Mấy ngày sau, Lâm Xảo Xảo không nghĩ tới lúc cô đi vào lớp học thư pháp sẽ nhìn thấy Dương Hân.
Cô có chút kinh ngạc nhìn cô ấy: “Cậu...... Sao cậu lại ở chỗ này?”
Hôm nay bên ngoài ánh sáng mặt trời không tồi, Dương Hân ăn mặc vẫn rất mát mẻ, cô tháo kính râm trên mũi xuống, cười nói: “Lần trước không phải đã nói với cậu sao, tớ định đến đây để học tập.”
“Tớ cho rằng đó chỉ là cậu nói chơi mà thôi, không nghĩ rằng cậu thật sự tới.” Lâm Xảo Xảo rất là bội phục nhìn Dương Hân.
Dương Hân thở dài: “Bằng không tớ còn có biện pháp nào được, bất quá khóa học riêng với thầy Tiêu tớ từ bỏ, bởi vì nó quá đắt, tớ vẫn nên học với giáo viên khác đi.”
Lâm Xảo Xảo: “Được rồi, nếu cậu đã quyết định thì tớ tôn trọng quyết định đó, bất quá cậu sẽ không trở nên nghèo túng là được rồi.”
Dương Hân: “Yên tâm đi, tớ còn ở với ba mẹ mà, tạm thời ăn không hết gạo.”
Lâm Xảo Xảo cười: “Vào đi thôi.”
Lúc Dương Hân đi vào ngó trái ngó phải, nhìn dáng vẻ là đang tìm người nào đó.
Lâm Xảo Xảo hỏi: “Cậu tìm cái gì thế?”
Dương Hân: “Tớ đang suy nghĩ xem có thể cùng thầy Tiêu có một cơ hội gặp được ngẫu nhiên hay không.”
Lâm Xảo Xảo: “Bình thường thầy Tiêu đều đến rất sớm...... Phỏng chừng là chúng ta không không thể gặp đâu.”
“Như vậy a......” Dương Hân gật gật đầu: “Vậy lần sau tớ cũng tới sớm.”
Lâm Xảo Xảo gật đầu: “Có thể, dũng cảm theo đuổi tình yêu, tớ duy trì cậu.”
Dương Hân cảm động nhìn Lâm Xảo Xảo: “Thật là khuê mật tốt của tớ.”
Hai người hảo tỷ muội liếc nhau, sau đó từng người quay đầu, đi vào phòng học của mình.
Lâm Xảo Xảo bước vào phòng học, quả nhiên Tiêu Thanh Ninh đã ở trong đó.
Lâm Xảo Xảo đi vào, nói một câu: “Thầy Tiêu, tôi đã tới.”
Bất đồng với ngày xưa, trước kia Tiêu Thanh Ninh sẽ còn quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, hôm nay thế nhưng vẫn duy trì cái tư thế kia, không hề nhúc nhích, tựa hồ không nghe thấy cô nói chuyện.
Lâm Xảo Xảo đánh giá trong đầu.
Thanh âm cô nói chuyện cũng không nhỏ, chẳng lẽ hôm nay thầy Tiêu tâm tình không tốt?
Lâm Xảo Xảo nghĩ như vậy, đi qua đó: “Thầy Tiêu.”
Thẳng đến lúc Lâm Xảo Xảo xuất hiện ở trước mắt, Tiêu Thanh Ninh mới ngước mắt, đạm nói: “Em đã đến rồi.”
Lâm Xảo Xảo gật đầu: “Vâng.”
“Bài tập lần trước đã hoàn thành chưa?”
Lâm Xảo Xảo bài tập để ở trong túi vải buồm đưa qua đó.
Tiêu Thanh Ninh nhận lấy, nhìn nhìn, sau đó gật đầu: “Được, bắt đầu vào học thôi.”
Lâm Xảo Xảo nhìn bộ dạng này của Tiêu Thanh Ninh, lại cảm thấy hình như anh cũng không có việc gì.
Cứ như vậy học xong một buổi học bình thường, Lâm Xảo Xảo bắt đầu thu thập đồ đạc của mình.
Tiêu Thanh Ninh ở phía sau cô, buông bút lông trong tay xuống.
“Lâm Xảo Xảo.”
Lâm Xảo Xảo nghe tiếng, quay đầu lại: “Hả?”
