Có Thời Hạn

Chương 15: Chương 15: Ước nguyện




Đến khi bữa tiệc kết thúc đã là 9 giờ tối.

Một đám người đi ngược theo bờ sông Dương Tử trở về nhà. Sầm Bắc Đình đẩy chiếc xe đạp màu đen của mình, cậu đi rất chậm rồi tách khỏi đám người ở phía trước, lùi lại đi song song với Hứa Hân ở cuối hàng. Dần dần hai người tách hoàn toàn với các bạn học đã đi xa một đoạn.

Hứa Hân suy nghĩ một chút, sau đó nói với Sầm Bắc Đình: “Thật ra, tôi cảm thấy thầy Từ có lẽ chỉ nói đùa thôi“.

“Cái gì?” Sầm Bắc Đình không nghe rõ, quay đầu hỏi lại.

Những cơn gió đầu mùa thu mát mẻ kéo theo hơi nước từ sông Dương Tử thổi lên mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu thoải mái.

Hứa Hân cúi đầu, một chân dẫm lên bóng đèn điện chiếu xuống mặt đường: “Điều kiện phải tăng thêm 20 điểm mới được đi chơi kia, tôi nghĩ thầy Từ chỉ dùng để khích lệ mọi người, thầy sẽ không thật sự không cho cậu đi“.

Sầm Bắc Đình ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng lại, cậu dừng xe kinh ngạc nói: “Cậu đang lo lắng chuyện này?”

Hứa Hân lại nói: “Lần này đề thi thật sự rất khó, nếu điểm không tốt cậu cũng đừng nên buồn“.

Cô tận lực an ủi Sầm Bắc Đình, Sầm Bắc Đình lại nhìn Hứa Hân, đột nhiên nở nụ cười

Hứa Hân nhíu mày: “Cậu cười cái gì? Có cái gì buồn cười đâu!”

“Được được được, tôi không cười” Sầm Bắc Đình đặt nắm tay ở bên môi, nhẹ nhàng ho ra một tiếng, giọng trêu chọc nói: “Cậu nhìn thấy bài thi tôi làm rồi sao? Khụ, lần này tôi lại bị điểm kém à?”

Hứa Hân cúi đầu không trả lời, bước nhanh về phía trước.

“Thì ra cậu thấy được thật” Sầm Bắc Đình cười gượng nói.

Cậu đột nhiên bước nhanh hơn, đuổi kịp Hứa Hân, sau đó vỗ nhẹ sau lưng cô một cái. Sầm Bắc Đình không dám dùng lực mạnh, so với ngày thường bá vai bá cổ Lý Hiểu Hầu, lực tay cậu để trên vai Hứa Hân còn chưa bằng một phần tư sức. Cậu cảm thấy nữ sinh rất yếu ớt, giống như làm từ thủy tinh, dù gõ nhẹ hay chạm vào cũng không được, không giống đám con trai thô lỗ bọn họ tùy tiện quăng quật thế nào cũng được.

“Khụ, chuyện này thì có gì quan trọng. Dù sao cũng không phải thi đại học, mà thật ra thi đại học cũng chẳng phải chuyện lớn gì“. Cậu không để tâm nói.

Hứa Hân không trả lời, cô tiếp tục thả chậm bước chân đi về phía trước. Thật ra cô biết rõ, Sầm Bắc Đình rất muốn đi Nông Gia Nhạc với bọn họ. Thời gian này cậu học rất chăm chỉ, đến cả lúc ngủ cũng ôm theo quyển vở ghi chép từ đơn, cậu nói rằng ôm như vậy khi đi ngủ có thể khiến chữ tự chui vào đầu.

Nhưng mà thật đáng tiếc, cậu cố gắng nhiều như vậy cũng chưa chắc thu được kết quả như ý muốn.

“Hứa Hân,“ Sầm Bắc Đình đột nhiên trịnh trọng gọi tên cô.

“Cái gì?” Hứa Hân quay đầu nhìn Sầm Bắc Đình.

Sầm Bắc Đình vẫn luôn mang theo bộ dáng ngả ngớn, trên mặt cậu thậm chí còn hận không thể khắc lên chữ tuổi trẻ bất cần đời. Từ khi quen biết Sầm Bắc Đình, Hứa Hân chưa bao giờ thấy cậu thể hiện bộ dáng đàng hoàng nghiêm túc. Nhưng lúc này, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu lên người cậu tạo thành một cái bóng dài kéo trên mặt đất, đôi mắt cậu hiện lên vẻ thâm trầm mang theo sự trầm ổn không tương xứng với độ tuổi.

