Có Thời Hạn

Chương 42: Chương 42: Trời lại sáng




Vào buổi chiều, Sao Mai tổ chức một cuộc họp báo, các phóng viên đã túc trực cả buổi dưới sảnh khách sạn cuối cùng cũng có cơ hội phỏng vấn Sầm Bắc Đình.

Hứa Hân tạm thời đến hiện trường cứu nguy làm thông dịch viên cho cuộc họp.

Phóng viên đưa ra câu hỏi câu sau càng gay gắt hơn câu trước, không biết bọn họ lấy đâu ra nhiều tin tức như vậy, từng câu từng chữ nói ra giống như chính mình cũng là người trong cuộc.

“Nghe nói ngài cùng người sáng lập Hỗ Tín sau khi chấm dứt hợp tác đã xảy ra tranh chấp trong phòng họp, đây có phải sự thật không?”

“Vô lý”

“Nghe nói 'Chư thần chi chiến' là phiên bản nâng cấp của 'Thần tích' với hiệu suất tốt hơn về mọi mặt, điều này có chính xác không thưa ngài?”

“Cô có biết vì sao hôm nay mặt trời không mọc được không? Bởi vì Hỗ Tín giăng tin đồn bẩn đầy trời đấy!”

“Nghe nói sau khi ngài biết được tin tức game của mình bị sao chép đã có ý tự tử, đây là sự thật?”

Sầm Bắc Đình suýt nữa phun ra một ngụm nước, anh tức giận trừng mắt, đập bàn nói: “Vớ vẩn! Nói hươu nói vượn!” Anh chỉ ngủ quên thôi mà, Ellen ngu ngốc này!

Phóng viên lại nói: “Nhưng có người chụp được ảnh ngài ngồi khóc bên bờ sông.”

Sầm Bắc Đình: “......”

Anh thật sự không có khóc, anh thề. Đơn giản chỉ là sau khi cãi nhau với Hứa Hân, anh chạy ra bờ sông phát tiết, càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, cuối cùng không kìm được mà rơi một giọt nước mắt, nhưng chỉ một giọt! Đó là cảm xúc tiếc nuối của anh với tình yêu tưởng đã chết... làm sao mà so sánh như vậy được?

Sầm Bắc Đình cảm thấy rất xấu hổ, vô cùng xấu hổ, nhất là khi vấn đề này còn được Hứa Hân phiên dịch lại.

Sầm Bắc Đình bất chấp trong phòng họp vẫn còn đầy người, anh chỉnh lại tai nghe nói với cô: “Đó là thất tình, là thất tình đó em có hiểu không?”

*

Sau cuộc họp báo, Sầm Bắc Đình ném toàn bộ công việc còn lại cho Ellen. Anh về phòng ăn bữa tối với Hứa Hân, nhưng cả một bàn đồ ăn phong phú còn chưa kịp động đến đã trực tiếp ôm Hứa Hân bế lên giường, anh liếm môi: “Phải ăn bữa chính trước đã.”

Hứa Hân bị anh làm cho bật cười, ôm lấy anh hôn một cái. Sau đó bụng cô kêu lên một tiếng.

Sầm Bắc Đình sửng sốt, sau đó lăn sang một bên, tức giận bò dậy từ trên giường, “Trước khi đến đây em đã ăn cơm chưa?”

Hứa Hân nhớ lại thời điểm mình chờ máy bay đã ăn nửa bát mỳ, cái này cũng tính là ăn rồi đúng không.

“Em ăn rồi.”

“Ăn cái gì?”

Khí thế của Hứa Hân ngày càng yếu, cuối cùng nhỏ giọng trả lời: “Mỳ thịt bò.”

Sầm Bắc Đình tức giận đến mức nhấc bổng cô khỏi giường, anh ấn người cô ngồi xuống trước bàn ăn: “Ăn cơm trước!”

