Ta sợ hết hồn khi nhìn thấy hắn gạt hết toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống đất, sau đó hùng hùng hổ hổ đi xuống, “Nàng sao lại dám. . . Nàng sao
lại dám. . .”
Ta bước lùi về phía sau một bước, hắn lại không cho phép lùi bước,
cầm chặt lấy hai cánh tay ta, gần như là cuồng loạn gáo thét về phía ta. Tại thời điểm mấu chốt, ta lại thấy kinh ngạc nhiều hơn sợ hãi. Bộ dáng này của hắn, rốt cuộc là vì sao? Ta không hiểu. Giữa chúng ta chẳng có
gì là tình cảm chân thành tha thiết hết, cũng chẳng có nhớ nhung triền
miên lâu dài, cũng không có sự mong đợi vào tương lai, thậm chí ngay cả
một chút lưu luyến ngưỡng mộ cũng không có, vậy thì sự cuồng loạn như
trong tiểu thuyết Quỳnh Dao này rốt cuộc là vì sao?
Đáng lẽ hắn phải tức giận ta đã ngỗ nghịch, mà không phải có bộ dáng này. Ta kết luận trong lòng.
Cánh tay bị nắm chặt đến phát đau, mà ta lại càng bình tĩnh, “Hoàng
thượng, Cố Tích đã không còn hoàn bích (không còn toàn vẹn – không còn
trinh tiết), không muốn khi tiến cung sẽ biến thành sự cho sỉ nhục cho
Hoàng thượng, làm tổn hại đến sự anh minh của Hoàng thượng.”
“Đây là lý do của nàng?”, hắn cười lạnh nói, “Được, trẫm sẽ không đưa nàng tiến cung, nhưng cũng đừng mong gả cho bất cứ nam nhân nào. Nàng
là nữ nhân trẫm vừa ý, nếu đã không thể thuộc về trẫm, thì bất luận kẻ
nào cũng không có được.”
Nghe xong câu này trong lòng ta lại thấy thoải mái hơn, đây mới là Hoàng đế ta biết, không làm ta sợ đến hết hồn.
“. . . Cố Tích đã có trượng phu.”
Hắn cười lạnh nâng cằm ta lên, “Vừa rồi trẫm nói những gì nàng quên
rồi sao? Ngay thời khắc trẫm nói chia tay, hai người đã không còn là vợ
chồng nữa rồi.”
Ta trầm mặc một lúc lâu, lại mở miệng nói: “Hoàng thượng có muốn nghe vài câu chân thành của ta không?”
Hắn sửng sốt một lát, buông hai tay đang nắm tay cùng cằm ta ra, bình tĩnh nhìn, “Nói đi.”
“Cố Tích không muốn nợ ân tình bất kì ai, tuy Hoàng thượng đã phán
định chia tay, nhưng trong lòng ta vẫn coi hắn là trượng phu của mình.
Nếu Trương Lai lấy người khác, ta sẽ không còn nợ ân tình với hắn nữa,
cũng không còn tiếp tục liên quan đến nhau. Nếu là như vậy, Cố Tích
nguyện ý nghe theo sự phân phó của Hoàng thượng, vĩnh viễn không xuất
giá (lấy chồng).”
“. . . Không muốn nợ ân tình. . . sao. . .”, Hoàng đế xoay người quay lại ghế ngự của hắn, “Cùng ăn cơm với trẫm, sau đó quay về Lý phủ hỏi
cho rõ ràng. Dù sao bất luận kết quả như thế nào, nàng cũng không thể
ngủ lại Lý phủ. Phủ đệ (nơi ở của quan lại quý tộc) trẫm ban thưởng cho
nàng vẫn còn đang thu xếp. . .”
“Cố Tích có thể ở lại biệt viện.”
Hoàng đế nghĩ ngợi, “. . . Cũng được.”
Cơm nước xong xuôi, ta cưỡi bảo mã Hoàng đế tặng rời khỏi Hoàng cung, bên cạnh vẫn có thị vệ kia đi theo. Hoàng đế quả nhiên vẫn chưa tin
tưởng ta.
Trở lại Lý phủ, Lai Phúc lén lút dẫn ta đến cạnh cửa sổ của phòng
khách chính, Vũ sư phó cũng đang ở đó, vẻ mặt âm trầm như nước. Nhìn
thấy ta đến, vẫy tay với ta, ta tiến lại gần. Tới gần cửa sổ, nghe thấy
có tiếng nói chuyện bên trong. Hoá ra là Trương Lai cùng vợ chồng Lý
Thái phó.
