Editor: Melodysoyani
Nhìn bữa tiệc lớn ngon miệng trước mắt, Lục Thiên Hữu lại cảm thấy ăn không biết ngon, trong đầu đều là hình ảnh bóng lưng hoảng hốt biến mất của Mạnh Tĩnh Vi. Có phải anh đã tổn thương cô rồi không?
Na Na thấy Lục Thiên Hữu không ăn bao nhiêu, hoài nghi cười hỏi: “Hữu, điểm tâm không hợp khẩu vị của anh sao?”
Lục Thiên Hữu phục hồi lại tinh thần, cười lắc đầu.
“Hay là vì này cháo trắng rau dưa?” Rất không muốn mở miệng hỏi, nhưng cô chưa từng thấy qua dáng vẻ mất hồn của Lục Thiên Hữu, cho nên không nhịn được tò mò mở miệng hỏi.
Giống như là cố ý khiến cho Na Na biết anh không để ý tới Mạnh Tĩnh Vi, Lục Thiên Hữu ăn vài miếng điểm tâm, cười như không cười nói: “Na Na, cô có biết điểm đáng yêu nhất của cô là gì không?”
Thình lình xảy ra câu hỏi làm Na Na thoáng chốc sửng sốt.
Lục Thiên Hữu khẽ nâng mắt, giọng điệu có chút nghiêm nghị: “Không biết sao? Vậy tôi nói cho cô biết, chính là cô không hiểu được cái gì gọi là tò mò.”
Nghe vậy, Na Na vừa sững sờ, ngay sau đó cười: “Thật xin lỗi, em không phải cố ý.”
Lục Thiên Hữu đang muốn tán thưởng Na Na thức thời, chuông điện thoại di động lại vang lên, anh nhận điện thoại, có chút kinh ngạc vì người điện tới là cha của anh.
Hai người già bọn họ đã trở lại Đài Loan rồi !
Đóng điện thoại di động, Lục Thiên Hữu nói: “Na Na, tôi đưa cô trở về, ngày mai tôi sẽ gọi Gia Minh gửi tiền đến sổ tiết kiệm của cô.”
“Được.” Từ cuộc nói chuyện với người trong điện thoại của Lục Thiên Hữu , Na Na biết hai người già của nhà họ Lục đã trở lại.”Khi nào anh cảm thấy buồn phiền muốn tìm tới em, thì em sẵn sàn xuất hiện bất cứ lúc nào.” Na Na cô tự biết mình, sẽ không ngu suy nghĩ ý muốn được trèo vào nhà giàu có làm thiếu phu nhân, loại đàn ông giống như Lục Thiên Hữu này, bọn họ chỉ có thể vui đùa với nhau một chút mà thôi, theo như nhu cầu, nếu cô quá cưỡng cầu, không chỉ không thành công mà còn mất trắng, cô cũng không muốn chống lại hai lão hồ ly của nhà họ Lục .
“Na Na, cô thật càng lúc càng thông minh.” Từ trong mắt Na Na, anh nhìn ra được cô đang suy nghĩ gì.
Đối với lời khen ngợi của Lục Thiên Hữu, Na Na chỉ là cười ngọt ngào, cô đứng dậy, kéo cánh tay Lục Thiên Hữu rời đi phòng ăn.
*********
Sau khi Lục Thiên Hữu đưa Na Na trở về, tay lái chuyển một cái, lái về phía biệt thự ở trên núi, biệt thự này chỉ có khi ba Lục, mẹ Lục trở về, anh mới sẽ trở về ở, nếu không phần lớn thời gian anh đều ở nhà trọ mà mình tự mua, cũng chính là chỗ đặc biệt anh dùng để bao dưỡng phụ nữ.
Vào cửa, Lục Thiên Hữu đi tới phòng khách, chỉ thấy một mình Lục Đạt Lãng ngồi ở trên ghế sa lon, anh đi tới trước mặt cha: “Cha, mẹ đâu? Sao hai người lại đột nhiên trở về, còn không báo một tiếng nào.”
Lục Đạt Lãng lấy ánh mắt ý bảo con trai ngồi xuống, đợi sau khi con trai ngồi xuống sofa đối diện với ông rồi, ông trầm giọng mở miệng nói: “Mẹ con đang nghỉ ngơi ở trên lầu, về phần sao lại đột nhiên trở về Đài Loan, là có chuyện quan trọng muốn với con một chút.”
“Là chuyện gì vậy ạ?” Trên danh nghĩa thì cha đã giao tập đoàn Trường Phong cho anh, nhưng trên thực tế, cha vẫn là chủ nhân ở sau bức màn của tập đoàn Trường Phong . Gần đây, công ty ổn định, không vấn đề gì, như vậy, nên cha là vì chuyện riêng mà trở về đi!
Lục Đạt Lãng quan sát con trai thật lâu, đột nhiên đổi đề tài: “Thiên Hữu,?”
Lục Thiên Hữu ngẩn ra, đại khái cũng biết cha sắp là nói cái gì.
Là muốn anh lấy Tống Tuệ Nghi đi!
Thật ra thì, từ nhỏ anh đã biết, hôn nhân của anh cũng không thể do mình làm chủ, đối tượng anh kết hôn phải là người vợ có lợi cho công ty, biết rõ sau này cuộc sống là phải tuân theo chỉ thị của cha, vậy vì sao trong lòng lại có kháng cự, không muốn đây?
Anh do dự một lát, mới đáp: “Từ Nghi trầm ổn hào phóng, dịu dàng động lòng người, là một người phụ nữ tốt.” (Melody: k hiểu sao ở đây LTH kêu Từ Nghi mà k phải Tuệ Nghi nữa ._. Chắc do nhũ danh gì đó @.@)
Giữa sự giật mình và do dự của con trai, cũng không hề ảnh hưởng tới quyết định của Lục Lạt Lãng, ông dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Tháng sau con sẽ đính hôn với Từ Nghi, toàn bộ việc hôn lễ ta sẽ giao cho Gia Minh xử lý.”
“Vâng.” Cha đã mở miệng, anh cũng chỉ có thể đồng ý.
Lục Đạt Lãng hài lòng gật đầu, thật ra thì, mặc kệ con trai có đồng ý hay không, quyết định của ông đều không thể thay đổi, ông đứng dậy đi đến cửa cầu thang, lên một nấc thang, ông đột nhiên ngừng lại .”Thiên Hữu, ta để mặc cho con nhiều năm như vậy, con cũng nên kềm chế ý nghĩ của mình, ta không muốn nghe lời oán trạch của bác Tống.”Lúc trước khi con trai chưa kết hôn, ông có thể mắt nhắm mắt mở để con trai ăn chơi đàng điếm, nhưng sau khi con trai kết hôn rồi, hành vi ở bên ngoài của nó, không đơn thuần là đại diện cho nhà họ Lục nữa, mà còn liên lụy đến vấn đề lợi ích giữa bọn họ và nhà họ Tống.
“Con sẽ kềm chế ạ.” Giọng nói bình tĩnh không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Vậy thì tốt.” Sau khi Lục Đạt Lãng bỏ lại những lời này, thì chậm rãi đi lên lầu.
Đợi sau khi cha lên lầu rồi, Lục Thiên Hữu bất đắc dĩ nằm ở trên ghế sofa, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Mạnh Tĩnh Vi. Nếu cô biết anh sắp đính hôn, mà không báo trước thì sẽ thế nào?
~ Hết chương 8~