Lúc Cố Hoài Viễn đưa nàng tiến cung, ta cho rằng nàng cũng cùng một
dạng với những mỹ nhân dân gian mà người khác hiến cho ta, là một đoá
cúc dại. Hơn ở chỗ là có cảm giác tươi mới, ước chừng được sủng vài
tháng, rồi không cảm thấy vị gì nữa, sau đó bị bỏ rơi ở trong cung, già
đi hoặc chết đi.
Nhưng mà lúc Cố khanh đưa nàng tới hiển nhiên là không hợp thời gian, khi đó cục diện trong triều không ổn định, ta đang phải sắp đặt lại,
làm sao có lòng dạ chơi đùa mỹ nhân.
Đúng lúc Lý khanh nhắc tới vị hôn thê của hắn và anh vợ sắp sửa vào
kinh, sắp đặt một bố cục nhỏ, ta lại nhớ tới nàng. Mỹ nhân dân gian gì
đó đúng lúc đem ra dùng.
Bởi vì nàng hữu dụng với ta, nên ta cố ý bảo thái giám tổng quản
chiếu cố chăm sóc cho nàng, tránh nàng chưa dùng tới đã bị giết chết.
Biết rõ Cố phi hạ độc nàng, mà ta chưa từng để trong lòng, nữ nhân không có gia thế tiến cung đây là kết cục không thể tránh khỏi.
Đưa nàng đến quý phủ của Lý khanh, ta mới phát hiện ra ta đã nghĩ sai rồi. Nàng không phải là đoá cúc dại, nụ cười mỉm thản nhiên như vậy,
nhu thuận như vậy, dịu dàng như vậy, rõ ràng là một đoá U Lan. Ta thích
nữ nhân như vậy. Những chuyện ta phải đối mặt quá nhiều, những nữ nhân
trong hậu cung tính tình đều như thế, người có năng lực phân ưu cho ta
thì không ai cả.
Bởi vậy ta thoáng thấy hối hận, nhưng mà chỉ là thoáng qua mà thôi.
Trong hậu cung của ta không phải không có nữ nhân như vậy, chỉ tiếc
những nữ nhân có tính cách như vậy đều không sống quá lâu trong hậu
cung, quá mềm yếu.
Nhưng mà ta cũng thấy rất tò mò, người nhà Cố phi sao có thể dưỡng
được một dưỡng nữ có tính cách như vậy. Cho người đi điều tra về nàng
xong, lại phát hiện lần nữa, nàng sao có thể là một bông U Lan chứ, mà
là một đoá hồng có gai.
Nguỵ trang kiêu ngạo như vậy trước mặt ta, giấu gai xuống thật sâu,
làm ta rất giận rất buồn bực. Cũng làm ta hơi động tâm, không chiếm
được, làm trong lòng có chút khó chịu.
Sau khi kế hoạch thành công, ta phát hiện nàng căn bản không vì vinh
hoa phú quý mà thay đổi, toàn tâm toàn ý muốn sống cùng tên nông dân
kia. Nếu không phải kế hoạch này là ta tự mình quyết định, thì ta đã
nghi ngờ bọn họ là tình lữ đã ái mộ nhau từ lâu, mà ta là người xấu xa
phá hoại uyên ương bọn họ.
Vì vậy, ta phát hiện ra thứ nàng thật sự mong muốn, chính là cuộc
sống sinh hoạt bình dị của dân chúng. Hoá ra nàng là một đoá hoa sen
cứng cỏi?
Không có người thân, không muốn quyền thế, lại có chút thủ đoạn,
không phải là nhân tuyển tốt cho vị trí Hoàng hậu mà ta muốn. Tuy nhiên
nàng không dễ thoả hiệp, nhưng trong tay ta lại đang nắm chặt thứ có thể làm nàng gật đầu.
Đợi đến lúc phản quân xông vào cung, hai mũi tên kia của nàng làm ta
giật mình. Hoá ra nàng không phải là hoa, nàng có thể là một thanh kiếm
trong tay ta, so với đàn ông còn hữu dũng gan dạ hơn. Nếu như nàng giúp
ta, có thể sau này những chuyện lặt vặt phiền nhiễu trong hậu cung ta sẽ không cần quan tâm nữa? Huống chi bản thân nàng cuối cùng như một thanh kiếm có thể bảo vệ sự an nguy của ta.
