Cổ Tích Của Công Chúa Nhỏ

Chương 1: Chương 1: Công Chúa Nhỏ Và Lũ Quái Vật: Trở Về




Một buổi chiều thu nắng vàng dìu dịu.Tiếng người ồn ào bốn phía như đang vây lấy tôi.

Kéo một vali lớn chất đầy quần áo, có chút học theo bộ dạng siêu sao vi hành đeo lên một cái kính râm to bản che gần hết cả khuôn mặt, áo khoác mỏng dài đến đầu gối, tôi một mình lẻ loi lách qua đám người đi ra khỏi sân bay. Thành phố sau bốn năm vẫn chẳng có gì thay đổi lắm, chỉ là các tòa nhà cao tầng dường như mọc lên nhiều hơn, đường phố như đông đúc hơn và những cảm xúc trong tôi đã hoàn toàn đổi khác.

Bốn năm trước, tôi một mình mang theo đau khổ cùng với sự ghét bỏ của mối tình đầu bay qua Pháp, chọn lấy một tỉnh nhỏ yên bình mà nghĩ rằng sẽ sống hết phần đời còn lại ở đó. Sau một quãng thời gian dài chìm đắm trong cảm giác mệt mỏi trống rỗng, một buổi sớm mai ngọt ngào, nhìn ra dải nắng trải dài xuống cánh đồng hoa oải hương đẹp đẽ, tôi chợt giật mình nhận ra bốn năm bất tri bất giác đã trôi qua không một dấu vết.

Có quá nhiều thứ tôi đã bỏ lỡ, có quá nhiều điều tôi đã quên mất đi.

Nỗi đau khổ vốn bám lấy tôi từng ngày đột nhiên tan biến vào hư vô hết cả, tôi nhận ra đã tới lúc mình nên trở về rồi, trở về quê hương nơi vẫn còn có rất nhiều người đang chờ đợi tôi. Những người vốn dĩ yêu thương tôi nhất vậy mà chỉ vì những suy nghĩ ngu ngốc bồng bột của chính tôi đã khiến cho họ cũng phải đau khổ.

Giây phút bước chân ra khỏi sân bay, mọi thứ vẫn y hệt như trong trí nhớ tựa như đã rất xa xôi trước đây của tôi, thật đẹp đẽ…

Nắng và gió lướt tới, đem nụ cười thản nhiên của tôi trải đều ra, cẩn thận lấp đầy từng khoảng trống một trong kí ức…

--- ------ ---------[***]--- ------ ------ -----

- Mẹ ơi!

Loảng xoảng.

Mẹ tôi trượt tay đánh rơi khay hoa quả đang bê xuống đất. Chiếc khay kim loại chạm xuống sàn đá phát ra âm thanh chói tai vậy mà bà vẫn không hề có chút phản ứng nào, chỉ đứng đó và chăm chăm nhìn vào tôi. Kinh ngạc, vui mừng, không thể tin được tràn ngập trong đôi mắt bà. Ánh mắt đó khiến sống mũi tôi tự nhiên chua xót.

- Mẹ ơi con về rồi đây…

- Được… được lắm…

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ luống cuống. Khóe mắt đã đỏ hoe nhưng bà vẫn nghiến răng nói ra những lời cứng rắn:

- Cô còn biết về cái nhà này sao? Cô còn cần hai ông bà già này nữa sao?

Nói xong thật sự không nhịn được nữa, bà che miệng bật khóc. Tôi chạy lên ôm lấy bà rồi cũng òa khóc theo.

- Mẹ, mẹ ơi…

- Đồ bất hiếu, cô trốn đi đâu mấy năm trời… cô không định để tôi sống nữa hay sao… cô muốn tôi uất ức mà chết đi mới vui phải không…

- Con xin lỗi… con xin lỗi mẹ… con biết lỗi rồi… Từ nay về sau, con sẽ không đi đâu nữa cả… mẹ ơi…

Hai mẹ con ôm nhau khóc mù mịt. Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên từ bên ngoài vọng vào một giọng nói.

- Aii, sao lại có tiếng khóc thế này? Đã xảy ra chuyện gì thế hả bà nó?

Lời vừa dứt, một bóng người xuất hiện ngay ở cửa.Tôi quay đầu nhìn lại.Người đàn ông ngoài năm mươi tuổi với gương mặt sắc bén nghiêm nghị đó không ai khác chính là bố tôi. Hai hàng lông mày đang nhăn lại đầy lo lắng của ông khi nhìn thấy tôi thì chợt sững lại, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, ông đứng lặng ở đó nhất thời không kịp phản ứng.

