Lâm Bắc Phàm sai người đem toàn bộ hành lý của Võ Thiên Mị dọn đi.
Khá lắm, những cái hành lý này cộng lại có tới 8 ~ 9 rương, hơn nữa đều là rương lớn, hai chiếc xe đều không đủ chỗ chứa, lại gọi tới hai chiếc xe taxi, mới có thể hoàn toàn đem đống này vận chuyển đi.
Lâm Bắc Phàm tò mò nói: “Nhiều hành lý như vậy, ngươi đây chuyển nhà hay sao?”
“Đó là đương nhiên.”
Võ Thiên Mị giọng tự nhiên nói: “Nữ vương đại nhân triệu hoán, ta đương nhiên muốn trở về hiệu mệnh lệnh. Cho nên ta đem những thứ có thể chuyển đều chuyển hết. Ta sẽ an cư lạc nghiệp nay tại đây trong tương lai.”
Lâm Bắc Phàm thật vì lão bà của mình có một người bạn thân như thế này cảm thấy cao hứng thay.
Dù gì cũng mới đến, lão bà lại bận bịu, hắn cảm thấy mình hẳn là nên tận tình giúp người ta, thế là y nói ra: “Thiên Mị, ngươi nên xem nơi này như nhà của mình, ngươi có gì cần nói với ta. Ta nhất định sẽ ta tận hết khả năng giúp ngươi làm được.”
“Thật sao?” Võ Thiên Mị lộ ra nụ cười vui mừng, liếm môi một cái, mị nhãn như tơ nói: “Ta cần ngươi, làm sao bây giờ á?
Lâm Bắc Phàm: “.....”
“Ô ô... Vẻ mặt ngươi đen lại trông thật hài hước!”
2 người ngồi xe rời đi.
Sau hơn 1 giờ, xe chậm rãi lái vào biệt thự.
Bởi vì ngồi máy bay cả một ngày, Võ Thiên Mị cảm thấy vô cùng mỏi mệt, Lâm Bắc Phàm mang nàng tới một gian phòng khách. Nàng ngã đầu liền ngủ mất, đoán chừng không đến thời gian ăn cơm vẫn chưa tỉnh lại được.
~~~ Vì để cho Võ Thiên Mị cảm giác được mình như đang ở nhà. Lâm Bắc Phàm quyết định tự tay chuẩn bị một bữa cơm thật ngon cho gia đình mình.
Trù nghệ của hắn đều đã được trù thần tấm tắc khen, làm đồ ăn rất tự nhiên như mây trôi nước chảy rất tự nhiên lại đơn giản vô cùng. Nữ nhân có sức ăn không lớn, cho nên hắn quyết định làm bảy tám món thôi, mỗi một món ăn chỉ có một đĩa nhỏ, hình thức cũng rất tinh xảo.
Lại phối thêm một ít hồng tửu, mỹ tư tư.
Đến thời điểm ăn tối, Bạch Thanh Tuyết hưng phấn xông về: “Thiên Mị đâu rồi? Cái yêu tinh này đang ở nơi nào?”
“Đi ngủ ở phòng khách trên lầu rồi, ngươi đi đánh thức nàng a, giờ cơm tối đã đến.”
“Tốt, em liền đi đây!” Bạch Thanh Tuyết lộ ra nụ cười như ác ma, sau đó tràn đầy phấn khởi xông tới trên lầu.
~~~ Không đến một chút thời gian, đã nghe được tiếng rên yêu kiều như quỷ khóc sói tru.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu cười cười, không cần nghĩ cũng biết là vợ hắn đang tác quái, Võ Thiên Mị xui xẻo rồi.
Ước chừng sau 20 phút, hai nàng vừa nói vừa cười đi xuống lầu.
Lâm Bắc Phàm chỉ cảm thấy hai mắt mình như tỏa sáng. Hai nàng này đều có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, lại nắm giữ một kiểu phong tình bất đồng với nhau, một cái khí khái hào hùng bá đạo, một cái yêu mị động nhân, đứng chung một chỗ càng hoà lẫn, nhật nguyệt phát quang.
