Có Thời Hạn

Chương 27: Chương 27: Trưởng thành




Bước vào học kỳ mới, Hứa Hân theo nguyện vọng của mình chuyển sang ban xã hội. Trong lớp có bốn nam sinh, nhưng họ không thích vận động, tích cách lại cục cằn, việc làm yêu thích nhất của họ chính là đối nghịch với thầy cô dạy môn chính trị mỗi ngày. Cô cũng thay đổi bạn cùng bàn, bạn cùng bàn mới là một cô gái xinh đẹp ít nói, tính cách rất tốt, khi nói chuyện cũng là bộ dáng nhẹ nhàng, ôn nhu. Tiếng Anh của cô ấy cũng rất khá, đôi khi Hứa Hân và cô ấy sẽ cùng ngồi kiểm tra từ đơn cho nhau.

Không biết có phải cố tình châm chọc hay không, Sầm Bắc Đình vừa chuyển đi được một ngày, loa phát thanh của trường liền phát liên tục bài “Viva La Vida“. Hứa Hân hỏi cô bạn trực ở phòng phát thanh, vì sao hôm nay lại bật thể loại nhạc này, cô ấy nói mình đã thoát fan, không còn thích idol trước đó nữa.

Áp lực học tập ở cấp ba dường như có thể dìm chết người, học sinh ngụp lặn dưới biển tri thức cùng bao mồ hôi, nước mắt cũng chỉ muốn tranh giành cơ hội duy nhất để ngoi lên khỏi mặt nước, cướp lấy cơ hội hô hấp dưỡng khí.

Thời gian đầu, tin tức của Sầm Bắc Đình ở Canada không bị đứt đoạn.

Cậu khoe khoang cho mọi người về cuộc sống thoải mái, dễ chịu của học sinh cấp ba ở Canada, so với thời gian hằng ngày bận rộn đến sứt đầu mẻ trán của học sinh cấp ba Trung Quốc thật đúng là muốn đả kích tâm hồn bọn họ.

Mỗi lần Lý Hiểu Hầu nhìn thấy đều tức giận muốn chết, nhưng lần nào cũng xem đi xem lại video Sầm Bắc Đình gửi, còn chuyển cho Hứa Hân cùng Thôi Tuệ Lợi xem cùng, thậm chí còn bình luận “Chà, cô gái ngoại quốc ở phía sau thật xinh đẹp...”

*

Sau khi điểm thi đại học được công bố, Hứa Hân cùng các bạn của mình làm bài đều không tệ, Bối Bác Nghệ là thủ khoa ban tự nhiên của thành phố, Thôi Tuệ Lợi cũng vào được trường mình yêu thích, Lý Hiểu Hầu thi cũng không kém, đậu vào trường giáo dục thể chất.

Những người khác thi cũng không tồi, ngày công bố điểm thi, Hứa Hân chợt nghĩ đến Sầm Bắc Đình.

Đột nhiên nhớ đến điều gì, cô nhanh chóng mở điện thoại, lật lại lịch sử trò chuyện của bọn họ.

Cô kinh ngạc phát hiện, lịch sử trò chuyện của mình và Sầm Bắc Đình đã bị đứt đoạn.

Cô không ngừng lướt lên phía trước, giống như chảy ngược theo dòng thời gian, nhìn cách hai người dần dần mất liên lạc.

Hứa Hân nghĩ rằng mình sẽ là người nhớ mãi không quên, Sầm Bắc Đình tính cách tự do thoải mái như vậy, giữa hai người bọn họ chắc hẳn cậu sẽ là người quên đi đầu tiên. Nhưng thực tế, người lãnh đạm trước lại là cô. Hầu hết thời gian cô đều lo lắng, nghĩ mọi cách để kiếm đủ tiền rời khỏi nơi này, cô không chờ được tin nhắn của Sầm Bắc Đình đang cách mình 12 tiếng đồng hồ ở bên kia đại dương, vì thế cô trả lời ngày càng chậm, cuối cùng để trống tin nhắn của Sầm Bắc Đình ở đó, không phản hồi lại.

