Trong giới giàu có của thành phố S, những năm gần đây nổi lên câu chuyện “vị tổng tài hống hách và tiểu bạch nhãn lang“.
(*Bạch nhãn lang” chỉ loại người không có nhân tính, vong ân phụ nghĩa)
Đó là một đêm mùa đông lạnh giá, một sân bay với ánh đèn nhấp nháy.
Trận bão tuyết bất ngờ khiến chuyến bay bị hoãn. Một vị tổng tài trẻ, người bắt đầu từ con số không, tạo ra một thương hiệu nước hoa sang trọng đang bị mắc kẹt trong phòng chờ.
Bởi vì buổi chiều đi ra ngoài trời vẫn còn nắng, vị tổng tài này chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng, ban đêm rét run ở đại sảnh sân bay vì màn đêm mưa tuyết bốn hướng ập vào.
“Thanh niên áo xám” đáng thương đang trực ca đêm trong nhà hàng ở sân bay.
Thấy một người đàn ông quần áo mỏng, mặt lạnh tái mét đến gọi một ly cà phê nóng, đúng với tinh thần phục vụ khách hàng, anh ta còn tặng thêm một chiếc chăn ấm sạch sẽ.
“Một chiếc khăn ấm giúp đỡ quý khách gặp khó khăn.”
Bộ phim tự nhiên không hồi kết khiến tổng tài phải lòng chàng thanh niên áo xám tốt bụng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
...
Tổng tài rơi vào mối tình đầu, mức độ si mê có thể nói là thiên địa chứng giám.
Đem thanh niên áo xám lương cao làm thư ký, suốt ngày nâng đỡ, canh giữ, đi lại suốt ngày, hắn nóng lòng trở thành cây đèn thần thỏa mãn mọi mong muốn của cậu.
Vị tổng tài này dạy tiếng Anh cho cậu còn gửi cậu đi học nâng cao, thấy cậu có khiếu về nước hoa, anh còn dạy cho cậu những kỹ thuật bí mật và hương phổ nghiên cứu nước hoa. Nỗ lực chống lại đám đông để cậu ta mở một chuỗi nước hoa, tiếp thị sản phẩm và chi rất nhiều tiền để quảng bá.
Tổng tài đã làm hết sức mình, nhưng bản thân thanh niên áo xám cũng rất chịu khó học tập.
Bốn năm sau, những nỗ lực không ngừng cuối cùng cũng có kết quả. Nước hoa do cậu thanh niên áo xám kia sản xuất đã được tổ chức Library xếp hạng đánh giá là “Top 10 của năm” và được đưa vào “Bộ sưu tập cung điện” cực kỳ huy hoàng. Từ đó một đêm bạo hồng, nhảy một cái mà thành tinh hoa muôn người chú ý, tương lai dự định thành ngôi sao triển vọng.
Cho tới nay, thanh niên áo xám ngày nào đã thăng cấp trở thành tinh tú trong ngành, ngang tài ngang sức với vị tổng tài hống hách kia.
Hai người đều rất tuấn tú, cũng đều rất trẻ trung.
Mỗi khi tổng tài nhìn thanh niên áo xám, đôi mắt của anh ta lóng lánh ngôi sao giống nhau hào quang rực rỡ.
Thông thường, với diễn biến câu chuyện đến đây, đã đến lúc mở ra cái kết là “từ nay hai người sống hạnh phúc bên nhau“.
Thật tiếc khi chàng thanh niên áo xám...
Cậu ấy dường như là một người thẳng nam làm bằng thép
...
Trong bốn năm, tổng tài thậm chí không chạm vào bên giường của cậu ta, mà ngay cả móng tay cũng chưa đụng qua.
Chưa dừng lại ở đó, khi đã đủ lông đủ cánh, cậu ta còn quay đầu hậm hực cho rằng kim chủ đã đặt mình lên nỗi nhục “được nâng cả lên đỉnh”, làm nhục thanh danh của mình.
Sau khi giành được giải thưởng, cậu ngay lập tức ký hợp đồng với thương hiệu nước hoa nổi tiếng của Pháp - Belle, cũng để Belle ứng ra tiền vi phạm hợp đồng; một chân đem tổng tài đá văng, chính thức hoàn thành quá trình tiến hóa từ gà con ngây ngô thành bạch nhãn lang.