“Đồ ăn đều làm xong rồi, mau tới đây ăn đi.” Lâm Bắc Phàm bưng món ăn cuối cùng lên.
Võ Thiên Mị giẫm dép lê đùng đùng đùng chầm chậm đi tới, hít thật sâu một hơi, say mê nói: “Oa ~ thơm quá! Vừa nhìn đã rất muốn ăn rồi! Tiểu nam nhân của nữ vương, toàn bộ những thứ này đều là ngươi làm hết sao?”
Lâm Bắc Phàm bó tay, tiểu nam nhân của nữ vương?
Đây là kiểu xưng hô gì vậy?
Bạch Thanh Tuyết kiêu ngạo nói: “~~~ Đó là điều đương nhiên, đều là lão công ta làm hết. Lão công nhà ta thế nhưng là một tay làm thức rất ngon đó, hoàn toàn không kém hơn đầu bếp ở các nhà hàng đâu. Từ khi ta gả cho hắn, dù cho ta có dùng cách nào khống chế dáng người của mình, đều béo lên hai cân!”
“~~~ có một lão công biết nấu ăn ngon, ta thật hâm mộ ngươi!” Võ Thiên Mị hâm mộ nói.
Bạch Thanh Tuyết ngẩng đầu ưỡn ngực, càng thêm kiêu ngạo.
“Ta càng hâm mộ ngươi, hai cân vừa rồi đều lớn lên ở địa phương cần thiết đó. Lão công ngươi có không ít thoải mái nha?” Võ Thiên Mị liếc vòng ngực to lớn rõ ràng của Bạch Thanh Tuyết, rất hâm mộ nói.
“Muốn chết, ngươi là tiểu yêu tinh!” Bạch Thanh Tuyết đỏ bừng mặt, thẹn quá hoá giận truy sát, phòng khách oanh oanh yến yến.
Lâm Bắc Phàm ở một bên nhìn trợn mắt há hốc mồm, nữ nhân này ở giữa chủ đề như vậy mà có thể nói ra sao?
Ta thuần khiết như thế có chút chịu không được...
Nháo xong một trận, cả 2 đều đói nên rốt cục vây quanh cái bàn rồi ngồi xuống.
~~~ Bàn này không lớn, bày đầy đồ ăn cùng ít rượu, mùi thơm nức mũi, cực kì đẹp đẽ.
Một bên chỉ có 4 vị trí, ngoại trừ ở đây 3 người, còn có một cái là mèo Ragdoll, nó đã trở thành một thành viên trong nhà này không thể tách rời được, mỗi lần đều cùng nhau ăn cơm với mọi người.
Hai nàng quá lâu không gặp, rất cao hứng, nới lỏng tâm tình. Hơn nữa đồ ăn ở đây thật ngon, vừa ăn vừa trò chuyện, thời gian dần trôi qua đồ ăn cùng rượu trên bàn đều biến mất chẳng thấy đâu.
Cuối cùng, chỉ có thể nâng cao cái bụng nhỏ nhô một cục như cá ướp phải muối nằm trên ghế sa lon hưởng thụ.
“Kết thúc kết thúc rồi, ăn nhiều như vậy, mấy ngày giảm cân trước đây hóa thành hư vô rồi.” Võ Thiên Mị sờ lấy cái bụng vẻ mặt cầu xin, nhớ tới mới vừa ăn ngon lại nhịn không được liếm miệng một cái.
“Không có việc gì, cùng lắm thì lại giảm tiếp là được!” Bạch Thanh Tuyết không quan tâm nói.
“Nữ vương đại nhân, ngươi đương nhiên có thể không quan tâm. Mỗi lúc trời tối, ngươi đều có thể cùng nam nhân kia làm tý vận động, vừa hưởng thụ lại có thể giảm béo, còn có thể tạo hình cho cơ thể. Ta đây, chỉ có thể ôm một cái gối đầu lạnh như băng lăn lộn đến khó ngủ...” Võ yêu tinh thương tâm nói.
