Chủ nhân, mật tín (tín hàm bí mật) từ Kinh thành đã đến, còn kèm theo hai bức thư”, Lý Toàn bề ngoài là quản gia của ta, nhưng trên thực tế
là người liên lạc giữa ta và Hoàng đế, có thể nói là chủ quản thực chất
của trạm tình báo này. Ban đầu ta đề nghị tin tức thư từ sẽ không qua
tay mình, toàn bộ đều giao cho Lý Toàn quản lý, nhưng Hoàng đế không
đồng ý. Hiện giờ ngẫm lại, có lẽ Hoàng đế muốn ta kiềm chế hắn, tránh
rời xa Kinh thành lâu ngày mất đi sự trung thành.
“Đã biết, cứ đặt đấy. Hôm nay muộn rồi, cụ thể phải làm thế nào ngày mai chúng ta lại bàn tiếp.”
“Dạ, thuộc hạ cáo lui.”
Trước tiên mở mật tín ra xem, sau khi nắm rõ nội dung, thì dùng nến
đốt đi. Sau đó đến hai bức thư kia, một bức gửi cho Trương Lai, chữ viết là của muội muội hắn, ta tạm thời để sang một bên. Bức còn lại là của
Hoàng đế viết cho ta, nhắc tới hai sự kiện chính: một là Cố phủ đã bị
vạch tội, cả nhà nhốt vào thiên lao, Cố quý phi cũng bị đưa vào lãnh
cung; chuyện còn lại dường như ngẫu nhiên nhắc tới, nói Thái Phó Lý Tuấn gần đây cưới chất nữ (cháu gái) của Hoàng đế, một Huyền chủ, làm bình
thê (ngang với vợ chính).
(*Huyền chủ – Huyện chủ: Phong hào của nữ nhân thuộc Hoàng tộc.
Nữ nhân nhà đế vương Đông Hán đều phong là Huyền công chúa. Thời Tuỳ
Đường cũng phong là Huyền chủ. Nữ nhi quận vương thời Minh, Thanh phong
là Huyền chủ. Tống vương chi “Thằng thuỷ yến đàm lục – Quan chế” có ghi: “Nữ nhân Triệu Phổ có công lớn phong làm quận chúa, nhị nữ Cao Hoài Đức đặc biệt phong làm Huyền chủ”. Minh hồ thị “Chân châu thuyền – công chủ ông chủ”: “Nữ nhi Thân vương gọi là Quận chúa, nữ nhi Quận vương gọi là Huyền chủ”
Edit lại từ baidu*)
Nghĩ ngợi, rồi đốt luôn bức thư này, gần đây ta rất cẩn thận.
Chuyện Cố phủ không liên quan đến ta nhiều, ngay từ đầu đã là quan hệ lợi dụng lẫn nhau rồi. Nhưng Cố thiếu gia, nếu có thể giúp đỡ, ta cũng
muốn giúp hắn một lần. Về chuyện Lý gia, lại càng chẳng liên quan gì đến ta. Nhưng mà nếu Trương Lai biết, chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình. Tuy nam
nhân có ba vợ bốn nàng hầu vô cùng nhiều, nhưng những dạng người đó
thường là quý nhân (người sang, người cao quý), người nghèo khổ thì
thường một vợ một chồng, hai người chung sống với nhau hoà thuận đến
già.
Huống chi vợ chồng Lý Tuấn vốn đã quen biết từ khi còn chưa làm quan, coi như tào khang chi thê (người vợ lúc còn nghèo khó) rồi. Hiện giờ
cưới Huyền chủ thân phận cao quý, lại cho thân phận bằng vợ chính, vậy
thì muội muội của Trương Lai đặt ở chỗ nào? Tuy ta cảm thấy nàng ấy quá
nửa sẽ không chịu bị thua thiệt, nhưng chỉ sợ Trương Lai sẽ không nghĩ
như vậy.
Nói ra chuyện này. . . . . . là muốn chúng ta về kinh?