Cậu nhẹ nhàng mỉm cười nói với cô: “Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy sẽ không có bất cứ một việc gì quan trọng đến mức có thể quyết định được toàn bộ cuộc đời của cậu. Bởi vì cuộc sống đâu có dễ dàng như vậy, phải không?”

Hứa Hân sửng sốt, ngẩn người nhìn cậu.

Sầm Bắc Đình tiếp tục cười nói: “Tuy rằng tôi rất muốn đi chơi với mọi người, nhưng nếu lần này không được đi, cùng lắm đến một ngày cuối tuần nào đó tôi rủ mọi người đi tiếp. Năm nay tôi mười bảy rồi, qua một năm nữa có thể thi lấy bằng lái, đến lúc đó chúng ta có thể tự lái xe đi“.

Hứa Hâm mím môi muốn nói lại thôi, lời tới bên miệng vẫn dừng ở đầu lưỡi, lăn một vòng rồi lại nuốt xuống.

Cô dừng lại một chút, sắp xếp lại câu từ trong đầu: “Cậu đã mười bảy rồi, già quá“.

“Vậy cậu còn không gọi tôi một tiếng anh trai đi” Sầm Bắc Đình nhướng mày.

“Không gọi.” Hứa Hân xoay đầu đi.

Sầm Bắc Đình cười cười, cậu cong ngón tay gõ nhẹ lên đầu cô: “Cậu vẫn luôn ngẩn người là vì lo lắng chuyện này? Thịt nướng ăn cũng chẳng được bao nhiêu, có đói không?”

Hứa Hân trừng mắt: “Tôi ăn rất no rồi, cậu còn không nhìn xem bản thân gắp bao nhiêu thịt vào bát tôi!”

“Như vậy đã kêu nhiều?” Cậu không tán thành lắc đầu nói: “Cậu quá gầy, so với mèo còn ăn ít hơn“.

Hứa Hân hừ một tiếng. Đừng so sánh lượng cơm cậu ăn vào với người bình thường được không? Cô liếc mắt nhìn Sầm Bắc Đình một cái, dáng người vừa cao vừa gầy, cô thầm nghĩ, ăn nhiều như vậy sao không thấy cậu béo lên, chỉ thấy sau lớp quần áo là cả một thân cơ bắp rắn chắc. Trong lòng bắt đầu cảm thấy ghen tị, cô chửi thầm, cậu cứ ăn đi, chờ đến lúc lớn tuổi, sự trao đổi chất chậm đi, xem cậu có ăn thành thùng cơm không!

“Có người đang đốt đèn Khổng Minh!” Sầm Bắc Đình đột nhiên hô lên, cậu híp mắt, chỉ về điểm sáng phía trước nói.

Cậu vung cánh tay, kêu lớn với các bạn học đi phía trước: “Đèn Khổng Minh! Đèn Khổng Minh! Chúng ta đi đốt đèn Khổng Minh đi!”

“Được thôi!” Những người khác lập tức đồng ý.

Bên bờ sông có rất nhiều người bày sạp nhỏ bán đèn Khổng Minh. Đèn Khổng Minh không đắt, cái nhỏ 5 tệ, cái to 10 tệ, mua cái to còn được tặng thêm một cái bật lửa. Mỗi người đều mua một cái, Sầm Bắc mua một cái to, Hứa Hân chọn cho mình một cái nhỏ.

Nếu muốn đốt được đèn Khổng Minh trước hết phải luồn một vòng dây sắt quanh chụp đèn bằng giấy, sau đó đặt một ngọn nến ở nút thắt của dây sắt, hơ ngọn nến nóng lên, sử dụng nhiệt lực giúp đèn lồng bay lên cao.

Đèn của Sầm Bắc Đình rất nhanh đã làm xong. Đèn bay lên, càng ngày càng cao, cách xa khỏi mặt đất.

Sầm Bắc Đình hưng phấn huýt một tiếng sáo.

Hứa Hân hâm mộ ngẩng đầu nhìn ánh sáng ngày càng bay xa kia, ngồi xổm trên mặt đất tay chân luống cuống làm cái của mình.