“Ngươi, cái yêu tinh đáng chết này lại nói bậy! Không thu thập ngươi một trận, ngươi không biết ai là nữ vương!”
“Nữ vương đại nhân tha mạng, nô gia biết sai rồi!”
“Á à, muộn rồi!”
Phòng khách lại trình diễn màn rượt đuổi của 2 đại mỹ nữ, vô cùng thảm liệt.
Lâm Bắc Phàm ôm mèo Ragdoll xem tivi, yên lặng làm một cái mỹ nam tử, không can thiệp đấu tranh giữa các nữ nhân. (ca hưởng thụ vừa thôi v:)
Rốt cuộc, các nàng cũng chơi mệt nhoài tách ra nằm nghỉ ngơi ở 2 bên Lâm Bắc Phàm.
Võ yêu tinh thở phì phò, dịu dàng nói: “Nữ vương đại nhân, lúc này ta không những là mang nhà mang người tìm tới nhờ vào ngươi, ta ngay cả nhà đều dời sạch sẽ, ngươi có thể phải phụ trách đời ta đó. ~~~ Cung cấp ta ăn, cung cấp ta uống, cung cấp ta ngụ, còn phải cho nam nhân ngủ cùng ta! Ta nhìn thấy tiểu nam nhân của ngươi dung mạo rất khá, cho ta mượn cầm lấy đi ngủ mấy đêm thấy thế nào?”
Lâm Bắc Phàm: “.....”
Ta chỉ muốn an tĩnh nhìn TV, trêu chọc đến ngươi sao?
Lúc này, Bạch Thanh Tuyết chán truy sát tiếp, nàng thực sự quá mệt mỏi. Từ túi xách cô móc ra một chuỗi chìa khoá, đánh tới hướng Võ Thiên Mị, lười biếng nói: “Nam nhân của ta, ngươi đừng có suy nghĩ đến, hắn chỉ thuộc về một mình ta mà thôi, có điều ăn uống ngủ nghỉ của ngươi, ta bao toàn bộ. Phòng ở phía đối diện, ta đã mua rồi, chẳng qua nó đang được sửa sang lại, mấy ngày nữa ngươi cứ dời đi qua đó nha.
Ta cũng mua xe cho ngươi rồi, là chiếc Maserati T200 ngươi thích nhất đó. Còn về phương diện ăn uống, ta cho phép ngươi mỗi ngày đến đây ăn ké, ăn bữa tối mà nam nhân ta tỉ mỉ chuẩn bị, thấy thế nào? Còn không tạ chủ long ân?”
“Cảm tạ nữ vương đại nhân ban ân, từ nay về sau thiếp thân liền là người của ngươi.” Võ Thiên Mị hàm tình mạch mạch nói.
“Lui ra, ngươi cái yêu tinh đáng chết này! Bản nữ vương chỉ thích nam nhân, vĩnh viễn không thích ngươi đâu!” Bạch Thanh Tuyết từ từ ngồi vào bên người Lâm Bắc Phàm, dựa vào lồng ngực của hắn ngọt ngào nói: “Hơn nữa nam nhân của ai gia liền ngồi ở bên cạnh đây, hắn là đại nam nhân phong hoa tuyệt đại toàn thế giới, có một mình hắn ở đây là đủ rồi.”
Lâm Bắc Phàm: “.....”
Dùng phong hoa tuyệt đại để hình dung ta, có phải có tý không quá thỏa đáng hay không?
Võ Thiên Mị sắc mị mị nhìn xem Lâm Bắc Phàm, liếm môi một cái, nói: “Nam nhân phong hoa tuyệt đại như vậy, ta cũng rất ưa thích!”
Lâm Bắc Phàm: “.....”
Các ngươi tùy ý đi, ta không nói chuyện đâu.