Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 1: Chương 1: Một Khi Xoay Người, Tiểu Nhân Đắc Chí




“Két…..” một tiếng, cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đẩy ra, Trần Thạch Mai cầm trong tay cái chổi lông gà bước vào, khép cửa lại rồi cẩn thận đảo mắt nhìn xung quanh.

Sáng sớm nay, cha nàng sai các nàng đi quét dọn lại nhà cửa. Thạch Mai vốn ngày thường đã không được yêu quý nên bị đẩy đến trạch viện hoang phế ở phía Tây quét tước. Nơi đây là từ đường thờ cúng tổ tiên, ngày thường không được ánh nắng mặt trời chiếu tới nên ẩm mốc, cửa sổ gỗ còn bị mọt ăn thủng lỗ chỗ, góc tường vương đầy tơ nhện. Nhưng Thạch Mai chẳng hề sợ hãi mà cảm thấy rất bình tĩnh, còn vươn vai ngáp một cái.

Nơi này lâu rồi không có người đến nên đóng một lớp bụi dày, chổi lông gà vừa phủi qua bụi bặm đã bay đầy trong không khí. Thạch Mai hắt xì một cái, chợt nghe cây cột trong phòng vang lên tiếng ‘kẽo kẹt’, nàng nhanh tay che miệng mũi lại. Đưa mắt nhìn khắp bốn phía, phát hiện mấy cây cột phần lớn đã bị mọt ăn hết, nàng đảo qua một vòng cũng chỉ thấy có đàn kiến lũ lượt kéo ra. Dù sao căn nhà cổ này đã có hơn trăm năm tuổi rồi, chắc không còn ai ở đây nữa.

Đến bên bàn thờ, Thạch Mai muốn phủi bụi bặm bám trên bài vị tổ tông thì lại phát hiện đằng sau các bài vị có đặt một cái tráp.

Tráp được làm bằng gỗ mun, thoạt nhìn có vẻ sang quý. Nàng cầm thử lên, thấy khá nặng. Dùng cái chổi lông gà phẩy phẩy mấy cái, thấy trên tráp có khắc mấy chữ – Hương phấn trạch.

Ba chữ này Thạch Mai đã nghe quá nhiều lần.

Trần gia nhà nàng đời đời đều làm hương phấn để buôn bán. Mấy loại hương độc môn gia truyền như hợp hương, thủy hương, tùng bách hương … đều xem như thượng phẩm, hàng năm còn tiến cống vào trong cung không ít. Chính nhờ có những loại hương phấn đó mà nhà các nàng mới trở thành đại phú hộ trong kinh thành. Nhưng nghe nói là đến đời cha nàng, gia nghiệp đã có xu thế xuống dốc, so với những năm cường thịnh nhất của Trần gia thì kém rất xa.

Trong số tổ tiên của nàng có một vị nữ tử kỳ tài, tên là Trần Thức Mi, đồng âm với tên nàng[1] – Thạch Mai. Đó chính là Hương phấn nương nương – nhân vật vô cùng lợi hại. Nghe nói độc môn bí kỹ của người có thể phối chế ra hàng ngàn loại hương kỳ diệu, từ cung đình hầu tước cho tới dân chúng bình dân, người người nhà nhà đều lấy việc có thể dùng hương phấn của Trần gia làm vinh dự. Vì thế, hoàng đế đã ban thưởng một tấm biển đề “Hương phấn trạch” cho người, đó là sự kiện vinh hạnh cỡ nào chứ?

Chỉ tiếc vật đổi sao dời, triều đại thay đổi, tấm biển kia đã sớm thất lạc, Trần Thức Mi cũng qua đời ngót trăm năm, độc môn bí kỹ của người đã sớm thất truyền.

Trần Thạch Mai nhìn cái tráp hết nửa ngày, tò mò nên thử mở ra xem, thấy bên trong có một cái bình nhỏ. Chất liệu làm ra cái bình này có hơi giống với chiếc gối sứ nàng ngủ ngày thường, hẳn là để đựng cái gì đó quý giá, màu vàng nhạt, chế tác khéo léo tinh xảo, trên bình có khắc hai con bướm trắng, còn có rất nhiều những đóa hoa nở rộ.

