Cố Tiên Sinh Thân Mến

Chương 75: Chương 75: 63: Tân Nương Của Hắn




Những ngày tiếp theo, sinh hoạt của hai người xem như vẫn bình thường. Cố Tần Thần vẫn mỗi ngày đilàm, tan làm, về nhà làm vận động.

thật sự là vận động, Cố Tần Thần kêu Ninh Viễn mua thiết bị tập thể dục để trong nhà, đặt ở phòng ngủ của bọn họ. Mỗi khi Hạ Nhiễm ở trên giường xem tạp chí, Cố Tần Thần lại ở một bên hoạt động gân cốt.

Hít đất rồi chống đẩy, mồ hôi chảy theo những khối cơ bắp của anh lăn xuống, anh dùng khăn lông lau đi, động tác sắc bén, không chút do dự cầm ly nước để bên cạnh uống một hơi cạn sạch.

Động tác này làm Cố Tần Thần thêm vẻ đẹp trai, có điều khóe mắt anh lại như có như không đảo qua cô gái đang ngồi trên giường. Hạ Nhiễm không chú ý tới mấy cái này, tùy tay lật một tờ tạp chí, thanh âm tặc tặc vang lên, cô hơi cúi đầu, mở miệng lầm bầm: “thật đẹp trai mà, có người như vậy thật muốn phạm pháp”.

Cố Tấn Thần ngồi xuống ghế gần đó, tay cầm cốc giữ nhiệt, mở ra rồi vặn chặt lại, mày nhíu lại. anhkhông nhịn được nhớ tới mấy hôm trước hai người cùng xem film, hai mắt cô nhìn chằm chằm nam nhân trên màn hình, vẻ mặt tán thưởng hỏi anh: “anh thấy thế nào, đẹp trai đúng không, thần tượng của em đó”.

anh chỉ nghiêng đầu nhìn cô, không có ý kiến gì. Cũng chỉ là đàn ông giống anh, tuổi tác cũng xấp xỉ. anh thật sự khó tìm được điểm nào để tán thưởng trên người anh ta, lại lấy một miếng táo trên bàn cho vào miệng cô, hờ hững hỏi: “Em cảm thấy anh ta đẹp trai chỗ nào?”

cô cắn táo, nhai hai ba cái liền nuốt vội, không thèm suy nghĩ liền trả lời: “thật đẹp”.

Sau khi nói xong, Hạ Nhiễm vô thức nhìn anh, vẫn vẻ mặt bình thản mọi khi, không có gì khác biệt. côquay đầu tiếp tục xem tv, lại thấy người đang ngồi yên lặng bên cạnh thu hồi tay đang quàng qua vai cô, anh vén tóc đang rớt xuống cổ cô, không thèm đếm xỉa gì mà nghịch tóc cô.

Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, nhẹ nhàng hỏi: “Ví như”.

Hạ Nhiễm khẽ liếc anh một cái, nhíu mày nghiêm túc đáp: “Giống như có cơ bụng sáu múi, bộ dáng đẹp trai, là cha của đứa nhỏ”.

Nghe cô nói như vậy, Cố Tần Thần trầm mặc một lúc, tay đang nghịch tóc cô cũng dừng lại, lần nữa thả trên vai cô. anh ôm lấy cô, khóe miệng thoáng qua một nụ cười xấu xa, ý vị thâm trường nói: “anh sẽ cố gắng”.

anh nói xong, ánh mắt vẫn dán trên sườn mặt cô, nhìn hàng mi dài xinh đẹp lạ thường kia.

Đêm đó, Hạ Nhiễm bởi vì quá mức chuyên tâm xem film mà xem nhẹ ánh nhìn chăm chú lại thâm trầm của người đàn ông yên tĩnh bên cạnh.

Cố Tần Thần càng nghĩ càng thấy không thoải mái, gương mặt đẹp trai tích tụ một tầng ghen tị, anh để cốc nước qua một bên, đứng dậy đi rửa mặt.