“Để tôi giúp cậu” Sầm Bắc Đình tiến tới hỗ trợ. Cậu cầm lấy dây thép cứng từ trong tay Hứa Hân, sau đó loay hoay một hồi, dây thép trong tay cậu lập tức tạo thành hình dạng, rất nhanh đã lồng được vào bên trong đèn.

Cậu đứng lên giúp Hứa Hân nhấc đèn Khổng Minh giơ lên cao: “Cậu đốt lửa đi.”

“Được rồi” Hứa Hân dùng tay che ngọn lửa rồi cẩn thận đặt nó lên chiếc đĩa nhỏ dành riêng để cố định nến.

Dưới ánh lửa, lông mi Sầm Bắc Đình sáng lên, mỗi một sợi đều có thể thấy rõ ràng.

Cậu nói: “Trước khi thả đèn Khổng Minh phải cầu nguyện“.

Hứa Hân hỏi lại: “Thật sao”

“Đương nhiên!” Sầm Bắc Đình nói: “Mọi người thả đèn Khổng Minh mục đích chính là để cầu nguyện, nếu không cậu nghĩ để làm gì?”

“Thật không......”

Sầm Bắc Đình nói: Cậu không tin?”

Hứa Hân lắc đầu, đối với hành động phi khoa học này cô không hề tán đồng, bướng bỉnh cãi lại: “Tôi không tin”

“Vì sao?” Sầm Bắc Đình hỏi.

Hứa Hân nói: “Nếu muốn thực hiện được mong muốn của mình, mọi người nên nỗ lực hết sức, không nên kỳ vọng vào những việc viển vông như vậy“.

Sầm Bắc Đình không nói chuyện, mỉm cười nhìn cô không có ý kiến.

Hứa Hân nói: “Nhìn tôi làm cái gì? Chẳng lẽ cậu tin?”

“Ừ.”

“Tôi cho rằng chỉ có trẻ con mới tin cái này.” Hứa Hân nói.

Sầm Bắc Đình ôn hòa nói: “Cậu cho rằng tất cả mọi việc trên thế giới chỉ cần dựa vào nỗ lực của mỗi người là có thể đạt được sao?”

Hứa Hân ngẩng đầu nhìn cậu.

Sầm Bắc Đình nhàn nhạt nói: “Nhiều chuyện cho dù có nỗ lực cũng không thể thực hiện được“.

Hứa Hân không nói chuyện một lúc lâu, ánh nền từ đèn Khổng Minh chiếu lập lòe lúc sáng lúc tối.

Cô hỏi lại Sầm Bắc Đình: “Cậu vừa ước nguyện vọng gì?”

Sầm Bắc Đình lắc đầu, có chút khinh thường liếc cô: “Ôi trời, cậu chưa bao giờ ước nguyện sao? Nguyện vọng làm sao có thể nói ra thành lời được? Nói ra sẽ không trở thành hiện thực được đâu“.

Hứa Hân cảm thấy lúng túng.

Sầm Bắc Đình cười to, cậu ngẩng mặt lên nhìn sao trời: “Cũng không phải nguyện vọng to lớn gì, tôi chỉ muốn lần thi này có thể đạt điểm tốt, sau đó cùng bạn bè vui vẻ đi ăn thịt nướng, cuối tuần đi chơi bóng rổ có thể đánh cho đám lớp bốn kia kêu cha gọi mẹ, ai bảo bọn họ chơi bẩn chứ, hừ...”

“Chỉ có như vậy?” Hứa Hân kinh ngạc nói.

Sầm Bắc Đình nhún vai “Chỉ có như vậy“.

“Chính là......” Hứa Hân không tin tưởng nói: “Chẳng lẽ cậu không ước thi đỗ đại học, hoặc là ước về người cậu muốn gặp?”

Sầm Bắc Đình nghiêng đầu, cậu nhìn ánh lửa bập bùng trong đèn Khổng Minh: “Còn lâu đi, con người tôi thật sự không có ước nguyện lớn lao gì, nhưng nếu phải ước đến người tôi muốn gặp nhất thì chắc là bà ngoại tôi, bà ngoại tôi ở nông thôn, một năm tôi chỉ có thể gặp bà một lần“.

“Còn thi đỗ đại học, ha”, cậu khoa trương nhướng lông mày, trưng ra vẻ mặt cậu đùa tôi chắc, nửa đùa nửa thật cười khẩy một tiếng: “Cậu không thấy điểm thi tiếng Anh của tôi sao, như vậy thì đỗ được vào đâu?”