Lý Thái phó thật sự muốn lấy Huyền chủ kia sao? Hay chỉ là kế sách để lừa gạt chúng ta? Mặc kệ trong lòng ta có bao nhiêu hoài nghi, cũng
không thể ngăn cản Trương Lai được, hắn chỉ có một muội muội, hơn nữa đã mười năm không gặp. Ta không có bất cứ lý do, lập trường gì để phản đối hắn, càng không thể nói ra nghi ngờ của ta.
Bất kỳ việc gì ta đều tính trước mọi rủi ro, ta không thích mình trở tay không kịp.
Tuổi ta đã gần ba mươi, bởi vì nhiều năm luyện võ, dáng người cân
đối, cơ thể rắn chắc. Lại bởi vì phơi nắng thời gian dài, nên làn da
không còn trắng nõn nữa, mà trở thành làn da màu mật ong khỏe mạnh. Đối
với bản thân mình mà nói, ta gần đây, càng khỏe mạnh thì càng xinh đẹp.
Cho nên, ta rất hài lòng với chính mình.
Mà ta cũng hiểu rõ, trong ánh mắt mọi người, nữ nhân mười sáu chân
nhỏ eo thon trắng nõn mới là đẹp. Đến ba mươi tuổi thì đã bị xem là phu
nhân trung niên rồi. Thực tế hình tượng hiện tại của ta, nếu là ở hiện
đại hoặc ở phương Tây thì là mỹ nhân, nhưng ở nơi này thì lại không
phải. Trong thư nhà của muội muội Trương Lai viết, thỉnh thoảng có nhắc
tới một số chuyện ở Kinh thành, ví như Hoàng đế mấy năm nay đều rất sủng ái Liễu mỹ nhân cùng Thái quý nhân. Ta không biết Hoàng đế vẫn còn muốn gì ở ta, ta sợ trong lòng hắn vẫn còn cố chấp, chính mình ăn hết con ba ba rồi lại làm tất cả mọi người không được thoải mái.
Có thể còn có tính toán gì đó, tóm lại sẽ không để ta có cảm giác vui vẻ.
Nhưng ta không còn cách nào khác. Địa vị cùng năng lực đều kém quá
xa, chúng ta giống như con kiến nằm trong tay hắn, bất cứ lúc nào cũng
có thể bị bóp chết. Làm trong lòng ta có cảm giác như bị đè nén, đứng
dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
Trương Lai kéo rèm cửa lên đi vào, cười nói: “Tiểu Khê, đang làm gì đó?”
Ta đưa ra bức thư, “Vừa rồi có người đưa tới, thư của muội muội, muốn ta đọc cho chàng nghe không?”
Hắn gật đầu ngồi xuống bên cạnh ta, ta nhẹ giọng đọc, quả nhiên,
trong thư ngoại trừ nói rất nhớ hắn, còn nói đến chuyện Lý Tuấn lấy vợ,
bảo ca ca quay về làm chủ cho nàng ấy.
Trương Lai rất tức giận, chúng ta bàn bạc một lúc, bàn giao mọi
chuyện trong tiêu cục, rồi ngày thứ ba xuất phát đi Kinh thành. Mấy năm
nay muội muội Trương Lai thường xuyên gửi thư nhà đến, Trương Lai cũng
biết tiêu cục này căn bản lập ra để phụng sự cho Hoàng đế, hắn cảm thấy
Hoàng đế sẽ không làm khó chúng ta nữa. Ta cũng hy vọng như thế, nhưng
không lạc quan như hắn. Hắn tuy không thiếu sự khôn khéo, nhưng không
biết tâm tính cùng cách nghĩ của những quý nhân.
Ta lặng lẽ sắp xếp đường lui cho sư phó, nếu ta không đến đón ông,
thì cũng đừng tìm chúng ta, mang theo gia nhân tâm phúc đi đâu đó mà
dưỡng lão.
Lần này phải quay lại Kinh thành ta có cảm giác không tốt. Cảm giác
như có người giăng lưới sẵn đợi hai vợ chồng chúng ta lọt vào vậy, người chủ mưu có thể là Hoàng đế phối hợp với Lý Thái phó. Cũng chẳng có được tin tức nào khác, đành phải đi theo Trương Lai một chuyến. Nếu ta không đi cùng hắn, chờ hắn bị bắt lại, ta vẫn phải đi tìm hắn, không bằng lúc này cùng đi, còn có thể bàn bạc với nhau.