Nàng cũng không nghĩ nhiều, mở nắp ra … Bên trong chỉ toàn bột phấn màu trắng.

Đưa cái bình lên chóp mũi, Trần Thạch Mai ngửi thử, không có mùi nhưng mũi lại thấy hơi ngứa. Nàng cầm chiếc bình lại gần thêm chút nữa nhìn thử, thấy trên đó có một chữ ‘Điện’* rất to, nàng cả kinh hít vào một hơi, bột phấn trong bình cũng theo đó tràn vào trong miệng mũi nàng …

* điện: định yên, tiến cúng

“A … Hắt xì!”

Tiếng hắt xì kinh thiên động địa vang lên, Thạch Mai tức thì cảm thấy gian phòng lung lay … Ầm vang một tiếng, sụp đổ.



Trần gia tất thảy có bốn tỷ muội, lớn nhất là Trần Diễm Mai, thứ hai là Trần Tuyết Mai, kế đó là Trần Hồng Mai, người cuối cùng là Trần Thạch Mai. Trong số bốn người, Trần Thạch Mai có diện mạo xinh đẹp nhất.

Thạch Mai nhỏ tuổi nhất, diện mạo đẹp mắt, môi hồng nhuận, mày ngài, mắt hạnh, mũi thẳng tinh tế. Chỉ cần cười rộ lên là chân mày cũng cong cong như khóe môi, thật khiến người ta vui lòng. Tiếc là tuy nhỏ tuổi nhất, xinh xắn nhất nhưng lại là người không được yêu thương nhất.

Trần lão gia muốn có con trai, chờ đợi hết nửa đời người, vất vả lắm Trần phu nhân mới lại mang thai, chẳng ngờ sinh ra vẫn là con gái. Trần Thạch Mai ra đời không bao lâu thì Trần phu nhân mắc bệnh hiểm nghèo mà qua đời. Bởi vậy, Trần lão gia dồn hết mọi bất mãn lên đầu nàng. May là gia cảnh Trần gia giàu có, Trần Thạch Mai tuy không được yêu thương nhưng cũng không bị đói mệt gì, cuộc sống xem như khá tự tại.



Chờ khi Trần Thạch Mai tỉnh lại, nàng cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng, trên lưng lại rất nặng, dường như bị thứ gì đó đè ép.

Bốn phía một màu tối đen, còn có mùi gì khen khét.

Nàng nghĩ ngợi một hồi, có lẽ là bị đè trong đống đổ nát rồi. Thử cử động thân mình, phát hiện tay chân vẫn chưa gãy, trên tay vẫn cầm cái bình kia.

Nàng ra sức trườn về phía trước, gặp cái gì ngăn cản thì đẩy ra … Cũng không biết được bao xa, chỉ nghe ‘rầm’ một tiếng, trước mắt xuất hiện ánh sáng.

Ánh sáng chói mắt làm Trần Thạch Mai phải nhíu lại, từ từ thích ứng. Không khí bên ngoài lạnh và khô ráo, thoang thoảng hương hoa thanh nhã. Nàng hít sâu một hơi.

“Phu nhân!”

Cách đó không xa, có tiếng nói kinh hỉ truyền đến.

Trần Thạch Mai giương mắt nhìn, thấy đằng trước có một tiểu nha đầu mặc váy màu phấn lục, tay áo bó, vội vã chạy về phía mình. Thạch Mai có chút nghi hoặc, nha đầu kia sao lại mặc tay áo bó? Đó là kiểu dáng trang phục của tiền triều mà.

Nhìn kỹ lại, nha đầu kia trên người không có khăn quàng vai, đầu cũng chỉ cài hoa, có thể thấy được thân phận thấp kém, hẳn là nha hoàn.

“Phu nhân.” Nha hoàn chạy đến bên nàng, hô hào với những người đằng sau: “Mau! Mau báo cho Vương gia biết, cứu được người rồi.”