Lý Thái phó: “Ca, Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ rồi, quân vô hí ngôn (vua không nói đùa). . .”
Trương Lai: “Dù có là Thiên Vương lão tử (tương đương lão thiên – ông trời ấy) cũng không thể chia rẽ hạnh phúc vợ chồng người khác, ngươi
nói xem trên đời này còn có cái lý lẽ như vậy sao?”
Ta khẽ nhếch môi cười, ta thích logic của hắn.
Lý Thái phó: “Vị cô nương kia của Cố phủ. . .”
Lý phu nhân: “Cô nương cái gì chứ, một nữ nhân thanh lâu, căn bản còn không được xem là nữ nhân đứng đắn. Cho dù có lấy người ăn xin cũng còn tốt hơn.”
Lý Thái phó: “Hoàng thượng nói ta biết, vị Quý phi nương nương trong
cung kia, đã hạ độc đại tẩu từ trước. Đại tẩu sẽ không thể sinh con nối
dõi tông đường cho Trương gia.”
Lý phu nhân: “Nữ nhân kia sao có thể độc ác như vậy? Vậy biết làm sao bây giờ?”
Lý Thái phó: “Đúng rồi, nàng cũng khuyên nhủ ca đi, đừng có trông mong hy vọng nữa.”
Lý phu nhân: “Ta cũng không đồng ý để ca ca lấy người khác, đại tẩu
đối xử với ca rất tốt, không thể tìm được người dâu tốt như vậy nữa đâu. Nhưng mà, ca, nối dõi tông đường không phải là việc nhỏ, muội thấy hay
là vẫn nạp thiếp đi? Tìm một nữ nhân đàng hoàng. . .”
Trương Lai: “Ta không đồng ý. Ta đã đáp ứng với đại tẩu của hai
người, quyết không nạp thiếp, đừng nói gì đến việc lấy người khác. Tuy
ta không biết nhiều chữ, nhưng cũng biết cái gì gọi là giữ chữ tín. Một
nông dân như ta, lại cưới được người vợ tựa như thiên tiên như thế, cho
dù mỗi ngày đều cúi người trước nàng, mà ta còn sợ làm nàng tủi thân. Mà từ khi nàng gả vào nhà chúng ta. . . tốt đến mức ta từ trong mộng cũng
có thể cười mà tỉnh lại. Cả đời này ta không thể phục bạc nàng. Về phần
nối dõi tông đường. . . ta. . . không có phúc khí đó, thì không cần phải cưỡng cầu. Ta vốn tưởng mình sẽ không lấy được vợ, hiện giờ có nàng,
thế là đủ lắm rồi.”
Ta khẽ thở dài. Chỉ cần hắn đã từng nghĩ như vậy, bất luận tương lai
có đạt được gì hay không, thì mọi sự trả giá đều đáng giá rồi.
Lý phu nhân: “Ca, ca đã quên lúc cha mất, ca đã đáp ứng gì sao?”
“Ta đã chăm sóc muội, cũng chăm sóc Lý Tuấn đến trưởng thành. Những gì cha phân phó ta đều đã làm được rồi.”
“Nhưng mà cha còn nói, bảo ca lấy vợ, cho dù có già cả hay xấu xí,
thậm chí là tàn tật ăn xin cũng không chê, chỉ cần nàng ấy có thể giữ
lại huyết mạch cho Trương gia là được. Khi đó mặc dù muội còn nhỏ, nhưng vẫn nhớ rõ ràng.”
Trương Lai: “. . . Ta đã có vợ rồi, ta sẽ không lấy người khác.”
Lý Thái phó: “Haizz, ta đành phải nói thật với mọi người vậy. Trong
lòng Hoàng thượng có. . . đại tẩu, nếu không làm theo ý nguyện hắn, cả
nhà chúng ta đừng mong được an bình.”
Trương Lai : “Hoàng đế có ý đó sao, muội phu, chúng ta không cần chức quan này nữa, ta dẫn đại tẩu, ngươi dẫn theo muội muội ta, chúng ta hồi hương.”
Lý Thái phó cười khổ nói: “Thiên hạ này đều là của Hoàng thượng, hồi hương cũng vô dụng thôi.”
Lý phu nhân: “Ca. . .”
