Trà lâu sạch sẽ thanh nhã u tĩnh như thường.
Trên cửa sổ trong phòng trồng mấy chậu hoa lan,xanh tươi,dịu dàng trong không khí lưu động nhàn nhạt mùi hương hoa lan.
Một mình bích loa xuân, một bộ trà cụ,một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào màu trắng.
Nghe được rèm cửa khẽ nhúc nhích,hắn ngẩng đầu,chỉ thấy trên gương
mặt tuấn dật,mũi phẳng,con ngươi đen như sao, đúng là tiểu hầu gia _Vân Mặc của Hiên Viên Hầu phủ .
“Thiếu gia, đồ ăn đến!”
Đại khái mưa dầm thấm đất, cùng Hứa chưởng quầy “ Đắc Vị Cư” giao
tiếp lâu,Tiểu Xuyên Tử cũng bắt đầu học được tên đồ ăn, hắn cười hì hì
nói:“Hôm nay món chính “lưỡi Tây Thi”,“ gà Quý phi”,“ đậu hủ Điêu thiền” và“vịt Chiêu quân”, thiếu gia những tên này cũng thú vị nha?”
Vân Mặc nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, vẫn lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn,không có cầm lấy đũa.
Hắn nhìn thức ăn trên bàn không chỉ không hề động đũa, ngược lại nhìn những món mỹ thực làm người ta chảy nước miếng ròng ròng xuất thần, hắn đang ngh gì hoặc là nhớ lại gì?
Ánh mắt nhìn chằm chằm “đậu hủ Điêu Thiền” trước mắt, tựu phản phất
như đang nhìn gương mặt của tuyệt sắc mỹ nhân, quá mức chuyên chú lại
xen lẫn cảm xúc không thể nói rõ.
Tiểu Xuyên Tử thấy thế, thầm kêu không ổn! Lúc trước ở trà lâu ăn món do “ Đắc Vị Cư” làm,tình cảnh u ám còn rành rành trước mắt,nhớ tới
trong lòng còn sợ hãi, lỡ như chủ tử bị gì hắn làm sao giao phó với
Hách tổng quản hic?
Sợ chủ tử lại làm ra chuyện kỳ quái, Tiểu Xuyên Tử chạy nhanh nói
chêm lời chọc cười:“Thiếu gia,những món này tại sao tên như vậy nha? Cái gì “lưỡi Tây Thi”,“ vịt Chiêu quân”…… ,tiểu nhân cho tới bây giờ cũng
chưa từng nghe nói qua, liệu có câu chuyện nào cho mấy món này không
nha?”
Vân Mặc không rảnh nghe Tiểu Xuyên Tử lải nhải lẩm bẩm,hắn chuyên chú nhìn chằm chằm đậu hủ trước mắt.
Lại nói “đậu hủ Điêu thiền”, đậu hủ trắng noãn,hương vị ngon ngọt,
nước canh thơm ngon,hắn còn nhớ rõ,khi uống một ngụm,nước canh thích
hoạt đầu lưỡi rất thoải mái.
◎◎◎
Hắn quấn quít lấy nàng hỏi:“Anh tỷ tỷ,đây không phải là đậu hủ nhân cá trạch, tại sao gọi nói là“đậu hủ Điêu thuyền”?”
Nàng bận rộn vây quanh giữa nồi và bếp,cười khanh khách liếc hắn một
cái, tranh thủ lúc rảnh rỗi nói:“Thiếu gia cậu có nghe qua truyện “Tam
quốc” chưa? Cá trạch này dung để ví Đổng Trác gian trá kia,cá chạch ở
trong canh nóng gấp đến độ không có chỗ ẩn thân,mới có thể chui vào khe
trống đậu hủ, kết quả vẫn là đào thoát không được vận mệnh đun nấu.Đó
cũng giống như Vương Doãn hiến Điêu Thuyền,khéo léo sử dụng mỹ nhân kế!”
“Như vậy sao! Hắc hắc, thật thú vị……”Hắn bừng tỉnh đại ngộ.
Câu truyện từ trong miệng nàng kể ra đều rất hấp dẫn,mọi người trong
“Vong Trần Hiên” cũng rất yêu thích, rõ ràng là người nhìn qua an tĩnh
lạnh nhạt, trên người lại có loại hấp dẫn không cách nào hình dung
được,làm hắn không tự chủ được hướng tới gần nàng, sau đó sẽ không muốn
rời đi.
Ở chung với nàng từng phút từng giây đều là vô cùng vui vẻ, hắn yêu nàng chỉ muốn ở cùng nàng chung một nơi.
Nhưng mà nàng không yêu hắn.
Nửa tháng trước ở phủ quận thủ,bọn họ mỗi người đi một ngả.Hắn bởi vì nàng cự tuyệt mà thẹn quá hóa giận,rất có khí khái đại nam tử đuổi nàng đi,sau đó mượn rượu giải sầu.