Ngồi trong xe ngựa trên đường về Kinh, Trương Lai ôm ta vào ngực, để
ta ngồi dựa vào hắn cho thoải mái hơn, “Tiểu Khê, nàng nói Lý Tuấn hắn
vì sao lại thay đổi, ngay cả tình cảm cùng lời hứa trước kia đều đã quên hết?”
Ta nghiêng đầu suy nghĩ, “Lý Thái phó trước kia là người thế nào?”
“Hắn rất chăm chỉ đọc sách, có thể chịu được cực khổ, có khát vọng,
nhiều lí tưởng, tóm lại không giống những người trong thôn ta.”
“Tình cảm của hắn và muội muội rất tốt?”
“Ừ. Hắn đối xử với muội muội khác với những người khác, hắn dạy muội
muội đọc sách viết chữ, sau đó muội muội cũng không giống những người
trong thôn nữa. Lúc trước nếu không phải vì lý do đó, ta cũng sẽ không
đồng ý hứa gả muội muội cho hắn. Ta cảm thấy tâm hắn quá lớn, không
thích hợp với nông dân chúng ta. Hơn nữa bọn ta cũng đã nhìn thấy không
ít những người đọc sách nghèo túng dựa vào thê tử làm việc tay chân mà
sống, một khi đã trèo lên cao trở thành quý nhân gì đó hoặc lên làm
quan, đều ghét bỏ thê tử là thôn phụ. Nhưng mà muội muội bị hắn chỉ dạy
nên tâm cũng lớn hơn, ngoại trừ hắn ra nhìn thấy ai cũng chướng mắt, ta
đành phải đồng ý. Lúc trước khi hắn đến Kinh thành làm quan lớn, trong
lòng ta cứ thấy bồn chồn. Không ngờ hắn vẫn nguyện ý lấy muội muội ta,
lúc đó ta còn cảm thấy mắt nhìn người của muội muội thật tốt, nhìn trúng nhân phẩm của hắn. Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này.”
Ta gật đầu, trầm mặc không nói gì. Tin tức này có khả năng không phải là thật, chỉ để lừa gạt chúng ta về Kinh thành. Nhưng nếu là thật,
chúng ta lấy thân phận gì để quản chuyện nhà của một quan viên triều
đình?
So quyền so thế so tâm cơ (tâm trí, cơ mưu), vợ chồng chúng ta đều
không bằng hắn. Thứ duy nhất có thể ảnh hưởng đến hắn, chỉ còn tình cảm
xưa kia của huynh muội Trương lai đối với hắn. Mà nếu hắn còn để ý tình
cảm đó, sao lại làm ra chuyện hôm nay.
Trở lại kinh thành, ở cửa thành có thánh chỉ cho ta đã chờ sẵn, nói
ta thay thiên tử đi tuần tra biên cảnh mười năm, dâng lên cho thiên tử
địa đồ Tây Vực nguyên vẹn, tước vị được thăng lên làm Huyền chủ, ban một toà phủ đệ, hoàng kim bạc trắng vô số.
Ta kinh hoàng, nói rõ ràng giữa ban ngày ban mặt như vậy, chẳng lẽ trạm tình báo biên thành kia Hoàng đế không cần nữa?
Thái giám truyền chỉ bảo ta tiến cung tạ ơn, ta và Trương Lai liếc nhìn nhau.
“Ta đến chỗ muội muội trước.”
“Được, ta sẽ đến nhà Lý Thái phó tìm chàng.”
Đi theo thái giám đến phủ đệ Hoàng đế mới ban cho, sau khi rửa mặt
xong thì thay trang phục Huyền chủ, rồi mới ngồi lên kiệu tiến cung tạ
ơn. Tướng mạo Hoàng đế không thay đổi nhiều, thoạt nhìn hình như uy
nghiêm hơn mười năm trước nhiều, khí thế cũng mạnh mẽ hơn nhiều.
