Hộp quà màu vàng kim lóng lánh được đặt trước mặt Hạ Nhiễm, cô nhìn theo ngón tay thon dài của Cố Tấn Thần, là trà Long Tĩnh Tây Hồ. Nụ cười
thản nhiên cứng lại trên mặt cô, trong phút chốc cô như có cảm giác bị
”bá vương ngạnh thượng cung” vậy. Nhẹ nhàng đẩy hộp trà trở về, cô uyển chuyển từ chối, “Cảm ơn ý tốt của boss, nhưng thân là một nhân viên
thực tập của Mạc Sâm, tôi hết lòng vì tương lai của công ty là điều nên
làm.”
Anh không lập tức trả lời, chỉ nhìn cô đăm đăm giống như đang cân nhắc lời cô nói. Hạ Nhiễm thấy thế, dối lòng cướp lời anh, “Boss à, tôi
không công không trạng, thực sự không dám nhận...ờm, phần thưởng này
đâu.” Chỉ cần đừng ép tôi nhận mấy cái gọi là “phần thưởng” kia nữa.
Cố Tấn Thần cười khẽ, xoay xoay hộp trà trên bàn, lời nói đầy thâm ý,
”Không ngờ phiên dịch riêng của anh lại là một người chính trực như vậy. Lần này bên nhân sự chọn người rất tốt.”
“Boss quá khen.”
Cô chột dạ tiếp lời, trên trán đã rỉ ra vài giọt mồ hôi tinh mịn. Hạ
Nhiễm cúi đầu chăm chú nhìn người đàn ông vẫn đang cười mỉm kia, cười
khan mấy tiếng mới cẩn thận hỏi lại, “Boss, nếu không còn gì phân phó,
tôi xin phép về chỗ tiếp tục làm việc.”
“Còn.”
Một chân Hạ Nhiễm nâng lên, còn chưa kịp đặt xuống đất đã bị anh gọi
lại. Trấn áp trái tim đang đập thình thịch, cô thay đổi nét mặt, bày ra
nụ cười cung kính “Xin cúi đầu nghe chỉ thị của boss.”
Chân mày Cố Tấn Thần giãn ra, ngũ quan tuấn tú hiện lên chút nhu hòa.
Khi cô quay người lại, bàn tay anh như có như không đặt lên vai cô. Hạ
Nhiễm cứng người, còn chưa biết xử lí sao, anh đã thừa cơ nhét hộp quà
vào tay cô.
“Cái này?” Hạ Nhiễm cúi đầu đầu nhìn hộp trà rực rỡ trong tay, mê muội nhìn Cố Tấn Thần, lại chỉ thấy anh không nói thêm bất cứ lời thừa thãi
nào, đang từ tốn trở về ngồi trên sopha. Anh nhàn hạ mà tao nhã cầm chén trà trên bàn, chỉ vào nó mà nói với cô, “Pha trà cho anh.”
Sau khi nói xong còn không quên chỉ vào hộp trà Long Tĩnh Hạ Nhiễm đang ôm trong ngực, dặn dò, “Lấy trà đó pha.”
Ý Cố Tấn Thần là nếu anh không được uống trà sẽ không thả cô đi?
Bảo sao hôm nay mí mắt Hạ Nhiễm nháy không ngừng, là điềm báo đó, oan gia tới cửa đòi nợ!
Vừa nhỏ giọng oán hận, Hạ Nhiễm vừa ngoan ngoãn tới phòng trà nước, vô cùng lưu loát đổ lá trà vào cốc, sau đó trực tiếp rót nước nóng vào.
Cố Tấn Thần nghiêm túc dùng năm phút nhìn cốc trà trước mặt. Năm phút
sau, anh rời mắt khỏi cốc trà, không tin nổi hỏi lại cô, “Em không thấy
lãng phí à?”
Cô đứng bên cạnh lắc đầu, sau đó lại gật gật, cuối cùng bị anh nhìn đến luống cuống mới trả lời: “Tôi đâu biết pha trà.”
Anh nhìn trà, lại nhìn cô, cuối cùng lên tiếng, “Cốc trà này thưởng cho em đó.”
Hạ Nhiễm nhìn cốc trà có đến hai phần ba cốc là lá trà xanh nhạt đã nở hết, nhất thời không biết làm thế nào, bắp chân run một chặp, “Boss à,
anh vẫn nên thưởng cho người khác thì hơn.”
Yên lặng nuốt nước bọt, Hạ Nhiễm nghĩ thầm, nếu thực sự muốn thưởng
cô, thì trực tiếp dùng Mao chủ tịch đập chết cô đi, đừng có lôi trà với
cháo ra dọa cô nữa.
Anh lướt ngón tay quanh viền cốc, xoay cốc trà một vòng rồi đưa cô, “Đừng mặc cả với sếp của em.”
“Tôi...” không muốn.
Một câu cự tuyệt còn chưa nói xong, người nào đó lại đánh gãy lời cô,
”Từ giờ trở đi, mỗi ngày đều phải pha trà cho anh, chờ đến khi em biết
cách pha trà rồi tính sau.”