Giữa đại điện nàng cự tuyệt tiến cùng, dùng phương pháp kéo dài để ta thả nàng xuất cung. Dù cho nàng vẫn lạnh nhạt, không màng danh lợi,
nhưng ta thật không ngờ, nàng có thể quyết định nhanh chóng vứt bỏ hết
mọi thứ, mang theo tên nông dân kia cũng Vũ sư phó rồi chạy mất.
Ta tính sai, tính sai mất rồi.
Cho đến lúc này, ta mới chính thức nhìn kỹ nàng. Nàng không phải là
hoa gì hết, cũng không phải kiếm trong tay ta, nàng là một nữ nhân tính
nóng như lửa. Đối đầu chính diện như vậy, không chút sợ hãi chống cự lại ta. Đến ngay cả việc không thể sinh con cũng không quan tâm.
Ta cực kỳ tức giận, thế sẽ bắt nàng trở lại, cho đến khi nàng hàng phục mới thôi.
Mà nàng lại còn là một nữ nhân thông minh. Một nữ nhân từ nhỏ đã đến
Kinh thành, không rời đi lần nào, hơn nữa cũng không có thân thích,
những chỗ nàng có thể đi rất ít. Ta đặt trọng điểm ở quê Lý khanh, ta
đoán tên nông dân kia có thể sẽ đưa nàng đến chỗ đó, còn quê quán Vũ sư
phó kia, còn cả quê hương của nàng.
Con người tại thời điểm nguy cấp, chung quy đều nghiêng về chỗ mình
quen thuộc hoặc yêu thích. Nhưng mà lúc ta nhận được tin tức, nàng đã đi đến biên thành, một nơi trên danh nghĩ là thuộc triều đình cai trị,
nhưng trên thực tế thế lực triều đình lại không thể tuỳ ý ra tay.
Xem ra là cưỡi ngựa không ngừng đến nơi. Ngay lúc ta định phái ám vệ
bí mật lùng bắt nàng, nàng lại đi theo thương đội đến bộ lạc man di.
Sau đó đưa cho ta bản đồ cùng tin tức quý giá.
Quá thông minh. Thế cho nên ta không thể lấy tư tình để đánh giá nàng. Nàng đối với triều đình, có hữu dụng.
Ta cũng bắt đầu tỉnh táo lại, bởi lòng tự trọng bị làm nhục, dường
như ta đã đặt quá nhiều tâm tư cùng lực lượng vào tư tình cá nhân, như
vậy là không tốt. Không tốt thì phải sửa đổi.
Vì vậy ta bí mật phái người đến hiệp trợ nàng, để đạt được tin tình
báo nhanh hơn toàn diện hơn. Không còn đề cập đến chuyện bắt nàng trở về nữa.
Ta đang băn khoăn, các bộ lạc man di đã là vấn đề lớn của triều đình
ta gần trăm năm rồi. Nhưng mà trước mắt ta thấy hiện nay không có một
bản đồ nguyên vẹn nào của man di, triều thần cũng không rõ bọn họ có bao nhiêu bộ lạc lớn nhỏ.
Hằng năm chỉ có bọn họ cướp đồ, chúng ta ngăn chặn, chung quy chỉ
đánh mấy trận chiến, triều đình tốn kém hơn mà vẫn không được gì.
Nàng có thể nghĩ ra chuyện đó, triều đình nhiều thần tử như vậy, lại
không có một ai nghĩ đến sao? Nếu như không có nàng, ta phải chờ đến lúc nào, mới có thể biết được kẻ địch của thiên triều ta rốt cuộc là ai?
Ta không khỏi toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Sau đó suy nghĩ lại một chút, nàng rốt cuộc là từ lúc nào đã có quyết định này? Nàng không do dự lựa chọn biên thành, rõ ràng bên người có
đầy đủ ngân lượng để sống, lại lập tức gia nhập thương đội, sau đó rất
nhanh đưa tin tình báo đến cho ta.
Coi đây là điều kiện, muốn ta thả cho nàng một đường sống?