- Ông vào đây mà xem… đứa con gái bất hiếu của ông về rồi đây này!

Mẹ tôi ngẩng đầu lên nhìn ông. Tôi cũng gạt nước mắt, mỉm cười gọi:

- Bố…

Chiếc cặp tài liệu trên tay bố rơi xuống, ông vội vàng tiến lên phía trước ôm lấy tôi giọng hơi run run:

- Về là tốt rồi… Về là tốt rồi…

Người đàn ông nghiêm nghị đó vậy mà lại đỏ hoe hai khóe mắt. Trong lòng tôi khổ sở, gắng gượng nhe răng ra cười trêu chọc ông:

- Ngài chủ tịch vĩ đại của con, ngài không thể học theo mẹ mà khóc đâu nha. Thật sự rất mất hình tượng đó!

Ông bật cười nhéo nhéo mũi tôi.

- Con bé này…

Tôi vuốt mũi, hớn hở ôm lấy bố mẹ rồi bắt đầu hứng chịu vòng tra khảo tới tấp của hai người suốt từ lúc đó cho tới tận khi bữa tối kết thúc.

Lăn xuống giường quấn lấy cái chăn, cho dù bây giờ tôi đã mệt mỏi đến độ không muốn nhúc nhích nữa nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái. Cuối cùng cũng không cần mỗi đêm đều phải một mình đối mặt với bốn bức tường lạnh lẽo giống như bị giam cầm trước đây nữa. Giờ tôi đã có nhà, có bố, có mẹ, có sự yêu thương của cả hai người… à mà không, vốn dĩ từ trước đến giờ tôi luôn có tất cả, chỉ là tôi đã không nhận ra mà thôi.

Bốn năm trời dài dằng dặc, cô đơn, rất nhiều đêm tôi chỉ biết thu người vào trong một góc phòng mà khóc. Nơi đất khách quê người, không quen biết ai, khó chịu, buồn bực, mệt mỏi, đau khổ, tổn thương giống như một cơn ác mộng dài vây lấy tôi không tha. Nếu chẳng phải vì chút lòng tự trọng cuối cùng còn sót lại thì tôi đã mặc kệ tất cả mà chạy về từ rất lâu rồi.

Cũng không thể trách tại sao khi thấy tôi trở về bố mẹ tôi lại kích động như vậy. Tôi là con một, đứa con hiếm muộn duy nhất của họ, từ nhỏ đến lớn, họ luôn đối với tôi thương yêu có thừa, chỉ hận không thể thay tôi gánh hết mọi đau đớn khổ cực… vậy mà chỉ vì bị tổn thương tình cảm, đứa con họ thương yêu nhất này lại chạy đến một nơi xa xôi cách họ cả ngàn dặm, thậm chí còn có thể không bao giờ quay trở về nữa, bảo họ không đau đớn khổ sở sao được?

Vốn mẹ tôi cũng một mực đòi đi theo tôi sang bên đó, nhưng bà bị huyết áp thấp, có lần suýt chút nữa đã xảy ra chuyện trên máy bay nên không thể đi được. Còn bố tôi thì lại càng khó khăn, là người điều hành cả một tập đoàn lớn, cho dù có muốn đến thế nào đi nữa ông cũng không thể đến thăm tôi thường xuyên được, huống gì khi ấy, vì hổ thẹn, tôi luôn trốn tránh tất cả mọi người. Vậy nên tính ra thì đã rất lâu rồi tôi mới gặp lại bố mẹ.

Thật đúng là ngu ngốc.

Rõ ràng đã có tất cả nhưng lại không hề biết trân trọng. Lê Uyển Khanh, mày còn tiếp tục u mê như vậy nữa thì thật đúng là nên lập tức đi đầu thai lại đi thôi…

Tôi càng suy nghĩ càng cảm thấy đầu óc mơ hồ, cuối cùng thì ngủ quên mất từ lúc nào không hay…

--- ------ ------ ------[***]--- ------ ------ ------ ----

Cửa phòng hơi hé ra. Người phụ nữ nhẹ nhàng đi đến trước giường, thấy người trên giường đang lộn xộn quấn lấy chăn ngủ rất say, ánh mắt bà không hề che giấu yêu thương khe khẽ vén lại góc chăn. Sau đó quay đầu cùng người đàn ông phía sau đi ra khỏi phòng.

- Anh nghĩ lần này con bé nói về hẳn là thật chứ?