Màu mắt của Tiêu Thanh Ninh là màu nâu nhạt, khi không nhìn người khác thì mang theo một tia xa cách, lúc đối diện với anh lại ngẫu nhiên cảm giác được ôn nhu trong đó.
Tiêu Thanh Ninh: “Ngày đó, chồng của em không có hiểu lầm gì đi?”
Lâm Xảo Xảo không nghĩ tới đề tài sẽ bỗng nhiên chuyển đến chuyện này, cô dừng một chút, sau đó trả lời nói: “Không có a.”
Cho dù Cố Vi Ngôn thật sự hiểu lầm cái gì đó thì cô cũng không thể thừa nhận a, bằng không mặt mũi cũng không còn.
Tiêu Thanh Ninh nhàn nhạt gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
“Không có việc gì.” Lâm Xảo Xảo cười khẽ: “Chồng của tôi là người rất tốt, tôi cũng đã nói qua với anh ấy, tôi chỉ là cùng thầy ăn một bữa cơm mà thôi.”
Nghe được Lâm Xảo Xảo che chở Cố Vi Ngôn như vậy, Tiêu Thanh Ninh gật đầu, cười nhạt.
“Xem ra em rất yêu chồng của mình.”
Lâm Xảo Xảo gương mặt ửng đỏ.
“Đúng vậy.” Cô thẳng thắn thành khẩn thừa nhận.
Tiêu Thanh Ninh: “Chưa mang đến rắc rối gì cho vợ chồng hai người là tốt rồi, nếu sớm biết rằng em đã kết hôn thì tôi sẽ không đi ăn cơm cùng với hai người.”
Lâm Xảo Xảo thật nhanh xua tay: “Không nghiêm trọng như vậy, dù tôi đã kết hôn thì cũng có thể đi ra ngoài kết giao bình thường một chút, hơn nữa hôm đó không chỉ có hai người chúng ta đơn độc ăn cơm, còn có Dương Hân mà, thầy Tiêu đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Nghe được cái tên Dương Hân này, Tiêu Thanh Ninh lông mày không tự giác giơ lên một chút.
Dương Hân......
Lâm Xảo Xảo thu thập đồ đạc xong, vừa mới tính toán đi ra ngoài thì vang lên tiếng gõ cửa của ai đó.
“Phanh phanh phanh......”
Lâm Xảo Xảo cùng Tiêu Thanh Ninh hai người đều cùng nhìn về phía cửa.
Nguyên lai người gõ cửa là Dương Hân.
Tiêu Thanh Ninh: “......”
Dương Hân vui vẻ ra mặt nhìn hai người phòng trong: “Xảo Xảo, cậu cũng tan học rồi hả.”
Lâm Xảo Xảo gật đầu: “Đúng vậy, chuẩn bị đi rồi.”
Dương Hân đi vào, bám lấy cánh tay của Lâm Xảo Xảo: “Vừa lúc, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm chiều đi.”
Nói, đôi mắt lại không tự chủ được hướng về phía Tiêu Thanh Ninh mà nhìn.
Lâm Xảo Xảo: “Đêm nay chỉ sợ không được.”
“Làm sao vậy?”
Lâm Xảo Xảo đưa ánh mắt ý bảo một chút: “Trong nhà tớ có một số việc.”
Dương Hân nháy mắt đã hiểu, cười xấu xa một chút: “Có phải Cố Vi Ngôn nhà cậu hôm nay đã có an bài rồi đúng không?”
Lâm Xảo Xảo: “......”
Tiêu Thanh Ninh nghe được cuộc đối thoại hai người, nhàn nhạt đem tầm mắt dời đi chỗ khác.
Lâm Xảo Xảo: “Vậy tớ đi trước đây.”
Dương Hân: “Ok.”
Lâm Xảo Xảo đi ra ngoài cửa, cô móc di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Cố Vi Ngôn, hỏi một chút khi nào anh trở về, bởi vì tối hôm qua anh nói với cô đêm nay có yến hội.
Lâm Xảo Xảo bát thông điện thoại, nghe được từ trong điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp từ tính.
“Làm sao vậy.” Thanh âm của Cố Vi Ngôn xuất hiện từ đầu dây bên kia.
“Là em.” Lâm Xảo Xảo cười một chút.
Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng: “Anh biết.”
Lâm Xảo Xảo: “Chừng nào thì anh trở về?”
“Về nhà sao?”
“Đúng vậy.”
“Đại khái còn có nửa giờ.”
