Có người từng hỏi Cố Tần Thần, việc mà anh tận tâm tận lực làm nhất
trong đời anh, có phải là sự nghiệp hay không? Vì vậy, anh buông tha cho công việc với mức lương cao ngất, không quản vất vả mà tự lập cho mình
một con đường.
Cố Tần Thần không cho điều đó là đúng, nhưng cũng không đưa ra quan điểm có giá trị nào khác. Anh là một người có nguyên tắc, bất kể việc gì
cũng có quan điểm của riêng mình. Anh để suy nghĩ và hành động của bản
thân lập thành một danh sách rồi cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành từng việc
từng việc một trong danh sách ấy.
Việc tận tâm tận lực, mỗi ngày anh đều như thế. Không nóng không vội, chậm rãi mà đi.
Sau đó, lại có người hỏi anh, việc mà cả cuộc đời này anh khó tưởng tượng được là gì?
Anh lại cười, cho dù là công việc hay tình cảm, anh đều cười tươi đến dị thường. Anh dùng suy nghĩa của mình để làm ra hành động, đồng thời cũng dùng lý trí để phán đoán tình huống.
Nếu có một việc mà anh khó tưởng tượng được, hình như có một việc như vậy, chính là hôn nhân.
Dục vọng của nam nhân là thứ có thể dễ dàng thắng lý trí của người đó,
cho dù Cố Tần Thần trầm ổn tỉnh táo thể nào, cũng có lúc chẳng biết có
nên buông tha cho nguyên tắc xử sự của mình không.
Bởi vì đối phương là cô, bởi vì anh yêu cô.
Cho nên, ở trước mặt cô gái anh đã yêu nhiều năm, vẫn là tước vũ khí đầu hàng, buông tha cho mọi kế hoạch đã định. Anh buột miệng nói câu:
“Chúng ta kết hôn đi” liền quấy nhiễu đầm nước vốn đang tĩnh lặng trong
cô, đồng thời cũng quấy nhiễu ván cờ anh đang bày bố trên bàn cờ.
Thấy cô bị dọa, anh liền sửa miệng, thành hai người cùng ở chung.
Trên đời này vẫn có một ít người khi đã yêu sẽ bất chấp kết quả hay đối
phương đáp lại thế nào, người như vậy thật như mò kim dưới biển. Cố Tần
Thần cảm thấy trả giá khi yêu cũng không việc gì, nhưng anh hy vong có
được tình cảm của cô.
Đáp lại không phải là chinh phục cô, Hạ Nhiễm giống như một bức họa xa
xỉ, anh không nghĩ muốn phá hoại hay có chút tỳ vết nào làm ảnh hưởng
tới vẻ thuần khiết của cô. Anh muốn xây một toàn thành, đem tất cả tốt
đẹp để vào đó, ngay cả cô nữa. KHÔNG cho người đàn ông nào khác nhìn
thấy, không để ai ngấp nghé.
Hạ Nhiễm tất nhiên không thể khiến Cố Tần Thần thay đổi quyết định, anh
xoa xoa mặt cô, lòng bàn tay nam nhân có chút thô ráp, không ngại phiền
toái lặp lại lần nữa: “Anh không nói giỡn”.
Đêm đó, Hạ Nhiễm trằn trọc trăn trở mộng mị, lại ba lần bốn lượt mơ thấy cảnh này, bóng đêm dần nặng nề, biểu tình nghiêm túc của anh.
Cố Tần Thần cho Hạ Nhiễm thời gian suy nghĩ, trở thành vợ anh theo đúng
pháp luật, hoặc là đính hôn xong liền trở thành hôn thê của anh. Một đêm đó, Hạ Nhiễm chỉ cảm thấy trong đầu là một mớ hỗn độn.
Không nghĩ không nghĩ nữa, cho nên cuối cùng cũng không nghĩ thông suốt.
Mấy ngày liên tiếp, Hạ Nhiễm lấy lý do không khỏe sinh nghỉ bệnh ở công
ty, cả ngày ngây ngốc trong nhà suy nghĩ chuyện đại sự đời người. Hạ Thế Hiên và Vương Vũ Hồng thấy cô ăn ngon ngủ đủ, còn cho rằng công ty cho
nghỉ phép, cũng không hỏi gì nhiều.
Mấy ngày trôi qua, thời gian vội vàng tới rồi cũng vội vàng đi, Hạ Nhiễm giãy giụa tới ngày thứ ba, những ngày yên tĩnh của cô cũng im lặng kéo
rèm hạ màn.
Sáng sớm hôm đó, cô nằm trên giường, cho dù trong phòng sáng bừng cũng
không mở mắt. Ngay lúc cô đang suy nghí xem có nên tiếp tục xin nghỉ hay không, liền nhận được cuộc gọi của Ninh Viễn – trợ lý Cố Tần Thần. Bởi
vì trước đó cũng có lưu số lại, Hạ Nhiễm nhìn nhiều lần, xác nhận đúng
tên, mới hắng giọng để nghe có vẻ có tinh thần rồi mới nhận điện thoại:
“Trợ lý Ninh Viễn, sớm như vậy đã gọi cho tôi là có chuyện gì sao?”
