Cố Tiên Sinh Thân Mến

Chương 66: Chương 66: Ngoại Trừ Anh, Anh Không Dám Cam Đoan Người Khác Có Thể Làm Tổn Thương Cô Hay Không.




Cố Tần Thần tới nhà hàng Tây tìm Hạ Nhiễm, sau đó chỉ chào hỏi Giản Ngôn liền dẫn cô rời đi. Có điều anh không dẫn cô về công ty, mà lại chậm rãi đi trung tâm thương mại lớn bên cạnh công ty.

Một đường này, hàng mi anh vẫn nhíu lại, tùy ý Hạ Nhiễm kéo tay mình, giọng điệu nghiêm khắc chất vấn: “Sao không mang điện thoại đã chạy ra ngoài?”

“Sao?” Cố Tần Thần nói như vậy, Hạ Nhiễm mới nhớ tới điện thoại di động vẫn bị cô bỏ quên trên bàn làm việc. Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt đầy mồ hôi của anh, tưởng tượng bộ dáng hoảng loạn của anh khi không thấy cô, trong lòng lại có dòng nước ấm áp không biết tên lưu chuyển, cô vô thức kiễng mũi chân giúp anh lau mồ hôi: “Em quên mất, lúc ra ngoài có chút gấp”.

Anh giơ tay nắm lấy tay cô đang vươn ra, cầm tay cô đặt lên môi anh, môi Cố Tần Thần lành lạnh tiếp xúc với da tay Hạ Nhiễm khiến tim cô đập loạn nhịp. Ánh mắt anh sáng quắc chăm chú nhìn cô, người qua đường ngẫu nhiên nhìn bọn họ, có kinh diễm vì Cố Tần Thần đẹp trai, cũng có người hâm mộ tình yêu của bọn họ.

Hạ Nhiễm đỏ mặt nhìn anh cắn đầu ngón tay cô. Anh tựa hồ rất thích động tác này, anh cắn không đau, lại có chút tê dại ngứa ngáy. Sau đó anh nắm chặt tay cô không buông, lặp lại hành động vừa rồi, một lần lại một lần.

Cố Tần Thần buông tay cô ra, dẫn cô đi tới thang máy, khóe miệng cong lên một nụ cười khổ, giống kiểu “Nên xử lý em thế nào đây”, anh nhìn cô hỏi: “Em không sợ cô ấy làm chuyện gì không tốt với em sao?”

Giọng nói Cố Tần Thần trầm thấp, giống như từ xư truyền tới, nghe vào tai có chút không chân thật, rồi lại thật sự quanh quẩn bên tai cô. Hạ Nhiễm biết từ “không tốt” này của anh có ý gì, cô chỉ lắc đầu, ánh đèn sáng trên trần thang máy càng khiến gương mặt cô sáng bừng, Hạ Nhiễm cười cười, hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy cô ấy sẽ làm gì em?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh lại trầm mặt. Cố Tần Thần dẫn cô đi vào siêu thị tổng hợp trên lầu ba, lấy một cái xe đẩy, hai người liền sóng vai đi vào trong.

“Anh không biết”.

Cố Tần Thần vừa nói xong, Hạ Nhiễm đang đứng trước một TV LCD cỡ lớn mờ mịt quay đầu nhìn anh, vẫn là gương mặt đẹp trai này, lại bất tri bất giác thêm chút nghiêm trang. Anh đứng thẳng ở đó, tinh thần lúc này có vẻ hơi trùng xuống, giọng anh khàn khàn, không nhanh không chậm nói: “Trừ anh ra, anh không dám cam đoan người khác có thể làm tổn thương em không”.

Lời nói Cố Tần Thần phảng phất có chút ôn nhu, thời gian tại giây phút đó dường như dừng lại, tinh thần Hạ Nhiễm rối loạn, cô cảm thây hô hấp của mình có chút rối loạn.

Bởi vì ngoại trừ anh, anh không dám cam đoan người khác có thể làm tổn thương cô hay không.

Cho nên, anh muốn lúc không có anh bên cạnh, cô phải biết tự bảo vệ bản thân mình,

Lúc này, cô mới hiểu được sâu sắc hàm ý của câu nói đó. Người đàn ông này, trong lòng rốt cuộc có bao nhiêu nồng nhiệt và nỗ lực.

Rung động là cảm giác duy nhất cô cảm nhận được lúc này.

Anh nói: “Em biết tình cảm của cô ấy với anh”.

Cô im lặng gật đầu.

Anh hỏi ngược lại: “Sau đó thế nào?”

Còn chìm đắm trong câu nói lúc nãy của Cố Tần Thần, Hạ Nhiễm lúc này không nghĩ được gì: “Cái gì mà sau đó?”

”Sau này không cho tùy tiện gặp mặt người khác nữa”. Cố Tần Thần dùng chút sức nhéo má Hạ Nhiễm, sau đó cùng cô đi vào gian hàng mua sắm, đẩy xe đi về phía trước, vừa đi vừa nghiêm mặt nói: “Em sao có thể đần như thế?”