Trần Thạch Mai mơ mơ màng màng, đang nói nàng sao? Nha hoàn này là ai? Trước giờ chưa từng gặp … Còn cái gì mà Vương gia phu nhân, không phải là nên báo cho lão gia sao? Cha nàng dù không thương nàng nhưng chắc chưa tới mức nàng bị đè chết cũng không thèm hỏi han một tiếng.

Đang lúc nàng miên man suy nghĩ, lại nghe có thanh âm truyền đến: “Thức Mi tỷ, dọa chết ta mất thôi. Còn tưởng tỷ bị đè chết rồi chứ.”

Trần Thạch Mai ngẩng đầu nhìn người bên cạnh đang nói, trong lòng cảm thấy nghi hoặc. Nàng là người nhỏ tuổi nhất, mọi người đều gọi muội muội, sao người này lại gọi nàng là tỷ?

Người vừa nói là một nữ tử cũng trạc tuổi nàng, trông rất kiều mỵ, áo màu tím nhạt, la quần phớt hồng, tay áo khoan khoan, khoác ngoài sa áo mỏng, đai lưng thắt eo. Tóc vấn cao, vài lọn xõa xuống phủ lên cần cổ trắng nõn. Mày liễu mắt phượng, diện mạo có chút sắc sảo nhưng quả thật là một tiểu mỹ nhân.

Nàng và nha hoàn kia nâng Thạch Mai dậy, miệng nói: “Tỷ tỷ à, tỷ nói xem sao vẫn còn sống thế này? Nhưng cũng may mà tỷ không chết, kẻo lại để một mình ta chịu khi dễ.”

“Cô là …” Thạch Mai nhìn nàng vẻ khó hiểu.

Trong mắt nàng kia có ý nghi hoặc, nhìn Thạch Mai từ trên xuống dưới một phen: “Thức Mi tỷ, đừng có giả ngây giả dại nữa. Tỷ có chết hắn cũng chẳng đến liếc mắt nhìn tỷ một cái, giả điên phỏng có ích gì?”

Trần Thạch Mai càng nghi hoặc. Nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra phòng xá vẫn là nhà nàng, chỉ là lộng lẫy hơn nhiều, tường ngói tiêu điều cũ nát nay lại mang màu sắc rực rỡ.

Quay đầu nhìn lại, khu phế tích đằng sau đã sụp đổ hoàn toàn, tất cả đều cháy đen, bảo sao lúc nãy lại thấy có mùi khét.

Được người ta nâng ra ngoài, Trần Thạch Mai hỏi một hồi mới hiểu rõ sự tình. Nàng bây giờ không còn là Trần Thạch Mai nữa, mà là vị Hương phấn nương nương truyền kỳ trong gia phả nhà nàng – Trần Thức Mi. Chỉ là cảnh ngộ của vị nương nương này cũng không tốt như ngoại nhân đồn thổi, mà là một thê tử ghen tuông đố kỵ thường gây chuyện ác. Nữ tử bên cạnh nàng đây là thiếp thất chung chồng với nàng, tên Vương Toản Nguyệt. Giống như nàng, cô ấy cũng không được sủng ái.

Nghe nói Trần Thức Mi cả ngày đều nghiên cứu hương phấn, luyện chế đan dược. Ngày hôm qua không hiểu sao lại xảy ra hỏa hoạn, cả tòa hương phường đều cháy sụp, nàng bị chôn sống ở trong đó. May sao trời đổ cơn mưa mới để lại cho nàng một mạng.

Trần Thạch Mai nhíu mày, trong lòng cảm thấy thật buồn cười. Không phải là nàng bị đè chết trong từ đường rồi chứ? Nhờ có tro cốt tổ tiên nên bây giờ nàng hồi hồn tại đây? Nghĩ đến tro cốt, nàng cúi đầu nhìn thì thấy trong tay vẫn cầm cái bình ấy, trong bình quả thật có bột phấn màu trắng, ngửi thử lần nữa, không có mùi.

