Có Tiền Quân Cùng Giả Nghèo Quân

Chương 4: Chương 4: Quả mơ




Ngày hôm sau, Viện nước hoa Grasse, ngoại ô phía tây thành phố S.

Tên “Grass” xuất phát từ thị trấn nhỏ tên Grasse trên dãy núi Alps phía nam nước Pháp, trường có lịch sử lâu đời, được thành lập tại Paris vào giữa thế kỷ 20 bởi Merovy, thế hệ đầu tiên của hãng nước hoa Pháp Belle.

Trường có chi nhánh ở ngoại ô thành phố S, Trung Quốc, được cải tạo và thành lập ở một tòa nhà bỏ hoang vào đầu những năm 1990. Hiện đây là trường dạy làm nước hoa nổi tiếng nhất Châu Á.

Là một trường dạy nước hoa hạng nhất, Grass rất coi trọng giáo viên.

Số lượng giáo viên giảng dạy gần như là 1-1 với số lượng học viên, hầu hết đều do các bậc thầy nổi tiếng trong ngành và các chuyên gia nước hoa có kinh nghiệm lâu năm đảm nhiệm.

Tất nhiên, có thể tưởng tượng rằng việc mời rất nhiều bậc thầy nước hoa đẳng cấp thế giới bay qua nửa vòng Trái đất đến để truyền đạt kinh nghiệm quý báu đương nhiên sẽ tốn kém rất nhiều.

“... Hắc điểm.”

(*Hắc điếm: quán trọ giết người cướp của)

Hàn Phục cúi đầu đếm số 0 trên hóa đơn, tay còn lại kéo Bùi Chẩn: “Chẩn Chẩn, đi thôi, đây cũng quá hắc rồi.”

(*Hắc ở đây là lấy từ “Hắc điếm” đã được chú thích ở phía trên, ý của Tiểu Hàn muốn nói là ở đây học phí quá đắt rồi).

Nữ giáo viên phụ trách tính tiền: “...”

Bùi Chẩn: “Tỏ ra bình thường một chút đi.”

Hàn Phục tiếp tục diễn sâu: “Chúng ta sẽ đi đâu để kiếm nhiều tiền như vậy đây? Thường ở nhà, em đều là dựa vào trộm xe điện để kiếm ăn. Thế này thì em còn phải ăn trộm bao nhiêu xe điện nữa? Woo-woo!”

Bùi Chẩn đè nén đến nổi gân xanh, lôi Hàn Phục qua một bên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu kích động cái gì? Cái gì mà hắc điếm! So với cậu chỗ học phí này có đắt hơn ít nào không?”

“?”

Thanh niên trẻ tuổi nghiêng đầu nghi hoặc nhân sinh, giống như chỗ tiền đó không đắt như phí bao nuôi của cậu ta vậy!

“Chẩn Chẩn, cho nên... Em đắt tiền lắm sao?”

Bùi Chẩn: “...”

Thực tế, giá tình nhân bao nuôi bình quân trên thị trường đã ở mức cao.

Một chàng trai trẻ tráng kiện, dễ mến, thể chất khỏe mạnh dù lớn lên một chút cũng có thể bán được 2 - 3 vạn một tháng. Loại có ngoại hình và trình độ nghiệp vụ đỉnh cao như Hàn Phục, nếu không vì thiếu kinh nghiệm cho nên ngốc nghếch bị lừa dối, giá bán sẽ phải cao hơn ít nhất hai đến ba lần.

Tuy nhiên, Hàn Phục rõ ràng không nhận ra rằng mình đang thua lỗ, còn bày ra vẻ mặt bất an: “Nếu như đắt, anh phải nói với em chứ! Không, nếu không, học phí của ba tháng này khấu trừ vào lương của em trước.? “

“...” Sự chuyên nghiệp của một trai bao.

Mặc dù có vẻ lạ khi giải thích câu trên là “lời khen chân thành” có thể sẽ có vẻ hơi kỳ quái, nhưng theo quan điểm của Bùi Chẩn, đây là thật tâm thật ý—

Là một cậu trai bao chuyên nhận tiền để làm cho kim chủ hài lòng, Hàn Phục chỉ đơn giản là không biết phải nói gì và làm gì mới có thể khiến kim chủ hài lòng.

“Cậu chủ động như vậy, vậy tôi trừ thật nhé?”

“Ừ!” Hơn mười giây, trong con ngươi đen sáng ngời có trăm vạn điểm chân thành, không để cho Bùi Chẩn phát hiện ra chút do dự và sơ hở.

Có vẻ như đi theo anh... thực sự không phải vì tiền, mà là vì một tâm tư thầm kín và lãng mạn nào đó.