“Anh…” Anh mới là đồ đần.

Cô còn chưa nói hết câu, Cố Tần Thần đột nhiên dừng lại.

Giọng nói anh du dương vang lên sau lưng cô, anh nhỏ giọng, bởi vì hai người kề sát vào nhau cô mới có thể nghe rõ: “Như vậy rất tốt, anh thích”.

Nói xong, anh rẽ qua một khúc quanh, lại chậm rãi đi về phái trước.

Xe đẩy trong tay anh ở phía trước, cô đi chính giữa, phía sau là Cố Tần Thần, đi cách cô một khoảng không quá xa. Khi da thịt hai người tiếp xúc nhau, Hạ Nhiễm thật không dễ dàng gì để bình tâm lại, tâm tình không ngừng bị quấy nhiễu. Cô nghĩ muốn anh mau mau mua xong đồ, rồi giữ khoảng cách với anh.

Cố Tần Thần là nam nhân đầu tiên ngoại trừ Hạ Thế Hiên cô đi ra ngoài mua đồ cùng, cô hỏi anh muốn mua cái gì, anh chỉ lạnh nhạt nói: “Nhìn xem”.

Nhìn xem…

Sau đó, trong thời gian kế tiếp, Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần nhìn giá cũng không cần liền bỏ đồ vào giỏ hàng, cô liền nghĩ nếu Cố tiên sinh và chuyên gia mua sắm Hạ Tiên sinh cùng nhau đi siêu thị, hình ảnh nhất định rất đẹp.

Đặc biệt là lúc trả tiền, Cố Tần Thần đẹp trai cầm thẻ quẹt một phát, Hạ Nhiễm lần đầu tiên cảm thấy có tiền đi dạo siêu thị thật khiến hư vinh của cô được thỏa mãn.

Chờ tới khi Hạ Nhiễm tỉnh táo lại, cô đã ngồi trên ghế phụ lái của chiếc Bingley. Hạ Nhiễm hơi ngẩn ra, chờ Cố Tần Thần giúp cô thắ dây an toàn, sau đó mới hỏi anh: “Chúng ta không về công ty sao? Anh muốn đi chỗ nào?”

Cố Tần Thần ngồi thẳng người, cúi đầu cài dây an toàn cho bản thân, lái xe hòa vào dòng xe trên đường rồi mới trả lời: “Hôm nay cho em nghỉ một ngày”.

Hạ Nhiễm nhìn vẻ mặt ngạo nghễ của anh, cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, đã là buổi chiều rồi. Cô không khỏi bật cười, trêu ghẹo nói: “Ông chủ, anh xác định là một ngày?”

Ánh mắt nhàn nhạt của ai đó nhìn cô một cái, sau đó không chớp măt nhìn đường trước mặt, đặc biệt sảng khoái nói: “Vậy liền kéo dài đến ngày mai”.

************

Cố Tần Thần lái chiếc Bingley quẹo vào một khu nhà nhỏ nằm ở trung tâm thành phố, sau đó lái xe xuống hầm gửi xe. Hạ Nhiễm ngồi ở tay lái phụ lờ mờ nhìn khung cảnh xa lạ, cau mày hỏi người bên cạnh: “Đây là chỗ nào?”

Xe tắt máy, Cố Tần Thần đặt một tay trên tay lái, đốt ngón tay vô thức gõ gõ. Trong lúc Hạ Nhiễm còn chưa phục hồi tinh thần, cằm anh nâng lên, liếc nhìn cô một cái. Ánh mắt anh nhìn cô như thể tập mãi cũng thành quen, Cố Tần Thần không tính trả lời Hạ Nhiễm, một tay rút chìa khóa, một tay mở cửa xe, chân dài liền chứ thế sải bước ra ngoài.

Cửa xe đóng lại phát ra tiếng, Hạ Nhiễm thấy anh đi vòng ra sau, cũng đi xuống theo đứng bên cạnh anh, Cố Tần Thần lấy mấy túi đồ mới mua từ cốp xe bỏ ra.

Đây là chiến lợi phẩm cô và Cố Tần Thần hăng hái chiến đẩu nửa giờ trong siêu thị gần Mạc Sâm.

Qua nửa ngày, anh rốt cuộc mở miệng, ôn nhu nói: “Nhà anh”.

Cố Tần Thần nói tới đây rồi đột nhiên dừng lại. Lại thấy vẻ mặt Hạ Nhiễm như không tin được, mới tiếp tục giải thích: “Anh mua nhà này cho gần công ty. Lúc đi làm không có thời gian thì đều nghỉ ở đây”.

Hạ Nhiễm hơi cúi đầu, tỏ vẻ cô đã rõ. Cô vô thức cảm thán trong lòng, bản thân thật sự tìm được kim chủ lớn làm bạn trai rồi. Lúc này cô mới cảm thấy có bạn trai như Cố Tần Thần thật sự là việc tự hào.