Đợi anh thay đồ xong hết vào lại phòng, Hạ Nhiễm vẫn còn mãi mê xem tạp chí, chỉ có tư thế ngồi đãsửa thành nằm sấp trên giường. một tay cô chống cằm, chăm chú xem tạp chí như muốn nhìn thấu hết cảnh trong đó.

Cố Tần Thần đứng cạnh tủ quần áo nhìn cô gái đang đưa lưng về phía mình, anh nhún vai, tiến lên nắm lấy mắt cá chân Hạ Nhiễm, dùng lực một chút liền kéo cô về phía anh, còn tạp chí vì Hạ Nhiễm bị kinh hoảng nên rơi xuống đất.

Chỉ một lát sau, cô liền an ổn ngã lên đầu vai anh, vài sợi tóc không kiêng nể gì đảo qua cổ anh, có chút ngứa.

Tay Cố Tần Thần đặt trên hông cô nhéo một cái: “Đừng nhìn nam nhân khác, không phải em có anh rồi sao?”

Cố Tần Thần có vẻ như người có thể nói ra những lời này, đáng lý anh ra không nên nói như vậy, có điều lời này từ trong miệng anh nói ra lại rất hợp lý. Mấy lời như vậy, anh nói nhiều tới mức cô quen rồi.

anh cũng không nói nhiều với cô, kéo cô đứng dậy khỏi giường, hai người liền rời khỏi phòng ngủ.

Mãi tới khi ngồi lên xa, anh mới không nhanh không chậm cầm tấm thiệp đỏ bị anh tùy ý vứt một góc đưa cho Hạ Nhiễm. Hạ Nhiễm không tin được, mở thiệp mời ra, thấy tên và ngày, nghiêng đầu nhìn Cố Tần Thần vẫn tỏ vẻ không liên quan tới mình: “anh không nói với em là anh vừa mới nhận được chứ?”

cô không phải đang hỏi anh, giọng điệu có chút trách cứ.

Hạ Nhiễm quay đầu nhìn Cố Tần Thần đang lái xe, tóc đen rậm rạp, hàng mi dày, đôi mắt thâm thúy sắc bén, lúc anh nhìn cô qua sự phản chiếu của kính chiếu hậu, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy mê người không thể kháng cự.

anh không nói gì, chỉ nhìn cô, bộ dáng Hạ Nhiễm thẳng thắn hùng hồn anh vẫn còn ấn tượng rõ ràng, khó mà quên được.

anh còn nhớ lúc cô mười sáu tuổi, anh ở cửa nhà họ Hạ gặp cảnh tượng cô đang chào tạm biệt với bạn trai đầu tiên, sau đó anh cũng liều lĩnh chạy dưới mưa theo cô vào nhà.

Mới vừa vào cửa, anh liền thấy chú Hạ đang đứng chống nạnh trong phòng khách, trong tay còn cầm cái gì đó, vẻ mặt hờn giận, tâm tình hình như không tốt lắm.

“Hạ Nhiễm, con giải thích cho ba, phong thư này là thế nào?” một phong thư màu hồng phấn bị bóc ra, Hạ Thế Hiên tức giận đập nó xuống bàn.

Hạ Nhiễm mặc đồng phục màu xanh, còn đang cầm cặp sách, sống lưng thẳng tắp, không tự ti cũng không hống hách đứng trong phòng khách, đối mặt với cả phòng như hổ rình mồi, giống như mẹ Vương Vũ Hồng, ba Hạ Thế Hiên, còn có người vừa mới đụng cô ở cửa tiểu khu Lý Vĩ và Cố Tần Thần.

cô không nói, chân phải khẽ kiễng lên, khi thì chà chà lên sàn nhà, khi thì cọ cọ chân trái. Hạ Nhiễm bày ra bộ dáng “Mọi người muốn nghĩ thế nào thì nghĩ” khiến Hạ Thế Hiên rất nhức đầu.

Lúc ấy Cố Tần Thần ngồi trên ghế sofa, mím môi đem phong thư hồng cầm lấy, lật lật ra xem.

“không nói? Con còn nhỏ đã học viết thư tình” Mẹ Hạ hỏi.