Hạ Nhiễm tức giận hỏi lại, “Tại sao tôi phải làm thế?”
Anh lại chỉ bình đạm ném cho cô một câu, “Đừng phản bác lại lời sếp em nói.”
Nghĩ đến công việc bản thân phải đổ mồ hôi rơi nước mắt mới tìm được,
dũng khí phản bác của Hạ Nhiễm hạ xuống thấp còn phân nửa.
So với việc bị thất nghiệp, pha trà là chuyện nhỏ.
Ngày đó “được” Cố Tấn Thần thưởng cho cốc trà Long Tỉnh “thượng hạng”
ấy, Hạ Nhiễm, thề với trời sẽ không bao giờ uống trà nữa.
Chỉ là khi cô cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, Hạ Nhiễm lại bị trợ lí
của Cố Tấn Thần - Ninh Viễn chặn lại ở cửa công ty vào giờ tan tầm.
“Cô Hạ, xin đợi chút.”
Tấm khiên phòng bị của Hạ Nhiễm vô thức được dựng lên, cảnh giác nhìn người đang chắn phía trước, “Ninh Viễn? Có việc gì sao?”
Thấy cô khẩn trương lo lắng, Ninh Viễn chỉ khẽ cười, chỉ vào chiếc xe
đang đỗ một chỗ không xa, thật thà trả lời, “Là ông chủ muốn mời cô lên
xe.”
Cô nhìn theo ngón tay Ninh Viễn, mặc dù cửa kính xe đang đóng kín, Hạ
Nhiễm lại có cảm giác cô có thể nhìn rõ người bên trong, chính là người
đàn ông tên Cố Tấn Thần với gương mặt lạnh lùng. Cô cười gượng với Ninh
Viễn, chỉ hướng ngược lại, “Xin lỗi, nhưng tôi còn có việc.”
Nhưng cô mới đi được hai bước đã lại bị Ninh Viễn chặn đường. “Cô Hạ.”
Ninh Viễn không hổ danh trợ lí do đích thân Cố Tấn Thần bồi dưỡng, cẩn trọng lại có mười phần kiên nhẫn. Hạ Nhiễm chỉ có thể cắn răng mà đối
mặt. “Ninh Viễn, phiền anh tránh đường để tôi đi đi mà.”
“Cô Hạ, mọi người đang nhìn chúng ta đó.”
Chính lời này của Ninh Viễn đã giúp phục hồi lại tinh thần của Hạ
Nhiễm. Bây giờ là lúc tan tầm, trước cửa tòa nhà Mạc Sâm có rất nhiều
người, vài nhân viên thấy Hạ Nhiễm với Ninh Viễn dây dưa liền đưa mắt
đánh giá cô.
Cô không sợ thị phi, chỉ ngại lưỡi không xương muôn đường lắt léo. Hạ
Nhiễm tức giận dậm chân, đành cùng Ninh Viễn lên xe của Cố Tấn Thần.
Sau khi lên xe, cô mới nhận ra ô tô chỉ có Cố Tấn Thần và cô. Hạ Nhiễm ngồi ở ghế phụ lái, anh ngồi bên ghế lái. Cô nhìn vào bàn tay đang để
trên vô-lăng của anh, khẽ mấp máy môi, “Boss, đã hết giờ làm việc rồi,
anh không thể để cho nhân viên của mình có thời gian riêng tư hả?”
“Có thể.” Anh khẽ cười, khởi động xe.
Nhìn đèn đường vụt qua tầm mắt, Hạ Nhiễm cảnh giác quan sát cảnh tượng ven đường, quay qua hỏi anh, “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Đi uống trà.”
Lời nói nhẹ nhàng, lại làm Hạ Nhiễm rùng mình, nhìn vào kính chiếu hậu cô mới nhận ra ghế sau của ô tô còn có một hộp trà trông rất quen mắt.
Hộp trà màu vàng kim rực rỡ.
Lén hít vào một phổi đầu không khí, khóe miệng Hạ Nhiễm giật giật,
trong đầu mắng Cố Tấn Thần, 'Cố Tấn Thần, anh phát cuồng vì trà thế này
từ khi nào vậy?'
Cuối cùng, vì quá bi phẫn mà hỏi anh, “Boss, tôi có thể từ chối không?”
Một câu nói không được đại não xét duyệt đã chạy ra khỏi miệng Hạ
Nhiễm thành công làm sắc mặt Hạ Nhiễm tối sầm lại, lạnh lùng trả lời cô: “Không.”
Khi Hạ Nhiễm về đến nhà thì bà Vương Vũ Hồng đang nấu cơm. Ông Hạ từ
thư phòng đi ra, thấy con gái rượu nhà mình hậm hực ném một cái hộp màu
vàng xuống đất không chút thương xót rồi cởi giày xỏ vào dép đi trong
nhà.
“Con gái, con mang bảo bối gì về vậy?” Ông Hạ từ xa đánh giá cái hộp đáng thương kia, đến lúc nhặt lên mới biết là hộp trà.