Những món ăn Sầm Bắc Đình gọi đến đều là món yêu thích của cô. Thậm chí bản thân Hứa Hân cũng không biết điều đó. Thói quen này xuất phát từ những lần bọn họ đi ăn ở ngoài, những món nào cô gắp nhiều hơn vài đũa, Sầm Bắc Đình đều sẽ nhớ rõ.

Hai người cùng ăn một chút mỳ Ý và điểm tâm ngọt, sau đó lại quấn lấy nhau.

Nhiệt độ trên người Sầm Bắc Đình nóng bỏng, nóng đến mức khiến Hứa Hân rùng mình.

Cả cơ thể và tâm hồn hai người cùng hoà quyện không một kẽ hở.

“Lần đầu tiên nghe em nói tiếng Anh, anh đã nghĩ giọng em thật êm tai, nhưng không ngờ em lại trở thành phiên dịch viên.” Sầm Bắc Đình nằm đối diện Hứa Hân, tay anh vuốt ve nhẹ nhàng trên vành tai cô. Đôi tai của cô rất đẹp, vừa trắng vừa dày.

“Ừm.” Hứa Hân mệt mỏi kêu một tiếng. Cô tựa đầu vào vai Sầm Bắc Đình chuyển ánh nhìn lên trần nhà. Vừa rồi bọn họ làm quá kịch liệt, đến lúc kết thúc đôi mắt cô đã đỏ hồng.

“Em mệt.” Cô không nhịn được oán giận.

“Anh xin lỗi.” Sầm Bắc Đình dịu dàng hôn lên mu bàn tay cô. Anh ngửa cổ cắn nhẹ vào gáy Hứa Hân, cái đầu cọ cọ giống như một con chó lớn, “Đóng dấu.” Một cảm giác ẩm ướt truyền đến từ hõm cổ, Hứa Hân nhìn xuống nơi đó còn thấy một dấu tròn hồng hồng.

“Đáng ghét.”Hứa Hân nhăn mũi tức giận. Cô hắng giọng hỏi Sầm Bắc Đình: “Sầm tổng, anh thấy hôm này em làm việc thế nào?”

Sầm Bắc Đình nghiêng người qua, nhéo nhẹ vào chóp mũi Hứa Hân hai cái, sau đó anh nheo mắt, nguy hiểm nói: “Em đang cố ý chọc tức anh có phải không? Em biết rõ anh nghe không hiểu.”

Hứa Hân nhịn không được bật cười, cô nhẹ nhàng chạm vào má Sầm Bắc Đình. Trên má anh không có thịt thừa, gò má cứng rắn thậm chí còn sờ được phần xương góc cạnh, “Ở Canada có vui không?” Hứa Hân hỏi.

“Cũng được,“ Sầm Bắc Đình nghiêm túc suy nghĩ: “Nhưng hơi lạnh.”

Hứa Hân bật cười. Ánh mắt nhu hoà nhìn Sầm Bắc Đình: “Anh rất vất vả phải không?”

“Không đến mức đấy.” Dường như nghĩ đến điều gì đó, Sầm Bắc Đình nắm lấy mu bàn tay Hứa Hân, hôn lên rồi nói:“Trên thế giới này làm gì có chuyện nào là không vất vả?”

Anh vẫn luôn là một người vô cảm, không quan tâm nhiều đến những gì người khác nghĩ về mình, đã có khoảng thời gian anh luôn cảm thấy bản thân là người giỏi nhất, là chàng trai sáng giá nhất trong vụ trụ, khi người khác chê cười khẩu âm của anh không tốt, không thể nói được tiếng Anh, anh cũng không tức giận, ngược lại còn cười nhạo bọn họ không có đầu óc.

Khoảng thời gian đầu khi Sầm Bắc Đình mới đặt chân đến Canada, lớp học ở đó toàn là người tóc vàng mắt xanh, bọn họ cô lập anh vì anh là người ngoại quốc duy nhất trong lớp. Nhưng xa lánh một thời gian, bọn họ lại phát hiện bạn học ngoại quốc này rất lợi hại, anh có thể làm được đề vật lý cấp cao, còn biết lập trình và viết mã code, mỗi lần hoạt động nhóm đều đạt điểm cao nhất lớp, hơn nữa anh còn chơi bóng rổ rất giỏi, bọn họ gọi anh là “sát thủ ba điểm” vì chỉ cần anh tham gia vào đội nào đội đó sẽ chiến thắng.

