Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 25: Chương 25: Đồng Hành Điều Tra, Quê Nhà Hòa Thuận




Đầu bếp của Bạch trạch có tay nghề rất tốt, một âu tôm này sắc hương vị đều đủ cả. Thạch Mai càng ăn càng thích.

Ngay cả Tiểu Phúc Tử nằm trên ghế, miệng cắn mấy con tôm cũng kêu meo meo ra chiều thích ý lắm.

Ăn cơm xong, tất cả mọi người đi thay quần áo. Thạch Mai chọn đi chọn lại trong tủ quần áo hồi lâu, hỏi Hương nhi: “Hương nhi, ngươi nói xem ta nên mặc bộ nào?”

Hương nhi đi qua đó, cười cười: “Mai Tử tỷ tùy tiện chọn một bộ đi, mặc cái nào cũng đẹp cả.”

Thạch Mai sờ sờ cằm: “Không thể mặc quá đẹp, cũng không thể quá tầm thường.”

Hương nhi không hiểu, liền hỏi: “Sao lại không thể mặc quá đẹp?”

“Bởi vì sẽ có vẻ quá long trọng.” – Thạch Mai nói – “Cứ như cố tình ăn diện vậy.”

Hương nhi bật cười: “Quả là như thế.”

Thạch Mai ngồi xuống ghế chải đầu, nói: “Thôi thì ngươi tìm giúp ta đi.”

Hương nhi lấy từ trong tủ ra một bộ la quần màu trắng đưa cho Thạch Mai.

Thạch Mai cầm lấy sờ thử, nói: “Thật mềm mại, làm từ loại vải nào vậy?”

“Thái hậu sai người đưa đến.” – Hương nhi nói – “Vải này gọi là ‘vân thường’.”

“Ừm.” Thạch Mai gật đầu, mặc vào. Vân thường thuần trắng hợp với đai lưng màu ngọc bích, đai lưng dài, đeo thêm miếng ngọc bội bằng đá mã não đỏ, thoạt trông rất phiêu dật.

Thạch Mai vấn tóc lên, ở trước gương ngắm ngía một hồi, quay đầu hỏi Hương nhi: “Trông có đơn điệu quá không?”

Hương nhi nghĩ một lát, lại lấy ra một chiếc áo ngoài màu lam nhạt bằng sa mỏng đưa cho Thạch Mai, nói: “Mặc cái này ra ngoài.”

Thạch Mai cầm lấy, màu áo xanh tựa sắc trời, phiêu phiêu miểu miểu, còn ẩn hiện đồ án hình mây thêu chìm, liền hỏi: “Đây là cái gì? Sao màu sắc lại đặc biệt như vậy?”

“Cái này ta biết. Ngày ấy Toản Nguyệt tỷ nói đây là ‘thiên thủy bích’.”

Thạch Mai sửng sốt, lập tức hiểu được. Trước kia nàng cũng từng nghe nói, nhuộm vải vào lúc chạng vạng, sau đó phơi qua đêm, hứng lấy sương sớm, như thế màu vải đạm mà thanh tao, không có vẻ trầm trầm.

Khoác thêm áo ngoài, Thạch Mai đứng trước gương nhìn ngắm, gật gù: trông cũng không tệ. Lúc trước nàng đã để Bạch Xá thấy một mặt yếu đuối của mình. Thạch Mai thấy mình cũng không phải dạng thiếu nữ cần người khác chiếu cố mọi bề, nghĩ vậy nên lấy ra một lô hương nhỏ bằng bạc, đốt một hương cầu đặt vào đó.

“Ưm.” Hương nhi lại gần ngửi ngửi, hỏi: “Thơm quá! Mai Tử tỷ, đây là loại hương gì vậy?”

Thạch Mai có chút ngượng ngùng, nói: “Loại hương bình thường thôi.”

“Không giống.” Hương nhi nheo mắt lại nhìn nàng.

Thạch Mai không lay chuyển được, đành phải trả lời: “Nga lê chưng trầm hương.”

“Đó là cái gì?” – Hương nhi khó hiểu – “Nga lê?”

Thạch Mai thấp giọng nói: “Loại hương này nữ nhân dùng rất tốt. Sau khi huân hương, cơ thể không dễ đổ mồ hôi, cho dù có ra thì mồ hôi cũng kết thành giọt nhỏ rơi xuống, như thế sẽ không xấu hổ, mùi hương còn càng lúc càng đậm.