“Thôi thôi, đừng có nghiên cứu mấy loại hương phấn này nữa.” – Toản Nguyệt đoạt lấy cái bình trong tay nàng, nói – “Tỷ nói thật cho ta biết, là vô cớ phát hỏa sao? Do tỷ sơ sót … hay là có người hại tỷ?”

Trần Thạch Mai kinh hãi, không phải chứ?

Đang nói chuyện thì bên ngoài có người tiến vào. Là một hạ nhân, khí thế cao ngạo, nói là đến truyền lời của Vương gia, “Không chết thì yên phận mà sống đi, đừng tác quái nữa.” Nói xong, ngay cả câu chào cũng không có, đi luôn.

“Đúng là bạc tình quả nghĩa.” – Toản Nguyệt dậm chân nói – “Chẳng bằng bỏ (hưu) chúng ta đi cho xong.”

Trần Thạch Mai chỉ đạm cười không nói. Nghĩ lại cũng thấy thật thú vị, lúc trước làm con gái không được cha mẹ yêu thương, còn hay bị tỷ tỷ bắt nạt. Khi ấy nàng đã nghĩ sau này phải tìm được phu quân tốt, không ngờ bây giờ đột nhiên có một tướng công nhưng vẫn rơi vào tình cảnh không được sủng ái như trước. Nàng hỏi Toản Nguyệt: “Hắn có rất nhiều thê thiếp sao?”

“Bốn.” – Toản Nguyệt thản nhiên đáp – “Tỷ là chính thất. Ta, Loan Cảnh Nhi và Trà Phúc là thị thiếp. Tỷ hung ác lại hay ghen nên không được sủng ái nhất.”

Trần Thạch Mai lại hỏi: “Hắn là ai vậy?”

Toản Nguyệt trợn mắt nhìn Thạch Mai: “Chết mất thôi, tỷ thật sự là bị đè đến đầu óc choáng váng rồi sao?”

Thạch mai lắc đầu: “Ta không nhớ rõ.”

“Tỷ …” – Toản Nguyệt nửa tin nửa ngờ nhìn nàng một lúc lâu rồi nói – “Hắn là Tứ vương gia Tần Hạng Liên.”

“À …” Thạch Mai gật đầu, không nói thêm gì nữa. Nàng bảo nha hoàn Tiểu Hương nhi tìm một chiếc gương đồng đem đến đây. Diện mạo chẳng hề thay đổi, thì ra Trần Thức Mi và nàng có gương mặt giống hệt nhau.

“Tỷ.” – Vương Toản Nguyệt ngồi xuống cạnh nàng, hỏi – “Tỷ thật sự không nhớ rõ chuyện gì sao?”

Thạch Mai gật đầu, đơn giản là tiếp tục giả ngốc.

Toản Nguyệt chọn ra vài sự kiện lớn nói lại cho nàng, Trần Thạch Mai nghe xong cũng không khỏi nhíu mày. Thật không ngờ vị tổ tiên Hương phấn nương nương của nàng lại cả ngày tranh giành tình nhân chỉ vì một nam nhân bạc tình quả nghĩa. Tính tình hung ác như vậy, khó trách lại không được ai giúp đỡ.

Chính vào lúc này, đột nhiên hạ nhân lại nghiêng ngả lảo đảo chạy vào nói: “… Không hay rồi phu nhân!”

Trần Thạch Mai giật mình, lại nghe hạ nhân kia nói tiếp: “Thái hậu hạ chỉ, nói là nhận phu nhân làm nghĩa nữ, Hoàng thượng ban thưởng danh xưng Hương phấn nương nương. Người truyền chỉ đang ở phía trư

trước, Vương gia bảo phu nhân mau ra lĩnh chỉ.”

“Cái gì?” Trần Thạch Mai cảm thấy mờ mịt.

“Ôi chao!” – Vương Toản Nguyệt cũng nhảy dựng lên – “Tỷ à, thế là hết khổ rồi! Đi nhanh đi.”

“À …” Trần Thạch Mai chỉ còn biết ngây ngốc đứng lên..