Một lần nữa mở khung chat với Sầm Bắc Đình, Hứa Hân đột nhiên không biết nên nói cái gì. Nói cho cậu biết mình thi rất tốt? Nhưng liệu cậu còn nhớ đến cô không? Còn nhớ rõ cái người đã khóc lóc thảm thiết ngày cậu rời đi nhưng sau đó lại quên không trả lời tin nhắn của cậu? Cậu đã có bạn bè mới, cuộc sống mới, mọi thứ trong quá khứ giống như một cuốn lịch giấy bị xé bỏ từng tờ qua ngày.

Cuối cùng Hứa Hân rời khỏi giao diện trò chuyện, cô giận dỗi nghĩ, vì sao mình lại muốn nói? Rốt cuộc Sầm Bắc Đình cũng không hỏi....

*

“Tiểu Hứa, ca này em dẫn cùng chị nhé“. 7 giờ sáng, chuông di động của Hứa Hân vang lên không ngừng.

Hứa Hân đang gặm bánh mì, di động kẹp giữa vai và tai, cô mở tủ lạnh, lấy hộp sữa chua cùng hạt yến mạch, “Được ạ, 8 rưỡi... Vâng, được ạ”

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Hứa Hân không ở lại thanhg phố Z mà đến học đại học ở thành phố B, hiện tại cô đang làm việc tại thành phố S.

Cô là một người bướng bỉnh, đã quen với việc cố chấp làm những điều không hỏi ý kiến người khác. Chẳng hạn như lúc Lý Nguyệt Hoa mắng cô không có lương tâm, tự ý điền nguyện vọng ở thành phố khác, cô liền thật sự không hỏi qua Lý Nguyệt Hoa một câu quyết định nhập học vào đại học ở thành phố B, thời gian học đại học cũng không đòi một đồng từ chỗ bà. Tuy rằng hiện tại Lý Nguyệt Hoa mẫu bằng tử quý, sống ung dung, dễ chịu với danh phận phu nhân nhà giàu, nhưng để có thể thoải mái cho cô tiền sinh hoạt lại không dễ dàng như vậy.

Hứa Hân vẫn nhớ rõ cảnh tượng vào năm đầu tiên mình đến thành phố S--- cô ngồi trên tàu cao tốc, nhìn bầu trời xanh thẳm trên đầu bị chia thành từng mảnh nhỏ, cảnh đường phố lùi dần về sau ô cửa sổ kéo dài thành những vệt màu trắng bạc. Đây là thành phố hiện đại được tạo nên từ bê tông, cốt thép, là thành phố sầm uất khiến người khác phải choáng ngợp, nhưng Hứa Hân lại thấy được hương vị của mùa thu ở thành phố này.

Cô vụng về kéo hành lý ra khỏi ga tàu điện ngầm, nâng va li lên trăm bậc cầu thang, mỗi bậc bước lên va li lại bị vướng vào một chút, sau đó lại chen chúc vào hàng dài người trên xe bus, đến lúc cô gần như kiệt sức mới đến được dưới chung cư mình thuê nhà.

Ngõ vào vừa hẹp vừa nhỏ lại tràn ngập mùi hôi thối của ống thoát nước, cô ngẩng đầu lên nhìn căn phòng trọ của mình, thấy hàng xóm bên cạnh đang phơi quần áo, những chiếc quần đùi màu đỏ kích thước lớn nhỏ của người lớn và trẻ con treo đầy ở các ban công giống ánh đèn lồng đỏ rực.

Lúc ấy Hứa Hân không nhịn được bật cười--- thì ra bản thân là dạng người gì, thì vẫn sẽ đến địa phương đó.

Hứa Hân được nhận vào làm việc ở công ty dịch thuật tốt nhất tại thành phố S, công việc hiện tại của cô là một thông dịch viên đồng thời. Cô chỉ là một người mới, tuy rằng kiến thức chuyên môn khá, nhưng kinh nghiệm thực tế vẫn còn nhiều thiếu sót. Trước mắt đa số công việc cô được giao là dịch thuật tại các hội nghị thương nghiệp. Vì vậy lúc này, một bên cô đang ăn nốt bữa sáng chỉ có ngũ cốc với sữa bò của mình, một bên nghiên cứu thông tin về nội dung mà mình sẽ dịch thuật.

Hôm nay cô sẽ dịch thuật cho một công ty khoa học kỹ thuật. Từ tài liệu Hứa Hân tìm hiểu, cô biết được thì ra mấy game online đang hot gần đây đều là do công ty này sản xuất, thậm chí mỗi một trò chơi đều là bản gốc, một khi được phát hành đều nhận được sự quan tâm lớn của cư dân mạng.