“Ồ?” – Hương nhi giật mình – “Tốt quá!”

Thạch Mai cười cười, hỏi: “Trước kia ta vô dụng lắm sao?”

“Người lấy đâu ra thời gian nghĩ mấy thứ đó.” – Hương nhi than thở – “Người chỉ chuyên tâm điều chế phấn ‘hồi tâm chuyển ý’ thôi.”

Thạch Mai vươn tay xoa đầu nàng. Người đời đều nói Trần Thức Mi tính tình hung hãn, nhưng thật ra nàng là một người thành thật.

Ra đến cửa, Toản Nguyệt cùng Hồng Diệp đã thay xiêm y xong cả rồi. Ba người đều là mỹ nhân, mỗi người một vẻ. Hương nhi ôm Tiểu Phúc Tử, mang theo một cái hộp con, bên trong đựng lư hương nhỏ, đi đến Bạch trạch ở đối diện.

Trong Bạch trạch cũng rất náo nhiệt. Tần Điệp tự mình ra nghênh đón, tươi cười đưa mọi người vào trong.

Thạch Mai đi vào, thấy Bạch trạch hôm nay được bố trí rất tỉ mẩn. Hạ nhân trong viện đều là nha hoàn, cơ hồ không có nam nhân nào khác. Giữa sân dựng một đài cao làm sân khấu kịch, gánh hát đang xướng hí khúc ở trên đó. Còn có một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi đang ngồi dưới xem kịch, thấy mọi người tiến vào liền ra đón.

Tần Điệp giới thiệu: “Đây là Tam đương gia của chúng ta, Hoắc Diễm.”

Hồng Diệp lắp bắp kinh hãi: “Thánh thủ nương nương Hoắc Diễm?”

Hoắc Diễm xua tay, cười: “Ôi dào, người giang hồ cứ nói hươu nói vượn thế thôi, gọi ta dì Hoắc là được rồi.” Nói xong, phong thái đoan trang đi qua đó, mỉm cười mời mọi người ngồi xuống.

Thạch Mai không thấy Bạch Xá, có hơi mất hứng nhưng cũng không quá để ý. Vốn dĩ, tính tình Bạch Xá dường như cũng không thích hội hợp náo nhiệt.

“Trần cô nương.”

Tần Điệp nói khẽ với Thạch Mai: “Trang chủ đang ở hậu viện. Hắn có một vài thứ, nói là muốn nhờ cô nương xem giúp.”

“Được.” Thạch Mai gật đầu, đứng dậy. Hướng nhi muốn đi theo, Toản Nguyệt cùng Hoắc Diễm kéo lại hỏi cách phân biệt đàn hương.

“À.” – Hương nhi gật đầu – “Có đàn hương của Nam Hải là tốt nhất, phải hơn mười loại.”

“Không cần theo.” Thạch Mai đón lấy Tiểu Phúc Tử, nói: “Ta tự đi được rồi, ở Bạch trạch thì không cần lo.”

“Dạ.” Hương nhi gật đầu, quay trở lại.

Hoắc Diễm nhìn Tần Điệp, hơi gật đầu —- cô nương này rất hào phóng.

Tần Điệp cười, dẫn Thạch Mai đi vào trong. Đến cửa hậu viện, lần trước Thạch Mai đã tới rồi nên Tần Điệp không đưa nàng vào trong nữa, để nàng tự đi.

Thạch Mai thấy Tần Điệp ra sân trước uống rượu xem kịch, ôm Tiểu Phúc Tử, một mình vào trong.

Trong viện vẫn đầy hoa ngô đồng phủ khắp sân, nhưng hiển nhiên là mới rơi xuống.

Thạch Mai bước trên thảm hoa, thấy tháp trúc trong viện trống không, lúc này Bạch Xá không nằm trên đó.

“Meo meo.”

Chợt nghe Tiểu Phúc Tử nhẹ nhàng kêu một tiếng, nghe qua có vẻ vô cùng thân thiết.

Thạch Mai cúi đầu nhìn nó, thấy đầu nó quay sang trái. Xoay mặt qua nhìn, thấy cách đó không xa có đình đài lầu các, lần trước nàng đến nhưng không chú ý.

