Buổi tối vẫn ăn lẩu cay. Dù phải ăn nhiều ta cũng không ngại, bởi vì có thể làm cho Hoàng đế biến thành thảm hại.
Hoàng đế hôm nay có dắt một tuấn mã (ngựa đẹp) đến, biết hắn còn có
việc phải lợi dụng ta, nói không chừng còn muốn ta chủ động phối hợp. Ta không chối từ như ngày hôm qua, mà chủ động đi đến gần xem xét con ngựa kia. Làm theo cách sư phó đã dạy, xem hàm răng, xem khung xương. Tuy ta chỉ biết sơ sơ việc xem tướng ngựa, nhưng vẫn nhìn ra được đây là một
con ngựa tốt.
“Đây là bảo mã do Nguyệt Uyển quốc dâng tặng, ta chọn một con đến tặng cho nàng.”
Tuy bảo mã này không phải là bảo mã xịn (ý chị ấy là BMW), nhưng ta
càng thích ngựa này hơn, “Tặng ta? Cảm tạ”, tùy tiện nói lời cảm tạ, rồi trèo lên lưng ngựa đi, cũng không cần đến yên ngựa, mà cưỡi nó chạy vài vòng. Con ngựa này tính tình ôn hòa, rất hợp ý ta.
“Hôm nay nàng rất thành thật”, Hoàng đế trêu ghẹo nói: “Chẳng lẽ nàng nhận lễ còn chia ra ngày chẵn ngày lẻ, phải ngày chẵn mới thoải mái
nhận lễ?”
“Rận cắn nhiều thành trơ. Người còn muốn tặng ta gì nữa, thì đem ra
hết đi, đừng có lề mề chậm chạp nữa, không cần mỗi ngày đều đem tặng.”
Hắn cười, “Ta cũng có quy củ của ta, nên mỗi ngày mới đem đến tặng nàng.”
Ta liếc nhìn hắn, “Tùy ngươi.”
Hắn nhìn đến nồi lẩu, xịu mặt, “Sao hôm nay vẫn ăn món này?”
Trong lòng ta vui vẻ, ngươi không thoải mái, trong lòng ta càng thấy
sảng khoái. . . Hình như ta cũng bị biến thái mất rồi. Vứt mấy suy nghĩ
lung tung sang một bên, ta cười nói: “Nhìn ngươi hôm qua ăn uống vui
thích như vậy, nên hôm nay mới cố ý chuẩn bị. Sao thế, sợ cay?”
Hắn cười âm hiểm, “Dù sao ở trong lòng nàng trẫm cũng chẳng có hình
tượng gì đáng nói cả, ăn thì ăn”, hắn gắp một miếng thịt dê bỏ vào
miệng, thỏa mãn cười nói: “Nói cho nàng biết một bí mật, món trẫm thích
ăn nhất, chính là đồ cay. Tiếc là ăn cay rất chật vật, nên trẫm chưa bao giờ được ăn thoả thê. Hai ngày này ở chỗ nàng, lại thấy cực kỳ thoải
mái.”
Khoái trá vừa rồi của ta lập tức biến mất không còn bóng dáng. Hắn
vui vẻ, ta lại thấy không thoải mái. Xem ra tâm lý ta thật sự bị biến
thái rồi.
Hắn ngẩng đầu cười với ta rất kỳ quái, cứ như đã nhìn thấu ý niệm bất kính trong đầu ta. Ta không nhìn hắn nữa, cúi đầu xuống ăn và uống
rượu.
“Cố Thái úy lại thu nhận một dưỡng nữ.” (con gái nuôi)
“Oh, dưỡng nữ cũng giống như ta?”
“Đúng.”
Lại chuẩn bị để đưa vào cung sao? Những nha đầu hơi có tư sắc ở Cố
phủ đều không còn thuần khiết nữa rồi, dù sao trong nhà có tận hai con
thỏ thích ăn cỏ gần hang mà. Nếu mua người bên ngoài, dường như Cố Thái
uý không nhẹ dạ tin người như vậy.