Bùi Chẩn thở dài, cảm thấy những cảm xúc khó kìm nén bao nhiêu năm nay đã được giải toả, ngọt ngào, thoải mái.

...

Đương nhiên, loại thời điểm này, kim chủ cũng phải hiểu được thấy tốt thì lấy.

Nhẫn ngọc màu đen lóe lên, anh vươn tay xoa rối tung mái tóc mềm mại của sói nhỏ một chút: “Tôi là đang trêu cậu, ngay từ đầu không phải đã nói rồi sao? Ít nhất trên phương diện tài chính sẽ không để cậu chịu thiệt“. Đúng rồi, chút nữa quay lại nội thành đi mua chiếc kính râm mà cậu thích lần trước. “

Cảm thấy thoải mái khi được hầu hạ, nên nhanh chóng ban thưởng, làm một kim chủ có lương tâm.

Trong cửa sổ bàn giao dịch, tiếng máy in ngừng lại, nữ giáo viên: “A... Thưa ngài, tôi vẫn cần một bản sao chứng minh thư của học viên đã báo danh.”

Hàn Phục một giây sau căng thẳng: “Báo danh thôi mà, còn cần chứng minh thư sao?!”

Bùi Chẩn: “?”

Không muốn đưa ra thì thôi, tự dưng cúi mặt làm gì?

Có vấn đề.

...

Hàn Phục: “Chẩn Chẩn, anh đừng có cười nữa!”

“Ừm,“ Bùi Chẩn cố gắng kiềm chế lại, giữ lấy thần thái cao sang lạnh lùng của người đàn ông ưu tú của mình, “Có phải, bố mẹ cậu... rất muốn có một đứa con gái?”

Anh chưa bao giờ kiểm tra giấy tờ tùy thân của Hàn Phục trong suốt một tháng ở bên nhau.

Nghĩ lại cũng thật chủ quan - anh đưa một người đàn ông không hề quen biết về nhà, nuôi cậu ta mà không hỏi bất cứ điều gì, không tính đến rủi ro đó là kẻ giết người, biến thái, ăn cướp, tù nhân đào tẩu.

Có thể thấy, một ông già trống vắng và cô đơn đã bị mê hoặc đến mức nào trước vẻ đẹp dịu dàng.

Bây giờ, anh cuối cùng đã nhìn thấy thẻ căn cước của sói nhỏ. Phát âm không tệ, nhưng mà - Hàn “Phức”? !

“...”

“...”

Ý nghĩa ban đầu của từ “Phức” dùng để chỉ một mùi thơm nồng đậm.

Cũng có câu thơ “Thu sương trọng á chân châu lạc tụ lộ triêm phức” Chữ “Phức” chỉ “hoa nhỏ cỏ nhỏ”. Cho dù nó có nghĩa là gì, có một dòng nhỏ được chú thích trong từ điển và bách khoa toàn thư - “Được sử dụng nhiều ở tên con gái.”

(*Thu sương trọng á chân châu lạc tụ lộ triêm phức: Sương thu nặng hạt ngọc rơi tay áo sương giăng đầy).

Bùi Chẩn gần như có thể hình dung ra được một cặp vợ chồng ấy buồn bã như thế nào. Ôm đứa con trai đang khóc rống lên, thở dài ngao ngán trước chiếc cũi nhỏ màu hồng, chiếc váy công chúa tay phồng và ngôi nhà búp bê mà đã chuẩn bị từ trước.

Hàn Phục: “Không phải như vậy!”

“Chỉ là nhân viên đăng ký hộ khẩu uống say quá, viết nhầm của em! Sau này, em luôn muốn đổi lại, nhưng lúc bận việc lại quên mất... Không phải như vậy đâu! Anh nghĩ thử mà xem, bố mẹ bình thường làm sao có người đặt tên con mình bừa bãi như thế này được! “

Bùi Chẩn: “Ừ.”

Hàn Phục: “...”

Bùi Chẩn: “Được rồi! Được rồi, tôi sẽ không cười nữa! Cậu đang làm gì cái vậy, mau thả tôi xuống, mọi người đang nhìn kìa, cậu muốn làm gì!”

“...”

Sau khi ra khỏi tháp đồng hồ chính của học viện, có một bãi cỏ tươi tốt bên ngoài. Trời cuối xuân, hai bên toàn là cây đào, cả đám hoa đào như mây hồng rơi xuống.

Bùi Chẩn chỉnh lại chiếc cà vạt bị nhăn ban nãy, cúi xuống nhặt một bông hoa rơi trên mặt đất và ra hiệu Hàn Phục cúi đầu xuống——

Trong nắng, chút hoa đào nở trên đầu thanh niên ngọt ngào ngây ngốc.