Trong phòng yên tĩnh lại, ta không biết Hoàng đế với Lý Thái phó sắp
xếp thế này, để ta nghe được cuộc nói chuyện này để làm gì. Hiện giờ ta
đã biết Lai Phúc là người của Hoàng đế, Lý Thái phó chỉ tuân theo Hoàng
mệnh, Lý phu nhân cũng mong Trương Lai nạp thiếp, mà Trương Lai không hề làm ta thất vọng.
“Nha đầu, đây không phải là chỗ chúng ta ở lại lâu”, Vũ sư phó nghe xong toàn bộ cuộc nói chuyện, thở dài nói với ta.
“Vẫn phải nói rõ ràng mọi chuyện”, ta khẽ nói, “Vũ sư phó, chuẩn bị xong hết chưa?”
Ngay từ sau lần Lý Thái phó bị hoạch tội, ta đã có dự cảm không tốt,
nên bảo Vũ sư phó chuẩn bị một chút. Có chuyện gì phát sinh thì có thể
lập tức rời khỏi Kinh thành, dù thế nào, cũng đã đến lúc trở về quê nhà
báo thù cho cha mẹ.
Vũ sư phó gật đầu.
“Vũ sư phó về biệt viện trước chuẩn bị sẵn sàng, có khả năng ngay đêm nay trước lúc cửa thành đóng chúng ta sẽ rời đi”, ta nhỏ giọng nói,
“Bên cạnh ta có người của Hoàng đế, Lai Phúc cũng không đáng tin. Vũ sư
phó cẩn thận.”
Vũ sư phó gật đầu, rời đi.
Ta quay người đi tới cửa chính, chậm rãi cất bước đi vào. Vẻ mặt ba
người trong phòng đều khác nhau, Trương Lai bước nhanh tới, ôm ta vào
ngực rồi cẩn thận nhìn khắp người, “Tiểu Khê, nàng có bị thương không?”
Ta lắc đầu.
Vẻ mặt Lý phu nhân khi nhìn thấy ta có vẻ đang đấu tranh cùng do dự,
không mở miệng nói chuyện. Mãi đến lúc Trương Lai kéo tay ta ngồi xuống, Lý Thái phó mới nói: “Tẩu tử, những lời mọi người vừa nói chắc tẩu cũng đã nghe thấy. Chúng ta không phải không để ý tới tình thân, chỉ là vị
Hoàng thượng kia, tính mạng ca ca cùng toàn gia chúng ta đều ký thác
trên người tẩu. Tẩu cũng khuyên nhủ ca đi?”
Lời này nói ra đúng là tám phần vô sỉ, hai phần vô lại, ta thản nhiên mở miệng: “Lý Thái phó nghĩ ta là loại người nguyện hy sinh bản thân để thành toàn cho người khác sao?”
“Nếu là vì người khác thì ta không dám chắc, nhưng nếu vì ca, bất
luận là an nguy của ca, hay là. . . giữ lại hậu thế cho ca, ta tin tẩu
sẽ làm như vậy.”
Hắn nghĩ ta là thánh mẫu chắc?
“Lý Tuấn!”, Trương Lai giận dữ thét một tiếng, “Từ nay về sau ta không có đệ đệ là ngươi”, rồi kéo tay ta đi ra ngoài.
Lý phu nhân nước mắt vòng quanh đuổi theo ra tới cửa, “Ca, ca không
cần tiểu muội là ta sao? Ca mặc kệ cháu ngoại còn chưa đầy một tuổi
sao?”
“Muội muội, muội đã muốn trưởng thành, thành gia lập thất rồi, ca
cũng yên tâm. Nhưng mà Tiểu Khê nàng thì khác, nàng chỉ có một mình ta,
trong lòng ta cũng chỉ có một mình nàng. Ta không thể bỏ mặc nàng, cũng
không muốn lấy người khác.”
“Nhưng mà. . . Nhưng mà thật sự không phải là bỏ mặc tẩu mà. Về sau tẩu sẽ sống tốt hơn, thân phận cao quý. . .”
“Muội muội, chúng ta làm người phải có lương tâm. Ngay chuyện Hoàng
đế lão nhân cùng tương công muội làm, chỉ vì mưu kế kia, mà đem gả một
cô nương tựa như tiên nhân cho một kẻ quê mùa như ta. Vậy mà người ta
không hề ghét bỏ ta, mà vẫn vui vẻ hoà nhã sống chung. Nhưng hôm nay,
chuyện này đúng là khinh người quá đáng rồi, lại còn muốn sắp xếp cuộc
đời người khác sao?”
