Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ!

Chương 18: Chương 18




Lâm Xảo Xảo nhìn vào gương tô lại son môi một chút, lúc soi gương cô mới phát hiện vừa rồi đều do Cố Vi Ngôn mà son môi đều có chút phai màu. Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad phuquy0905. Vui lòng không repost khi chưa có sự cho phép.

Chờ cô trang điểm lại xong thì Trương Diệc Thu cũng rửa tay xong.

Hai người song song cùng nhau đi ra ngoài.

Sau đó, Trương Diệc Thu liền trơ mắt nhìn Lâm Xảo Xảo đi đến trước mặt một người đàn ông thân hình cao lớn tuấn mỹ, còn người phụ nữ nhỏ xinh thì đối với anh nở một nụ cười thật tươi, trên mặt hạnh phúc đều không thể che lấp được.

Vừa nhìn thấy bầu không khí xung quanh hai người này liền biết hai người có quan hệ không bình thường.

Trương Diệc Thu lập tức kinh ngạc đứng tại chỗ.

Cố Vi Ngôn??!

Chồng của Lâm Xảo Xảo là Cố Vi Ngôn?!

Cô vừa mới đi làm ở công ty này không có bao lâu, nhưng là đã sớm nghe nói qua danh tiếng của Cố Vi Ngôn.

Tuổi còn trẻ mà đã trở thành tổng tài của một công ty lớn, đầu óc khôn khéo, hơn nữa làm người xử thế phá lệ khéo đưa đẩy, trên thương trường hiện nay là một nhân tài hiếm có.

Quan trọng nhất chính là Cố Vi Ngôn tuổi trẻ soái khí, là người mà không ít phụ nữ muốn tiếp cận, cho dù biết anh đã kết hôn nhưng ngày thường trong công ty nữ nhân viên hoài tiểu tâm tư cũng không ít.

Ít nhất người thời nay mà có cả ba thứ này cũng không phải nhiều.

Lúc trước cô lựa chọn công ty này cũng là vì hiểu biết Cố thị tập đoàn là tập đoàn có thực lực hùng hậu, nên chính mình ở chỗ này về sau khẳng định sẽ có rất nhiều cơ hội để phát triển.

Không nghĩ tới...... Nơi này thế nhưng là công ty của chồng Lâm Xảo Xảo......

Lúc Trương Diệc Thu mới tới cái bộ phận này liền nghe được nội dung chuyện trò của một người phụ nữ đứng ở phòng trà nước cùng với người khác nói chuyện phiếm.

“Hôm nay lúc đi làm cô có thấy lúc đi vào thang máy Cố tổng bị một đám người vây quanh không?”

“Không có a, cô thấy sao?”

“Đương nhiên, lúc ấy tôi đặc biệt muốn tiến đến bên người của anh ấy, rốt cuộc hôm nay hương nước hoa mà tôi dùng cũng không tệ lắm, đến lúc đó hướng đến bên kia thể hiện một chút, lỡ đâu anh ấy sẽ để ý đến tôi một chút đâu.”

“Không phải Cố tổng đã kết hôn sao?”

“Ha hả, kết hôn thì thế nào đâu? Trên thế giới này phụ nữ xinh đẹp quyến rũ tùy tiện tìm liền có một đống, cho dù vợ của anh ấy lại xinh đẹp thì hoa nhà sao có thể thơm bằng hoa dại? Nói thật, nếu có thể làm tình nhân của một người đàn ông hoàn mỹ như Cố tổng vậy thì cũng không lỗ a......”

“Như vậy không tốt đâu......”

“Cô thì biết cái gì, theo một nam nhân như vậy thì ăn mặc sau này sao còn phải lo? Biết đâu lại ở thành thị này hoàn toàn dừng chân, sao có thể giống như bây giờ, mua một chai nước hoa còn phải tính toán xem chính mình tiền lương tháng này có đủ hay không.”

“......”

“......”

Hai người nói chuyện rất hăng say, tuy rằng Trương Diệc Thu trong xương cốt là một người có chút giỏi về đố kỵ người khác, đặc biệt là người bên cạnh mình, tỷ như người thường xuyên bị đưa ra cùng cô so sánh là Lâm Xảo Xảo, từ nhỏ đến lớn cô đều là có cảm giác về sự ưu việt, thói quen áp cô ấy một đầu.

