“Boss, tôi ngủ sopha.”
Nhìn nụ cười so với khóc còn khó coi hơn đang treo trên mặt Hạ Nhiễm,
Cố Tấn Thần muốn cười cũng chỉ đành kìm nén, giơ tay khẽ xoa đầu cô,
không hề keo kiệt mà khen ngợi, “Lựa chọn sáng suốt lắm.”
Sáng suốt cái đầu anh ý, Hạ Nhiễm oán hận mà chỉ dám thầm mắng trong
lòng. Anh nghiêng người về trước, cả cơ thể như muốn ép vào người cô,
gần đến nỗi cô có thể ngửi được mùi hương của anh, ngạc nhiên là mùi
hương ấy không còn là mùi thuốc lá nhàn nhạt nữa, khiến người ta thấy
thư thái. Hạ Nhiễm nhìn vào mắt anh, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt sâu như
biển đang ánh lên bóng hình cô.
Quen nhau đã lâu nhưng đây lại là lần đầu tiên cô nghiêm túc đánh giá
người đàn ông đang đứng trước mặt. Lông mày rậm hơi xếch lên, ngũ quan
dễ nhìn lại làm nổi bật được khí chất cùng sự thâm trầm vốn có của anh.
Trong một giây phút, Hạ Nhiễm như nhìn thấy tình cảm không rõ tên lóe
lên trong đáy mắt anh rực rỡ vô ngần. Điều này làm cô thấy khá kinh
ngạc.
Tình cảm?
Đợi chút đã, Hạ Nhiễm hoài nghi bản thân khẳng định là đã nhìn nhầm.
Ngay khi Hạ Nhiễm quay mặt đi, Cố Tấn Thần thu lại ánh mắt, xoay người vào phòng ngủ trước, buông lại một câu : “Đừng có dùng ánh mắt si mê ấy của em nhìn anh nữa.”
Tâm tình cô lúc này có thể dùng câu 'ngũ vị tạp trần' để hình dung,
anh có thể dùng gương mặt nghiêm túc kia để bớt nói mấy câu tự luyến như vậy không hả? “Boss, anh nghĩ đi đâu vậy, tuy rằng anh rất...” đẹp trai ngời ngời, tướng mạo phi phàm, đẹp trai đến chết người không đền mạng,
nhưng có cho Hạ Nhiễm này mười lá gan tôi cũng không dám ngấp nghé sắc
đẹp của đại boss nhà mình.
“Cạch.” Cánh cửa trước mặt Hạ Nhiễm cứ thế vô tình bị đóng lại, cô sờ
mũi, nuốt lại mấy lời vuốt mông ngựa của mình vào bụng, học Cố Tấn Thần
xoay người không do dự tiến đến sopha ở phòng khách.
Người ta nói con người khi phải ở trong hoàn cảnh xa lạ sẽ có một phần cảnh giác nhất định, ý thức về việc tự bảo vệ bản thân cũng tăng thêm
mấy phần.
Nhưng cái gì mà cảnh giác, bảo vệ bản thân rơi trên người Hạ Nhiễm lại triệt để bị xóa sạch.
Rèm che cửa sổ sát đất được cô kéo cả vào, che đi ánh sáng bên ngoài.
Hạ Nhiễm khom người cuộn tròn lại làm ổ trên ghế sopha màu đỏ, nhắm mắt
cái là ngủ luôn được. Cố Tấn Thần đứng ở trước cửa phòng, giống như cột
gỗ cứ im lặng như thế mà ngắm cô, điều hòa trong phòng mặc định nhiệt độ hơi thấp, Hạ Nhiễm chép miệng mấy cái, phải vòng tay ôm lấy bản thân
cho ấm.
Đang rơi vào trạng thái ngủ sâu, một cơn gió lạnh bỗng thổi qua mặt cô.
Rồi đột nhiên mũi bị bóp lại, không thể thở nổi. Lông mi dài cong như
quạt giấy khẽ động, cô Hạ Nhiễm từ từ mở mắt, lại phải đối diện ngay với đôi mắt to của sếp tổng nhà mình.