Toản Nguyệt cùng Hương nhi nhanh chóng trang điểm lại cho nàng, miệng nói: “Tỷ là chính thê, nay lại được nhận làm nghĩa nữ hoàng tộc, thân phận tôn quý ai có thể sánh bằng. Vương gia dù có không vừa lòng tỷ đến mấy cũng phải nhường tỷ ba phần. Sau này sẽ không còn bị khinh bỉ nữa rồi.”

Trần Thạch Mai được chỉnh trang một hồi, phục sức đẹp đẽ sang quý, tiền hô hậu ủng đi tới tiền thính.

Tại tiền thính lúc này đã sớm đại loạn. Bên ngoài có người đốt pháo, vài vị công công đang cầm thánh chỉ đứng đó, Tứ vương gia đem theo hai vị mỹ nhân kiều diễm đứng chờ, thấy Thạch Mai đi tới liền tự mình ra tiếp đón.

Trần Thạch Mai lần đầu tiên nhìn thấy vị phu quân mình chưa từng gặp mặt. Hắn tuổi không đến ba mươi, diện mạo thần thái phiêu dật, uy vũ xuất chúng. Lúc này hắn đang cười, nhưng đôi mắt nhìn nàng lại chẳng hề có ý thân thiện.

Trần Thạch Mai từ nhỏ đã chẳng lạ gì ánh mắt này, cũng sớm tạo thành thói quen, không để tâm nhiều nữa.

Công công truyền chỉ, Trần Thạch Mai cùng Vương gia quỳ xuống tiếp chỉ.

Ngoại trừ phong hào, Thạch Mai còn được ban thưởng rất nhiều thứ. Thái hậu nghe nói tòa Hương phường của nàng đã sập, thật là đáng tiếc nên sai người sửa sang xây lại cho nàng một tòa trạch khác lớn hơn. Hoàng thượng còn ngự bút ban thưởng cho nàng một tấm biển, trên đề – Hương phấn trạch.

Trần Thạch Mai tiếp chỉ. Công công trước khi đi có nói với nàng Thái hậu sau khi cùng loại hương ‘trường thọ phú quý’ của nàng cảm thấy khoan khoái cả người, khi trời mưa đã không còn bị đau thắt lưng và chân nữa, tinh thần minh mẫn không ít, bảo nàng có dịp thì vào cung ngồi hầu chuyện người.

Trần Thạch Mai xuất thân tiểu thư khuê các, không phải loại người kém cỏi, sách vở đọc không ít, lễ nghi cũng hiểu, làm người lại khiêm tốn. Nàng cung kính nói lời cảm tạ công công, còn sai người lấy từ khố phòng ra một pho tượng ngọc bích tì hưu đưa cho công công, nhờ hắn giúp đỡ hầu hạ Thái hậu chu đáo, cũng là giúp nàng tẫn hiếu phần nào.

Công công cười hoan hỉ, tiếp nhận tượng ngọc bích, lại nịnh nọt nàng vài câu rồi mới rời đi.

Đám người đi rồi, Trần Thạch Mai lại được Tần Hạng Liên đưa đến chủ trạch, nói là nếu hương phường đã cháy rồi thì thời gian này cứ ở lại trong viện của hắn đi.

Tức thì Trần Thạch Mai cảm thấy bao ánh mắt hâm mộ đều hướng về phía mình. Trong lòng cảm thấy thật buồn cười, nàng lớn từng này rồi mà chưa bao giờ được hưởng loại ưu đãi này cả.

Nhưng nếu ở cùng Tứ Vương gia thì khó tránh khỏi việc chung phòng, Thạch Mai đương nhiên là không muốn. Hơn nữa Vương gia đối với nàng dường như cũng chẳng mặn mà gì cho cam. Nàng lắc đầu, nói: “Ta ở lại chỗ Toản Nguyệt là được rồi.”