Quả thực vô cùng tương xứng.

Anh luôn cảm thấy từ “Phục” quá nghiêm trọng. Sau khi được chúc phúc bởi những hình tượng như Mộ Dung Phục và Lý Phục, cậu ta quả thực chỉ mang hình bóng của một anh chàng đẹp trai kiêu ngạo, hoang tưởng và u ám, điều này thực sự không phù hợp với sói nhỏ ngọt ngào, ngây thơ và khờ khạo của anh.

(*Mộ Dung Phục: là nhân vật từ tiểu thuyết võ hiệp Thiên long bát bộ của Kim Dung).

(*Lý Phục: Nhân vật ảo trong game online 《Kiếm vương 3》.Là hậu nhân của phú hào số một Trường An – Lý Tĩnh, sự phụ là Quỷ mưu tiền nhiệm của Cửu Thiên – La Vũ)

Chỉ là... Phức lại có nghĩa là “bông hoa nhỏ“.

“Hàn Tiểu Hoa.”

Sói nhỏ xù lông tại chỗ.

Bùi Chẩn vô cùng đắc ý. Cái người suốt ngày “Chẩn Chẩn” qua “Chẩn Chẩn” lại khi trừ tiền cũng không đổi giọng. Được thôi, sau này tôi là Chẩn Chẩn, cậu là Tiểu Hoa, đây gọi là lấy đạo của người trả lại cho người!

(*Lấy đạo của người trả lại cho người: hiểu nôm na giống như câu “ăn miếng trả miếng”).

...

Đây được nên là một buổi chiều bình thường, chầm chậm dắt chó đi dạo ngoài trời.

Bùi Chẩn gần đây đã quen với việc ngồi ăn rồi chờ chết trong đống đường ngọt mà bản thân mua về.

Vừa định nói gì đó để nắm tay một chút, bóng lưng của sói nhỏ dừng lại trên con đường dài đầy sỏi đá, có một bóng người nữa.

Trong làn gió tháng năm, người đàn ông ấy mặc một chiếc áo khoác kaki mỏng.

Không tính là cao gầy, nhưng tỷ lệ cơ thể tốt. Làn da trắng đến trong suốt, mái tóc màu hạt dẻ óng ánh như lụa vàng trong nắng, nhìn từ xa đã biết là một đại mỹ nhân.

Nhìn thấy đôi mắt của Bùi Chẩn nhìn thẳng về phía trước, Hàn Phục nhìn theo ánh mắt của anh - người trẻ tuổi chính là khó giữ được bình tĩnh, một giây liền gắt gỏng.

“Chẩn Chẩn, đó là ai?!”

Không phải Dịch Trường Tình.

Mặc dù cùng một mái tóc màu hạt dẻ, nhưng Hàn Phục đã gặp qua Dịch Trường Tình. Cậu ngược lại cảm thấy đó thà rằng đó là Dịch Trường Tình— bởi vì người đàn ông mà Bùi Chẩn đang nhìn chằm chằm rõ ràng là đẹp trai hơn Dịch Trường Tình!

Sống mũi cao, đôi mắt xanh ngọc bích, ngoại hình con lai đặc trưng, ​​càng nhìn gần càng thấy rõ những nét đẹp trên khuôn mặt. Con lai thật đáng sợ, giá trị nhan sắc trời sinh thật là cao.

Không vui.

...

Trên thực tế, Bùi Chẩn nhìn chằm chằm vào người lai kia, không phải vì cậu ta đẹp trai..

Bọn họ từ trước đã quen biết nhau, chẳng những biết nhau mà còn từng diss nhau, có thể coi là có oan có thù, nhìn thấy liền ngứa mắt.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Hàn Phục, anh âm thầm muốn trêu đùa một chút.

“... Đó là Lý Tư Đặc, cậu không biết sao?”

“Em chưa nghe nói, ai vậy?” Càn khôn tươi sáng, giữa ban ngày ban mặt, sói nhỏ không vui trực tiếp biến thành bạch tuộc, cả một người sống sờ sờ to lớn ghé vào vai Bùi Chẩn, “Chẩn Chẩn, anh còn có bao nhiêu người như vậy mà em chưa nghe qua, những người bạn tướng mạo tuấn tú, phong cách lịch sự? “

Còn lại bao nhiêu chứ? Cậu mới chỉ biết tôi được có vài ngày...

“Campbell Lý Tư Đặc,“ anh ta tiếp tục giới thiệu, “Tiểu thiếu gia của Raspberry.”

(*Campbell Lý Tư Đặc: tên tiếng anh gốc của anh này là Liszt Campbell)

Hàn Phục cuối cùng cũng có chút phản ứng.

