Vì tinh linh Nước bỗng dưng để một bức thư lại rồi đi mất, rừng Ánh Trăng bước vì thời kì yên bình trước giờ chưa từng có.
Nhưng dù có thế, Nicolas vẫn thu dọn đồ để về nhà.
Arthur cũng không khuyên bảo gì — dù sao mùa hè cũng gần kết thúc rồi, việc về tòa thành trên miệng núi lửa đó cũng không đến mức kinh khủng thế nữa.
Trở về tòa thành thân quen, Nicolas vẫn rầu rĩ như trước. Arthur nghiên cứu tập san mới nhất của 《 Đồng hành cùng các Rồng — Sổ tay du lịch Fetia 》cả buổi, cuối cùng đề xuất: “Chúng ta tham gia lễ hội cuồng hoan nhé?”
Lễ hội cuồng hoan được tổ chức vào mùa thu hoạch ở vương quốc Táo Tàu rất nổi tiếng trên lục địa Fetia, năm nào vào tầm này cũng có rất nhiều người ùa đến vương quốc có diện tích nhỏ nhất trên lục địa này: đồ ăn, rượu, xiếc thú đầy hấp dẫn, và cả lễ hội hóa trang nơi đã dệt lên bao chuyện tình lãng mạn — không cần phải bàn cãi, vương quốc Táo Tàu đã đứng đầu trong 《 Sổ tay du lịch 》hai mươi năm, thậm chí còn được yêu thích hơn cả khu chợ sầm uất nhất của vương quốc Hạt Dẻ.
Rồng không phải sinh vật ham vui, nhưng Rồng lại là sinh vật rất tò mò.
Vậy nên Nicolas rất hiếm khi tới nơi của con người thấy rục rịch.
“Nghe nói rượu ở đó khá ngon!” Mắt của Nicolas lóe sáng: “Giờ ta xuất phát luôn đi!”
Arthur đồng ý.
Bay từ thành đến vương quốc Táo Tàu cũng không lâu lắm, Nicolas và Arthur bay đến nơi khá hoang vắng gần vương quốc rồi hạ xuống, biến thành hình người rồi gia nhập đoàn người từ nơi khác đi đến vương quốc Táo Tàu.
Mục tiêu của Arthur cũng không phải là thủ đô phồn hoa nhất vương quốc Táo Tàu, mà đó chỉ là một thành thị tầm trung — “Việc tổ chức lễ hội ở mọi nơi cũng không khác nhau mấy, đến một nơi không quá phồn hoa cũng không khiến cuộc du hành của các bạn mất vui.” “Lễ hội cuồng hoan là nơi dễ có chuyện xảy ra nhất, nếu không muốn bị con người bao vây, chúng tôi khuyên bạn nên chọn những thành thị tầm trung — dù sao đến đó cũng tiện cho việc rời đi của các bạn hơn.” — trích 《 Đồng hành cùng các Rồng — Sổ tay du lịch Fetia 》
Mùi thức ăn là thứ chào đón họ đầu tiên khi mới tới.
“Thịt nướng …” Nicolas xoa mũi than vãn: “Em ghét thịt nướng …”
Dòng người rộn ràng làm ngã tư đường chật cứng, giấy màu bay đầy trời. Arthur giữ chặt Nicolas hắt xì liên tục, theo dòng người mà đi tới trung tâm quảng trường.
Khắp nơi toàn tiếng nhạc và tiếng hét. Gần như mọi sự nhiệt tình mà mọi người tích tụ trong cả năm đều được thể hiện trong giây phút này.
Arthur hơi đau đầu: đã quen với cuộc sống trong rừng làm anh không thích nghi được với sự náo nhiệt như thế.
Nhưng Nicolas cũng lớn lên trong hoàn cảnh yên ả lại rất phấn khích: “Arthur! Em ngửi thấy mùi rượu! Kia kìa!”
Nicolas hang hái đánh bật mấy người đang chắn đường, kéo Arthur tới quán rượu.
“Em yêu … Ta không biết là em thích uống rượu đấy.” Arthur ngạc nhiên nhìn Nicolas móc ra vài kim tệ sáng loáng, rồi biến nó thành rượu lúa mạch thơm nồng.
Nicolas lắc đầu: “Thực ra em cũng không biết mình có thích uống rượu không nữa.” Chàng cầm bình rượu đơn giản, xoay đầu nhìn chủ quán đang cất mấy kim tệ đi, hơi tiếc nuối: “Cơ mà, dù sao cũng nên nếm thử xem thế nào …”
Arthur mỉm cười, dịu dàng nhìn chàng uống một hớp rượu trong suốt ….
Lễ hội cuồng hoan năm ấy, trấn Pray ở vương quốc Táo Tàu bỗng dưng xuất hiện một con Rồng Đỏ khạc ra lửa khổng lồ. Nghe đồn, sau năm đó, trong 《 Sổ tay du lịch 》không còn xuất hiện bốn chữ “Lễ hội cuồng hoan nữa”.“Arthur …” Nicolas ôm mặt: “Đầu em đau quá …”
Arthur ngồi bên cạnh lại im lặng một cách lạ thường.
“Arthur?” Nicolas nhìn anh đầy khó hiểu.
Arthur thở dài, bắt đắc dĩ đứng dậy: “Để ta đi lấy cho em chén nước.”
“Arthur …”
“Sao vậy?”
“Vì sao dáng đi của anh trông lạ thế? Chân anh bị thương hả?”
“ … Không, ta chẳng bị sao cả.”
“Vậy ư?”
“Em yêu … Nicolas à.”
“Dạ?”
“Từ giờ trở đi không cho phép em uống rượu nữa.”
“Hơ?”