Đôi khi cô cũng sẽ hâm mộ người khác vì cái gì cũng sẽ tìm được một người chồng tốt như vậy, nhưng là vĩnh viễn cũng sẽ không đem ý tưởng để lên trên một người đã kết hôn, huống chi Lâm Xảo Xảo cùng mình là hàng xóm, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy*, cho nên nhớ lại cuộc trò chuyện của hai người này ở phòng trà nước liền cảm giác thực ghê tởm.

Lâm Xảo Xảo nghĩ đem hộp giữ ấm lấy lại đây, Cố Vi Ngôn lại nghiêng nghiêng thân.

“Không quan hệ, em còn chưa có đi ra ngoài, anh sẽ đưa em ra.”

Lâm Xảo Xảo: “...... Em lại không phải một đứa trẻ, không cần phải chăm so em như vậy đâu.”

Cố Vi Ngôn cười khẽ: “Ở trong mắt anh thì em chính là một đứa trẻ.”

Cố Vi Ngôn tầm mắt bỗng nhiên chú ý tới ở cách đó không xa có một người phụ nữ luôn nhìn chăm chú vào bọn họ.

“Có phải em quen biết người kia không?” Cố Vi Ngôn hỏi.

Lâm Xảo Xảo theo ánh nhìn của Cố Vi Ngôn mà nhìn qua, quả nhiên là thấy được Trương Diệc Thu.

“A...... Cô ấy là hàng xóm của em khi còn nhỏ hàng xóm, gần đây mới từ nước ngoài trở về không bao lâu, thật sự rất khéo, thế nhưng lại đi làm ở công ty anh.”

Nhìn hai người tầm mắt hướng về phía mình, Trương Diệc Thu liền đi tới.

Cô thực lễ phép gật đầu một cái: “Cố tổng.”

Cố Vi Ngôn nhìn thoáng qua thẻ nhân viên ở trước ngực cô.

“Cô là bạn của Xảo Xảo?”

Trương Diệc Thu cảm giác lấy từ bạn bè để hình dung hai người các cô cũng không chính xác lắm, nhưng mà thời khắc này hình như gật đầu mới là quyết định sáng suốt nhất.

“Đúng...... Chúng tôi quen biết nhau từ lúc còn rất nhỏ, hiện tại cha mẹ cũng là bạn bè tốt, chú Lâm cùng dì cũng rất chiếu cố tôi.”

“Cô mới vào làm?”

“Đúng vậy.”

Cố Vi Ngôn nhàn nhạt gật đầu một cái.

Trương Diệc Thu nhìn nam nhân cao lớn anh tuấn này sẽ không tự giác có chút khẩn trương, suy nghĩ một chút cô phát hiện cũng không có gì đáng nói, vì thế cô gật đầu một cái, nói: “Cố tổng, tôi đi trước.”

“Đi thôi.”

Trương Diệc Thu đi rồi, Cố Vi Ngôn cúi đầu nhìn Lâm Xảo Xảo.

“Em chắc chắn cô ấy là bạn của em sao?”

“Cái gì?”

“Anh cảm giác quan hệ của hai người không tốt như vậy.”

Lâm Xảo Xảo cười một chút, “Chẳng lẽ hiện tại giác quan thứ sáu của nam nhân đều mãnh liệt như vậy?”

“Không phải.”

“Vậy đó là cái gì?”

Cố Vi Ngôn nói: “Biểu tình trên khuôn mặt của em lúc gặp người có quan hệ tốt và người có quan hệ không tốt rất khác biệt.”

Lâm Xảo Xảo sửng sốt một chút: “Phải không?” Chính cô đều không để ý qua điều đó.

“Ừ, khi em ở cùng người thích thì có trạng thái rất thả lỏng, thoải mái, nhưng khi ở cùng người không thích thì em liền sẽ thực khẩn trương, cả người giống như đều căng chặt lên.”

Lâm Xảo Xảo cười nói: “Hình như còn thật là có chuyện như vậy, anh đúng là rất hiểu biết em.”

“Đó là đương nhiên.”

Lâm Xảo Xảo nhìn bộ dáng dương dương tự đắc như vậy của Cố Vi Ngôn, nghiến răng.

Nam nhân này......

“Em đi đây.”

Cố Vi Ngôn đi theo bên cạnh cô: “Lần sau đi ra ngoài vẫn nên kêu tài xế đưa em đi cho yên tâm.”