Thật ra hắn đang lừa nàng, hắn căn bản là không có ý bắt đệ đệ
nàng,thậm chí nếu nàng không tới trước quận thủ để tìm bọn họ,chút nữa
về nhà hẳn là sẽ nhìn thấy bọn họ.
Hắn lừa nàng là vì không nắm chắc! Hắn bình sinh lần đầu tiên làm
việc mà không nắm chắc phần thắng,hắn có thể mơ hồ đoán được thất bại
cũng không nguyện ý đối mặt,lần nữa dốc toàn lực.
Anh tỷ tỷ của hắn không giống với bất kỳ nữ tử nào, nàng có chủ
trương cũng có gan dạ sáng suốt, ngay cả việc hôn nhân với Ngọc gia kia
nàng đều có thể nghĩ ra biện pháp hủy bỏ.
Bởi vậy hắn mới muốn ép nàng! Tốt nhất là bức nàng đáp ứng gả cho
hắn,trở thành nương tử của Vân Mặc này,chỉ cần thành vợ chồng hắn sẽ
không sợ nàng quay người bỏ rơi chính mình, đó mới là biện pháp sáng
suốt nhất.
Nhưng vẫn vô dụng! Hắn đối với nàng vẫn không quyết tâm được?
Nếuở trên thương trường gặp được đối thủ khó chơi như vậy, hắn đã sớm mang ra các trò đối phó với người ấy,“Mềm lòng” đó là cái gì?
Nhưng nàng không giống, nàng là Anh tỷ tỷ của hắn, là nữ nhân hắn
yêu,khi nhìn thấy dung nhan như thủy kia,hắn như lại biến trở về thời
thiếu niên tràn ngập không muốn xa rời,yêu thích dù hắn hận nàng nhưng
vẫn không thể quyết tâm.
Nghĩ đến nàng,nhớ nàng, trong mộng đều là nàng! Bất quá người ta đã
rõ ràng rành mạch bác bỏ lời cầu thân của hắn,hắn đường đường một đại
nam nhân,làm sao có thể hạ mình xuất hiện trước mặt nàng?
Cho nên hắn chỉ có thể núp trong trà lâu, xa xa nhìn nàng, mỗi ngày
ăn đồ ăn nàng nấu,dùng cái này để tự an ủi nổi khổ trong lòng.
Hừm! Rượu vào sầu càng thêm sầu!
Vân Mặc để xuống chén rượu trong tay,đầy bàn sổ sách không nhìn nổi nữa.
Tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ,lúc này trời đã gần đến hoàng hôn,
chân trời phía tây che kín ánh nắng chiều từ hồng đến đạm phấn như hỏa
diễm, như màu hoa anh đào.
Cùng lúc đó giống như ngày thường,quán trà đối diện “Đắc Vị Cư”, Hứa
chưởng quầy lấy ra bàn tính,thừa dịp trước cơm chiều bắt đầu tính toán.
“Anh cô nương, trương mục tháng trước đã tính xong.” Hắn đem sổ sách
để lên quầy trước mặt nữ tử trẻ tuổi người ngay ngắn kia,trong mắt hiện
ra lo lắng,“Trong tiệm tháng trước ngoại trừ chi tiêu ra buôn bán lời
không ít, nhưng tính tất cả lại thiếu không ít.”
Anh Ninh đang cúi đầu nghiêm túc viết một phong thơ hàm,nghe vậy
ngẩng đầu tiếp nhận sổ sách, đồng thời nhẹ nhàng gật đầu,“Được,ta đã
biết, tiên sinh vất vả cho ngài rồi.”
“Đây là bổn phận của tôi, Anh cô nương cô lại khách khí.” Hứa chưởng
quầy quan tâm hỏi:“Phu nhân ở Bồng Sơn có tốt không? Người nhà tôi có
nhắc đến đi Bồng Sơn xem một chút.”
“Đa tạ Dương đại thẩm có lòng,ta đang viết thư cho mẫu thân,tháng này bận quá ta không có thời gian trở về chỉ sợ mẫu thân lo lắng.”
“Nếu không đưa phu nhân từ Bồng Sơn đến Ngọc Lăng? Mọi người có thể chăm sóc lẫn nhau như vậy tốt hơn rất nhiều nha.”
“Ta mấy năm trước có nghĩ qua……” Anh Ninh cười rộ lên,“Mẫu thân ta
sau khi tạm biệt phụ thân nói là muốn về nhà ở Bồng Sơn chờ phụ thân trở về, nhiều năm nay, mẫu thân nơi nào cũng không nguyện ý đi,chỉ toàn tâm toàn ý ở nhà cũ chờ đợi,bà sợ phụ thân có một ngày quay lại tìm không
thấy mình.”