Cô ghi lại những điều cần lưu ý vào sổ tay của mình, đúng lúc này chuông báo thức trên di động vang lên. Cô khoác thêm chiếc áo vest đen, thay một đôi giày cao gót 8 cm tinh tế, búi gọn mái tóc dài gợn sóng, cài lên một chiếc kẹp tóc bạch kim, cuối cùng không quên xịt một chút nước hoa lên cổ tay rồi xách túi đi ra ngoài. Trên đường, Hứa Hân ngừng xe trước quán cà phê ngoài cửa công ty rồi mua một ly cà phê kiểu Mỹ.

**

Một chiếc xe Ferrari màu đỏ chạy vụt qua, lốp Michelin PSS cán trên đường tạo thành hai vết mòn đối xứng trong bãi đậu xe ngầm, tiếng động cơ chói tai dừng lại, cửa xe nâng lên, một người đàn ông đi giày da màu nâu sẫm bước xuống.

Anh mặc bộ tây trang màu xanh đen, trên cổ đeo một cái nơ xanh colbalt, mái tóc ngắn nhuộm màu nâu nhạt được tạo kiểu đánh rối tùy ý, trên sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính râm phi công màu đen gần như che hết cả khuôn mặt, chỉ lộ ra vầng trán cao trơn bóng cùng đôi môi nở nụ cười nhẹ.

Sau khi bước xuống, anh nghiêng người dựa vào cửa xe, đôi chân dài bắt chéo, lười biếng lấy di động trong túi ra chơi game.

Lúc này cửa bên ghế phụ cũng nâng lên, một thanh niên ngoại quốc sắc mặt tái nhợt ngã lộn nhào từ trên ghế xuống, hốc mắt cậu trũng sâu, tròng mắt là một con ngươi màu lam nhạt tựa như viên pha lê. Vẻ mặt cậu đau khổ, mở miệng nói chuyện lại là khẩu âm Đông Bắc lưu loát tiêu chuẩn: “Sầm, anh đang trả thù em đấy à?”

Ngón tay Sầm Bắc Đình lấy cặp kính từ trên mặt xuống, lộ ra một đôi mắt đào hoa tinh xảo, đuôi mắt hình quạt nhướng lên lộ ra vẻ tươi cười, liếc mắt nhìn thanh niên đang la hét đang nằm trên mặt đất châm chọc: “Tốc độ mới có chừng đấy đã không chịu được? Không phải cậu nháo loạn đòi đi đua xe sao? Nào tới đây, chúng ta đua một lần nữa”

“Đừng đừng đừng......” Ellen ôm đầu kêu to, “Anh, em thật sự sai rồi, lần sau em không dám lái xe của anh nữa, em thề đấy“.

Sầm Bắc Đình cắt lời, hỏi cậu ấy: “Ngày hôm qua lái xe của anh đi làm gì”

“Em còn có thể làm gì......” Ellen ngượng ngùng.

Lái siêu xe còn có thể làm cái gì? Đương nhiên là đi tán gái, mấy em gái sành điệu đó nhìn thấy siêu xe này lập tức đi không nổi, lao vào trên người cậu như ong bướm, thật là phấn khích! Nói chuyện này với loại người trong mắt chỉ có công việc lại còn yêu xe hơn mạng như Sầm Bắc Đình thì làm sao hiểu được niềm vui đó chứ.

Ellen từ trên mặt đất bò dậy, cúi đầu chỉnh lại vạt áo, “Đi...đi...đi hóng mát”

Sầm Bắc Đình không thèm so đo với cậu ấy, chỉ liếc mắt một cái sau đó xoay người rời đi.

Ellen vội vàng đuổi kịp, nói: “Anh, anh đi nhanh như vậy làm gì? Lát nữa anh còn phải chờ em làm người phiên dịch đấy!”

Chân Sầm Bắc Đình rất dài, đi đường như mang theo gió, vài bước đã đến thang máy, anh nhấn nút mở cửa, khoát tay nói với Ellen đang đứng bên cạnh: “Ha ha, hôm nay anh có phiên dịch viên“.

