Lại ngồi trong chốc lát, Thạch Mai cảm thấy buồn ngủ cực kỳ, thế nhưng lại không muốn đi ngủ, chỉ sợ mình ngủ mất rồi, Bạch Xá lại nướng món ăn thôn quê, mình không ăn được
Bạch Xá thấy đầu Thạch Mai gật gù, mí mắt cao thấp đánh nhau, bộ dáng như con mèo mệt rã rời, nhân tiện nói, “Ngủ một lát đi.”
Thạch Mai ngẩng mặt nhìn hắn, mơ hồ hỏi, “Khi nào ngươi đi săn thú?”
Bạch Xá sửng sốt thật lâu sau, nhịn không được nở nụ cười, nói, “Khi nào thì cũng phải đợi mưa tạnh đã.”
“Ra là thế.” Thạch Mai gật đầu, ngáp một cái.
Lúc này, ba người bên cạnh cũng đã muốn đi ngủ, đại hán tử ngã chỏng vó, tiếng ngáy như sấm, nam tử cao gầy nhắm mắt dưỡng thần, đại hòa thượng ngồi xếp bằng, miệng thì thầm, giống như đang niệm kinh.
Tần Hạng Liên nhìn Thạch Mai, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, thấy nàng buồn ngủ còn nhớ tới săn thú, trong lòng ảo não, trước kia tại sao không mang nàng đi săn thú chứ? Tâm tư biểu lộ rõ như thế, hoàn toàn rơi vào mắt Loan Cảnh Nhi. Lại nhìn Loan Cảnh Nhi, chỉ thấy nàng nhắm mắt ngồi bên cạnh Tần Hạng Liên, cũng không dám dựa sát vào hắn, lại nhìn Thạch Mai, dựa vào Bạch Xá. Bạch Xá là long phượng bàn nhân, Tần Hạng Liên lại là mãn nhãn thân thiết, Loan Cảnh Nhi càng thêm khó chịu trong lòng, lặp đi lặp lại một câu —— vì sao chứ? !
Mà đang lúc Thạch Mai chuẩn bị từ bỏ, yên tâm đi ngủ, tiếng mưa rơi ngoài ngôi miếu đổ nát dần dần nhẹ đi, mưa tầm tã ào ào chuyển thành mưa nhỏ tí tách.
Thạch Mai mê man nằm, chỉ nghe đến gió núi nổi lên vù vù bốn phía, gió núi này cũng không rõ là gió lùa hay là gió thổi qua, tóm lại tiếng gió cực kỳ quỷ dị, vừa nghe qua, liền giống như lão phụ khóc tang, khàn khàn thê lương.
Loan Cảnh Nhi vốn là là tiểu thư khuê các, vẫn đang tỉnh táo , vừa nghe tiếng gió này, sắc mặt đều thay đổi, túm lấy cánh tay Tần Hạng Liên, thấp giọng nói, “Vương gia.”
Tần Hạng Liên đảo mắt nhìn nàng, thấy nàng lúc này bị kinh hách, thái độ điềm đạm đáng yêu thật sự động lòng người, liền nhẹ tay kéo nàng lại, vỗ nhẹ đầu vai nàng, thấp giọng nói, “Đừng sợ, chỉ là tiếng gió mà thôi.”
Loan Cảnh Nhi gật đầu, thấy trong mắt Tần Hạng Liên tràn đầy thương tiếc, trong lòng cũng an tâm phần nào, đột nhiên cảm thấy, Thạch Mai đi rồi thật tốt, tốt nhất là nàng ta cùng với Bạch Xá tình đầy ý hợp mà thành thân rồi xa chạy cao bay, đỡ phải khiến Vương gia chần chừ.
Lúc này, Thạch Mai cũng đã tỉnh, nàng mở to mắt, tựa hồ có chút mờ mịt, phát ngốc một lúc, ngước mắt nhìn Bạch Xá, hỏi, “Đang hát sao?”
“Hả?” Bạch Xá khó hiểu.
“Ta nghe có người đang hát.” Thạch Mai nói.