“Con không viết”. Cái gọi là làm việc đoan chính, Hạ Nhiễm chính là lợn chết không sợ nước sôi. cô nhìn thoáng qua Cố Tần Thần đang ngồi đó không tỏ thái độ gì, lại nhìn ba mình, hai mắt hồng hồng: “Người khác viết cho con”.

“Con còn bịa chuyện, con nghĩ cha không biết chữ của con thế nào sao?” Trước nay Hạ Thế Hiên đều rất kiêu ngạo về con gái mình, năm đó ở đại viện, ông đúng là mang danh sủng con gái, đi tới chỗ nào cũng không khép miệng được khen con tôi thế này con tôi thế cô.

Con gái ông khổ công dưỡng dục mười sáu năm, vậy mà dưới tình huống ông không biết gì bắt đầu nóidối. Nếu không phải Vương Vũ Hồng đột nhiên hứng lên đi dọn phòng cô, chỉ sợ ông lại bị cô con gáingoan của mình lừa dối.

“Ông xã” Vương Vũ Hồng nhìn chồng mình, thấy ông lắc đầu, bà đành đỡ trán, một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Chú, dì” Hạ Thế Hiên tức giận, căn phòng yên lặng trong chốc lát, Cố Tần Thần lại đột nhiên mở miệng, cho nên Hạ Nhiễm vốn đang bình tĩnh tự nhiên liền không còn bình tĩnh nữa.

cô trừng anh, nhìn chằm chằm đôi môi mỏng đang mở, rất sợ anh nói ra những chuyện không nên nói, lại chọc giận Hạ Thế Hiên.

“Đưa Hạ Nhiễm ra nước ngoài học, con nghĩ bây giờ là tốt với cô ấy”. Cố Tần Thần nói rất tự nhiên, lại khiến Hạ Nhiễm thật muốn cởi giày nện vào mặt anh. Rốt cuộc là anh muốn gì.

anh vừa nói xong, Hạ Nhiễm liền phản đối: “không thể”.

Hạ Thế Hiên ý vị thâm trường nhìn Cố Tần Thần lại nhìn con gái mình, khép hờ mắt đánh giá hai người một lát, lại chỉ Cố Tần Thần đang ngồi nói: “Cháu lên thư phòng với chú một lát”.

Sau đó, Cố Tần Thần và Hạ Thế Hiên vào thư phòng, hai người này vì chuyện Hạ Nhiễm yêu sớm mà kịch liệt thảo luận hết nửa giờ. Nửa giờ sau, Hạ Nhiễm thấy Cố Tần Thần đi ra, hai người liếc nhau mộtcái, anh tùy ý dời mắt, chào hỏi với Vương Vũ Hồng đang đứng bên cạnh rồi rời khỏi nhà họ Hạ.

Cố Tần Thần đi rất nhanh, cho nên Hạ Nhiễm không kịp chú ý trong tay anh vẫn đang cầm phong thư màu hồng phấn.

Sau khi Cố Tần Thần đi rồi, Hạ Thế Hiên liền nói với hai mẹ con đang ở phòng khách một quyết định trọng đại.

Kết quả, một quyết định trải qua tranh luận không ngừng của ba người nhà họ Hạ, cuối cùng ở sinh nhật của Hạ Nhiễm, do Hạ Thế Hiên đánh nhịp, đưa cô ra nước ngoài du học.

Lần xuất ngoại này, anh có tới sân bay tiễn cô, giữa những người hối hả tới lui, thân thể nho nhỏ của Hạ Nhiễm đứng trước mặt anh, kiêu ngạo nhìn anh chằm chằm: “anh không cần nói là vì muốn tốt cho tôi?”

Sau đó, cô xoay người, đi vào khu vực kiểm tra an ninh.

anh vẫn đứng đó nhìn cô đi xa, tới khi không thấy bóng dáng cô nữa. hai chân Cố Tần Thần run lên, khóe môi giật giật, vẻ tươi cười miễn cưỡng hiện lên trên mặt anh.

Ký ức trào tới, vừa lúc này đèn đỏ phía trước sáng lên. anh dừng xe, giống như đang tự hỏi, chậm rãi nói: “Ừ… lúc từ thành phố A về thì nhận được”.

