Đình nhắm hai mắt, hàng lông mi đen dày rõ ràng, anh mê mẩn hôn môi cô, như cánh tay vươn ra từ mắt bão kéo cô cùng nhau sa đoạ vào khoái cảm thiên đường.

Mà dần đần, cô cũng quên chính mình vừa suy nghĩ điều gì. Nói chuyện gì? Quản điều gì? Cứ coi như ngày mai mặt trời sẽ không mọc nữa là được. Cô cũng từ từ nhắm mắt, vòng tay ôm lại Sầm Bắc Đình.

Thời điểm 12 giờ đêm, Sầm Bắc Đình cuối cùng cũng đứng dậy từ trên giường, nửa thân trên của anh trần trụi, bên hông chỉ buộc một cái áo tắm dài lỏng lẻo, anh với tay tìm di động gọi điện đặt cơm hộp. Hứa Hân nằm ở trên giường thở dốc, cô nhìn lên trần nhà, trong mắt đều là tia đỏ, một lúc lâu sau mới tập trung vào vệt nước trên tường nhà. Cô nhìn theo bóng dáng Sầm Bắc Đình, lưng anh dày và rộng, trên lưng còn có mấy vết cào đỏ lừ do cô để lại. Mặt già của Hứa Hân đỏ lên, theo bản năng tìm bật lửa trên tủ đầu giường.

Sầm Bắc Đình nói chuyện điện thoại xong, quay lại thấy cô đang châm lửa, ánh mắt anh tối sầm lại, tiến đến dập lửa trên điếu thuốc: “Không được hút“.

Hứa Hân nhìn ngón tay anh, cô giật mình, một lúc sau ném hộp thuốc về chỗ cũ, nằm lại giường, giọng đầy giận dỗi “Đồ độc tài“.

Sầm Bắc Đình quyết tâm muốn ở lại đây, anh đã chuẩn bị sẵn quần áo để tắm rửa, dao cạo râu, còn có cả laptop.

Hứa Hân nằm trên giường nhìn Sầm Bắc Đình đang loay hoay tìm ổ cắm sạc cho laptop: “Em đồng ý cho anh ở lại lúc nào?”

Sầm Bắc Đình kinh ngạc quay đầu, hung hăng trợn to mắt: “Em đã ngủ với anh rồi mà còn không muốn chịu trách nhiệm? Em thật là độc ác“.

Mặt Hứa Hân đỏ lên, trong lòng tức giận, rôt cuộc là ai ngủ với ai? Là ai hại hại cho eo của cô mỏi đến không nhấc lên nổi? Bây giờ anh vẫn có tinh thần sảng khoái nói những lời này?

Cô nói không lại Sầm Bắc Đình, dứt khoát không nói nữa, hừ một tiếng, xoay đầu trốn vào trong chăn.

Sau khi giải quyết xong bữa tối Sầm Bắc Đình mua, hai người trở lại phòng ngủ. Lần này Sầm Bắc Đình rất an tĩnh, anh ôm cô từ phía sau, trái tim anh kề sát vào lưng cô, nhịp tim của anh đập rất chậm, cũng rất đều, thịch thịch từng tiếng, hô hấp của anh vững chắc phả lên cổ cô, yên lặng lắng nghe một hồi cô cũng chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.