“Là một mỹ nhân ở thanh lâu bán nghệ không bán thân, nghe đồn vẻ
ngoài tuyệt sắc, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, cướp mất trái tim của
rất nhiều tài tử trong thành.”
Một nữ nhâb có thân phận như vậy dù có được Cố Thái uý nhận làm dưỡng nữ, cũng không thể tiến cung, dù nàng ấy có bán mình hay không. Cố Thái úy chẳng lẽ già rồi nên hồ đồ sao?
Hoàng đế lại cười, mở miệng nói: “Hắn có ý định thông gia với Lý phủ.”
Đại nhân họ Lý trong triều cũng có vài vị, “Lý phủ nào?”
“Đương nhiên là Lý Thái phó phủ.”
Ta ngẩn người, “. . . Lấy ai?”
“Trương Lai.”
Quả nhiên, “Vì sao?” , muốn gây chuyện với ta?
“Trẫm muốn đòi nữ nhân của mình về, tất nhiên phải đền bù cho hắn ta một lão bà (vợ) khác.”
“Trương Lai đã biết việc này?”
“Vẫn chưa đến lúc. Qua một hai ngày nữa, chờ mọi việc hoàn tất xong
xuôi, Lý Thái phó sẽ nói cho hắn biết. Tất cả mọi chuyện, chuyện nàng bị hiểu lầm, cả chuyện nàng bị người khác hạ độc không thể sinh con, tất
cả đều cho hắn biết. Trẫm muốn cho hắn hiểu, nàng vẫn là nữ nhân của
trẫm, những chuyện đã qua chỉ là một sai lầm nhỏ trong kế hoạch thôi. Mà hắn, sẽ có một thê tử mới, cũng xinh đẹp động lòng người, cũng yêu cầm
kỳ thi họa.”
Ta thong thả nhấp một ngụm rượu, nhẹ giọng hỏi: “Nếu như hắn không đồng ý, thì sẽ thế nào?”
“Hắn không đồng ý?”, Hoàng đế cười nói, “Một bên là đao quang kiếm
ảnh, bên còn lại là êm dịu như nước. Hắn nên biết phải lựa chọn như thế
nào.”
Như vậy. . . cũng tốt. Có những lời ta không thể tự mình nói ra, để
người khác nói cho hắn biết cũng tốt. Ta chờ đợi đáp án của hắn. Cho dù
hắn không chọn ta, ta cũng sẽ không ở lại trong hoàng cung, ở cạnh Hoàng đế tâm cơ đáng sợ này. Nếu ta không còn gì phải lo lắng nữa, Hoàng cung này ngăn được ta sao?
Vừa nghe đến đoạn Hoàng đế nói việc lúc trước là hiểu lầm, là một sai lầm, nói ta là nữ nhân của hắn, ta còn thấy tức giận gần chết. Bây giờ
bình tĩnh lại, cùng hắn tranh chấp cũng chẳng có ý nghĩa gì. Người này
trời sinh đã cao cao tại thượng, e rằng sẽ không hiểu cái gì là tôn
trọng. Ta còn định tranh luận với hắn cái gì gọi là nhân quyền bình đẳng chắc? Cần gì phải đi đàn gảy tai trâu. Hiện giờ, ta chỉ ngồi chờ kết
quả thôi.
“Nàng thật sự làm trẫm thấy ngạc nhiên, vì sao mỗi chuyện trẫm nói,
phản ứng của nàng đều không giống với dự đoán của trẫm, ngoại trừ việc
khóc lóc đêm qua.”
Coi ta như đồ vật để ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay, không phải
như thế này ngươi mới cảm thấy ta thú vị sao? Ta cười châm biếm, cúi đầu uống rượu không nói.