Bước lên cây cầu bắc qua hồ, thấy có một tòa lương đình nhỏ. Bạch Xá đang đứng trong đó, tay nâng chén uống rượu, hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng.

Thạch Mai cùng hắn nhìn nhau một hồi, ôm Tiểu Phúc Tử đi qua đó.

Bạch Xá nhìn nàng băng qua cây cầu bắc ngang hồ đi lại đây, vươn tay dìu nàng vào trong đình. Tiểu Phúc Tử lại kêu meo meo.

Bạch Xá đưa tay vuốt ve lỗ tai của nó, nhìn Thạch Mai.

Thạch Mai hỏi: “Ngươi có gì muốn cho ta xem?”

Bạch Xá gật đầu, chỉ cái hộp gỗ đen để trên bàn.

Thạch Mai đi qua, mở nắp hộp ra nhìn, đầu tiên là kinh ngạc nhảy dựng, thấy trong hộp có một bàn tay ….

Tới khi định thần nhìn lại, mới phát hiện ra là một cái tay ngọc, dùng bạch ngọc điêu khắc thành bàn tay nữ nhân. Chỉ là tạc giống như đúc, chất ngọc lại có hơi ố vàng, bởi vậy thoạt nhìn trông y như tay thật.

“Đây là?” Thạch Mai khó hiểu nhìn Bạch Xá.

“Ta nhờ một bằng hữu bán đồ cổ tìm được.” – Bạch Xá nói – “Ngươi nhìn xem, có phải mô ngọc không.”

Thạch Mai gật đầu, cầm ngọc thủ đưa lên nhìn, lại ngửi thử, rồi gật gật: “Ngọc này xác thực đã được ngâm qua dược thủy, mùi hương cũng giống cây trâm ngọc kia.”

Bạch Xá gật đầu, lấy ngọc thủ đặt lại vào trong hộp, đậy nắp lại, nói: “Đừng ngửi nhiều, không tốt.”

Thạch Mai ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Ta cũng mang huân hương, giống cái của ngươi, có thể khắc chế mấy loại hương liệu này.”

Bạch Xá hơi cong khóe môi. “Thật không?”

Thạch Mai gật đầu. Lát sau, thấy Bạch Xá vẫn nhìn mình mà không nói gì, lại hỏi: “Còn gì nữa không?”

Bạch Xá đứng bên cạnh nàng, nói: “Ngọc thủ này được tìm thấy ở vùng núi Đại Vũ gần kinh thành.”

“Vậy thì đúng rồi!” – Thạch Mai nói – “Ở đó có rất nhiều lăng tẩm của các quốc gia cổ.”

Bạch Xá gật đầu, hỏi: “Vì sao lại chọn nơi đó?”

Thạch Mai nghiêng đầu: “Phong thủy tốt …”

“Phải rồi.”

Bạch Xá đột nhiên mở miệng. Thạch Mai ngẩng lên nhìn hắn.

“Ta muốn đi Đại Vũ sơn, có muốn đi cùng không?” – Bạch Xá hỏi.

Thạch Mai nghĩ ngợi: “Không phải ngươi lại đi gặp người nào kỳ quái chứ?”

Bạch Xá cười: “Muốn đi thử thời vận.”

“Thử thời vận gì?” – Thạch Mai khó hiểu.

Bạch Xá nói: “Vùng đó có nhiều lăng tẩm, nghĩa là sẽ có không ít nhóm trộm mộ, hoặc những người trong nghề muốn mua hàng. Bọn họ đều có móc nối với nhau, không chừng có thể hỏi ra manh mối nào đó.”

“Ừ.” Thạch Mai gật đầu: “Nếu vậy, chỉ cần tìm ra người đầu tiên đào được ngọc nhân thì có thể biết được nơi cất giấu ngọc phật.”

Bạch Xá cười cười, hỏi: “Đi không? Ngươi có thể giúp nhận biết mô ngọc.”

“Được.” Thạch Mai đồng ý, lại nghĩ một chốc, hỏi: “Núi Đại Vũ cũng không gần, có thể trở về trước khi trời tối không?”

Bạch Xá dường như đã sớm nghĩ tới, gật đầu: “Hẳn là có thể, yên tâm.”