Tiểu bạch nhãn lang gia nhập ngành công nghiệp này hô mưa gọi gió, hoạt động tích cực trước mắt công chúng.
Cách đây ít lâu, cậu cũng đã xuất hiện trên trang bìa cuối năm của một tạp chí cao cấp.
Ba chữ lớn “Dịch Trường Tình” được kết hợp với chiếc nơ hình ngôi sao sang trọng. Khuôn mặt điển trai của anh ấy ẩn hiện một nửa trong bóng tối, mái tóc nâu mềm mại xõa xuống chiếc cổ gợi cảm. Cả người toát lên một vẻ rất cao cấp.
Trên nền màu đỏ sẫm, tiêu đề “Nhà điều chế nước hoa của Belle” được viết bằng một dòng ký tự lớn — Nước hoa tự nhiên dành cho tầng lớp quý tộc.
...
“Còn dám viết, muốn bị chỉ mặt sao? Thật sự nghĩ không ai biết hắn năm xưa đã làm cái gì?”
Trong hộp quầy bar ồn ào, tạp chí dán lớp nhựa bóng tạo thành một tấm phản chiếu, hất ánh sáng từ chiếc đèn chói hình cầu lên ly rượu, khiến chiếc ly như một tấm gương cầu lồi phản xạ các chùm sáng phân kì tóe ra khắp nơi.
“Ồ, nếu cậu ta là 'quý tộc', không phải mấy anh đây chính là hoàng tử và thái tử sao?! Chỉ là loại âm mưu lừa dối đàn ông bằng mọi cách thế này, chẳng phải chỉ là điều chế một chai nước hoa hỏng thôi sao? Khó ngửi muốn chết đi được, Belle thực sự đã nhặt nó về rồi coi như châu báu không bằng, nghĩ cái gì vậy chứ? “
Một bàn người lên tiếng phụ họa theo.
Một trong số họ nghiêng người về phía trước, đầy tò mò: “... và sau đó?”
“Sau đó thì sao?”
“Dịch Trường Tình hiện là nhà điều chế nước hoa chính của Belle. Điều gì đã xảy ra với 'kim chủ' ban đầu của anh ta?”
“Ồ, người đó đã chết.”
“Hả, kia người đã chết?”
“Làm sao có thể không chết? Tiểu bạch nhãn lang khi nhảy sang Belle, chiêu trò quảng bá sản phẩm của công ty kim chủ liền tan nát, hàng đặt mua bị trả lại, cuối năm lại gặp phải khủng hoảng tài chính. Mắt xích tài chính đứt, nợ không trả nổi, chủ tịch bị bọn người đòi nợ tìm đến tận cửa đánh gãy chân, ném xuống mố giữa mùa đông,ngày hôm sau người đã đông cứng, giờ cỏ quanh mộ đã cao ba thước rồi! “
“... Thảm như vậy?”
“Đâu chỉ thảm! Nghe nói lúc tuyệt vọng nhất tìm đến Dịch Trường Tình, nhưng lại bị tên họ Dịch kia đuổi đi. Ôi, Dịch Trường Tình, cái tên này cũng thật là mỉa mai, tôi thật sự không nhìn ra 'Trường Tình' ở chỗ nào, tổng tài kia cũng thực sự là mắt bị mù!”
(*Trường tình nghĩa đại khái là tình yêu lâu dài)
“Hahaha, này, khổ thật...”
Trong bóng tối trên mép ghế sofa, có một người đàn ông đã im lặng suốt cả câu chuyện bình tĩnh nhấp ngụm rượu whisky cuối cùng.
Đứng dậy, thuận tay cầm chiếc ô đen kiểu cổ điển lên cùng.
“Này, Bùi tổng, anh về sớm vậy sao? Có chuyện gì vậy, bạn gái thúc giục ư?”
Người đàn ông cụp mắt xuống, cười lắc đầu: “Ở nhà tôi nuôi một con cún rất bám, phải về cho nó ăn, nếu không sẽ gây họa.”