Mọi người thường có xu hướng ngưỡng mộ những người giỏi hơn mình, ai lợi hại, ai có năng lực, bọn họ đều có thể nhìn ra, vì vậy những người ngoại quốc đó bị năng lực của Sầm Bắc Đình thuyết phục. Núi không chịu đến với ta thì ta đi tìm núi (*), Sầm Bắc Đình không phải chỉ không biết tiếng Anh thôi sao? Không sao hết, chỉ cần anh cho bọn họ mượn chép bài tập, bọn họ sẵn sàng đi học tiếng Trung.

(*) Nguyên gốc của câu này là: 山不就我我就山.

Nguồn gốc của câu nói này đến từ nhà tiên tri Muhammad của Hồi giáo, được viết trong kinh Koran. Chuyện kể lại rằng: một ngày nọ, nhà tiên tri Muhammad đang thuyết giảng với các đệ tử của mình trong thung lũng: “Đức tin là chìa khóa của bất cứ điều gì.” Một trong những đệ tử nói: “Thưa Thầy, Thầy có tự tin rằng mình có thể làm cho ngọn núi đó vượt qua và để chúng ta đứng trên đỉnh không?” Muhammad tự tin đồng ý với các đệ tử của mình, hét lên với ngọn núi, “Núi, lại đây!” Tiếng vọng vang vọng trong thung lũng, “Núi, lại đây!” Tiếng vang cuối cùng biến mất, và thung lũng trở lại yên tĩnh. Mọi người chăm chú nhìn ngọn núi vẫn đưng im bất động, Muhammad nói: “Núi không chịu đến với ta thì ta sẽ đi đến núi”(nguồn: baidu)

Nhưng ở nơi đất khách quê người, ít nhiều anh vẫn sẽ gặp phải những khó khăn. Tất nhiên sự cô đơn là điều không thể tránh khỏi, nhất là trong dịp lễ Giáng sinh và lễ Tạ ơn, người một nhà quây quần dịp cuối năm, chỉ có anh đơn độc một mình. Thực ra điều này cũng không hẳn là đúng, anh vẫn có Ellen bên cạnh, nhưng đi theo Ellen còn không bằng ở nhà một mình, vì mỗi lần anh đi theo Ellen không phải quậy phá cũng là đánh nhau.

Sau khi nói đến điều này, hai người họ lại quấn lấy nhau, Hứa Hân vuốt ve khuôn mặt của Sầm Bắc Đình, anh quay đầu nhìn lại, gương mặt góc cạnh không hề làm giảm đi vẻ khí khái hồi còn niên thiếu.

“Làm sao vậy?”, Sầm Bắc Đình hói: “Đau lòng sao?”

“Ừ.”

“Có cái gì mà phải đau lòng,“ Sầm Bắc Đình không để ý nói: “Ngược lại chính là bản thân em...”

Anh nhìn cô đầy lưu luyến, anh đã bỏ lỡ đám cưới của mẹ cô, anh đã bở lỡ rất nhiều khoảnh khắc trong khoảng thời gian cô một mình học cách trưởng thành, “Vì sao không ở bên Bối Bác Nghệ?”

Hứa Hân nói: “Vì sao anh lại nghĩ em và cậu ấy sẽ ở bên nhau?”

“Không biết.” Sầm Bắc Đình nhíu mày nói. Đây có thể là giác quan thứ 6 của đàn ông, anh luôn cảm thấy tên tiểu tử Bối Bác Nghệ kia từ lâu đã có ý với bạn gái anh.

Hứa Hân buồn cười nói: “Em và cậu ấy là điều không thể nào xảy ra, hai người không thích hợp.”