Hứa Hân cúi đầu, tiếc nuối nói: “Đúng là tiếng Anh của cậu rất kém.”

Sầm Bắc Đình: “......“. Cậu che ngực, đau lòng nói: “Đừng đả thương người như vậy chứ.”

“Không đúng, không đúng,“ Hứa Hân vội vàng giải thích: “Tiếng Anh của cậu không phải rất kém, chỉ là không tốt thôi.”

Sầm Bắc Đình: “......”

Hứa Hân càng nói càng đen, chân tay cô luống cuống, sau đó dứt khoát không giải thích nữa. Cô khẽ cắn môi, một hơi đem suy nghĩ của mình nói hết ra ngoài: “Ừm, Sầm Bắc Đình, tiếng Anh của cậu rất kém, thật sự rất kém. Nhưng mà cậu biết không? Đây là điểm yếu duy nhất của cậu, chỉ cần cậu lấp được lỗ hổng này thì các bạn học khác kể cả tôi sẽ không thể nào vượt qua được cậu. Ví như tôi liều mạng học như vậy, nhưng môn toán cũng không thể đạt 150 điểm, khoa học tự nhiên cũng không đến 280 điểm. Cậu thì không giống vậy, cậu rất thông minh, đề khó như vậy đến tay cậu cũng chỉ như chơi trò chơi, cậu biết tôi hâm mộ cậu bao nhiêu không?”

Hứa Hân nhẹ nhàng hít vào một hơi, đứng ở bên ngoài lâu khiến chóp mũi cô đã hơi lạnh.

Cô cố gắng làm cho giọng mình trở nên bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Rõ ràng cậu có thể học ở những trường tốt nhất, tương lai cực kỳ rộng mở, vì sao lại muốn giữ những tiếc nuối lớn như vậy?”

Sầm Bắc Đình không cười, tuy rằng khóe miệng vẫn giữ độ cong như cũ.

Cậu nhìn Hứa Hân thật sâu, sau đó nói: “Được”

Hứa Hân sửng sốt hỏi: “Cái gì?”

Sầm Bắc Đình cười một chút, không nói gì. Cậu thầm nhủ trong lòng nguyện vọng hiện tại của tôi chỉ có Bồ Tát phù hộ mới thực hiện được.

“Nhanh lên,“ Sầm Bắc Đình cười thúc giục cô, “Nến sắp tắt rồi.”

“Ối” Hứa Hân vội vàng ước nguyện, nhưng mà vừa nói những vấn đề kia với Sầm Bắc Đình, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là hy vọng Sầm Bắc Đình có thể đi chơi cùng mình.

Vì vậy Hứa Hân nhìn sang Sầm Bắc Đình, Sầm Bắc Đình chớp mắt sửng sốt một cái, đôi mắt cậu thình lình chạm phải ánh mắt của Hứa Hân.

Cậu lập tức đoán ra được suy nghĩ trong lòng cô. Thật ra Hứa Hân rất dễ đoán, nhưng điều này chính cô cũng không biết, mỗi lần có tâm trạng gì, toàn bộ cảm xúc hỉ nộ ái ố đều được Hứa Hân viết hết trong ánh mắt.

“Không được cướp nguyện vọng của tôi” cậu híp mắt cảnh cáo, “Cậu ước nguyện vọng này, tôi đã ước rồi!”

Hứa Hân có chút ngượng ngùng.

Sầm Bắc Đình cong khóe miệng: “Ước nguyện với sao trời là phải tạo ra một ước nguyện mà bản thân muốn thành hiện thực, còn nguyện vọng có thể dựa vào nỗ lực bản thân đạt được thì chưa chắc đã ước được, nhất định phải là ước nguyện mà chỉ có thần tiên mới giúp được, như vậy mới là tạo ra điều ước“.

Hứa Hân nhìn Sầm Bắc Đình, nói: “Được.”

Hứa Hân nhắm mắt lại, ở trong lòng ước nguyện. Sau đó cô mở to mắt, nước sông Dương Tử rộng lớn lấp lánh. Trên mặt sông, ánh trăng sáng mĩ lệ chiếu xuống như một vòng tròn lấp lánh xuyên qua mặt nước trong suốt, thiếu niên trước mắt cô như có một dải ngân hà trong đôi mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.