Cố Tần Thần khóa xe. Hạ Nhiễm nhìn nam nhân đứng nghiêng người, tây trang được ủi chỉnh tề, hai tay cầm mấy túi đồ, cho dù như vậy cũng không có chút nào quá sức.

Cô đứng bên cạnh anh, bởi vì quá gần, thân người anh tương đối cao khiến cô phải ngẩng đầu lên nhìn. Ngoại hình của Cố Tần Thần thật sự rất tốt, cằm sạch sẽ, lông mày đen nhánh, môi mỏng mím lại, giống như anh đang tự hỏi gì đó, cả đuôi lông mày cũng cong lên.

Lúc này Hạ Nhiễm mới nhìn kỹ người trước mặt, lại khiến cô có chút hư tâm, thuận tay cầm lây một ít đồ trong tay anh. Hai người cùng đi tới thang máy.

Trước khi Cố Tần Thần mở cửa nhà, Hạ Nhiễm đã tưởng tượng nhà anh hẳn phải là có ba phòng một sảnh, bếp to, trang hoàng hoa lệ, còn có ban công thật lớn. CÓ điều, khi cửa được mở ra, cô lại chẳng dám tin vào mắt mình.

Đó là một căn hộ phổ thông với một phòng ngủ và một phòng khách, nhìn qua chẳng khác tộc độc thân là bao nhiêu. Hạ Nhiễm đi dạo một vòng, điều duy nhất cô cảm khái chính là còn có một phòng bếp độc lập.

Cô ngồi trong phòng khách chỉ có mỗi tấm thảm trải sàn lớn, khoanh chân nhìn Cố Tần Thần dọn đồ ra: “Cố Tần Thần, em vẫn không tin”.

Cố Tần Thần đem túi đựng gia vị dầu muối tương dấm đi xuống bếp, thuận tiện cầm một túi quà vặt khác, chuẩn xác để xuống trước chân Hạ Nhiễm, hai tròng mắt đen nhìn cô: “Phòng này có công chứng ở chỗ bất động sản, em có thể đi kiểm tra”.

Hạ Nhiễm mở túi quà vặt anh bỏ ra lấy một gói khoai tây chiên, bắt đầu chậm rãi ăn, thuận tiện đi coi phòng ngủ của anh.

Nói thật, so với phòng bên ngoài, phòng ngủ này quả thật là thiên đường. Ban công mà cô tưởng tượng vậy mà lại xuất hiện trong phòng ngủ, tuy rằng không lớn, nhưng thiết kế rất đặc biệt. Cửa sổ sát đất ngăn cách ban công và phòng ngủ, rèm che màu trắng và ghế mây.

Cô đi qua, nằm trên đó, ánh mặt trời sau giờ ngọ xuyên qua màn lụa mỏng chiếu vào sàn nhà. Trong phòng mở điều hòa ở nhiệt độ thích hợp, quá mức thư thái khiến hai mắt cô díp lại muốn ngủ.

Cố Tần Thần dọn dẹp đồ đạc xong đi vào phòng ngủ liền thấy cảnh này.

Hạ Nhiễm nằm trên ghế mây trong phòng ngủ, trên người đắp một cái chăn mỏng bằng lông cừu, hai tay để trên bụng. Lúc này chưa tới bốn giờ, ánh mặt trời cũng không gay gắt như lúc nãy, nhẹ nhàng ôn nhu chiếu vào người cô, khiến cô như bị bao bọc trong một tầng nắng.

Thân thể Hạ Nhiễm nhỏ nhắn vô cùng, giống một con mèo Ba Tư tham ngủ, ở lỳ trong thế giới của mình, không chấp nhận để người khác quấy rầy. Đương nhiên, ngoại trừ anh.

Cố Tần Thần nhẹ bước tới gần cô, ngồi xổm trước người cô, rồi thuận thế ôm cô vào lòng, còn anh chuyển mình ngồi trên ghế, cô ngồi trong lòng anh.

Hạ Nhiễm nửa tỉnh nửa mê, mắt to chậm rãi mở ra, tầm mắt đều trở nên mơ hồ, chỉ có thể lờ mờ thấy bóng dáng một người. Anh ôm cô hỏi: “Em thích chỗ này sao?”

Hạ Nhiễm vặn vẹo trong lòng anh, mãi mới tìm được một tư thế thoải mái, hai tay lười biếng bấu víu bả vai anh, khóe miệng cong lên: “Trừ phòng ngủ, còn lại đều không hài lòng”.

“Thật sao?” Lời nói của cô thật khiến anh buồn cười, ánh mắt quét qua phòng ngủ tới giá treo mũ, giá sách, phòng tắm, cuối cùng dừng lại trước cái giường lớn trước mặt bọn họ.

Khóe môi Cố Tần Thần cong lên, ý vị trâm trường, gật đầu đồng ý: “Anh cũng rất hài lòng”.

Ừ, rất hài lòng với phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.