“Đôi khi em cảm thấy đi như thế này tiện hơn, dù sao bắt một cái xe taxi là có thể đi tới.”

“Bọn họ không an toàn bằng tài xế trong nhà.”

“Ai nha, Cố tiên sinh anh thật là lo lắng quá vô cớ.”

Cố Vi Ngôn dừng lại bước chân, nhéo nhéo khuôn mặt Lâm Xảo Xảo, mềm mại, rất có độ co dãn.

“Trên thế giới này liền chỉ có một người là em, nếu là ném đi mất thì anh đi nơi nào tìm?”

Lâm Xảo Xảo không thể phủ nhận, trong khoảnh khắc ánh mắt hai người đối diện này, giống như trái tim của cô đập lỡ một nhịp.

Con người Cố Vi Ngôn này a...... Động chút liền sẽ nói chút lời âu yếm làm trái tim của cô đập nhanh hơn......

Cố Vi Ngôn đưa cô lên xe sau đó mới về công ty.

Lâm Xảo Xảo ở trong xe nhìn bóng dáng Cố Vi Ngôn cao lớn vĩ ngạn, bỗng nhiên có cảm giác vô cùng an toàn, thật giống như lúc còn rất nhỏ nhìn thấy bóng dáng của bố.

Đó chính là người mà mình hoàn toàn yêu, hoàn toàn tin cậy bộ dáng đi.

/ / / /

Thứ bảy.

Không biết tại sao cha mẹ Trương Diệc Thu lại một hai phải kêu cả nhà Lâm Xảo Xảo đến nhà ăn cơm, họ phá lệ nhiệt tình, còn chỉ đích danh muốn gọi cả Lâm Xảo Xảo cùng nhau tới.

Lâm Xảo Xảo vốn dĩ đang ở nhà, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lưu Lam.

“Mẹ, làm sao vậy?”

“Hôm nay giữa trưa có việc bận gì không?”

“Không có ạ.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Làm sao vậy ạ?”

“Chú Trương mời cả nhà chúng ta tới trong nhà ăn cơm, còn nhất định bắt bố mẹ phải gọi cả con cùng đi.”

“Vậy sao.”

Lâm Xảo Xảo suy nghĩ trong chốc lát, có chút khó hiểu hỏi: “...... Sao bỗng nhiên họ lại đối với con nhiệt tình như vậy, lúc trước bọn họ chưa từng gọi con tới nhà ăn cơm a.”

Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad phuquy0905. Vui lòng không repost khi chưa có sự cho phép.

Lưu Lam: “Mẹ cũng không biết, bất quá người ta đã mời như vậy thì con tới đi, không thể cô phụ hảo ý của người ta.”

“Vâng ạ.” Tuy rằng Lâm Xảo Xảo tưởng tượng đến việc phải gặp mặt Trương Diệc Thu thì có chút không được tự nhiên, nhưng là ngày thường chú dì cũng không có trêu chọc cô điều gì, tục ngữ cũng nói rất đúng, thò tay không đánh người có khuôn mặt tươi cười, chính mình không có đạo lý cự tuyệt người ta.

Lâm Xảo Xảo thay đổi một bộ quần áo tương đối ổn trọng, là một cái váy màu phấn hồng cánh sen, nhìn rất nghịch ngợm đáng yêu.

Trên chân phối với một đôi tất cao màu trắng cùng giày xăng đan, đôi giày này cô mới mua không được bao lâu, rất là yêu thích.

Lâm Xảo Xảo vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Cố Vi Ngôn từ trong thư phòng đi ra.

Cố Vi Ngôn nhìn Lâm Xảo Xảo đã thay đổi quần áo, khi Lâm Xảo Xảo đi qua bên người của anh thì đem cô kéo trở về.

“Đi nơi nào?”

“A......” Lâm Xảo Xảo bị kéo trở về, nhìn Cố Vi Ngôn nói: “Em phải về nhà một chuyến.”

“Về nhà?”

“Đúng vậy.” Cô nhìn Cố Vi Ngôn mặc bộ đồ ở nhà liền hỏi: “Hôm nay không đi công ty?”

“Không đi.”

“Ác......”

Cố Vi Ngôn trong tay còn cầm một ly cà phê, đem kính gọng vàng trên mũi tháo xuống dưới.