Lại không biết sự kiện này trong miệng anh cũng là chuyện của một tháng trước.

“Sao anh không nói sớm với em?”

“Cũng không phải anh kết hôn”.

“Cố Tần Thần!”

“Bọn họ không phải cũng liên lạc với em sao?”

Hạ Nhiễm vốn còn muốn nói gì đó, nhưng nghe Cố Tần Thần nói vậy, cô đột nhiên phát hiện, một tháng nay hình như cô không liên lạc với bạn bè mình.

Khóe miệng Hạ Nhiễm cong lên, rồi lại an tĩnh ngồi tại chỗ của mình, nhìn Cố Tần Thần lái xe.

Xe dừng lại trước cửa tiệm áo cưới nổi tiếng, Hạ Nhiễm và Cố Tần Thần cùng nhau đi vào, lúc này mới biết Tiêu Sơn và La Xuyến đã sớm ở trong đó.

Tiêu Sơn mặc tây phục màu trắng, vẻ mặt lờ đờ uể oải ngồi trên ghế sofa uống cà phê, ngẫu nhiên cúi đầu nhìn lịch trình trong tay, thi thoảng lại nhìn La Xuyến đang ngồi trước bàn trang điểm ở đối diện.

Khóe môi anh ấy cong lên, thần thái sáng lạn.

Cố Tần Thần ôm Hạ Nhiễm đi tới gần, nhấc mắt nhìn Tiêu Sơn, sau đó đá đá đùi anh ta, bình đạm nói: “Nhanh lên”.

“Mọi người vội gì chứ? Nửa giờ trước đã gọi điện, bây giờ mới tới, đã đổi bốn bộ rồi”. Thấy hai người tới, Tiêu Sơn lập tức quay đầu lại. Tầm mắt lướt qua Cố Tần Thần không có chút biểu tình, lại nhìn mặt Hạ Nhiễm sáng lại, trong nháy mắt liền hiểu rồi. Tiêu Sơn cười xấu xa nói: “Đến là tốt rồi”.

Vì hôn lễ của hai người họ vào hai ngày nữa, hôm nay là tới lựa chọn lễ phục. Tiêu Sơn tất nhiên tùy tiện, tiện tay chọn một bộ Tây phục mặc lên. Nhưng cô dâu không như vậy, con gái cả đời có lẽ chỉ có một ngày này, tất nhiên vô cùng trân trọng.

Có điều ánh mắt giữa nam và nữ hiếm khi nhất trí được với nhau, Hạ Nhiễm tự nhiên bị Tiêu Sơn an bài giúp La Xuyến lựa chọn lễ phục. Hạ Nhiễm ngồi xuống cạnh La Xuyến, ở một bên hỏi cô ấy sao đột nhiên lại kết hôn.

La Xuyến nhìn qua gương thấy hai người đàn ông ngồi cách đó không xa, hàng mi cau lại: “Còn khôngphải bị ép sao!”

Hóa ra, Tiêu Sơn ở thành phố A, mỗi ngày đều ân cần gọi điện hỏi thăm sinh hoạt của La Xuyến, đồng thời báo cáo lịch trình hàng ngày của bản thân, lớn thì là đi họp, nhỏ thì đánh răng rửa mặt. Sau này thật sự không muốn chỉ nói qua điện thoại, anh ấy liền kêu La Xuyến tới thành phố A chơi, sau đó dưới tình huống cô ấy không biết gì cũng thỉnh hai vị phụ huynh Tiêu Gia tới thành phố A.

âm mưu cầu hôn cứ vậy mà triển khia, Tiêu Sơn trước mặt phụ huynh hai nhà mà cầu hôn La Xuyến. côấy còn không đồng ý, liền thấy cha mẹ mình và cha mẹ Tiêu Sơn nắm tay nhau gọi thông gia, thân mật thảo luận hôn lễ của hai người. La Xuyến đang sững sờ bị Tiêu Sơn đeo nhẫn trên ngón áp út, ngay cả cơ hội từ chối cũng không có La Xuyến đều phải chuẩn bị kết hôn.