Hắn phất tay cho đám hầu hạ lui xuống, sau đó cười nói với ta: “Nàng
so với nam nhân còn hữu dụng hơn, hoàn thành được những chuyện người
khác căn bản không thể tưởng tượng ra.”
Ta không ngờ nhiều năm không gặp, hắn nói chuyện vẫn trực tiếp như
thế, lại dùng khẩu khí hòa ái như thế, vì thế mỉm cười nói: “Chỉ là bọn
họ chưa nghĩ tới mà thôi, chỉ cần nghĩ tới, ai cũng có thể làm được.”
“Đúng vậy. Nhưng mà đám nho sinh kia há miệng ngậm miệng đều nói
Thiên triều thượng quốc chúng ta phải thế nào ra sao, làm sao lại muốn
đi tìm hiểu chuyện đám man di kia chứ?”
“Ngài khẳng định đã sớm nghĩ đến?”, ta không ngại vuốt mông ngựa hắn, chỉ cần hắn không có ác ý với nhà ta là được.
“Tiên hoàng và trẫm đúng là đã sớm nghĩ tới. Nhưng không tìm được
người thích hợp đi làm chuyện này. Thủ hạ trẫm không phải là thị vệ thì
cũng là tử sĩ (liều chết), nàng ở đó đã mười năm, hẳn rất rõ ràng, những người nơi đó luôn phòng bị thế lực triều đình. Cho nên đi tìm hiểu tin
tình báo rất khó. Về phần quan phủ cùng thương nhân ta cũng từng cân
nhắc, nhưng bọn họ dễ để lộ tin tức, cũng chỉ có thể mang tin tức tình
báo lẻ tẻ về. Hiệp khách lại càng không thể tin tưởng mà giao việc, khó
thành việc lớn. Cho nên nàng thật sự đã giúp trẫm một việc lớn.”
Ta hơi chần chừ nói: “Nếu đã như vậy, lần này sao bệ hạ lại tuyên chỉ gióng trống khua chiêng như vậy? Như vậy không phải làm bại lộ Bình An
tiêu cục sao?”
“Nàng yên tâm, trẫm đã có sắp xếp trước. Những người ở đó sẽ không
nghĩ chủ nhân Bình An tiêu cục là Huyền chủ mới được tấn phong đâu. Bọn
họ sẽ cho rằng nàng có chuyện gấp phải về quê.”
Ta gật đầu, thì ra là thế.
“Có muốn đi nhìn người Cố phủ?”
Cố phủ? Ta do dự một lát, “Bản án Cố phủ đã phán quyết rồi sao?”
“Nam tử bắt về xử trảm, nữ tử sung làm quan nô (nô lệ cho nhà quan tước).”
Ta trầm ngâm một lát, có gặp hay không thật ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, “Nếu Hoàng thượng cho phép, thần phụ muốn gặp thiếu gia Cố
phủ”, hỏi hắn còn tâm nguyện gì chưa làm xong. Cũng coi như báo đáp hắn
đã giúp đỡ ta lúc gặp cảnh khó khăn năm đó.
“Hai người đúng là tình nghĩa sâu nặng, lúc trước Lý gia bị vạch tội, hình như cũng chỉ có hắn đưa nàng bạc.”
Ta gật đầu, “Dạ, thần phụ vốn là nô tỳ của Cố gia, sau đó được Cố phủ bồi dưỡng sắc đẹp đi mê hoặc người. Cố phủ hoàn toàn lợi dụng thần phụ, thần phụ tất nhiên là không còn lựa chọn nào khác. Thật ra trong nội
tâm thần phụ không có tình cảm gì với Cố phủ. Huống hồ Cố quý phi còn hạ độc với thần phụ. Nếu không phải vì ân huệ lần đó của Cố thiếu gia,
thần phụ cũng sẽ không có ý định gặp hắn.”
Hắn cười nói: “Nàng thật là thẳng thắn. Được rồi, Tiểu Lai Tử, ngươi
đưa Cố Huyền chủ đến thiên lao gặp Cố thiếu gia, sau đó đưa nàng về đây, ta và Cố Huyền chủ còn có việc phải bàn.”
Ta thi lễ với hắn, rồi đi theo tiểu thái giám.