- Ừ có lẽ là thật. Anh thấy con bé đã chín chắn hơn rất nhiều rồi, cũng dịu dàng và thu liễm hơn nhiều nữa…

- Dịu dàng gì chứ…- Giọng người phụ nữ có chút nức nở- Trước kia tính tình nó luôn rạng rỡ hoạt bát, lúc nào cũng tươi cười vô tư vô lự. Bây giờ thì sao? Tuy con bé cười nhưng ánh mắt của nó không còn sáng rỡ như trước nữa! Nó thay đổi, nhưng là đã phải chịu bao nhiêu tổn thương mới thành ra thế này chứ? Em thà rằng nó mãi mãi là đứa nhỏ không lớn lên của chúng ta mà được vui vẻ còn hơn là để nó trưởng thành nhưng trưởng thành vì bị tổn thương như vậy! Cứ nghĩ đến việc con bé đã một mình chịu dày vò ở nơi xa xôi đó, lòng em…

Người phụ nữ nhỏ giọng khóc. Người đàn ông ôm lấy bà, khẽ thở dài nhưng cũng không nói gì. Thật ra thấy con gái như vậy ông cũng đau lòng lắm chứ. Nhớ đến rất lâu trước kia, bắt đầu từ phút giây ẵm lấy con bé trong tay ông đã thề sẽ để cho nó lớn lên như một công chúa. Và sự thật con bé đã trở thành cô công chúa xinh đẹp kiêu hãnh của bọn họ. Tuy có chút ngốc nghếch và hấp tấp nhưng không sao cả, dựa vào năng lực của bọn họ, công chúa nhỏ có thể cả đời này cũng không cần phải lớn lên. Chỉ cần con bé vui vẻ…

Ai ngờ được người tính vĩnh viễn cũng không bằng trời tính…

- Thằng nhóc Nguyên Khải kia, em sẽ không bao giờ tha thứ cho nó!- Gạt nước mắt, người phụ nữ cắn răng nói- Đang êm đẹp, chính nó lại muốn hủy hôn! Rõ ràng nó đã có lỗi với con bé nhà mình trước vậy mà lại dám đối xử với con bé như vậy, khiến cho con bé chịu đủ tổn thương! Nó nghĩ nó là ai mà lại dám ném con bé qua một bên? Nó không hề để hai ông bà già chúng ta vào mắt! Giao tình giữa hai nhà bao nhiêu năm với nó cũng chẳng bằng con nhỏ không biết từ đâu xuất hiện kia! Khi đó rõ ràng là cô ta sai, tại sao lại bắt bé con của chúng ta chịu trách nhiệm? Đáng thương cho bé con của chúng ta, nó đã chịu đau khổ một mình lâu đến như vậy... Thật ra em là mẹ nó, sao em lại không biết nó đang nghĩ gì chứ? Nhất quyết đi ra nước ngoài chẳng qua chỉ vì nó không muốn để ai trông thấy bộ dạng đau đớn thảm hại của nó thôi! Nó sợ mọi người sẽ thương hại nó cũng sợ mọi người sẽ lây dính đau khổ của nó... Con bé ngu ngốc này!

Càng nói càng đau lòng, người phụ nữ dựa hẳn vào lòng người đàn ông, nhắm mắt lại tìm kiếm sự che chở của ông. Người đàn ông ôm chặt lấy bà, bàn tay nhè nhẹ vỗ về bà, ánh mắt lại thâm trầm lạnh lẽo như biển.

- Mình cứ yên tâm đi, lần này con bé trở về, nếu thằng nhóc kia dám bén mảng đến gần cuộc đời của con bé khiến nó tổn thương thêm một lần nào nữa thì anh sẽ không còn nể nang gì giao tình lâu đời giữa hai nhà nữa! Anh nhất định để sẽ cho nó biết rằng công chúa nhỏ của chúng ta không phải người nó có thể đùa bỡn được!

Giọng nói lạnh lẽo cứng rắn vang lên trong đêm giống như một lời tuyên thệ. Người trong phòng an an nhiên nhiên ngủ một giấc ngủ thật sâu, tự vui vẻ hưởng thụ giấc ngủ ngọt ngào nhất trong những năm gần đây của mình. Hai người ở bên ngoài lẳng lặng tựa vào nhau, trong lòng đồng thời hạ xuống một quyết tâm bảo vệ đến cùng cô con gái nhỏ của bọn họ...

Đêm, cứ tĩnh lặng như thế trôi qua...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.