Cô cũng đã từng nghĩ về vấn đề này, vào một năm sau khi tốt nghiệp trung học, một nhóm bạn học cũ rủ nhau đi tụ họp ăn uống, ngày đó Bối Bác Nghệ đã nói với cô: “30 tuổi, nếu đến lúc đó chúng ta vẫn còn độc thân, vậy hãy thử xem.” Cô nghe xong lời nói đó cũng chỉ bật cười, khi đó cô không nghĩ đến Sầm Bắc Đình, cô cho rằng Sầm Bắc Đình đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Cô hút một hơi thuốc lá, nói một từ “Được.” Lúc ấy Bối Bác Nghệ cũng sửng sốt, anh ấy nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó cũng cười, thở ra một hơi thuốc: “Cậu sẽ không chờ đến lúc 30 tuổi.”

“Vì sao không thích hợp?“. Sầm Bắc Đình nhất định không muốn buông tha chủ đề này, nhất quyết phải hỏi đến cùng.

Hứa Hân nhẹ giọng nói: “Bởi vì trong một mối quan hệ nhất định phải có một người chủ động trước, như vậy mới làm nên chuyện.”

Sầm Bắc Đình thở ra nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, anh đặc biệt cảm thấy may mắn khi bản thân có da mặt đủ dày. Anh ôm lấy Hứa Hân đầy mê luyến, đem cô ấn chặt vào ngực mình: “Em yêu, hiện tại em đã có anh, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

Hứa Hân hôn lại anh: “Được”

Sầm Bắc Đình mang tâm trạng mỹ mãn chuẩn bị đi ngủ, nhưng Hứa Hân lại xoay người ngồi lên người anh. Sầm Bắc Đình lập tức cảm nhận được nguy hiểm... Anh cẩn thận hé một con mắt ra nhìn thử: “Hân Hân...”

“Anh hỏi xong rồi, bây giờ đến lượt em.”

Sầm Bắc Đình ôm chặt góc chăn sợ hãi nói: “Em hỏi...”

“Được, vậy bắt đầu từ Quý Nguyệt Hinh đi”

Sầm Bắc Đình do dự hỏi lại: “Ai.... Ai vậy?”

“Quý Nguyệt Hinh, người đã tỏ tình với anh trong chuyến du lịch dã ngoại thời trung học.”

Sầm Bắc Đình vẫn không thể nhớ ra là người nào.

Hứa Hân thấy vậy liên nói: “Anh không nhớ cô ấy?”

Sầm Bắc Đình uỷ khuất: “Anh thật sự không nhớ.”

Hứa Hân tức giận mắng một câu: “Tra nam!”

Cô tiếp tục hỏi: “Lần gặp mặt trước ở Tô Châu, người ngồi cạnh anh lúc chơi bài là ai?”

Sầm Bắc Đình tiếp tục bị hỏi ngốc.

“Lần trước là ai chạm vào cánh tay của anh?”

“Có một lần anh cười với cô gái khác, cô ấy là ai?”

Sầm Bắc Đình hoàn toàn không biết Hứa Hân đang nói về điều gì, không phải với ai anh cũng cười sao? Anh sửng sốt trong chốc lát, sau đó đột nhiên nở nụ cười, anh ôm ngang lấy người Hứa Hân: “Thật tốt quá, anh còn tưởng rằng cả đời này em sẽ không bao giờ ghen, thì ra mỗi một người em đều nhớ rõ như vậy, thì ra em thích anh nhiều như vậy.”

Đầu óc Hứa Hân như nổ tung, mặt cô đỏ bừng, lắp bắp nói: “Ai, ai thích anh.”

Sầm Bắc Đình ôm lấy cô, siết chặt bàn tay cô vào tay anh rồi giải thích từng người một: “Mấy năm nay anh có tìm hiểu thử ba người. Người đầu tiên tên là Liz, sau khi cùng cô ấy ăn hai bữa cơm, cô ấy đã đá anh; một người nữa tên là Kelly, hình như anh đã mời cô ấy đi xem phim, nhưng sau ngày hôm đó cô ấy cũng đá anh; người cuối cùng tên là Bonnie, anh dẫn cô ấy đến nhà gỗ nhỏ của Ellen vào cuối tuần nhưng sau khi trở về cũng lập tức cắt đứt liên lạc. Tất cả đều do Ellen giới thiệu, không tin em cứ đi hỏi cậu ấy.”