Hắn đưa tay ra đặt lên mu bàn tay ta, mặt nghiêm túc nói: “Nàng yên
tâm, chờ định danh phận trong cung cho nàng rồi, ta nhất định sẽ đem
dược tới cho nàng uống. Nàng sẽ có hài tử của riêng mình.”
Hoá ra hắn cho rằng đêm qua ta khóc lóc là vì biết mình không thể
sinh con. Đó cũng là một phần nguyên nhân. Nhưng mà hắn nói danh phận là có ý gì, chẳng lẽ một phu nhân đã lập gia đình hắn cũng có thể công
khai đưa vào nội cung?
Dường như hiểu được suy nghĩ của ta, hắn cười nói: “Chuyện đó rất đơn giản. Đến lúc đó chỉ cần giải thích qua với chúng thần, cứ nói đây là
kế hoạch chúng ta lập ra, để mê hoặc Ký Bình Vương thôi. Đến lúc đó nàng là công thần bình định, ta tất nhiên sẽ có biện pháp đưa nàng vào
cung.”
Trong lòng ta quả thật có chút khó hiểu, trong nội cung hắn thấy có
vấn đề gì sao? Nên mới cần đến một quân cờ là ta? Phải trăm phương nghìn kế đưa ta tiến cung.
Dường như mọi thắc mắc đều hiện lên trên mặt ta, hắn mở miệng hỏi: “Nàng thấy khó hiểu chỗ nào cứ việc hỏi.”
“Dạ. Hoàng thượng đã đạt được mục đích bình định, không biết còn muốn dân phụ tiến cung làm gì? Xin Hoàng Thượng chỉ rõ.”
Hắn trầm mặt xuống, “Đừng tự xưng là dân phụ trước mặt ta. . . Nàng. . . dùng tên được rồi.”
Vẻ mặt nghiêm túc của hắn rất có uy nghiêm, làm ta càng thấy hoảng
sợ, nghe lời mà nói: “Dạ, không biết Hoàng thượng cần Cố Tích làm gì.”
Sắc mặt hắn có chút quái dị, nhìn ta chằm chằm, xác định ta đang
nghiêm túc, mới hỏi: “Nàng không biết trẫm vì sao đưa nàng tiến cung?”
Thật sự không biết. Nếu nói là vì ham mê sắc đẹp, thì hai ngày trước
hắn cũng đã nói, mọi chuyện chỉ thuần túy là ván cờ để lừa gạt mọi
người. Tự bản thân ta cũng hiểu, dung mạo này tuy không đến nỗi nào,
nhưng đối với một vị vua anh minh, thì khẳng định không tính là gì.
Tuyệt đối không để để hắn phải tổn hại thanh danh của mình, chiếm đoạt
thê tử của thường dân.
Còn nếu nói muốn lợi dụng ta, ta lại không nhớ nổi mình có giá trị
lợi dụng gì. Dùng để đối phó Cố quý phi cùng Cố Thái úy? Bọn họ vốn chỉ
là lá bèo phụ thuộc vào Hoàng đế, Hoàng đế muốn gì bọn họ cũng làm, căn
bản không cần phải lợi dụng ai. Hay là võ lực của ta? Võ nghệ ta tuy
không tồi, nhưng trong cung hoặc trong quân doanh, đừng nói người tương
đương ta không thiếu, mà mạnh hơn ta nhiều chỉ sợ cũng vài người.
Mặt khác, ta là thân phận nữ nhi. Chẳng lẽ, hắn có ý định để ta đi
hoà thân với quân Đột Quyết? Việc này cũng có khả năng, người Đột Quyết
không biết lai lịch của ta, cũng sẽ không biết ta đã từng thành thân.
Nhưng mà vừa rồi hắn đã nói rõ ràng là tiến cung, còn có danh phận, nếu
đã vào cung rồi thì làm sao đi hoà thân nữa?