Lâm Xảo Xảo nhìn thời gian một chút “Vừa lúc, để về đến nhà thì em cũng cần tầm nửa giờ, đến lúc đó chúng ta còn có thể ngẫu nhiên gặp được nhau nha.”
“Ừ.” Cố Vi Ngôn nhàn nhạt đáp ứng rồi.
“Vậy em cúp máy trước.” Lâm Xảo Xảo nói.
“Được.”
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Lâm Xảo Xảo đem điện thoại để vào bên trong túi.
Nhưng mà cô vừa đi đến chỗ cửa lớp thư pháp, nhìn một chiếc xe ngừng ở đó.
Xe này nhìn mạc danh có điểm quen mắt.
Cô nghiêng đầu một chút, sau đó đi tới gần xe cẩn thận nhìn một chút.
Quả nhiên, hai giây sau, cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống dưới.
Một khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện ở trước mặt Lâm Xảo Xảo.
Lâm Xảo Xảo miệng hơi hơi mở to: “Sao anh lại ở chỗ này......!”
Cố Vi Ngôn cười khẽ, ý cười trong mắt không giảm: “Thật trùng hợp a, Cố phu nhâ.”
Lâm Xảo Xảo: “......”
Cố Vi Ngôn: “Bất ngờ như vậy sao?”
“Vừa rồi lúc em gọi điện thoại sao anh không nói mình đang ở trước cửa a?”
Cố Vi Ngôn cười khẽ: “Chính là để cho em một kinh hỉ.”
Lâm Xảo Xảo hừ cười một tiếng, sau đó mở cửa xe, ngồi xuống.
Tuy rằng Cố Vi Ngôn có rất nhiều xe, hơn nữa ngày thường đều có tài xế chuyên môn đón đưa, nhưng chiếc xe này lại là Cố Vi Ngôn chiếc mà thích nhất.
Maybach màu đen, Cố Vi Ngôn đối với nó cũng coi như là yêu sâu sắc.
Lâm Xảo Xảo ngồi lên xe vừa mới tính toán nói cái gì đó, liền nhìn thấy Tiêu Thanh Ninh cùng Dương Hân cùng nhau đi ra.
Dương Hân cũng nhìn thấy bọn họ, hưng phấn vẫy vẫy tay với hai người.
Lâm Xảo Xảo cũng phất tay đáp lại.
Dương Hân cảm thán nói: “Quả nhiên a, có một người chồng tốt cuộc đời giống như là khai quải, câu kia được nói như thế nào nhỉ......”
Tiêu Thanh Ninh nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Cái gì?”
“A...... Tôi nhớ ra rồi, muốn đưa đón ai thì vô luận đường xa ngược lối đến đâu cũng đều là tiện đường.”
Tiêu Thanh Ninh: “......”
Trong xe.
Cố Vi Ngôn đã khởi động xe, bàn tay thon dài tùy ý đặt ở trên tay lái.
Lâm Xảo Xảo: “Đây xác thật là một cái kinh hỉ.”
Cố Vi Ngôn: “Hả?”
Lâm Xảo Xảo: “Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy anh cảm giác vô cùng vui vẻ a.”
Cố Vi Ngôn chọn môi, thoạt nhìn tâm tình không tồi.
“Hôm nay miệng em thực ngọt.”
Lâm Xảo Xảo: “Nào có. Mấy câu này đều là lời trong lòng của em đó.”
Cố Vi Ngôn nhẹ giọng nói: “Sớm biết vậy thì lúc trước anh sẽ tới đón em thường xuyên hơn.”
“Vì cái gì?” Lâm Xảo Xảo khó hiểu nhìn về phía Cố Vi Ngôn.
Cố Vi Ngôn đạm thanh nói: “Sớm một chút làm người dạy thư pháp của em nhìn thấy, anh ta cũng sẽ không có ý niệm khác.”
Lâm Xảo Xảo: “......”
Sao lại vòng tới vấn đề này rồi.
Sau quãng đường đi khoảng nửa giờ.
Lâm Xảo Xảo đi vào bên trong Cố gia biệt thự, Cố Vi Ngôn ở phía sau cô đạm nói: “Chờ một chút.”
“Làm sao vậy?”
Cố Vi Ngôn cười nhạt, sau đó cầm lấy tay Lâm Xảo Xảo, kéo cô tới trước phòng thay đồ trên lầu.