Hứa Hân kinh ngạc nói: “Anh mà cũng bị đá?“. Sầm Bắc Đình là một người từ vẻ bề ngoài đến tính cách đều có thể khiến cho người khác vô cùng yêu thích, vậy làm sao có thể liên tục bị người khác 'vứt bỏ' như vậy? Trừ phi là anh cố ý.

“Anh cũng không biết.” Sầm Bắc Đình hồn nhiên đáp: “Có lẽ là vì tiếng Anh của anh không tốt.”

Hứa Hân cảm thấy dở khóc dở cười: “Hẹn hò yêu đương không phải là bài thi biện luận, ai cần anh phải nói nhiều như vậy?”

Sầm Bắc Đình ôm cô đầy tủi thân: “Hân Hân, em đừng bỏ anh được không?” Anh nghiêm túc nói: “Những người em vừa nói anh thật sự không nhớ rõ, nhưng vì chuyện này mà em cảm thấy không vui, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ cười với người khác nữa, cũng không để bọn họ chạm vào người mình.”

Hứa Hân không nói chuyện, cô thu mình vào trong chăn. Một lát sau, cô nói: “Anh vẫn phải cười với người khác, anh không muốn làm ăn nữa à”

Sầm Bắc Đình cười đến tim rung lên từng nhịp, cả người chui vào chăn ôm chặt lấy Hứa Hân.

*

Ngày hôm sau, chuyến công tác tại Tô Châu của Sầm Bắc Đình kết thúc, hai người cùng ngồi máy bay trở về thành phố S.

Xu hướng tăng trưởng của Hỗ Tín giống hệt những gì Sầm Bắc Đình đã dự đoán trước đó. Sau khi tựa game nhái “Chư thần chi chiến” do Hỗ Tín sản xuất ra mắt, thông qua marketing cùng hiệu ứng đám đông, lượng người dùng tăng nhanh như tên bắn.

Số lượng người dùng nhanh chóng đạt đỉnh trong thời gian ngắn nhưng sau đó cũng lập tức trượt dốc không phanh.

Đầu tiên là hàng loạt đánh giá 1 sao của người chơi xuất hiện, dưới phần bình luận cũng toàn là lời chê bai, tức giận. “Hoạ hổ hoạ bì nan hoạ cốt”(*). “Chư thần chi chiến” tuy là sao chép 100% ý tưởng của “Thần tích”, nhưng trải nghiệm khi chơi thì kém xa.

(*) Hoạ hổ hoạ bì nan hoạ cốt: 画虎画皮难画骨

họa là vẽ, hổ là cọp, bì là da, nan là khó.

Câu nói này mang nghĩa: Vẽ hổ chỉ vẽ được da khó vẽ được xương. Khi vẽ một con hổ, chỉ vẽ được da, lông, những thứ bên ngoài của con hổ đó mà khó vẽ được cái bên trong là xương của nó.(nguồn: chineserd.com)

Danh tiếng của “Chư thần chi chiến” lập tức bị ảnh hưởng.

“Chư thần chi chiến này là cái game ngu xuẩn gì vậy? Tôi chơi năm ván thì thua cả năm, sau đó lại còn bắt nạp thêm tiền, định lừa tiền người chơi à? Thật sự là trải nghiệm quá tệ, tôi quyết định xoá, một cái game lậu thì có gì hay mà chơi? Đi chơi Thần tích không phải tốt hơn nhiều sao?”

“+1”

“+1”

“Lầu trên mau lên top.”

Trên các diễn đàn lớn, người chơi còn mở cuộc bình chọn giữa 'Chi thần chi chiến' và 'Thần tích'

“[Cuộc bình chọn] 'Chư thần chi chiến' VS 'Thần tích', bạn chọn game nào?”