Thịnh tình thì hàn huyên giữ lại, lễ phép từ chối nói lời từ biệt
Bước xuống từng bậc cầu thang, tất cả sự hối hả, nhộn nhịp và đèn neon đều bị cắt rời sau lưng anh. Trong ánh trăng lành lạnh, không khí nằng nề đầy sương giá.
Bùi Chẩn rụt cổ một cái, nheo mắt lại, xoa xoa lòng bàn tay..
Rốt cuộc tại sao lại đến tham gia một cái “xã giao” nhàm chán và kém hiệu quả như vậy, lại còn phải nghe một câu chuyện giả tạo không có ý nghĩa.
Nghe sai đồn bậy, quả thực đáng sợ!
…
...
Trên những con đường không một bóng người vắng vẻ giữa đêm khuya bốc lên từng đợt khói tím lạnh lẽo.
Một mình anh dọc theo rìa đường chậm rãi đi tới. Gương mặt góc cạnh và sắc sảo, biểu cảm quá đỗi nghiêm túc, đôi môi chúm chím, chiếc áo gió dài và chiếc ô cũ kỹ khiến những con phố bình thường dần nhuốm màu phong cách Anh quốc trong sương mù thế kỷ XVIII.
Tình cờ, ánh đèn đường vụt tắt, chùm sáng cuối cùng lướt qua đôi mắt híp của anh.
Một là bóng tối hấp dẫn như đêm đầy sao, hai sương mù đặc quánh khói bụi.
Đồng tử anh là loại hiếm có màu dị sắc.
Khi được hỏi, Bùi Chẩn thường trả lời là “Trời sinh ra thế này, cứ 40 triệu người thì chỉ có một người may mắn như tôi“.
Câu nói viển vông nhưng một khi đã có phúc “thống kê” thì ít ai nghi ngờ.
Họ chỉ biểu thị ước ao —— 1/40.000.000, nghe tới quả thực trâu bò.
Kỳ thực, trâu bò cái khỉ gì chứ?
Đồng tử màu xám của anh là di chứng năm xưa bị đánh ngoài đường, anh chính là tên tổng tài ngu ngốc “mắt bị mù” và “cỏ quanh mộ cao ba thước” trong truyền thuyết kia kìa!
Chỉ là sau khi đông sơn tái khởi, anh không còn giàu có như trước. Sau giai đoạn trẻ trung và phù phiếm, anh trở nên trầm tính hơn rất nhiều.
(*Đông sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại, ở đây nghĩa sát nhất là Bùi Chẩn lập nghiệp lại một lần nữa)
Giới giàu sang luôn tranh giành danh lợi, cũng hay quên.
Trừ khi nó đã từng quá đặc biệt rực rỡ, còn không ít người sẽ nhớ đến sự biến mất và tái xuất hiện của một số lượng lớn người giống như anh. Ngay cả “huyền thoại thành thị” với những trò tréo ngoe trước đây của anh cũng chẳng qua là trò cười trên bàn rượu của kẻ khác.
(*Tréo ngoe: rất trái khoáy, oái oăm)
…
…
Nhìn lại nửa đời người vỗ béo tiểu bạch nhãn lang với thái độ “lương tâm ngành nghề”, nhưng cuối cùng lại trở thành “trò cười trong ngành”.
Sau khi bắt đầu lại, Bùi Chẩm đã tổng kết kinh nghiệm.
Hiện anh đang điều hành một công ty OEM nước hoa nhỏ và sản xuất một số thương hiệu nhỏ, không quen thuộc, chỉ có thể được bày bán trên kệ ở một số cửa hàng dành cho các cô gái bình dân.
(*OEM, viết tắt của Original Equipment Manufacturer, được hiểu là Nhà sản xuất thiết bị gốc, dùng để chỉ công ty, đối tác gia công, lắp ráp sản phẩm cho một công ty sở hữu thương hiệu và công nghệ khác. Sản phẩm sau khi hoàn thiện sẽ được đưa ra thị trường dưới thương hiệu của công ty đã đặt hàng).
Nhưng vì chất lượng tuyệt vời, bao bì dễ thương, hương thơm ngọt ngào và giá thành lại rẻ nên số lượng đặt hàng cũng không tệ.
