Cố Tiên Sinh Thân Mến

Chương 57: Chương 57: Lột Da Quả Vải Và Lột Qua Quả Dứa, Cái Nào Cho Cảm Xúc Tốt Hơn?




Đều nói khi phụ nữ yêu rồi, chỉ số tình thương bị kéo xuống, còn chỉ số thông minh lùi về không.

Hạ Nhiễm bị lời nói của Tiêu Sơn thức tỉnh, bắt đầu làm hành động thực tế để nâng cao phần cứng.

Đầu tiên, chính là vận động.

Biết rõ con không ai bằng mẹ, lúc Vương Vũ Hồng nghe Hạ Nhiễm thề son sắt liền nhíu mày. Con gái bà, bà rất rõ, không có gương mặt đặc biệt kinh diễm, nhưng cũng mấy phần xinh đẹp đáng yêu. Cứ thử so với mọi người xung quanh, cho dù không đứng đầu nhưng cũng có thể đứng giữa, có điều nếu nói về thân hình thì…

Tầm mắt Vương Vũ Hồng chậm rãi dời xuống ngực của Hạ Nhiễm, hơi hơi ngẩng đầu nói: “Ai da, phần cứng này quả thật cần khẩn cấp tăng cường”.

Tâm Hạ Nhiễm lộp bộp, hóa ra cả mẹ mình cũng ghét bỏ mình, đáng thương nhìn mẹ, nuốt nuốt nước miếng nói: “Thật sự nhỏ lắm sao?”

Tay đang lật tạp chí của Vương Vũ Hồng dừng lại, rời giường qua ngồi cạnh con gái: “Tới, mẹ giúp con so sánh, con cảm thấy, lột da quả vải và lột qua quả dứa, cái nào cho cảm xúc tốt hơn?”

Vấn đề rõ ràng như vậy, Hạ Nhiễm không hền ghĩ ngợi liền nói ra đáp án: “Dứa”.

“Cho nên, con rõ rồi?”.

So sánh của Vương Vũ Hồng rất dễ hiểu, đơn giản, rõ ràng, lại đâm Hạ Nhiễm một nhát.

Hạ Nhiễm sửng sốt, sau đó giật mình hiểu ra, liền miễn cưỡng cười trừ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ, con thật nghi ngờ con có phải trong bụng mẹ chui ra không. Có người so sánh con gái mình vậy sao?”

Hai tay Hạ Nhiễm che ở trước ngực, vẫn là có chút cảm xúc mà. Không giống như mẹ cô nói vậy đâu, nhỏ như quả vải, Hạ Nhiễm lại thêm một câu: “Dù thế nào cũng phải giống như trái đào, không phải sao?”

Nghe thấy con gái nói không phải trong bụng mình chui ra, thân làm mẹ liền cảm thấy có chút mất mát. Nghĩ xem lúc trước bà cực khổ mang thai mười tháng, đau khổ cay đắng nằm trong phòng mổ sáu giờ mới thuận lợi sinh tiểu nha đầu này ra. Vương Vũ Hồng cốc trán Hạ Nhiễm, nghiêm nghị nói: “Nha đầu chết tiệt, con là bác sĩ lấy từ trong bụng mẹ ra. CÒn đào gì, chỉ tới được cà chua thôi”.

Bị mẹ cốc đầu, Hạ Nhiễm sờ sờ trán, miễn cưỡng nỗ lực duy trì tâm tình không mấy tốt đẹp của mình: “Đào và cà chua có gì khác nhau chứ?”

Vương Vũ Hồng nhìn con gái càng ngày càng ngốc của mình, lại nghĩ tới bông hoa hướng dương bà và ông xã mỗi ngày đều chăm chút tỉ mỉ, từng ngày từng ngày vươn theo ánh mặt trời, không nhịn được cảm khái nói: “Khó trách tên tiểu tử Cố gia ghét bỏ con”.

Hạ Nhiễm phản bác: “Anh ấy dám!”

“Vậy còn cần gì ở đây ra sức ép buộc bản thân tăng cường phần cứng?”

NÓi xong, Vương Vũ Hồng nhẹ nhàng nắm vai con gái, thấm thía nói: “Mẹ và ba con cũng không trông cậy vào việc con thoát khỏi ma chưởng của tiểu tử Cố gia kia, nếu đã quen nhau, thì phải nỗ lực nắm lấy nó”.

Thật ra lời này vốn là Hạ Thế Hiên nói với Vương Vũ Hồng. Lúc đầu Vương Vũ Hồng không hề xen vào ván bài của chồng mình và lão Cố. Con gái do bà sinh, thế nào cũng đã cực khổ nuôi trồng củ cải trắng này hai mươi năm rồi.

Có điều, bà cũng hi vọng con gái mình có được hạnh phúc. Tuy Cố Tần Thần lớn hơn Hạ Nhiễm mười tuổi, nhưng Hạ Thế Hiên cũng lớn hơn bà tới tám tuổi. Bà biết, nữ nhân chỉ cần có thể giữ được nam nhân trong tay, chồng già vợ trẻ cũng không phải không thể làm thành giai thoại.