“Đã ở bên trong.” Cố Vi Ngôn nhẹ giọng nói: “Vào xem.”
Lâm Xảo Xảo đi vào, nhìn thấy một hộp quà màu bạc ngăn nắp nằm ở giữa bàn.
“Chính là cái này?” Trong lòng cô mang một chút chờ mong, có chút thật cẩn thận hỏi.
“Hả.” Cố Vi Ngôn đứng dựa vào bên cạnh khung cửa, trên môi mang theo một nụ cười nhạt.
Lâm Xảo Xảo đi qua đi, đem hộp quà mở ra, sau đó thấy được lễ phục ở bên trong.
Một bộ lễ phục sa mỏng màu bạc, trong nháy mắt mở ra, cũng đã đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông.
Bên trên lễ phục đặt một đôi giày cao gót cùng màu bạc, cuối giày còn điểm xuyết một con bướm trong suốt, gót giày rất nhỏ, mang theo một cảm giác hít thở không thông, trong mỹ lệ đồng thời mang theo nguy hiểm.
Lâm Xảo Xảo đem lễ phục lấy ra, nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu lại, nhìn về phía Cố Vi Ngôn, bên trong đôi mắt mang theo vui sướng.
“Thích?”
Lâm Xảo Xảo gật đầu thật mạnh.
Cố Vi Ngôn khẽ cười nói: “Thử xem đi.”
Lâm Xảo Xảo lại nhìn anh.
Cố Vi Ngôn: “...... Chẳng lẽ còn muốn anh tránh mặt?”
Lâm Xảo Xảo đương nhiên, cô đem Cố Vi Ngôn đẩy ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại.
Cố Vi Ngôn bất đắc dĩ gật đầu một chút.
“Được, anh ở ngoài cửa chờ em.”
Năm phút sau.
Cửa lại bỗng nhiên hé ra một khe nho nhỏ, Lâm Xảo Xảo lộ đầu ra một chút, tham đầu tham não*.
Cố Vi Ngôn quay đầu lại: “Như thế nào, đã thay xong?”
“Không có......”
“Ừ?”
Lâm Xảo Xảo ho khan một tiếng: “Anh vào trong giúp em kéo khóa kéo một chút......”
Cố Vi Ngôn lại nhướng mày: “Vừa rồi không phải không cho anh đi vào sao? Hiện tại lại không sợ anh nhìn?”
Lâm Xảo Xảo: “......”
Cái người đàn ông thích ghi thù này......
Lâm Xảo Xảo hơi nghiêng người, tránh một đường cho Cố Vi Ngôn.
Cố Vi Ngôn đi vào trong, nhìn thấy Lâm Xảo Xảo đưa lưng về phía mình.
Phía sau lưng cô mảnh khảnh tuyệt đẹp, xương sống bởi vì gầy mà phá lệ lộ ra, hai sườn cánh xương bướm phảng phất muốn giương cánh bay lên.
Cố Vi Ngôn chậm rãi đi qua đó, nhìn cái khóa đang chờ kéo lên.
Bộ lễ phục thiết kế này phá lệ lộ ra xương cánh bướm tuyệt mỹ của cô, làn da Lâm Xảo Xảo lại trắng nõn như tuyết, mặc nó vào thế nhưng mỹ kinh người.
Lâm Xảo Xảo đợi trong chốc lát, phát hiện người phía sau lại chậm chạp không có động tĩnh.
Cô hơi hơi quay đầu lại một chút, hỏi: “Anh làm cái gì thế?”
Ngón tay Cố Vi Ngôn xoa xương bướm của Lâm Xảo Xảo, sau đó bàn tay vòng qua eo cô.
Anh chôn ở cổ Lâm Xảo Xảo, thanh âm khàn khàn nặng nề.
“Sớm biết thế này thì sẽ không lựa chọn bộ quần áo này cho em.”
*Tham đầu tham não: Ló đầu ra nhìn tứ phía, rình mò. ◇Thủy hử truyện: “Quan khán chi gian, chỉ kiến thụ ảnh lí nhất cá nhân tham đầu tham não, vọng liễu nhất vọng, thổ liễu nhất khẩu thóa, thiểm nhập khứ liễu”,,,, (Đệ lục hồi) Trong lúc ngóng nhìn, chỉ thấy trong bóng cây một người đương rình, y ngó một cái, nhổ một miếng nước bọt, rồi lẻn mất.