Nghe La Xuyến nói như vậy, Hạ Nhiễm thật đồng tình, cô bỗng nhiên nhớ tới vị nào đó nhà mình đày đọa cô ở trên giường, cầu hôn chẳng giống cô tưởng tượng chút nào. Đối đãi của cô với La Xuyến xem ra còn bi thảm hơn, hoàn toàn không chút lãng mạn.

La Xuyến trang điểm cô dâu xong, lại nhìn Hạ Nhiễm mặc t-shirt trắng, nghĩ nghĩ thế nào liền giật dây cô chọn một bộ phù dâu phù hợp, rồi bỗng tâm huyết dâng trào chọn lấy một cái váy cưới, giật dây Hạ Nhiễm đi thử.

Lúc đầu Hạ Nhiễm chỉ lắc đầu từ chối, nhưng cô vừa quay lại liền thấy Cố Tần Thần sau lưng, lúc này mới phát hiện anh vẫn im lặng chú ý tới hai cô bên này, cô đột nhiên gật đầu đồng ý.

Trong phòng thay đồ ngoại trừ tiếng hít thở của Hạ Nhiễm thì không còn âm thanh gì. cô nhìn mình trong gương phòng thay đồ, áo cưới trắng muốt có chút chói mắt. cô để vạt áo xõa tung, xoay xoay nhìn, vậy mà lại không dám ra ngoài.

Lúc cô ở London giúp Cố Tần Thần thử lễ phục cũng có tâm tình này, khẩn trương lại sợ hãi. Nhưng so với lúc đó, bây giờ cô có thêm chút chờ mong.

Mong đợi lúc cô đẩy cánh cửa này ra, lúc anh nhìn thấy cô như vậy, tâm tình anh sẽ thế nào?

Trong lúc Hạ Nhiễm đang do dự có nên ra ngoài không, ngoài cửa có tiếng xôn xao, không phải là giọng La Xuyến, mà là giọng của một người cô rất quen thuộc.

“Em còn chưa muốn ra sao?” Giọng nói trầm thấp của Cố Tần Thần quanh quẩn ngoài phòng, nhẹnhàng nhợt nhạt.

cô thở sâu, cắn môi, liền mở cửa ra.

Cố Tần Thần đứng ngoài cửa cũng đã thay đồ. Áo sơ mi xanh bó sát người, quần tây trắng làm nổi lên đôi chân dài. Đáng nhắc tới là anh không cài hai nút trên cùng, mơ hồ nhìn qua có thể thấy được lồng ngực rắn chắc.

Hai tay anh khoanh trước ngực, đôi mày anh tuấn hơi nhíu lại, khóe môi cong lên, nghiêm túc nhìn chăm chú cô gái mặc váy trắng trước mặt. Khoác thêm áo cưới vào, da thịt cô càng có vẻ trắng nõn hồng hào.

Đây là váy lụa trắng được thiết kế đặc biệt, không phải lễ phục bình thường, là áo cưới trắng tinh lịch sựtao nhã.

Bởi vì một số quốc gia Châu Âu công nhận Thiên chúa Giáo là quốc giáo, mọi người kết hôn nhất định phải đến giáo được nhận được sự cầu nguyện và chúc phúc của mục sư, như vậy mới được tính là hôn nhân hợp pháp, cho nên, cô dâu mặc lễ phục trắng để tỏ vẻ chân thành và thuần khiết.

Còn cô, cô đang mặc áo cưới trắng đứng trước mặt anh.

Giống như bọn họ đang đứng trong một lễ đường nghiêm trang, anh đứng trước mặt cô, bọn họ hứa hẹn cuộc đời này sẽ không rời bỏ nhau. Bây giờ Cố Tần Thần đã không phân biệt được điều này là thậthay giả.

Trái tim anh nhảy kịch liệt, lồng ngực nhấp nhô vì thở gấp. anh đưa tay ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

anh nhẹ nhàng vây quanh cô, giọng nói có chút không tự nhiên, trầm thấp mà gợi cảm: “Em thật đẹp, cô dâu của anh”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.