Tiểu thiếu gia của Raspberry? Cái thương hiệu cao cấp của Anh quốc hả?

...

Khi nói đến nguồn gốc của nước hoa, mặc dù nó có thể được bắt nguồn từ Ai Cập, Ấn Độ, Trung Quốc, Hy Lạp và các nền văn minh cổ đại khác từ hàng ngàn năm trước, nhưng hiện tại Pháp mới là trung tâm của ngành công nghiệp nước hoa thế giới.

Thị trấn Grasse của Pháp với tư cách là kinh đô nước hoa của Thế giới, cho nên trong số mười nhãn hiệu nước hoa hàng đầu thế giới ngày nay thì một nửa trong số đó đặt trụ sở tại Pháp.

Năm công ty còn lại hiện là ba ở Ý, một ở Hoa Kỳ, và một ở Vương quốc Anh - Raspberry chính là công ty đó, là nhãn hiệu nước hoa được biết đến với danh xưng “Báu vật Anh quốc“.

Người đứng đầu hiện tại của Raspberry là Vincent Campbell, một người đàn ông thời thượng ở tuổi 70.

Ông lão là con một, ở tuổi 20, ông kết hôn với một luật sư trẻ người Mỹ gốc Hoa du học ở Anh và sinh ra một đứa con trai lai hai dòng máu. Tên tiếng Trung là Lý Tư Đặc (Họ của cha là Lý), và tên tiếng Anh là Liszt.

“Thiếu chủ Lý Tư Đặc của Raspberry, được công nhận là nhà pha chế nước hoa tài năng và xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ.”

Che giấu lương tâm của bản thân, Bùi Chẩn tiếp tục dát vàng vào mặt kẻ thù của mình: “Năm 15 tuổi, được chọn là 10 nước hoa hàng đầu của năm do Library bình chọn, và suýt chút nữa đã lọt vào top đầu của điện đường với vị trí thứ 4. Năm ngoái, được nhận vào Cambridge với điểm số xuất sắc. “

“Nhìn người ta đi, điều kiện và gia cảnh tốt như vậy mà vẫn đang nỗ lực. Nhìn lại cậu xem, cậu đã tìm được hướng đi phù hợp chưa?”

...

“... Em còn tưởng rằng người cần đối phó chỉ có mình tên họ Dịch.”

Trong tiếng gió, Hàn Phục thì thầm điều gì đó, nhưng Bùi Chẩn không nghe rõ.

Quay đầu lại, anh thấy sói nhỏ đang cụp mắt xuống, con ngươi đen luôn đặc biệt xinh đẹp đã mờ đi rất nhiều.

Người mình thích ở trước mặt nói người khác ưu tú, có tài hoa, mà sự ưu tú đó là sự thật không thể chối cãi - Hàn Phục đem những đau lòng, ủy khuất diễn một cách vô cùng sinh động.

“...”Làm cho ai đó có chút trở tay không kịp.

Tất cả chỉ là diễn xuất!

Bùi Chẩn cố thuyết phục bản thân theo cách này, nhưng không thể ngăn cảm giác tội lỗi trong lòng anh dần lớn lên.

Đầu ngón tay ấm áp khiến cho mặt có chút ngứa ngáy. Nhất thời chỉ có đôi môi mỏng nhẹ không màu sắc với đường cong môi gợi cảm của Hàn Phục lọt vào tầm mắt của Bùi Chẩn: “Chẩn Chẩn, em sẽ chăm chỉ, đợi em một chút, được không?”

“Đừng nhìn hắn, chờ em, có được không? Em sau này nhất định sẽ tốt hơn hắn ta, em hứa.”

“...”

Dù là thật hay diễn, Bùi Chẩn đều hối hận.

Sói nhỏ đáng yêu như vậy, tại sao anh lại đầy ác ý — tại sao lại so sánh cậu với loại thiếu gia có hậu đãi kia? Hàn Phục không thể có được nền giáo dục chất lượng vào thời thơ ấu của Liszt và nếu không có nguồn tài nguyên chất lượng cao mà Liszt có thể tận hưởng. Sự so sánh này đơn giản là không công bằng...

Tuy nhiên, yêu cầu Bùi tổng phải bỏ mặt mũi đi dỗ dành là điều không thể, trên đời này là điều không thể nào.

Làm sao bây giờ? Đợi chút nữa phát cái hồng bao đền bù một chút?

Đang nghĩ ngợi, chợt một giọng phát âm tiếng Trung không chuẩn, kỳ quái của ai đó đã vang lên sau lưng anh.

“Pei?”

(*Pei: phiên âm của Bùi)

Edit by hanirosy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.