Nắm lấy Cố Tấn Thần. . . Lời này nói thế nào nghe ra lại có tính bạo lực thế này.

Hạ Nhiễm: “Cái này…”

Từ khi Hạ Thế Hiên và Vương Vũ Hồng biết được Hạ Nhiễm và Cố Tần Thần nói chuyện yêu đương, vẫn áp dụng chính sách xem chừng. Không quấy rầy, không can dự, chỉ lẳng lặng ngồi một bên xem tình huống phát triển. Lần trước Hạ Thế Hiên đen món đồ cổ ông yêu quý nhiều năm thua cho Cố Ngôn Truyền, tâm tình vẫn rất tốt, còn thề nhất định phải hòa một ván.

Một ván mà bọn họ chờ đợi này đang dần tiến tới. Mục tiêu chỉ có một, chính là để cô con gái yêu kiều của ông, thay đổi con trai Cố gia triệt để, biến hắn thành con rể của Hạ gia.

Đồng thời, ở Cố gia bên kia, Cố Ngôn Truyền và vợ đều nhìn Hạ Nhiễm lớn lên. Tiểu cô nương đáng yêu hiểu chuyện như vậy, từ lúc được nhân viên chăm sóc ôm ra khỏi phòng sanh, gương mặt đỏ bừng nhiều nếp nhăn cười rặng rỡ, hai vợ chồng ông đêu có ý muốn, nhất định phải nhân lúc còn sống cưới cô bé này về làm con dâu.

Về phần tại sao lại là nhân lúc còn sống, hai vợ chồng chủ yếu nghĩ tới vài phương diện. Một là Hạ Nhiễm nhỏ hơn Cố Tần Thần đến mười tuổi, chờ cô gái nhỏ lớn lên, đủ tuổi lấy chồng, hai ông bà cũng đã hơn sáu mươi rồi. Hai là, tại vì đứa con trai từ nhỏ đã làm hai ông bà nhức đầu, chẳng những không nghe theo lời họ biểu hiện thật tốt trước mặt Hạ Nhiễm, ngược lại còn nhiều lần chọc cho Hạ Nhiễm khóc.

Lần này, khó khăn lắm hai người họ mới tiến thêm một bước, hai vợ chồng Cố gia đương nhiên sẽ không buông tha cho cơ hội này.

Vậy là, tuy điểm xuất phát không giống nhau, nhưng hai nhà lại có duyên cơ xảo hợp, không hẹn mà bắt đầu trù tính tỉ mỉ âm mưu lớn.

Âm mưu này bắt đầu vào một tuần sau đó, hai nhà hẹn gặp mặt. sau khi chế giễu Hạ Nhiễm xong, Vương Vũ Hồng cũng gia nhập vào quá trình chiến đấu tăng cường phần cứng của con gái.

Từ hôm đó, sau khi tan làm, Hạ Nhiễm cũng không có cơ hội hẹn hò với Cố Tần Thần, nói chuyện tình cảm. Kỳ quái là, Cố Tần Thần cũng đột nhiên bận rộn, Ngay cả thời gian ăn ngủ cũng không có, chỉ có thể nhắn cho cô mấy câu, nhắc nhở cô ăn cơm, ngủ đủ giấc, làm việc chăm chỉ.

Một tuần lễ, nhưng trong lịch trình của cô, Cố Tần Thần không xuất hiện lấy một lần.

Có điều, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là mỗi ngày đi làm về, Hạ Nhiễm liền bị Vương Vũ Hồng lấy ra làm diều hâu thử nghiệm đủ loại huấn luyện mưu ma chước quỷ, nhỏ thì đổi quần áo, lớn thì là vận động ngực. Vừa mới nghỉ lấy hơn, lại phải khép đầu gối quỳ trên mặt đất, hai chân cong lên, cúi người về trước, chậm rãi đẩy người lên trên, lại trở về vị trí cũ. Động tác hít đất đơn giản làm không dưới mười lần.

Sau khi kết thúc vận động ngực, kế tiếp chính là ẩm thực. Vì tăng lên mị lực nữ tính của con gái, Vương Vũ Hồng và các tỷ muội tâm đắc của mình giao lưu, thăm hỏi sư phụ ngược xuôi, sau đó tự mình cân nhắc chế độ ẩm thực của Hạ Nhiễm.

Một tuần liên tục cô phải uống đu đủ chưng với sữa bò, sữa chua đu đủ, canh bò đu đủ, khiến Hạ Nhiễm ngay cả tối ngủ cũng thường xuyên mơ thấy mình bị biến thành đu đủ khiến cô giật mình tỉnh giấc. Sau đó còn có các loại vitamin, protein, dinh dưỡng quá mức khiến cô lo lắng sẽ bị chảy máu mũi.

Từng ngày từng ngày qua đi, rốt cuộc công cuộc cải thiện bộ ngực đầy gió mưa bảo táp của hạ màn. Về phần kết quả thế nào, chính Hạ Nhiễm cũng không rõ lắm.

Cửa phòng tắm khép lại, dưới ánh đèn và hơi nước lượn lờ, Hạ Nhiễm từ trong bồn tắm đứng dậy, da thịt trắng nõn hơi lộ ra ngoài, cô thích ý lấy khăn tắm bao lấy thân mình ướt đẫm của mình.