Cuối cùng, 'Thần tích' dễ dàng chiến thắng với 10.000 phiếu, áp đảo hoàn toàn 'Chư thần chi chiến' chỉ có 3.000 phiếu bình chọn, thậm chí trong cuộc bình chọn đó, cư dân mạng còn phát hiện trong 10.000 phiếu của 'Thần tích' có rất nhiều tài khoản người dùng trước đó còn lớn tiếng nói sẽ ủng hộ 'Chư thần chi chiến' khi ra mắt.

Có người còn nói đùa, đây là trận chiến giữa 'vòi rồng' của Sao Mai và 3.000 thuỷ quân của Hỗ Tín, là dân thường tuyên chiến với tư bản.

Hướng dư luận ngày càng tốt lên, nhưng Ellen vẫn không hết lo lắng, cậu nhắc nhở Sầm Bắc Đình: “Hỗ Tín chắc chắn sẽ không ngồi im chờ chết, bọn họ nhất định sẽ sớm đánh trả.”

Sầm Bắc Đình khinh thường “Ồ” một tiếng.

Quả nhiên đòn đánh trả đầu tiên của Hỗ Tín không làm bọn họ thất vọng, đám người Hỗ Tín bắt đầu đào bới tư liệu về thân thế của Sầm Bắc Đình, đem toàn bộ hoả lực công kích lên vấn đề quốc tịch của anh.

Đây là vết nhơ lớn nhất mà đám người họ tìm được trên người Sầm Bắc Đình.

“Cầm hộ chiếu Mỹ nhưng vẫn muốn kiếm tiền tại Trung Quốc, đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ.”

“Đồ thiên tài giả, mấy người có chắc 'Thần tích' là do Sầm Bắc Đình phát minh ra không?'

“Nhân phẩm thấp kém lại ăn chơi trác táng, đồ tra nam.”

Bọn họ tấn công Sầm Bắc Đình từ mọi góc độ, chỉ cần truy cập lên mạng là có thể nhìn thấy các bài bôi đen anh ở bất cứ trang web nào. Ellen thân là giám đốc công chúng đương nhiên cũng phải chủ ý hướng gió trên mạng từng giây, cậu nhìn những lời nói vô căn cứ này mà tức giận đến mức huyết áp tăng vọt.

Cậu thậm chí còn không dám để Sầm Bắc Đình lên mạng, sợ anh sẽ tức giận đi chửi nhau với đám thuỷ quân này, đến lúc đó sự việc không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Nhưng Sầm Bắc Đình vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày vẫn lên mạng lướt web đọc báo bình thường, anh còn cầm di động cười toe toét như một đoá mẫu đơn.

Trong văn phòng, Ellen một bên ngồi nói chuyện với giám đốc Marketing, một bên rống lên với Sầm Bắc Đình đầy uỷ khuất: “Sầm, anh có thể mua cho em ít đồ ăn được không? Em đang vội muốn chết rồi đây, sao anh vẫn bình thản như vậy? Thật giống câu nói của người Trung Quốc các anh, hoàng đế không vội, thái giám đã vội!”

Sầm Bắc Đình nghe vậy liền hỏi: “Cậu biết thái giám là ai không?”

“Thái giám là ai?”

Sầm Bắc Đình cười lớn. Lúc này điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn. Hứa Hân gửi cho anh một gói biểu tượng cảm xúc hình một chú chó đang chơi trên xích đu, biểu tượng này quá đáng yêu, đến nỗi anh cũng cảm thấy mình sắp hoá manh. Anh tìm trong album ảnh tấm hình dễ thương nhất mình có - gấu trúc đang ăn trúc, gửi lại cho cô.

Ellen nhìn Sầm Bắc Đình cười ngây ngô mà đầu đau từng cơn, cậu dứt khoát đi qua cầm lấy điện thoại trong tay Sầm Bắc Đình: “Em muốn nhìn thử xem anh đang làm trò gì mà cầm điện thoại cả ngày như vậy!”

