(1)
Raphael muốn trở thành ma pháp sư, ngoài cậu và Andrew ra, không ai biết đến ước mơ này — tất nhiên, đúng ra mà nói: chẳng ai thèm quan tâm đến ước mơ của cậu.
“Tôi được bỏ lại ở thôn này vào giữa đêm, bên cạnh còn có quyển sách ma thuật, tôi nghĩ mình hẳn sẽ là một ma pháp sư.”
Sau bữa ăn trưa, họ nằm trên thảm cỏ bên hồ Sao, những đám mây mềm như lông ngỗng lững lờ trên bầu trời trong xanh.
Andrew phun nhánh cỏ trong miệng ra, ngượng ngùng xoa cái mũi: “Vậy cậu có thể làm cho tớ biết bơi không?”
Raphael không ư hử gì: “Có lẽ.”
“Nếu thế, dù có đụng phải yêu quái nước tớ cũng có thể đánh bại nó!” Andrew bật người dậy, phấn khích giơ thanh kiếm gỗ cha nhóc làm cho, múa may trước mặt hồ: “Đến đây đi! Yêu quái nước! Hãy xem kỵ sĩ dũng cảm tiêu diệt nhà người đây!”
“Bõm bõm!”
Mặt nước yên ả bỗng nảy lên hai cột nước.
Nét mặt Andrew lập tức cứng đơ: “Raphael …” Nhóc căng thẳng nuốt nước bọt: “Cậu có nhìn thấy cái kia không?”
Raphael ngồi dậy: “Tôi có.”
“Ở đây có yêu quái nước! Cậu chạy mau! Tớ đối phó được!”
Raphael nhìn nhóc: “Cậu không chạy sao?”
“Kỵ, kỵ sĩ không bao giờ lùi bước!” Andrew trả lời.
Đần độn — Raphael đứng dậy: “Tôi đi đây.”
“Cứ, cứ giao cho tớ!” Cậu nhóc ngay cả kiếm còn run run trả lời.
Đần độn — Raphael thầm mắng lần thứ hai, rồi cầm tay Andrew, kéo nhóc đi cùng: “Tôi đi một mình thì sợ lắm.” Cậu nói.
“Ha? Há! Tớ sẽ bảo vệ cậu!”
Andrew dần cách xa hồ không hề run lên nữa.
Raphael cũng nhẹ nhàng thả cái tay còn lại xuống, để mấy cục đá nằm lại trên mặt cỏ.
Mà tay kia, vẫn được Andrew nắm chặt.
(2)
Những ngày đổ mưa, Andrew sẽ không vào rừng.
Những ngày này Raphael sẽ chăm chỉ đọc sách ma pháp của cậu, hoặc là tập luyện vài ma thuật không làm hỏng nhà cửa.
Trong những ma thuật đó, có một ma thuật Raphael rất hay luyện tập — hoặc có thể nói là đã sử dụng quá nhiều lần.
Chỉ cần chậu, nước, và một câu chú ngắn là Raphael có thể nhìn thấy ô cửa sổ bị mưa đánh vào của nhà Andrew, và cả bộ dáng của Andrew bên khung cửa sổ.
“Trông y như thằng ngốc.” Ma pháp sư đánh giá cảnh tượng mình nhìn thấy, khóe môi không kìm được cong lên.
(3)
Ma thuật này rất hữu dụng, kể cả khi Andrew rời khỏi làng đi làm thị đồng, Raphael vẫn có thể nhìn thấy nhóc qua ma thuật này.
Rất lâu về sau, Raphael nhận ra, người thích những ngày trời trong như mình không biết từ bao giờ đã trở nên thích mưa.
(4)
Vậy nên, Raphael dần dời thời gian tập ma thuật vào những ngày trời trong.
Nhưng rất nhanh, phiền phức đã tới.
Ngọn lửa và ánh sáng ma thuật mang tới dù là ban ngày nhưng vẫn thật chói mắt: “Khiến trẻ con và thú vật mọi người nuôi sợ hãi.”
Người trong thôn và những người qua đường ngày càng than phiền, những ánh mắt nhìn Raphael cũng càng ngày càng phức tạp.
Cuối cùng có một ngày, trưởng làng khi xưa đã tốt bụng thu dưỡng Raphael đã lắc đầu.
(5)
Sau khi thu dọn xong số hành trang ít ỏi, Raphael đến hồ Sao lần cuối.
Cậu mở bàn tay, giọng nói vẫn còn non xót xướng chú ngữ.
Băng tuyết trong suốt lan ra khỏi chân cậu, bao phủ mặt hồ, những bông hoa tuyết tinh xảo đan vào nhau, nhanh chóng ngưng thành một tầng băng dày trên mặt hồ nước.
Raphael cẩn thận đi trên đó, dẫm dẫm — mặt băng không hề có dấu hiệu bị nứt ra.
“Thật vững chắc.” Raphael thầm nghĩ: “Dù có là tên đó cũng không thể bị rơi xuống được — như thế, dù không biết bơi chắc cũng vẫn ổn nhỉ?”
(6)
Năm đó, Raphael rời khỏi làng, mà Andrew nay 14 tuổi được lên làm chạy việc.