Cô nằm, anh đứng, choáng hết tầm mắt là mắt là mũi của anh, gương mặt
đẹp trai là thế lại làm cô giật nảy mình. Sếp nhà cô đã luyện đến cảnh
giới xuất quỷ nhật thần, chui được vào giấc mơ của cô rồi sao? Hiện tại
cô có thể tưởng tượng được khóe miệng nhếch lên đầy tà mị cùng giọng
điệu của anh rồi - 'có nằm mơ tôi cũng không tha cô đâu'.
Lấy tay dụi mắt, khẳng định bản thân đã tỉnh hẳn mới biết hóa ra không phải cô nằm mơ, mà Hạ Nhiễm lại chỉ có thể ngoan ngoãn với cách tên phá mộng đẹp của mình: “Sếp, buổi sáng tốt lành.”
Cố Tấn Thần bật cười, “Em đang định tập chào hỏi cho sáng mai sao hả tiểu thư phiên dịch?”
Anh mới chỉ thay một bộ đồ, tắm táp một lúc mà cô đã có thể nằm ngủ
ngon lành rồi. Cố Tấn Thần không khỏi nghĩ ngợi, nếu là một người đàn
ông khác mà không phải anh, có phải cô cũng có thể an tâm mà ngủ say như vậy không.
Nghĩ nghĩ một chút, nụ cười của anh lại như có chút cay đắng.
Ngày mai? Hạ Nhiễm lúc này mới có ý thức cầm di động lên, bây giờ mới
là sáu giờ chiều theo múi giờ Lodon. Đại khái là cô ngủ đến hồ đồ, nếu
không thì khẳng định là bị anh dọa ngốc luôn rồi, cô vội vàng bật người
ngồi dậy. Ai ngờ động tác làm quá nhanh, máu chưa kịp lên não khiến cho
đầu choáng váng, Hạ Nhiễm thầm hô không ổn. Thế ngồi ngay tại thời điểm
cô nghĩ mình sẽ rơi xuống đất, cả cơ thể đang chuẩn bị thân thiết với
sàn nhà lại được cánh tay của Cố Tấn Thần kéo lên, anh dùng hai tay ôm
lấy eo cô, giọng nói như hơi hơi hờn giận: “Ngủ chưa đủ sao?”
Hạ Nhiễm đang mặc trên người một cái áo sơ mi không cổ màu trắng, hơi
ấm từ lòng bàn tay anh xuyên qua lớp vải mỏng truyền tới da thịt cô, cảm giác tê dại ấy khiến cô run rẩy. Không hiểu sao Hạ Nhiễm lại thấy cảm
giác ấy thật quen thuộc, rồi lại nhớ tới hơi lạnh xoẹt qua gò má trong
giấc mơ. Hạ Nhiễm vô thức né tránh, xoay người rời khỏi sopha.
Cô vừa rời đi, bàn tay nãy còn khoát lên eo cô của Cố Tấn Thần đã trở
về buông bên người, nhìn cô bận rổn “sắp xếp” hành lí, cứ lôi ra lại xếp vào.
Không trầm mặc được bao lâu, anh lại lên tiếng trước, “Đi thôi.”
Cô nghi hoặc nâng mắt lên nhìn, “Đi đâu cơ ạ?”
“Ăn cơm.”
Thật đúng lúc, ngủ một giấc, bụng cô cũng đói rồi.
Mười phút sau, Hạ Nhiễm theo Cố Tấn Thần xuống xe, liếc trái liếc phải một hồi cô mới thấy có gì đó không đúng.
“Boss, đây đâu phải chỗ để ăn cơm.”
Bọn họ rõ ràng là đang ở trung tâm thương mại, trái phải đều là shop quần áo, làm gì có bóng dáng của cái nhà hàng nào chứ.
Cố Tấn Thần không trả lời, nhanh chóng bước vào một shop quần áo gần
đó. Hạ Nhiễm đứng đơ người vài giây, người nào đó đã mở cửa chuẩn bị đi
vào, cô phản ứng kịp nhanh chóng chạy theo vào.
Đứng chưa vững Hạ Nhiễm đã thấy Cố Tấn Thần hiên ngang trước quầy thu
ngân, khóe miệng cười nhẹ, cũng không biết anh nói gì mà lại khiến cô
gái đứng đối diện đỏ mặt cười rõ tươi. Nhìn kĩ ra mới thấy cô gái trông
như minh tinh bước ra từ tạp chí kia hình như là người Trung Quốc. Chỉ
cần nhìn bộ đồng phục cô ấy mặc khác biệt với những người khác là đủ
biết cô ấy là quản lí trưởng của cửa hàng.