Đầu óc Hạ Nhiễm nhanh chóng phản ứng, điều đầu tiên cô nghĩ tới là việc
cô giả bệnh xin nghỉ có phải bị phát hiện rồi không. Sau đó lại tưởng
tượng, công ty không phải thần thông quảng đại tới phát rồ vậy chứ.
Nếu vậy, chỉ còn lại việc tư của Cố Tần Thần. Nhưng cô vẫn nghĩ không
thông, nếu Cố Tần Thần muốn tìm cô, vì sao không tự gọi cho cô, lại để
trợ lý gọi làm gì.
Nghỉ nghỉ, cô liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, kim đồng hồ chỉ
số bảy. Mới bảy giờ, cuộc gọi này có chút sớm rồi. Hạ Nhiễm nuốt nước
miếng, lại hỏi: “KHÔNG lẽ ông chủ có… chỉ thị gì?”
Lời hỏi thăm của Hạ Nhiễm rất nhanh liền có đáp án, ở đầu dây bên kia,
sau trận an tĩnh liền có chút âm thanh nhỏ, giống như tiếng kéo ngăn
kéo, thanh âm Ninh Viễn vẫn vang lên, thẳng thắn nói: “Hạ tiểu thư, ông
chủ nói hôm nay họp cuối tháng, nếu cô vẫn vì việc cá nhân mà không thể
đi làm, ngài ấy sẽ “Đặc biệt chiếu cố”. Xét thấy thân phận của Hạ Nhiễm
như vậy, Ninh Viễn theo bản năng gọi cô là Hạ tiểu thư, còn đỡ hơn gọi
thẳng họ tên Hạ Nhiễm ra.
Họp cuối tháng. . . Đặc biệt chiếu cố. .
“Đặc. biệt. chiếu. cố?”
“PHải”.
Trước vui sau buồn, Hạ Nhiễm cắn chặt răng, thanh âm khựng lại, cao
giọng hỏi: “Ninh Viễn, mới sáng tinh mơ anh gọi cho tôi không phải là vì việc này chứ?”
Đối phương không vội chậm rãi ừ một tiếng, còn bổ sung rõ ràng: “Nhân
viên công ty hôm nay không ai được phép vắng mặt, trừ tình huống đặc
biệt”.
Phiền lòng trước đó còn chưa xong, giờ lại thêm một chuyện nữa. Có vài
người, ngươi càng không muốn đối diện với hắn, hắn lại ngày ngày muốn
thấy mặt ngươi.
Tiếng nói vừa dứt, giọng nam nhân bên kia điện thoại cũng không nói gì
thêm, thấp thoáng có tiếng thở truyền tới, sau đó là bước chân bước
nhanh.
Cố Tần Thần không hổ là ông chủ lớn của cô, ngay cả việc cô muốn xin
nghỉ phép cũng biết trước. Cô hỏi: “Cái gì mới gọi là trường hợp đặc
biệt?”
“Vấn đề này, tốt nhất cô nên trực tiếp hỏi ông chủ đi”. THanh âm Ninh Viễn có chút thả lỏng, nhưng vẫn nghiêm túc như cũ.
Cho nên, cuộc điện thoại này gọi tới là chỉ để nói với cô, hoặc cô ngoan ngoãn đi làm gặp Cố Tần Thần, hoặc chờ Cố Tần Thần tìm tới cô sau đó
chăm sóc đặc biệt.
Hạ Nhiễm vốn mệt tới chỉ muốn ngủ tiếp, ngáp sâu một cái, mở mắt nhìn
màn lụa trắng che cửa sổ thủy tinh, liền nói: “Sao anh ấy không tự nói
với tôi?”
“Sáu giờ sáng nay ông chủ mới từ thành phố A về, hiện đang họp”.
Hạ Nhiễm ngồi trên giường nghe Ninh Viễn không chút cảm xúc nói lịch
trình của Cố Tần Thần< sau đó cô không đáp lại, Ninh Viễn liền cúp
điện thoại.
Bên này, Ninh Viễn để điện thoại cùng văn kiện mới lấy từ nhà họ Cố trên ghế phụ lái, nịt chặt dây an toàn, rồi lái xe rời đi.
Tin tức yêu đương của Cố Tần Thần và Hạ Nhiễm giấu rất kín, ngoại trừ
mấy người quan hệ tốt với Hạ Nhiễm – Lâm Khả có thể biết chút việc, còn
lại là Ninh Viễn. ĐỐi với việc hai người này rốt cuộc cũng tu thành
chính quả, Ninh Viễn chẳng thấy có gì nhạc nhiên, chỉ cảm thán người ưu
tú như ông chủ hoàn toàn có thể tìm một gia nhân xứng đôi vừa lứa hơn.