“Oh my God...“. Sau khi mở giao diện, Ellen ngoài ý muốn phát hiện Sầm Bắc Đình vậy mà có một tài khoản Weibo. Ngày nào anh cũng đăng những điều kỳ quái trên đó, chăng hạn như: hôm nay đi ăn xôi xoài cùng bạn gái!

Hôm nay đi dạo phố với bạn gái, cô ấy còn mua cho tôi một chiếc cà vạt!

Hôm nay ngủ trưa dậy bỗng thấy bạn gái nằm bên cạnh, mẹ nó, bạn gái tôi sao lại xinh đẹp như vậy, tôi thật lợi hại!

Ellen tức giận đến mức suýt quăng điện thoại ra ngoài, cậu tự thề với lòng mình sẽ không bao giờ quan tâm đến danh tiếng trên mạng của Sầm Bắc Đình nữa. Nhưng chỉ sau bốn giây, Ellen bình tĩnh trở lại, không thể tức giận với người đang ngồi trước mặt, nói thế nào đi nữa đây cũng là thần tài của Sao Mai, là một cái cây hái ra tiền đấy, không phải chỉ cần cung phụng thôi sao? Cậu vẫn chịu được.

Cậu ngồi xuống đối diện Sầm Bắc Đình, cẩn thận dò hỏi: “Sầm, anh đang nghĩ gì vậy? Anh cùng Hứa tiểu thư lần này là nghiêm túc hay vẫn là...”

Ellen còn chưa nói xong, Sầm Bắc Đình đã ngắt lời cậu, hiện tại anh ghét nhất là nghe thấy hai từ “chơi đùa”, anh chắc chắn sẽ bị PTSD(*) với hai từ này, phi phi phi, chơi cái gì mà chơi, anh là nghiêm túc, rất nghiêm túc!

(*): PTSD: rối loạn stress sau sang chấn tâm lý: là một dạng rối loạn lo âu xảy ra sau những sự kiện đau buồn, kinh hoàng hay gây căng thằng. (nguồn:sưckhoedoisong.com)

“Thật hơn vàng.” Sầm Bắc Đình ném di động xuống ghế, duỗi hai cánh tay dựa vào sô pha, “Anh thông báo chuyện này với cậu đầu tiên, cậu là người phát ngôn của anh nên liệu tình hình mà làm việc.”

Ellen nghẹn một bụng máu không có chỗ xả, “Em nói thật, tình hình hiện tại của anh thật sự không thích hợp để yêu đương. Người Trung Quốc các anh không phái có câu nói này sao? Nam nhi chí tại tứ phương, anh đường đường là một người đàn ông, có thể để tâm đến sự nghiệp một chút hay không, chỉ cần xây dựng xong sự nghiệp rồi nói đến yêu đương cũng chưa muộn. Thời điểm này nếu anh muốn công khai chuyện tình cảm, người bị mắng không phải mỗi mình anh.”

“Cuối cùng cậu là người Trung Quốc hay anh mới là người Trung Quốc? Đừng lấy những lời đó áp đặt lên anh,“ Sầm Bắc Đình lại nói tiếp: “Vậy cậu có biết người Trung Quốc còn hay nói một câu nữa không, đó là thành gia lập nghiệp, anh không gia, không thành thì đào đâu ra tâm mà lập nghiệp?”

Ellen nghe Sầm Bắc Đình nói vậy cũng chỉ có thể gian nan làm theo ý anh: “Được, được, được, em không nói lại anh. Vậy anh nói cho em biết hiện tại anh tính thế nào.”

Sầm Bắc Đình lại chìm vào giấc mộng hồng phấn của thiếu nữ, anh bụm mặt, thẹn thùng nói: “Anh muốn, anh muốn kết hôn.”

“Phốc...” Đồng chí Ellen đã bị bắn hạ.

Tác giả có lời muốn nói: Tên đầy đủ của Sầm Bắc Đình là: Sầm - ngốc bạch ngọt - luyến ái - Đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.