Bọn họ cứ tranh chấp mãi không xong, ta mở miệng nói: “Muội muội, ta muốn cùng ca ca muội nói chuyện riêng.”
Lúc này nàng ta mới buông bàn tay đang giữ chặt Trương Lai.
Lúc này thị vệ đi theo tiến lại gần: “Chủ nhân, người ở riêng với hắn chỉ sợ không phù hợp.”
“Ồ? Hoàng thượng nói như vậy sao?”, ta nhíu mày.
“Không có.”
“À, vậy hiện giờ ngươi có thể tiến cung xin ý chỉ, hỏi xem ta với hắn có thể nói chuyện riêng được hay không.”
“Chuyện này. . .”
Ta không nói thêm lời nào, mà cùng Trương Lai trở lại tiểu viện của
mình. Thị vệ và Lai Phúc đi theo nhưng cách khá xa. Trở lại phòng, đóng
kỹ cửa phòng, Trương Lai ôm lấy ta từ sau lưng, “Tiểu Khê. . .”
Dựa vào lồng ngực rắn chắc ấm áp của hắn một lát, rồi ta kéo hắn ngồi xuống đối diện.
“Ta phải đi.”
“Đi, đi đâu?”, Trương Lai sốt ruột nắm lấy tay ta.
“Về quê nhà, có lẽ sẽ vượt biên cảnh đến Đột Quyết, đi báo thù cho cha mẹ ta.”
“Ta đi cùng nàng.”
“Chàng không sợ chết sao?”
“Cái gì ta cũng không sợ, ta đã từng đáp ứng cha là sẽ báo thù cho mẹ.”
“Ta không thể sinh con, . . . Chàng thật sự không để tâm sao?”
Trương Lai tiến lại gần ôm ta vào lòng, “Ta biết có kẻ xấu hại nàng,
ta thật sự không để tâm, ta chỉ cần có nàng là thấy đủ lắm rồi. Mặc dù
không nói ra, nhưng từ lúc nàng gả cho ta lúc nào cũng đối xử tốt với
ta, toàn bộ ta đều nhớ trong lòng. Ta sẽ thật lòng thật dạ với nàng cả
đời này.”
“Nếu đi theo ta, có khả năng sẽ không còn gặp lại muội muội nữa,
chàng bỏ được sao?”, ta hỏi có chút khó xử. Có những việc nói sớm một
chút thì tốt hơn, tránh sau này lại sinh ra oán hận.
Hắn im lặng trong chốc lát, rồi nhẹ mở miệng: “Muội muội của ta. . .
đã thành gia lập thất rồi, tiểu tử Lý Tuấn kia mặc dù có những lúc làm
việc mờ ám, nhưng đối với muội muội ta lại là thành tâm thành ý, ta cũng có thể yên tâm. Lý Tuấn làm quan lớn, ta cũng chẳng giúp được bọn họ
làm gì nữa, thật ra ta đã sớm có ý định đưa nàng về quê, mà lại sợ nàng
không quen, nên mới không nói. Hôm nay bất luận thế nào, ta là tướng
công của nàng, cả đời này sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”
Ta vùi đầu vào ngực hắn, lẩm bẩm nói: “Cám ơn chàng.”
Cho dù là ta người đã nhìn hết nhân tình thế thái, cũng hy vọng cuộc
hôn nhân ta dùng tâm tạo dựng, con người mà ta dùng tâm chăm sóc, cũng
có chân tình giống như vậy đối với ta. Hắn không làm ta thất vọng, ta
thở phào một hơi, trong lòng ấm áp, không giống như lúc trước cứ lo được lo mất.
Nhẹ giọng thầm thì với hắn một lúc, rồi ta cùng Lai Phúc và thị vệ
kia quay lại biệt viện. Buổi tối trói Lai Phúc xong, điều động thị vệ
kia quay lại Hoàng cung, rồi cùng sư phó cưỡi ngựa ra khỏi Kinh thành,
đúng lúc cửa thành đóng lại ngay sau lưng. Đến chỗ ước định thì thấy
Trương Lai đứng đợi đã lâu, cũng may khoảng thời gian này Vũ sư phó đã
dạy hắn cưỡi ngựa. Hơn nữa trước kia hắn mổ heo kiếm sống, bình sinh đã
có sức lực lớn, dùng song đao, cũng có chút lực sát thương, không thành
gánh nặng cho ta cùng sư phó.
Giữa đêm trăng, chúng ta phóng ngựa về hướng tây.