Không phải vì Hạ Nhiễm không tốt, hai người bọn họ, một người chỉ là cô
gái mới vừa tốt nghiệp đại học, một người đã tự dựa vào sức lực bản thân mà tạo dựng một khoảng trời riêng, Hạ Nhiễm lại trở thành nữ nhân bên
cạnh Cố Tần Thần, nhìn thế nào cũng thấy không hợp.
Nửa giờ trước đó, anh ta ta đi sân bay đón Cố Tần Thần đi công tác từ
thành phố A về, ông chủ luôn nghiêm túc lại bỗng nhiên cong cong khóe
miệng, môi mỏng cong lên không hạ xuống, tâm tình có vẻ rất tốt. Ngay cả mấy vị quản lý cấp cao bị gọi khẩn cấp tới họp, lúc nhìn thấy Cố Tần
Thần, tâm tình khẩn trương cũng dịu đi không ít.
Ngay cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn, Cố Tần Thần như vó ngựa không dừng
liền kiểm tra tư liệu cho buổi họp, lại phát hiện có mấy văn kiện cần
dùng tới bị bỏ ở nhà, nhưng buổi họp cũng sắp bắt đầu, không thoát thân
được, liền bảo Ninh Viễn thay mình về nhà cầm tới.
“Tôi đã nói với bác Trương rồi, cậu vào thư phòng tôi lấy tài liệu lên đây”.
Cố Tần Thần uống ngụm caffee nâng cao tinh thần, cúi đầu nhìn điện thoại di động đã tự động tắt máy trên bàn, hàng mi khẽ nhếch. Đầu ngón tay gõ gõ lên bàn theo một tiết tấu nào đó, chậm rãi, chậm rãi, giống như đang tự hỏi.
Cố Tần Thần cứ chốc lát lại nhìn đồng hò, một phút sau đó, lúc Ninh Viễn chuẩn bị rời đi, Cố Tần Thần lại gọi anh ta lại, thanh âm gián đoạn
vang lên, mỗi chứ đều mang theo chút không vui: “MỘt lát nữa cậu gọi cho Hạ Nhiễm”.
Lúc ấy, Ninh Viễn nghe dặn như vậy cũng ngạc nhiên, ông chủ gọi anh ta
lại chỉ là để gọi điện cho Hạ tiểu thư. Nhưng anh ta lại thấy Cố Tần
Thần ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt không đổi đáp lại: “Vâng”.
Khóe miệng Cố Tần Thần cong lên, khó nén tâm tình tốt đẹp nói: “Ừ, vậy
cậu nói với cô ấy, nếu hôm nay lại giả bệnh không đi làm, tôi sẽ trừ
tiền lương”.
Ninh Viễn sửng sốt, lời vừa rồi của Cố Tần Thần, trong đó có chút vui
mừng không rõ ràng. Nội dung nói ra rất nhẹ nhàng, lại không giống với
tác phong bình thường của Cố Tần Thần.
Lần trước lúc đi công tác ở London, Cố Tần Thần cũng đề cập tới vấn đề
trừ tiền lương, nguyên nhân cũng có chút không hiểu được, nhưng Cố Tần
Thần nói ra rất đứng đắn, bình tĩnh thong dong nói với Ninh Viễn: “Nếu
Hạ Nhiễm không đúng giờ, cậu cứ xem là xử lý”. Cố Tần Thần nói xong liền vừa lòng tự gật đầu, lại vô ý nói tiếp: “Liền trừ lương của cô ấy đi”.
Nếu lúc đó chỉ là vô tâm, vậy còn bây giờ? Hôm nay ông chủ lại nói mấy
lời này, càng nghe càng giống như tình nhân đang mắng yêu. Lúc ấy Ninh
Viễn chỉ có duy nhất một suy nghĩ, hóa ra ông chủ bọn họ lúc nói chuyện
yêu đương cũng như bao người khác. Anh ta ta vốn quen bộ với bộ dáng
hững hờ lạnh lùng của Cố Tần Thần, ôn nhu như hôm nay, vẫn có chút khiến Ninh Viễn sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Cố Tần Thần như cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của ninh Viễn, vẻ mặt
anh liền khôi phục bình tĩnh như thường, ho nhẹ một tiếng che dấu tâm
tư, thanh âm hơi thấp xuống, không nhanh không chập nghiêm túc bổ sung:
“HÔm nay trên dưới công ty không cho phép bất kỳ nhân viên nào xin nghỉ… trừ tình huống đặc biệt”.
Giọng nói anh khàn khàn, cũng có nguyên nhân vì nghỉ ngơi không tốt mà
mệt mỏi, giọng nói du dương trầm thấp quanh quẩn: “ĐÚng, cậu cứn ói với
cô ấy như vậy. Nếu cô ấy không tiếc tiền lương, thì nói với cô ấy tôi sẽ đặc biệt chăm sóc”.
Đợi Ninh Viễn đi rồi, Cố Tần Thần ngồi trong phòng yên tĩnh, mãi lúc này mới đưa tay đang nắm trong túi ra, nhẹ nhàng giơ lên trước mặt.
Sau đó, một cái nhẫn nhỏ lọt vào tầm mắt.