Cửa thang máy mở ra, một đám nhân viên chen chúc đi tới, mỗi người đều thay nhau đưa cho Sầm Bắc Đình các loại báo cáo---”Sầm tổng... Đây là danh sách các câu hỏi của cuộc họp báo, mời ngài xem“.

“Sầm tổng, đây là lịch trình sắp xếp đi đến Bắc Kinh vào 5 giờ chiều của ngài... Vâng, cuộc phỏng vấn kéo dài một tiếng rưỡi” “Sầm tổng, Trần tổng vừa mới trả lời lại...”

Sầm Bắc Đình nghe từng người báo cáo. Anh gỡ kính râm khỏi mắt, cài vào túi trước ngực, tay nhận lấy bản danh sách nhìn lướt qua.

Cửa phòng họp tinh xảo làm bằng gỗ đỏ được lễ tân mở ra, Sầm Bắc Đình ung dung đi đến chỗ ngồi ở hàng ghế đầu của mình.

Anh ngồi xuống, cầm chiếc tai nghe trên bàn rồi đeo vào, cúi đầu xem lại tư liệu.

Đây là một cuộc họp báo có quy mô lớn, không chỉ có nhà báo trong nước mà các hãng truyền thông quốc tế cũng đến đưa tin. Nhóm người này nổi tiếng là đặt câu hỏi sắc bén chua ngoa, đặc biệt là khi nhân vật phỏng vấn hôm nay là Sầm Bắc Đình.

Sầm Bắc Đình nổi tiếng không chỉ bởi tuổi trẻ tài cao cùng vẻ ngoài đẹp trai mà còn bởi tính khí nóng nảy, có thể nói là giống như hỏa tiễn, động một chút là phát nổ. Đối với địa vị hiện tại của mình anh vô cùng hiểu rõ, vì vậy anh muốn làm gì thì làm, không hề kiêng nể bất kì ai, nhiều lần ở các sự kiện công khai mắng đối thủ cạnh tranh, cãi nhau với giới truyền thông, báo chí. Cho nên tại cuộc họp báo đầu tiên sau khi Sầm Bắc Đình về nước, giới truyền thông trong nước đã liên kết với nhau, quyết đinh phải làm anh bẽ mặt trong sự kiện lần này.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình xinh đẹp đang dùng tiếng Anh giới thiệu các vị khách tham dự, một vị khách ngoại quốc tóc vàng mắt xanh được mời lên chia sẻ về các vấn đề mũi nhọn trong khoa học kỹ thuật. Ngồi dưới hàng ghế, Sầm Bắc Đình nghe được đã mơ màng sắp ngủ.

Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tiếng Anh của anh vẫn tệ như cũ, nghe không hiểu những người này đang xì xào nói cái gì, nếu như bắt buộc phải nghe, anh sẽ chăm chú, cố sức phân biệt từng âm tiết một, sau đó khó khăn suy đoán ý tứ của người đó. May mắn là ở Vancouver có rất nhiều khu người Hoa, mặc dù một câu tiếng Anh anh cũng không biết nhưng chỉ cần trong túi có đủ tiền thì vẫn có thể có sống một cuộc sống dễ chịu như những người nhập cư đầu tiên từ Ôn Châu.

Anh nhàm chán xoay cây bút trong tay, lát sau lại tuỳ tiện tô kín các ô vuông trên tờ giấy nháp trước mặt. Đang lười biếng nâng má, đột nhiên trong tai nghe truyền đến một giọng nữ ôn nhu, Sầm Bắc Đình sửng sốt, lưng lập tức ngồi thẳng dậy.

“Mr. Cen.”

Ánh đèn chiếu vào mí mắt của Sầm Bắc Đình, chỉ một cái chớp mắt, cả hội trường dường như yên tĩnh lại. Ánh đèn cùng tiếng ồn của máy quay phim làm anh nhớ về một mùa hè đã từ rất lâu, anh ghé người trên bàn ngủ, cô Chu đứng trên bục giảng cường điệu lặp đi lặp lại kiến thức về ngôi thứ ba số ít và các loại thì trong tiếng Anh.

Sầm Bắc Đình sững sờ, điều chỉnh lại vị trí tai nghe, đôi mắt dần đánh mất tiêu cự.

Sau nhiều năm như vậy, có ai còn nhỡ rõ âm thanh ấy....

“Art is influenced by the customs and faith of a people...“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.