Mà cái này cũng đâu quan trọng, quan trọng là ánh mắt của mấy cô gái
đang shopping ở mấy shop khác có thể bớt nhìn chòng chọc vào người Cố
Tấn Thần không vậy? Ánh mắt của mấy cô gái rõ ràng chỉ mang ý thưởng
thức cái đẹp, thế mà trong lòng Hạ Nhiễm vẫn không khỏi oán thầm, biết
anh đẹp trai rồi, có cần thiết phải đi trêu hoa ghẹo nguyệt vậy không?
“Xin chào quý khách.”
Một câu chào hỏi đầy thân thiện rốt cuộc cũng kéo Hạ Nhiễm về hiện
thực. Cô gái nãy mới nói chuyện với Cố Tấn Thần giờ đã đứng trước mặt Hạ Nhiễm, cô ấy dùng tiếng Trung lưu loát đã khẳng định sự phỏng đoán của
cô.
Biết Hạ Nhiễm đang đánh giá bản thân, cô gái vẫn giữ nụ cười đầy
chuyên nghiệp khiến người đối diện thấy thoải mái, “Tôi là quản lí
trưởng của cửa hàng, xin cô đi théo hướng này cùng tôi.”
Không thể phủ nhận là nụ cười của cô gái làm Hạ Nhiễm vô thức mà nảy
sinh hảo cảm với cô ấy, rõ là một người không nóng nảy không kiêu ngạo
lại đầy thân thiện. Chỉ là phải đối mặt với người lạ, Hạ Nhiễm vẫn theo
quán tính đưa mắt tìm bóng dáng quen thuộc của Cố Tấn Thần, rồi lại bắt
gặp anh đang ngồi thảnh thơi ở ghế chờ giữa phòng, vắt chân, vẻ mặt nhàn hạ giơ tay hướng về phía cô vẫy vẫy,“Tới đây.”
Cái gì đây? Ý anh là sao hả?
Hạ Nhiễm nheo mắt, sự hoài nghi trong mắt cô bị cô gái nọ phát hiện,
quản lí trưởng cửa hàng cũng theo ánh mắt cô mà nhìn Cố Tấn Thần, khóe
miệng cười thật tươi, đầy kiên nhẫn nói: “Cố tiên sinh có nhờ tôi tư vấn và chọn cho cô một bộ lễ phục để tham gia tiệc rượu.”
Than gia tiệc rượu?
Thế mới nói, anh mà lại có lòng tốt đưa cô đi ăn tối á, cũng chỉ là kéo cô đi tiếp rượu thôi.
Thì ra cô không những phải pha trà, bây giờ còn phải tiếp rượu nữa.
“Boss, tôi có thể từ chối không?”
Hạ Nhiễm cắn răng do dự, vừa nhấc chân liền muốn một đường xông ra khỏi cửa chạy trốn.
Giọng cô không lớn nhưng thật rõ ràng. Cố Tấn Thần nghe được khẽ nhăn
mày, lại có dấu hiệu chuẩn bị tức giận. Anh trừng cô một cái, ánh mắt
sắc bén quét một đường, lạnh lùng trả lời, “Không.”
Rồi giọng nói nghiêm túc lại lần nữa vang lên trong phòng, “Bời vì đây là trách nhiệm của em.”
Cuối cùng Hạ Nhiễm vẫn phải ngoan ngoãn tới gần anh, thấy vị quản lí
kia cũng đi theo cô, hơn nữa cô ấy vẫn cười thật tươi thì thầm mắng bản
thân sao lại nghe lời như thế, rõ là nhát gan.
Sau khi quản lí cửa hàng hỏi Hạ Nhiễm về số đo ba vòng, rất nhanh đã
đưa cho cô một chiếc váy dài thấp ngực, chất vải thật tốt, trơn mềm lại
ôm sát cơ thể đem thân hình hoàn mĩ với đường cong chữ S của Hạ Nhiễm
hoàn toàn được khoe ra. Nhưng là đằng trước lộ da thịt hơi nhiều khiến
cô đỏ mặt, chiến đấu nội tâm rõ lâu ở trong phòng thử đồ mới dám đẩy cửa bước ra ngoài.