“Về nhà thì sao không bảo anh đi cùng? Vừa lúc hôm nay không có việc gì, anh có thể đi theo em cùng nhau trở về.”

Lâm Xảo Xảo: “Anh xác định anh đi về cùng sao?”

Cố Vi Ngôn nhìn cô: “Làm sao vậy?”

“Không phải bố mẹ em gọi trở về ăn cơm, mà là bố mẹ Trương Diệc Thu mời nhà em sang ăn cơm.”

“Trương Diệc Thu là ai?” Cố Vi Ngôn hỏi.

“Anh quên mất a......”

Cố Vi Ngôn nghiêm túc nhìn Lâm Xảo Xảo, tựa hồ là đã thật sự quên mất.

“Chính là người mà hôm đó ở công ty anh và em cùng gặp ấy.”

Cố Vi Ngôn tự hỏi một chút, tựa hồ là đã nghĩ tới người mà cô nói là ai.

“Nhớ rồi.”

Lâm Xảo Xảo: “Cho nên...... Em thì không có gì vấn đề, nhưng rốt cuộc anh đã là người nhà của em, mang theo anh cùng nhau tham dự là có thể, chỉ là không biết anh có đồng ý hay không, dù sao cũng là người không quen biết.”

Cố Vi Ngôn môi ngoéo một cái, mắt đen chớp động: “Được làm người nhà của em mà tham dự thì anh tự nhiên là vui.”

Lâm Xảo Xảo chớp đôi mắt một chút: “Anh vui a?”

Cố Vi Ngôn: “Vốn dĩ hôm nay tính toán ở nhà bồi em, nhưng mà em chuẩn bị đi ra ngoài thì anh đương nhiên là muốn cùng em đi, bằng không em lại nói thời gian anh làm bạn cùng em quá ít.”

Lâm Xảo Xảo suy nghĩ một chút: “Tốt thôi.”

Cố Vi Ngôn đem kính mắt cầm lên, đặt vào trong túi: “Chờ anh một chút, anh đi thay quần áo.”

“Từ từ!” Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên kêu lên.

Cố Vi Ngôn quay đầu lại nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Lâm Xảo Xảo cười hì hì nói: “Anh muốn đi chọn quần áo sao?”

“Đúng vậy.”

“Em giúp anh nha.”

Cố Vi Ngôn hơi hơi nhướn mày một chút.

Bên trong phòng thay đồ của Cố Vi Ngôn.

Mỗi lần Lâm Xảo Xảo đi vào đều phải cảm thán một câu, nơi này đều là hương vị của tiền tài đó.....

Cố Vi Ngôn hỏi: “Em tính toán giúp anh như thế nào?”

Lâm Xảo Xảo một bên nhìn một bên nói: “Hôm nay anh không phải đi công ty hoặc là đi tham gia yến hội ở bên ngoài, cho nên không cần thiết mặc loại quần áo trang trọng như tây trang, cũng chỉ là một buổi tụ hội của gia đình thôi, cho nên tùy tiện chọn một bộ hưu nhàn là tốt hơn, như vậy sẽ không khiến cho bọn họ có quá nhiều áp lực tâm lý, dễ dàng ở chung với anh hơn một ít.”

Cố Vi Ngôn gật đầu, “Có đạo lý.”

Lâm Xảo Xảo nhìn nhìn tủ quần áo, tựa hồ là cùng với lúc trước cô xem có chút không giống nhau.

Quần áo của Cố Vi Ngôn hình như đều có chuyên gia đưa lại đây, có một chút quần áo ngay cả nhãn mác đều chưa có gỡ xuống.

Tư thái của nhà tư bản quá mức với xích lỏa lỏa** a. Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad phuquy0905. Vui lòng không repost khi chưa có sự cho phép.

*Đài đầu bất kiến đê đầu kiến – 抬头不见低头见 (tái tóu bù jiàn dī tóu jiàn): ngẩng đầu không thấy, cứ cúi đầu là thấy, dùng để hình dung thường xuyên gặp mặt. Hoặc là Đê đầu bất kiến đài đầu kiến- 低头不见抬头见 (dī tóu bù jiàn tái tóu jiàn): cứ ngẩng mặt lên là thấy nhau.

**Xích lỏa lỏa (xuất xứ từ internet): trần trụi; trần truồng; loã lồ; trơ trụi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.