Tần Hạng Liên sửng sốt, dường như không ngờ tới câu trả lời này. Thạch Mai bỗng nhiên lại cảm thấy thật sảng khoái. Vị Vương gia này bạc tình quả nghĩa, phong lưu hoa tâm, vốn dĩ thê tử lúc trước suốt ngày tranh thủ tình cảm của mình nay lại không thân cận hắn nữa, hắn đương nhiên là thấy không quen.

“Ha …”

Không chờ Vương gia lên tiếng, bên cạnh đã có một tiểu thiếp cười lạnh một tiếng. Thanh âm kia không lớn, nhưng đủ nghe, hàm nghĩa trong đó cũng thật rõ ràng, cười rằng Trần Thạch Mai tiểu nhân đắc chí, được lợi rồi lên mặt.

Trần Thạch Mai cũng không muốn để tâm. Nàng nhớ tổ tiên của nàng chỉ dựa vào thực lực bản thân đã có thể gây dựng Hương phấn trạch phát triển lớn mạnh, danh hào Hương phấn nương nương cũng được truyền lưu bách thế. Nàng từ nhỏ đã sống không tốt, nay có cơ hội ngàn năm một thuở, cần gì phải làm thê thiếp đi tranh sủng? Chẳng bằng nỗ lực vì bản thân cũng như Trần gia làm nên thành tựu, đạt được quang vinh, cớ gì phải đi cầu cạnh người khác sủng ái mình? Tìm một người thật lòng thích mình mới thật sự là nhân duyên.



“Cái gì?” Vương Toản Nguyệt sau khi nghe quyết định của Trần Thạch Mai cũng cảm thấy kinh hãi: “Tỷ không ở chủ trạch, chạy tới chỗ ta làm gì? Trời ạ, Thức Mi tỷ à, ngươi đoán xem Vương gia lúc này đang nói gì?”

Trần Thạch Mai lắc đầu.

“Mấy kẻ lắm chuyện kiểu gì cũng sẽ nói là ‘tiểu nhân đắc chí, chó ghẻ mọc lông, đi giày mới được ba ngày không biết đi đường thế nào’.” – Vương Toản Nguyệt phẫn uất nói – “Tỷ cũng thật là, cơ hội tốt như vậy sao không nắm lấy?”

“Nắm cái gì chứ?” Trần Thạch Mai cầm những tư liệu tìm được trong phòng Trần Thức Mi, nhìn từng hàng chữ một, hỏi: “Mấy loại hương tên quái dị thế này thật sự có ích sao?”

“Chính tỷ tin chúng có ích mà.” Toản Nguyệt cầm chén lên nhấp một ngụm trà, thở dài nói: “Lúc trước tỷ vẫn nói là phải làm ra loại phấn ‘hồi tâm chuyển ý’ cho Vương gia dùng, làm cho hắn hồi tâm chuyển ý.”

Trần Thạch Mai hơi nhướn đôi lông mày đẹp, cười nói: “Ừm … Thay vì làm ra phấn ‘hồi tâm chuyển ý’, ta thấy làm ra phấn ‘lưỡng tán’ có lẽ hữu dụng hơn.”

P/S: Chắc nhiều người cũng biết Nhĩ Nhã rồi nhỉ, tác giả nổi tiếng của giới đam mỹ đó. Chị ý viết ngôn tình cũng hay lắm. Ta đọc convert truyện này cũng khá lâu rồi, lúc đầu định ko làm, chẳng ngờ 1 năm sau lại thấy lòng thôi thúc muốn edit nó bằng được. Chị ý viết 1 chương khá là dài, thế nên nếu mọi người đọc mãi mà chưa hết cũng đừng thắc mắc nha, có chương ta edit hết 10 trang word mà vẫn chẳng thấy báo hết chương đâu cả T.T Bộ này có một bạn đang làm thì phải, nhưng ta vẫn quyết định edit vì niềm yêu thích cá nhân. Chương 1 này phải trải qua bao lượt kiểm duyệt mới đến với mọi người đó, nếu cảm thấy chưa được thì cứ pm ta nhé. Vốn ta định edit cả lượt rồi post 1 thể nhưng tình hình này thì khó làm rồi. Thôi thì “thả mồi” trước vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.