Có lẽ đúng lúc ta bị bức bách, âm mưu này của nàng mới ổn thoả? Nếu
lúc đó ở kinh thành ta buông tha nàng, có lẽ nàng sẽ an tâm cả đời làm
thôn phụ? (*người phụ nữ chốn thôn quê*)
Ta không khỏi thấy thật may mắn vì mình trong lúc tức giận đã sinh ra cố chấp với nàng.
Ta không thể ký thác toàn bộ hy vọng vào một mình nàng. Nhưng khi ta
phái người làm chuyện y như vậy, mới phát hiện, rất khó. Đám quan chức
căn bản không muốn làm chuyện này, dù cho có, cũng không biết nguyên
nhân gì, rất khó giữ bí mật. Quan võ khí chất quá mức rõ ràng, lại càng
dễ bị phát hiện. Về phần tử sĩ bên cạnh ta, bọn họ từ nhỏ đã được bồi
dưỡng để bảo vệ ta, lại không sống trong dân gian bao giờ, càng không sử dụng được. Thời điểm này ta mới phát hiện, những người ta có thể dùng,
sao mà ít quá… Cho nên ta dần dần chú ý đến những quan viên phẩm cấp
thấp, sau đó từ từ quan sát tìm ra những người có thể dùng. Những người
này xuất thân không cao, nhưng là người có thể làm việc được, bất kể là
nhân tài trên phương diện nào, ta đều âm thầm để ý.
Mười năm. Dùng thời gian mười năm, nàng thành lập cho ta một cứ điểm
tình báo toàn diện. Nhờ có cứ điểm tình báo, ta đã có bản đồ Tây Vực
hoàn thiện, ta biết được mối quan hệ cùng mối thì giữa các bộ lạc man di lớn nhỏ, người thừa kế cùng tư chất, ta biết được biến hoá bốn mùa, địa hình, những con đường nhỏ bí mật hay ốc đảo…
Những người có địa vị cao trong triều đình đều là tinh anh, nhưng
tiếc là sự chú ý của bọn họ chỉ dành cho quyền lực tài phú cao hơn nhiều sự chú ý với đám man di. Nhưng bọn họ cũng chưa tính là quá ngốc, sau
khi hiểu rõ ràng về man di, làm sao phân hoá lôi kéo tiêu diệt, thì đối
với bọn họ đã là chuyện vô cùng đơn giản.
Mười năm này, thiên triều ta chú ý đến sinh lời, ít khi dùng binh, theo dõi các bộ lạc man di, phá hoại rất lợi hại.
Mười năm này, nàng dường như chưa từng rời xa ta, một phần tin tình
báo đưa đến tay ta là của nàng, ta biết nàng làm việc cho ta, trong lòng có sự thoả mãn đặc biệt. Lúc rảnh rỗi ta thường viết thư cho nàng, muốn dần dần giải trừ sự sợ hãi và dè chừng của nàng đối với ta.
Mười năm, cứ điểm tình báo đã hoàn thiện đầy đủ, đã đến lúc gọi nàng
về kinh. Ta có sự tự tin như vậy, là vì đường bay của con diều chung quy vẫn ở trên tay ta, nàng có lẽ không để ý đến những thức khác, nhưng
nàng nhất định để ý đến tên nông dân kia, chỉ cần vợ chồng Lý khanh ở
đây, ta muốn gọi nàng về lúc nào cũng được.
Sau khi nàng tự mình rời kinh, ta đã có chút khúc mắc với Lý khanh.
Tuy nhiên vẫn sử dụng hắn, dù sao hắn cũng là một nhân tài, nhưng không
còn cảm giác nửa thầy nửa bạn như lúc trước nữa.
Có lẽ là có chút giận cá chém thớt, bởi vì tâm ta đã thiên về nàng,
cho dù có chuyện gì cũng không thể công tâm được, ta đối với Lý khanh
vẫn có chút oán hận… Bởi vì từ đầu đến cuối Lý khanh chỉ coi nàng như
một quân cờ công danh của chính mình. Ta nghe nói lúc đầu ở Lý phủ, nàng đối xử với vợ chồng bọn họ vô cùng tốt.
Một người như vậy, nếu là nam tử, trong người có tài thì không hề thua kém Lý khanh.