Hộp trà đóng gói tinh xảo, nhìn xem, thật xa xỉ. Ông Hạ Thế Hiên vội
vàng ôm hộp trà vào phòng khách, dò hỏi con gái, “Con trộm ở đâu về
vậy.”
Hạ Nhiễm nhìn ba mình vui vẻ rạo rực ôm hộp trà, sức lực không còn tý
nào ném túi xách lên sopha, trả lời ông qua loa, “Con lượm được trên
đường đó.”
Nói xong liền lê thân về phòng.
Cả người ngã lên giường, cô mới nhớ lại cảnh tượng bản thân bị người đàn ông bá đạo kia nhét hộp trà vào ngực.
“Tôi không thích, anh dừng xe ở đây đi.”
Xe dừng lại, Hạ Nhiễm vội vàng xuống xe, đang định bước vào tiểu khu,
anh đã bước đến cạnh cô, kéo vai cô quay lại, lãnh đạm nói với cô : “Hộp trà này đủ cho em uống nửa năm.”
Uống nửa năm!
Sau đó, không nhìn cô bị sét đánh bất động, anh tiêu sái lái xe rời đi.
Thời gian, chắc chưa được đến một phút.
*******
Trong xe, Cố Tấn Thần nhìn qua kính chiếu hậu thấy tiểu khu dần khuất phía sau không khỏi bật cười.
Cảnh tượng xa hoa phía ngoài cửa xe lại không khiến anh thấy thú vị
chút nào. Mắt chăm chú nhìn đèn tín hiệu, trước khi đèn vàng chuyển sang đỏ liền nhất chân ga phóng vụt đi. Cuối cùng, Cố Tấn Thần dừng xe trước cửa một hội quán tên “Simple“.
Ném chìa khóa xe cho bảo vệ, anh tiêu sái bước vào trong.
Hội quán này giống như tên của nó, không có đèn ma nhấp nháy đau mắt,
không có nhiều người tụ tập ồn ào. Cả hội quá thiết kế theo kiểu phòng
bao, mỗi phòng lại cung cấp bàn mạt chược để giải trí.
Cố Tấn Thần mở một căn phòng phía góc khuất. Mọi người trong phòng
thấy anh đến đều hưng phấn dị thường. Anh lướt một vòng quanh phòng, có
sáu người.
Ba nam ba nữ.
Rosie và Lý Sa Sa - vợ của Hồ An ngồi ở sopha gần cửa vào cắn hạt dưa
nói chuyện phiếm, không biết hai cô nói đến việc gì mà cao hứng vô cùng, thấy anh vào cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi. Cố Tấn Thần đi thẳng
tới bàn mạt chược.
Trên bàn mạt chược, hai người ngồi ngoài cùng làTiêu Sơn và Hồ An, sau đó còn có Trần Tử Ngang và Giản Ngôn. Giản Ngôn thấy anh đến liền đứng
dậy nhường chỗ, chính mình thì ngồi bên cạnh. “Đến rồi à? Bọn tôi vừa
nhắc tới cậu xong.”
“Ừ, có chút việc.” Cố Tấn Thần đáp lại một tiếng, đem áo vest khoác lên ghế rồi ngồi xuống, ném cho Trần Tử Ngang một ánh mắt.
Tiêu Sơn xếp bài, vừa nhặt bài vừa không quên trêu trọc anh, “Hả? Việc gì thế?”
Anh trừng Tiêu Sơn một cái, qua loa trả lời: “Có việc.”
Tiêu Sơn không tập chung vào bàn mạt chược nữa, Hồ An bên cạnh cũng
nổi máu ông tám, “Đêm khuya thế này khẳng định là đi gặp người đẹp rồi,
sang nay tôi còn nghe thấy có người báo cậu mua không ít trà ngon. Trà
đâu, sao không mang đến?”
“Ừ đấy, tôi cũng thật mong chờ được thưởng trà ngon của Cố tổng.” Tiêu Sơn khẽ cười, ném ra một cây bài.
“Bớt lo chuyện bao đồng đi.” Cố Tấn Thần xếp bài một lần nữa, nhận
điếu thuốc Hồ An đưa ngậm ở miệng, khẽ búng tàn thuốc, “Tôi thích.”
Vì muốn uống trà kia, anh phải điều Ninh Viễn đi suốt đêm đến tận nơi
sản xuất mua rồi bay về. Anh điên thật rồi, chỉ vì muốn được nói chuyện
với cô mà lại có thể tìm cái lí do ngu ngốc ấy.
Cố Tấn Thần nói xong, Tiêu Sơn và Hồ An đều không khỏi bật cười. Trần
Tử Ngang bên kia chỉ liếc anh một cái, sau đó lại cúi xuống chăm chú vào ván mạt chược.
Điềm nhiên buông một câu trí mạng: “Trà không làm người ta say, là người tự say.”
Cố Tấn Thần nghiêm túc gật đầu, rít một hơi sau đó kẹp điếu thuốc ở ngón tay, “Đúng là say.”
Chỉ có Giản Ngôn ngồi cạnh Cố Tấn Thần lúc này mới thấy rõ vòng cung trên môi anh.