Rốt cục, lại một lần nữa anh được sống một cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc, không còn bị đánh đập vì nợ nần, đó cũng là bản chất của con người, ấm no và khát khao.
Mặc dù Bùi Chẩn thực sự yêu thích nghề làm nước hoa của mình - anh có khứu giác nhạy bén và thích tìm tòi các loại hoa, gỗ, cỏ và lá. Anh cẩn thận lựa chọn những mùi hương mình thích và đem chúng về nhà, trộn, nghiền chúng trong một chai thủy tinh rồi mê mẩn thưởng thức mùi hương của chúng.
Tuy nhiên, để điều hành một công ty nước hoa, không thể chỉ tập trung vào các sản phẩm.
Đơn giản là có quá nhiều thứ phải bận rộn trong quản lý hàng ngày, tuyên truyền, xã giao, quan hệ xã hội, việc cần phải làm thật sự quá nhiều rồi.
Mỗi ngày làm việc đến khi trở về nhà mệt mỏi rã rời mà lại phải đối mặt với nỗi cô đơn trống trải, có lẽ dù là ai đi chăng nữa thì cũng thấy cuộc sống có chút buồn tẻ và khó khăn.
Mỗi ngày làm việc đến mệt đến gần chết về đến nhà, lại phải đối mặt một khoảng trống rỗng cô quạnh, dù là ai đi nữa cũng sẽ cảm thấy cuộc sống có chút buồn tẻ và gian nan.
Anh cũng muốn có ai đó ở cạnh mình, có một nụ cười và cái ôm ấm áp khi trở về nhà.
...
Thật không may, con người càng trở nên lười biếng hơn khi đến một độ tuổi nhất định.
Bây giờ lại để cho anh giống như năm đó, một trái tim nhiệt huyết mà liều cái mạng già mà theo đuổi “chân ái”, tặng quà, cãi vã, hòa giải, tổn thương, nỗ lực xoay chuyển trong đau đớn, mơ ước cuối cùng có một Happy Ending...Từ từ dùng lại một chút, bớt ảo tưởng đi!
Làm gì có cổ tích trong thế giới của người trưởng thành. Muốn yêu ai đó mà không muốn trả giá là điều viển vông.
Bùi Chẩn suy nghĩ một hồi, ừm, may mà mình có tiền!
Vì vậy, mọi thứ liền trở nên đơn giản và thô bạo - anh chịu trách nhiệm trả tiền, những người khác có trách nhiệm cho anh tình yêu, lấy những gì người đó cần, công bằng và hạnh phúc.
Là một kim chủ, yêu cầu của Bùi Chẩn thực sự không cao.
Không cần phải kè kè bên cạnh 24/24,chỉ cần 8 giờ một ngày là được..
Sau giờ làm việc, cuối tuần và các ngày lễ khác theo luật định của quốc gia, có thể tự do di chuyển mà không cần báo cáo, trong trường hợp làm thêm giờ, sẽ được trả gấp đôi tiền làm thêm giờ.
Mức lương không thấp và yêu cầu đầy tính nhân văn.
Vì vậy, anh mong rằng đối phương sẽ có một chút chuyên nghiệp khi làm việc, gạt bỏ thành kiến thế tục về “giao dịch tiền bạc và tình dục”, hàng ngày đối xử với anh ấy và làm cho anh ấy vui vẻ như một “công việc” nghiêm túc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, cũng không có thể tính là yêu cầu vô lý.
...
Bất kể đó có phải là một yêu cầu vô lý hay không, Bùi Chẩn dù sao cũng tuyển dụng nhân viên khá suôn sẻ.
Còn là một trong mười nhân viên xuất sắc hàng đầu.
Nhẹ nhàng, ân cần, không chê vào đâu được, đủ điều kiện thăng chức, lương tăng theo phút.
- --------------------------------.
Tác giả có điều muốn nói:
Cuộc sống hàng ngày của tổng tài khi chăn vịt (Kouhu), chỉ là... để biết chi tiết, vui lòng tham khảo làm bản sao = W =
Edit by hanirosy