Hay là trong nội cung đã có nữ nhân hoặc nhi tử (con trai) hắn thật
sự coi trọng, muốn dùng ta làm đồ nguỵ trang để lôi kéo sự chú ý của mọi người, để bảo hộ bọn họ? Hoặc là trực tiếp để ta bảo hộ bọn họ? Hai
trường hợp này có khả năng xảy ra lớn nhất.
“Hoàng thượng muốn ta tiến cung để bảo hộ cho người nào sao?”, ta mở
miệng hỏi thẳng hắn. Bất luận là chuyện gì, ta cũng không muốn giống như lần trước, có ngã cũng chẳng hiểu vì sao mình ngã.
“Ồ? Nàng đoán như vậy sao?”, đôi mắt hắn chợt lóe, nói chuyện không rõ ràng: “Nếu là như thế, nàng có ý kiến gì không?”
“Nếu thật sự như thế, Hoàng thượng nên phong ta làm nữ quan nội cung
sẽ thuận tiện hơn làm nữ nhân của Hoàng thượng”, ta dè dặt mở miệng. Tuy nhiên nữ quan trong cung đều là những cung nữ chung thân không gả, chưa bao giờ để phu nhân đã có chồng ở bên ngoài làm. Nhưng dù sao đó cũng
là việc nhỏ, so với việc muốn ta lấy thân phận cung phi vào cung thì dễ
hơn nhiều. Cũng không gây chú ý với người ngoài.
“Trẫm để nàng tiến cung, người cần bảo hộ. . . là trẫm.”
Ta nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Thị vệ trong cung. . . không có năng lực sao?”
“Cũng không phải. . . chỉ là bọn họ không tiện ra vào ở hậu cung, mà
nàng lại là nữ nhân, có thể hầu hạ bên người trẫm, tất nhiên sẽ càng
thích hợp hơn.”
Nhưng mà ta đã lập gia đình, vì sự an toàn của ngươi, mà chia rẽ hôn nhân gia đình người khác sao?
Hắn là hoàng đế, cùng hắn nói lý lẽ cũng chẳng có tác dụng. Làm thị
nữ bên người, dù có làm nữ nhân của Hoàng thượng, thì từ trước đến giờ
chưa bao giờ có phu nhân đã lập gia đình làm, trừ phi là bà vú ma ma. Lễ pháp quốc gia cũng khhông chấp nhận thê tử của thần tử đi hầu hạ Hoàng
đế, cho dù hắn có là Hoàng đế. Nếu như ta theo sát bảo hộ hắn, lời đồn
đại chắc chắn sẽ không ít, nhà chỉ sợ cũng khó có thể trở về nữa, nhưng
chung quy so với vào cung làm phi tần thì vẫn tốt hơn nhiều. Đây cũng là một ý định, nếu. . . Trương Lai. . . hắn cự tuyệt lấy dưỡng nữ mới của
Cố gia, ta tạm thời ép dạ cầu toàn cũng chẳng vấn đề gì hết.
Quyết định xong, ta nói với Hoàng thượng: “Cố Tích nguyện ý dùng thân phận nữ quan hầu hạ Hoàng thượng, nhưng mà chuyện hôn nhân của Cố Tích. . . “
“Chuyện hôn nhân thì sao?”, sắc mặt hắn dần chuyển thành tối tăm, gần như là cắn răng hỏi lại.
Ta nghe thấy giọng điệu của hắn thấy có chút sợ hãi, nhưng vẫn kiên
trì mở miệng nói: “Nếu Trương Lai hắn không muốn lấy vị nữ nhi Cố gia
kia, kính xin Hoàng thượng giơ cao đánh khẽ.”
“Nàng lại vừa ý người nam nhân kia sao?”, hắn hỏi nghiến răng nghiến lợi.
