Khi Arthur đến tòa thành qua hang động bí mật chất đầy vàng và đá quý, Nicolas lại không đón anh ở của như trước.
Arthur hơi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ em ấy đang làm nhiệm vụ bắt công chúa hoàng tử nào đó?”
Đáp án là không phải. Bởi vì khi Arthur định niệm thần chú truyền tin, Nicolas đã xuất hiện trước mặt anh.
“Arthur ….” Nét mặt Nicolas hơi ngượng ngùng, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Arthur khẽ véo mũi chàng, hỏi: “Sao thế?”
“Arthur.” Nicolas đỏ mặt: “Dạo này …. Anh có thấy em béo ra không?”
“Hả?” Arthur lùi hai bước, nhìn từ trên xuống dưới: “Có ư?”
Nicolas cúi đầu, khẽ ậm ừ.
“Ta không nhận ra.” Arthur lắc đầu: “Vì đâu mà em thấy mình béo ra?”
Nicolas ngẩng đầu nhìn anh — Arthur tinh ý nhận ra khóe mắt đã đỏ ửng của Rồng Đỏ đẹp trai trước mắt mình.
Đây không phải là chuyện bình thường: Thân là đồng loại và bạn đời, ngoài trên giường ra Arthur chưa từng thấy biểu cảm kì lạ này của Nicolas.
Vì vậy Rồng Bạc Arthur vốn hơi lơ đễnh vì đang nhìn thấy đống vàng bắt đầu thấy lo lắng: “Sao vậy, em yêu, có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Nicolas sụt sịt, không phủ nhận.
Arthur không gặng hỏi, anh chỉ chăm chú nhìn chàng, kiễn nhẫn chờ chàng mở lời.
Lát sau, Nicolas quyết định thẳng thắn: “Trưa nay ở có vài quả táo bị hỏng, em không chú ý nên lỡ ăn mất.”
“Thế nên ta mới mong em biến thành người rồi hẵng ăn uống đấy — sau đó thì sao?”
“Sau đó thì bị đau bụng.”
“Ừ.”
“Vậy nên em phải đi nhà cầu.” Nicolas ậm ờ lầm bầm: “Hậu quả là … vỡ.”
“Cái gì vỡ?” Arthur không nghe rõ.
Mắt Nicolas hấp háy, nhìn trông rất ấm ức: “ …. Bồn cầu….”Hôm sau, Arthur treo tấm bảng “Nghỉ làm” lên cửa thành, rồi kéo Nicolas có thể mở van bất cứ lúc nào đến vương quốc Hạt Dẻ gần đó — để mua bồn cầu.
Thủ đô của vương quốc Hạt Dẻ có khu chợ sầm uất nhất lục địa Fetia, có lời đồn rằng bất cứ thứ gì con người có thể nghĩ ra được nơi đây đều bán.
“Bồn cầu dành cho Rồng ư?” Lại một chủ hàng ngớ người: “Rồng … Cũng cần đi nhà cầu ư?”
Arthur xoay người đi, lén thở dài: quả nhiên là chỉ bán những thứ “con người có thể nghĩ ra” thôi sao?
Nicolas đã sắp bỏ cuộc, chàng kéo Arthur bảo: “Chúng ta về thôi — dù sao trước khi bồn cầu xuất hiện Rồng chúng ta vẫn tồn tại được mà.”
Arthur chỉ đành an ủi chàng: “Ta cứ dạo lại một vòng nữa, có lẽ mấy hàng sau sẽ có thôi.”
Nicolas im lặng gật đầu, đến tiệm tiếp cùng Arthur.
“Bồn cầu dành cho Rồng?” Chủ hàng ngây ngẩn nhìn bọn họ.
Arthur đau đầu giữ chặt Rồng Đỏ đã sắp khạc ra lửa cạnh mình, không ôm hi vọng gật đầu với chủ hàng.
“Không có bồn cầu lớn như thế ….” Chủ hàng hỏi như mê sảng: “Thay bằng bồn tắm được không?”
Arthur bắt đắc dĩ: “Sợ là bồn tắm vẫn bé quá.”
“Nhưng mà, tôi nghe một pháp sư đã từng ngang qua đây kể rằng Rồng có thể biến thành người mà.” Chủ hàng hỏi: “Sao bọn nó lại không dùng bồn cầu như người bình thường được.”
“Vì không đủ cứng.” Người trả lời là Nicolas. Chàng với khuôn mặt lạnh tanh đến bên bồn cầu được trưng làm hàng mẫu của cửa hàng, để tay lên.
“Răng rắc!” Bồn cầu vỡ nát.
“Biến thành hình người,” Arthur lại thở dài: “Không đồng nghĩa với việc cân nặng sẽ giảm đâu.”
Tiếc rằng chủ hàng đã ngất xỉu không nghe thấy lời giải thích đầy tốt bụng của Rồng bạc.
“Về nhà thôi.” Nicolas ỉu xìu ra khỏi tiệm.
Arthur cũng không có hi vọng gì với chợ của con người nữa: “Có lẽ mình nên đi xem bút kí của cha em.” Anh nói: “Biết đâu trong đó sẽ có bản chế tác cái bồn cầu đó thì sao.”
Nicolas lắc đầu: “Em đã xem hết rồi, chẳng có gì cả.”
Hai con Rồng biến thành hình người nhìn nhau, bất đắc dĩ đành chuẩn bị về nhà.
“Rào rào —“
Tiếng nước ầm ầm truyền đến, Arthur lơ đễnh nghiêng đầu —
“Em yêu, ta nghĩ, ta đã có cách.”Ngày xửa ngày xưa, ở vương quốc Hạt Dẻ trên lục địa Fetia từng có một đài phun nước hình Chén thánh khổng lồ được ca tụng là vật “Thần ban”, nó được tạo ra từ nguyên liệu cứng rắn nhất, được tế ti Ánh Sáng chúc phúc, nó vốn nên mãi mãi tồn tại ở thủ đô của vương quốc Hạt Dẻ, nhưng bỗng một hôm, nó biến mất ….
“Rào rào —“
“Ta đã ếm lên nó một thần chú nhỏ.” Arthur làm mẫu: “Nhìn này, nước có thể phun xuống như lốc xoáy ấy, rất tiện.”
Nicolas nhíu mày: “Arthur …. Hay chúng ta làm một bồn cầu khác nhé?”
“Sao lại thế?”
“Vì em muốn cho nó vào kho báu vật hơn — anh nhìn này, kim cương quý như thế này mà.”
“ …. Cũng đúng.”
“Vậy giờ thế nào?”
“Đợi hôm nào ta lại đến chợ dạo mấy vòng xem sao.”