“Cạch.”
Thời gian như dừng lại ngay thời khắc này, Cố Tấn Thần nhìn cô, một
thân váy đỏ kiêu sa đang đứng trước gương, da thịt trắng nõn ở dưới ánh
đèn như trong suốt lung linh.
Ánh mắt anh dán chặt vào gương mặt cô hồi lâu mới rời xuống ngực, đồng tử mắt bỗng tối lại, sâu hun hút. Nhíu chặt mày, thấp giọng nhận xét:
”Không được.”
“Tôi lại cảm thấy bộ váy này rấy hợp với cô ấy.” Đang đứng bên cạnh Hạ Nhiễm, quản lí trưởng lên tiếng, tỉ mỉ giúp cô chỉnh lại làn váy, trân
thành khen ngợi, “Thật đẹp.”
Thế giới này, đã là phụ nữ tất có lòng ham hư vinh. Cố Tấn Thần không
hề biết, khi anh lạnh lùng chê, tâm lí Hạ Nhiễm không khỏi khó chịu. Cô
mím môi, thấy ánh mắt anh dừng lại ở cần cổ mình thì gò má không tự chủ
đỏ lên.
Rũ mắt xuống, anh chỉ lanhh nhạt phun ra một chữ: “Đổi.”
Cuối cùng là chuẩn bị lễ phục cho ai vậy? Đương sự là cô đây còn chưa
lên tiếng, thế mà anh đã hết lần này đến lần khác nói không được thế
này, không được thế nọ. Sau khi bước vào phòng thử đồ lần thứ n, Hạ
Nhiễm quyết định sau khi đi ra sẽ không bước vào đây một lần nào nữa. Cô hạ quyết tâm, rồi cứ thế cầm lễ phục Cố Tấn Thần chọn tròng vào người.
Ngoài phòng thử đồ, Cố Tấn Thần nhận li cà phê quản lí đưa đến, tùy
tay gác ở một bên, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào cửa phòng thử đồ đang
đóng chặt. Quản lí trưởng khẽ cười, đặt bộ váy Hạ Nhiễm mới thử xuống
đùi, nghiêm túc vuốt phẳng mấy nếp váy vừa nói nhỏ, “Đây chắc chính là
cô gái đó đúng không ạ. Tiên sinh cũn dụng tâm quá mức rồi.”
Nghe cô gái nói, Cố Tấn Thần ngoài ý muốn khẽ cười, bàn tay đặt ở tay
vịn nắm thành quyền, ngón cái giơ ra khẽ ve vuốt khớp xương nhô lên, nhẹ giọng trả lời: “Đời này tôi chỉ đối với mình cô ấy như vậy.”
Trên thế giới chỉ có cô độc nhất vô nhị, làm sao anh không dụng tâm để ý cho đươc.
Cô gái nghe anh trả lời cũng không hề ngạc nhiên, ánh mắt như hiểu rõ ngọn ngành, nhìn về mấy ngọn đèn phía góc khuất, “Sắp tới có một bộ sưu tập theo mùa, anh có định đặt trước không?”
“Ừ, vẫn như cũ đi.” Cố Tấn Thần cười khẽ, bưng cốc cà phê lên, nhìn cô gái đầy ý tứ, “Lần này để cô ấy tự mình chọn lựa.”
Sau đó, anh cũng không nói thêm gì nữa. Một mực im lặng cho đến khi Hạ Nhiễm đi ra, ánh mắt đen lại lần nữa phát sáng.
Cô đang mặc một chiếc váy liền thân màu trắng dài đến mắt cá chân, bên eo là bông hoa được đính hạt thủ công kiêu sa, dưới ánh đèn bông hoa
càng thêm lấp lánh. Vì làn váy quá dài, hai tay Hạ Nhiễm đều trực tiếp
kéo váy lên vài cm làm lộ ra mắt cá chân trắng nõn đẹp đẽ của mình. Bộ
váy trắng này tuy không có sự gợi cảm mà bộ màu đỏ trước đó đem lại,
nhưng lại làm nổi bật lên được sự thuần khiết của cô, vô cùng linh động
kì ảo.
Hầu kết Cố Tấn Thần khẽ động, anh chỉ vào đôi giày cao gót cùng màu bên cạnh, nói: “Đi cả đôi này nữa.”