“Cố Tích nếu đã gả cho người ta, bất luận hắn là người dạng gì, đều
hy vọng có thể đi theo trọn một đời”, câu này tất nhiên không phải là
thật, nhưng lại là cớ rất hoàn hảo. Trước kia Trương Lai là một nam nhân không tồi, nhưng về sau cũng khó đoán trước, không trải qua sự cám dỗ
chân chính thì rất khó phán đoán.
“Hay cho câu theo trọn một đời”, Hoàng đế hung dữ nói, nắm cằm ta,
“Nếu nàng trở thành quả phụ, vẫn còn muốn theo trọn một đời sao?”
“. . .” , ta rùng mình, không dám mở miệng nữa.
“Vậy ngay cả hài tử nàng cũng không cần sao?”, qua một lát, dường như hắn đã bớt tức giận, buông cằm ta ra, nhẹ giọng hỏi.
Hài tử? “Hoàng thượng có ý định ban thưởng vị thuốc kia cho ta?”, ta ngạc nhiên.
“Phải”, hắn gật đầu, “Nếu nàng nguyện ý tiến cung. . ., trẫm tất
nhiên sẽ cho nàng loại dược kia, còn có thể để nàng sinh hạ hài tử của
trẫm.”
Ta giật mình, sinh hạ hài tử của hắn?
“Không rõ sao? Trẫm. . . gần đây phát hiện. . . trong lòng có vài
phần thích nàng. . . Hy vọng nàng có thể làm bạn bên cạnh trẫm”, không
biết hắn nghĩ tới chuyện gì, bỗng dưng nhẹ cười, lại mở miệng nói, “Nàng nói sẽ bảo hộ trẫm, ở hậu cung này trẫm cũng sẽ bảo hộ nàng. Về phần Cố gia nàng không cần phải lo lắng . . . Chỉ là tôm tép thôi, trẫm sẽ
khiến cho bọn họ an phận. . . Còn chuyện nàng đã từng thành thân, trẫm
trong lòng cũng không thấy thoải mái, nhưng không phải không thoải mái
với nàng. . . Tên Trương Lai kia, trẫm không thể giết hắn, nhưng trẫm sẽ bắt hắn quay về quê quán . . . Trẫm hy vọng nàng có thể quên những
chuyện trước đây, dù sao trẫm cũng không cố ý gả nàng cho người khác. . . Chỉ không ngờ lại xảy ra biến cố. . . Trẫm cũng sẽ không để ý chuyện. . . trinh tiết của nàng. . . Trẫm thích nàng, cũng thích phẩm cách lòng
dạ của nàng, càng thích ở chung với người bằng hữu như vậy. . . Chuyện
quá khứ thì cứ để nó qua đi, về sau trẫm sẽ không nhớ nữa, hy vọng nàng
cũng quên đi. . . Trẫm đưa nàng tiến cung, không phải muốn lợi dụng nàng làm chuyện gì, mà chỉ vì. . . lần đầu tiên trẫn thích một người, còn
đến mức vì chuyện tư mà quên việc công. . . Nàng đừng phụ. . . tấm chân
tình của trẫm. . .”, giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng trong viện yên
tĩnh, ta lại nghe rất rõ ràng. Bỗng dưng giọng nói hắn lại khôi phục âm
lượng cùng độ mạnh mẽ trước đó, “Nàng phải nhớ kỹ, nàng là nữ nhân của
trẫm, cũng chỉ có thể là nữ nhân của trâm.”
Ta càng nghe lòng càng thấy lạnh, càng không dám mở miệng nói chuyện. Thà rằng hắn đang diễn trò, nhưng mà tên Hoàng đế sĩ diện dường như
không thể diễn trò tổn thương như vậy.
Nhưng mà, người này, hắn sao có thể vừa mới nói những câu lạnh lùng
lợi dụng xong lập tức đã nói những câu nói thổ lộ thế này làm ta lờ mờ
chẳng hiểu ra sao, không hiểu Hoàng đế rốt cuộc đang nghĩ gì.