“Ừm.” Thạch Mai ôm Tiểu Phúc Tử đi ra sân trước, đưa nó cho Toản Nguyệt, nói là muốn cùng Bạch Xá đi tra án.

Toản Nguyệt gật đầu đón lấy Tiểu Phúc Tử, nhìn Thạch Mai đi ra cửa.

“Nói ra thì …” – Tần Điệp gãi mũi, cười nói – “Ta làm huynh đệ với Bạch Xá lâu vậy, chưa từng thấy hắn để ai ngồi trên ngựa của mình.”

Hồng Diệp tính tình thẳng thắn, liền hỏi: “Trang chủ của các ngươi có phải thích Tiểu Mai nhà ta không? Nếu phải thì thôi, nhưng nếu không phải thì đừng dẫn cô nương của chúng ta đi, gạt người hay sao!”

Toản Nguyệt kéo kéo tay áo Hồng Diệp, ý bảo chuyện này từ từ rồi nói sau.

Tần Điệp ngẩn người rồi bật cười ha hả, nói: “Thú vị! Thú vị!”

Hồng Diệp khó hiểu, hỏi: “Thú vị cái gì? Ta hỏi nghiêm túc đấy.”

Tần Điệp không cười nữa, trả lời: “Không phải ta nói rồi sao. Trang chủ của chúng ta cho tới bây giờ chưa từng để ai cưỡi ngựa của hắn, không cách một con sông vẫn nhận ra được cô nương bờ bên kia là ai. ”

Hồng Diệp mặt mày nhăn nhó: “Nói vậy nghĩa là thích?”

Toản Nguyệt cầm một quả nho nhét vào miệng nàng, để nàng đừng có hỏi nữa. Bụng dạ cứ thẳng đuột như ruột ngựa.

Hồng Diệp nhấm nháp quả nho, vẫn thấy không thoải mái. Tần Điệp đúng là lắm chuyện, thích thì thích, không thích thì không thích, cứ quanh co lòng vòng.

Tần Điệp một tay chống cằm, cười nói với Hồng Diệp: “Ầy, ăn hạnh nhân đi, hạnh nhân này to lắm!”

Toản Nguyệt cúi đầu, thấy Tiểu Phúc Tử ngồi trên đùi đương mở to đôi mắt như đá mắt mèo, tò mò nhìn chằm chằm ra cửa, hai tai vẫy vẫy, cái đuôi nhẹ nhàng phe phẩy. Toản Nguyệt quay đầu, thấy ngoài cửa, Bạch Xá ngồi trên lưng ngựa, vươn tay kéo Thạch Mai lên ngựa, ngồi trước người, gót chân đá nhẹ vào bụng ngựa … Bạch mã từ trong mũi phát ra tiếng phì phì, bước đi thong thả.

Toản Nguyệt cẩn thận nhớ lại, ngắn ngủi có vài ngày mà cảnh này không biết đã nhìn thấy bao nhiêu lần. Nghĩ đến đó, nàng không nhịn được cười rộ lên, đưa tay gãi cằm Tiểu Phúc Tử.

Tiểu Phúc Tử cọ nhẹ vào thắt lưng Toản Nguyệt, meo một tiếng, nhảy lên giương móng vuốt bắt lấy một con bướm trắng bay qua.

Ngồi bên cạnh, Hoắc Diễm nhẹ giọng nói với Toản Nguyệt: “Vương cô nương, sau này có rảnh thì qua đây nhiều chút.

Toản Nguyệt vội gật đầu: “Dì Hoắc sau này cũng qua Hương phấn trạch chơi nhiều chút. Mấy ngày nữa cửa hàng khai trương sẽ đưa chút hương liệu hiếm lạ qua cho dì.”

Hoắc Diễm cười gật đầu, lấy từ trong lòng ra một thứ, đưa cho Toản Nguyệt. Đó là một lệnh bài bằng gỗ lim có khắc đồ án hình hỏa diễm.

“Đây là …” – Toản Nguyệt giương mắt, khó hiểu nhìn Hoắc Diễm.

“Mấy ngàn đệ tử của Hỏa Diễm đường ta đều nghe theo Hỏa Diễm lệnh này.” – Hoắc Diễm vỗ vai Toản Nguyệt, cười nói – “Giữ lấy, sau này sẽ có ích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.