Có Tiền Có Thể Bắt Qủy Xây Cối

Chương 33: Chương 33




Vật cứng hình trụ mềm mại trong lòng bàn tay dường như có xu hướng càng ngày càng thô cứng,lửa nóng,sưng cao, nóng đến cả người Anh Ninh hồng như tôm luộc trong nồi, nàng khẽ cắn răng buồn bã nói:“Nếu ngài hận ta,thì cứ tìm ta đừng liên lụy người vô tội?”

“Anh tỷ tỷ đừng nói thế,ta làm gì hận tỷ,lại thế nào lạm sát người vô tội?Tỷ thật sự hiểu lầm ta,thật làm ta đau lòng……” Trên gương mặt Vân Mặc đều viết mất mác và ảm đạm, trong lòng càng hận trên mặt lại càng làm bộ dáng như thuần lương vô hại, hắn đã sớm không phải thiếu niên bốn năm trước bị nàng lừa xoay quanh,hắn hiện tại có biện pháp ép nàng đi vào khuôn khổ!

Quả nhiên một lát cường ngạnh,một lát yếu thế, một lát châm chọc khiêu khích nàng, một lát lại tự giễu u buồn, tiểu hầu gia tính tình cổ quái làm Anh Ninh không kịp trở tay.

Hắn từ nhỏ tính cách hay thay đổi thất thường,trưởng thành càng khó có thể nắm lấy, không biết rốt cuộc lời đó là thật hay là giả? Anh Ninh trong lòng gấp quá, một mặt muốn giãy thoát bàn tay của hắn,một mặt vội vàng hỏi:“Vậy ngài…… Ngài rốt cuộc muốn thế nào?”

Vân Mặc không buông bàn tay đang nắm ra, rồi nàng lại tùy ý giãy dụa lung tung,tựa hồ thực hưởng thụ bàn tay như ngọc không ngoan mang đến khoái cảm cho hắn,thậm chí còn bởi vì quá mất hồn mà thở hổn hển hai tiếng, vì thế Anh Ninh cũng không dám động nữa.

Hắn nhếch môi khẽ cười một tiếng, mới chậm rãi nói:“Là như thế này, ta có biện pháp đẹp cả đôi đường Anh tỷ tỷ muốn nghe thử hay không?”

Tuy rằng Anh Ninh cảm thấy nàng lúc này như chui đầu vào ngõ cụt,biết rõ con đường này không đúng nhưng phía trước là vách núi đen,mặt sau lại vô đường lui, nàng đành phải nghiêm mặt kiên trì hỏi:“Biện pháp gì?”

Vân Mặc vô cùng thân thiết đem cằm đặt ở đầu vai nàng,“Không bằng……” Bờ môi của hắn dán bên tai của nàng, trong giọng nói toàn là mê hoặc,“Ta cưới Anh tỷ tỷ làm nương tử, như vậy đệ đệ Anh tỷ tỷ đương nhiên cũng là đệ đệ của ta, ta và Phù Khanh là kết tóc chi giao nên hắn sẽ không động vào em vợ ta,biết đâu hắn sẽ mở ra một mặt lưới.”

Anh Ninh ngẩn ra, chậm rãi…… chậm rãi quay sang,kinh ngạc nhìn con ngươi hắn, theo dõi sóng mũi ngay thẳng tuấn tú của hắn,đôi mắt như sao sang trong đêm,mặt của nàng tràn ngập hoang mang và khó có thể tin,“Ngài…… Nói cái gì?”

“Ta cưới tỷ,không tốt sao?” Hắn nhìn nàng đến mắt cũng không không chớp.

Trong lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn,Anh Ninh hoàn toàn bị hắn làm hồ đồ,cái…… này mà nói là biện pháp vẹn cả đôi đường?

“Là như thế,” Vân Mặc chợt nhíu mày,lười nhác cười,“Ông nội của ta muốn ta đính hôn,đối tượng là Thích Mẫn Như nhà Thích thái sư kia, Anh tỷ tỷ còn nhớ rõ nàng không ?”

Thích Mẫn Như? Cho nên? Một vị chát đột nhiên nảy lên yết hầu Anh Ninh,nàng nhìn hắn,“Nhưng đâu liên quan với ta?”

Hắn nhún nhún vai làm như không cho là đúng:“Anh tỷ tỷ hẳn là biết, ta từ nhỏ đã không hợp với gia gia,hắn muốn ta lấy ai,ta không thèm lấy người đó, hắn không thích ai, ta càng muốn lấy người đó.”

Thì ra là như thế!

Anh Ninh sau một lúc lâu cũng chưa nói chuyện,nàng sớm nên nghĩ đến, hắn đường đường là tiểu Hầu gia,hôn nhân đại sự đâu phải trò đùa? Nhưng vì sao chợt nghe câu nói kia, lòng của nàng vẫn “thình thịch” nhảy loạn lên?

Bốn năm không thấy,hắn đã không phải thiếu niên bề ngoài thoạt nhìn giống tiểu ác ma nội tâm lại có được phần hồn nhiên,hắn tính kế tổ phụ nhưng lại lấy nàng làm quân cờ.

Im lặng vài giây, Anh Ninh ở trong lòng than một tiếng.

Nàng thuở nhỏ chịu ngoại tổ mẫu hun đúc cho nên tính tình tương đối giống với bà,từ trước đến giờ đều ngay thẳng,gãy thì gãy,nàng tuyệt sẽ không bởi vì hắn hiểu lầm mà giải thích hơn nữa câu.

“Anh tỷ tỷ chẳng lẽ không muốn?” Vân Mặc tâm treo giữa không trung, nàng sẽ không biết hắn có bao nhiêu khẩn trương. Nàng sẽ không biết hắn có bao nhiêu chờ đợi nàng gật đầu,Nàng sẽ không biết……

Cho nên hắn chỉ nhìn nàng cười nhẹ với mình, ăn nói rõ ràng trả lời:“Hảo ý của Tiểu hầu gia Anh Ninh xin ghi nhớ,chẳng qua Anh Ninh liễu yếu đào tơ,Anh Ninh nguyện ý thay đệ đệ lĩnh phạt.”

Không ai nói nữa, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng phát nhẹ.

Trong phòng lại lâm vào yên tĩnh.

Yên lặng! Thực yên lặng đến giống như gánh nặng ngàn cân trong lòng,nặng nề đến làm người ta hít thở không thông.

Nhưng mà lại như có vật gì đó,“Bốp” một tiếng, trong khoảng cách đó rơi xuống……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.