Tầng hơi nước mỏng bao phủ mặt kiếng, cổ Hạ Nhiễm dài nhỏ, cằm xinh đẹp, dưới cổ còn mọt phần thân thể lộ ra da thịt trắng nõn. Sau khi tắm gỗi, mái tóc dài vì ướt mà hỗn độn dính vòa cổ, từ xa nhìn lại có cảm giác khoan dung quyến rũ.

Có điều, hình ảnh như hoa sen vừa ra khỏi nước, chỉ duy trì vỏn vẹn mười giây đồng hồ.

Hàng mi dài khẽ nhíu lại, hay tay bắt chéo trước ngực, Hạ Nhiễm tận lực thẳng vai ưỡn ngực. Cả nửa ngày, cô không kiên nhẫn trực tiếp dùng tay lau đi mặt kính, nhìn vào gương mà tỉ mỉ tinh tế đánh giá bản thân một lần, tâm mắt lại xẹt qua khăn tắm bằng phẳng, đôi mắt linh động có chút buồn bực.

Cố gắng lâu như vậy, cũng hoàn toàn không có thành tựu gì cả?

Hạ Nhiễm ủ rũ trở lai phòng thay đồ, trước đó đã chuẩn bị váy đen mặc trong lần du lịch đó. Bởi vì dạo anyf ăn tốt quá, cô cảm tháy mình béo lên nhiều. Váy đen bó sát thân hình cao gầy, màu đen và kiểu dáng lễ phục khiến eo Hạ Nhiễm trông nhỏ hết sức, nhưng lại không có đường cong chữ S mà cô vẫn hi vọng.

Quả nhiên, Cố Tần Thần sớm đã biết cô không có đường cong mê người, nên mua loại váy nào cũng vừa dài vừa dày. Hạ Nhiễm cởi váy đang mặc, lại lấy ra một cái váy ngắn cùng màu thay vào, yên lặng, dùng sức tạo ra khe ngực.

HIệu quả thật khiến cô rất hài lòng.

Người nay thường nói màu đen đại biểu cho cảm giác thần bí tiềm ẩn, còn người xưa thì nói màu đen chỉ là dại diện cho khí thái soái ca ca mà thôi. Người có khả năng khống chế một đen có hai loại, một loại là vì trải qua sự mài giũa của thời gian mà lúc nào cũng tản mạn khí thế lịch lãm – không cần nói cũng biết là loại nam nhân thành thục ổn trọng; một loại khác là nữ nhân có tự tin, gương mặt hờ hững và dáng người uyển chuyển.

Mặc cái váy ngắn này, Hạ Nhiễm cứ có cảm giác mình hệt như cô bé con trộm đi giày cao gót của mẹ. Gương mặt thanh tú vẫn còn vẻ trẻ con, trên chân lại đeo giày cao gót đen, men theo cặp đùi trắng nõn dời lên trên, cũng dễ dàng che giấu phần khó chịu này.

Cô ngồi trước bàn trang điểm, để tóc đen xõa ra, dùng kẹp xoăn uốn nhẹ một chút ở đuôi tóc, rồi cứ thế để nó xõa tung trên hai vai. Người trong gương để lộ nụ cười mỉm, khiến người khác có cảm giác nói không nên lời, có chút nhục cảm, còn có chút ngỗ ngược.

Hạ Thế Hiên và Vương Vũ Hồng nhìn thấy Hạ Nhiễm trang điểm đi ra cũn đều ngẩn người. Không trang điểm quá đập, gương mặt thanh tú trắng nõn trở nên thanh lệ, bờ môi dí dỏm có chút ý cười, ánh đèn chiếu rọi lên người nàng, tỏa sáng rạng rỡ.

Vương Vũ Hồng khen ngợi gật đầu, không khỏi cảm khái với ông chồng đang mặc chính trang bên cạnh: “Anh nói không sai, con gái chúng ta thật rất xinh đẹp”.

“Đây là đương nhiên, cũng không xem là con gái ai”. Hạ Thế Hiên nghiêng đầu, gật gật, rồi bỗng nhiên mặt biến sắc, hắng giọng, ý vị thâm trường nói: “Con gái tốt nhà mình bị người ta thương nhớ, cảm giác này thật không tốt chút nào”.

“Tiểu tử Cố gia này, tiện nghi cho hắn”.

Hai người lớn đang cằn nhằn liên miên, Hạ Nhiễm đột nhiên nhớ ra mình quên đồ trong phòng liền trở lại phòng ngủ, xoay người rời đi. Còn lời nói của bố mẹ, tất nhiên cô không nghe được.

------------------

Tác giả có chuyện muốn nói: A Meo cũng muốn rèn luyện, muốn cùng Hạ Nhiễm tư mình tăng cường phần cứng!

Haha, mọi người đoán xen, Cố tiên sinh thấy Hạ cô nương như vậy, có thể đại phát thú tính không?

Mọi người cảm thấy có không? Haha.

Đừng hỏi tôi, tôi rất ngây thơ, tôi không hiểu!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.