Ta vừa nói ra, Lý khanh đã đồng ý. Hắn cũng không biết chuyện tình
báo, nếu mà biết, chỉ sợ sẽ tự suy tính lại. Hắn vẫn nghĩ hai người chạy nạn đến tìm người thân thích nghèo ở biên thành, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi về.
Vì vậy ta thuận lợi gặp nàng ở trong cung. Nàng khoẻ mạnh, cao hơn,
khí khái hào hùng hơn, như một nữ tướng quân. Nàng không phải là đoá hoa phải phụ thuộc vào ta, mà là một thần tử có thể giúp ta đi được xa hơn
cao hơn.
Nếu ta chỉ là nam nhân đơn thuần, có lẽ sẽ ép nàng lưu lại, bởi vì
trong lòng ta, so với mười năm trước nàng đã đẹp hơn. Mười năm trước
nàng còn mờ mịt, mười năm sau nàng đã như đá kim cương được mài sáng.
Đoá hoa đã nở đương nhiên là đẹp hơn, nhưng đẹp như vậy đoá nào cũng
có. Trải qua phong ba mà không hề héo rũ, lại càng ngày càng đẹp, ai mà
không thèm khát chứ?
Mà ta lại là Hoàng đế. Tuy muốn người con gái này, nhưng ta càng muốn nàng thuần phục ta, vĩnh viễn trung thành với ta, đem tài hoa cùng mưu
trí của nàng đều kính dâng cho ta… Ta muốn nàng trở thành cái bóng của
ta, từ nay về sau đều phải sống vì ta.
Nàng nhớ tình bạn cũ, cho nên ta giữ lại con gái Cố Hoài Viễn, đưa
cho nàng. Về phần chuyện Lý gia kia, là Lý khanh tự chủ trương cho tình
cảm của ta đối với nàng, chỉ có điều ta không ngăn cản, thậm chí còn
ngầm đồng ý.
Ta không cho rằng, ở vùng biên cương nghèo nàn như vậy, vợ chồng ở
cùng nhau mười năm mưa gió, sẽ vì chuyện như vậy mà bị ly gián. Cho dù
Lý khanh nói tên nông dân kia từng nói vĩnh viễn không nạp thiếp, nhưng
Lý khanh cho rằng nàng sẽ không chịu được chuyện như vậy, bởi vì nàng
quá hiếu thắng.
Có lẽ trong lòng ta vẫn còn tồn tại một hy vọng nhỏ noi, nếu như tên
Trương Lai kia có mới nới cũ, nếu như nữ tử kia mang thau, như vậy có lẽ hắn sẽ mất nàng, có lẽ ta sẽ có được nàng?
Nàng không hề làm ta thất vọng. Mấy chuyện nhà rườm rà đó dường như
không quấy nhiễu nàng chút nào. Nàng cùng Khang Việt chỉ trong vòng một
ngày đã định ra kế hoạch trà lâu, hiệu suất như vậy làm ta thán phục,
cũng làm ta cảm thán mấy tên sĩ phũ trên triều đình mỗi ngày mồm năm
miệng mười mà không xử lý được chuyện gì.
Ta hỏi nàng nguyên nhân, thì nàng nói: “Một quán trà lâu chỉ là việc
nhỏ, chỉ cần trang trí bày biện là được, cũng không phải việc khó. Có
điều hiệu suất như vậy là bởi vì chuyện này chỉ có mình ta quản lý, nếu
như ngươi phái năm ba người cùng quản lý với ta, chắc chắn là sẽ lề mề
chậm chạp hơn, không biết lúc nào mới hoàn thành. Tuy quyền lợi nhiều,
nhưng trách nhiệm cũng lớn không kém, tương lai nếu trà lâu hoạt động
không tốt, vậy toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu ta. Cái này chính là quyền lợi đi kèm với trách nhiệm.”
Thì ra là thế.
Nàng làm ta yên tâm nhất ở một điểm, ta đưa người cho nàng, nàng lập
tức tin tưởng mà dùng đến. Đã không chọc vào cái đinh, cũng không cố nhổ cái đinh mà ta cắm vào. Nàng giúp ta trông coi, nhưng quyền lực vẫn còn trên tay ta. Ta còn cái gì không hài lòng chứ?