Bạch Xá khẽ nhíu mày, Tần Hạng Liên ngồi đối diện cũng sửng sốt, tất cả mọi người liền im lặng nghiêng tai lắng nghe, trong không gian, lẫn trong tiếng gió núi vù vù là một điệu hát cổ quái, như nữ nhân ngâm một khúc hát, làn điệu uyển chuyển mơ hồ.
Lúc còn nhỏ Thạch Mai thích nhất là đi theo nương xem nhóm mụ tử xướng khúc, cho nên liền nhận ra giai điệu này.
“Như là văn cầm diễn.” Thạch Mai nhỏ giọng nói với Bạch Xá.
Bạch Xá sửng sốt, hỏi, “Chắc chắn chứ?”
“Ừ, nương ta trước kia nghe một nam nhân hát, nàng liền thích giọng hừ này, ngươi nghe ba bốn câu đi, có thể nhận ra xướng cái gì, cổ họng này nghe như đang xướng áo xanh .”
Bạch Xá dựa theo những gì Thạch Mai nói nghe qua ba bốn câu, quả thực liền nhận ra từ ngữ, đều là Tây Nam quan thoại, đại khái hắn cũng có thể nghe hiểu một chút, xướng rằng:
Mân thiên tật
Đốc hàng tang
Điên ta cơ cận
Thiên giáng tội
Tặc nội chiến
Dân chúng lưu vong
Hồn trạc mỹ
Hội hồi duật
Tĩnh đi ta bang
“Giống như sửa từ trong bài xướng ‘Triệu Mân’.” Loan Cảnh Nhi đọc thi thư, dựa theo Thạch Mai nói ba bốn một phần, cũng phân rõ xướng cái gì, ‘Triệu Mân’ này chính là một bản ‘Phong Nhã’, năm đó Chu U vương chỉ thị tiểu nhân làm xằng làm bậy khiến quốc tướng chi vong.
“Cách lão tử.”
Lúc này, đại hán ngủ ngáy kia không biết khi nào đã tỉnh dậy, mở to mắt mắng một tiếng, “Gặp phải bọn nữ nhân phía Tây.”
Thạch Mai nghe không hiểu, chỉ biết đây không phải thứ tốt, liền dựa sát vào Bạch Xá, hỏi, “Nữ nhân phía Tây là ai?”
Bạch Xá chưa kịp mở miệng, đại hòa thượng đã nói , “Cô nương đừng nghe hắn hù dọa, nữ nhân phía Tây là lời bọn ta thường nói, ý nghĩa là xác chết sống dậy, nữ quỷ.”
Thạch Mai nghe xong liền lạnh gáy, xác chết sống dậy… Còn nữ quỷ?
“Hắc hắc.” Đại hán kia nhìn bộ dạng Thạch Mai kinh ngạc, cảm thấy rất thú vị, tiểu nha đầu này trông đẹp quá, người thô lỗ như hắn, cả đời này cũng chưa thấy qua người nào bộ dạng giống thần tiên như thế, liền nói với nàng, “Nha đầu, không biết hả? Xác ướp cổ chưa bao giờ chạm ánh mắt trời , một khi chạm phải, liền mọc lông rậm. Lông mọc dài quá thi thể liền có thể sống dậy, bọn phía Tây không phải tiểu quỷ bình thường đâu, rất hung, nhất là nữ.”
Thạch Mai nghe xong cảm thấy không thế tin, nhưng vẫn sợ quá mức, dù sao nơi này núi hoang rừng già, hơn nữa trước khi đến nàng cũng đã nghe qua, ngọn núi Đại Vũ này có rất nhiều cổ mộ.
“Nhưng mà…” Rất lâu sau, Thạch Mai mới phản ứng lại, hỏi Bạch Xá, “Bọn quỷ Tây này sao còn phát ra khẩu âm Tây Nam thế?”
“Ha ha…” Đại hán bị Thạch Mai chọc cho buồn cười, nói, “Bọn quỷ Tây này cũng có địa phương chứ… Nói cho ngươi biết, không chết ở bản địa thì càng hung , cái này gọi là quỷ tha hương.”
Thạch Mai tới gần Bạch Xá, nhỏ giọng hỏi, “Hắn có bịa chuyện gạt người không thế?”
Bạch Xá đưa túi rượu cho nàng, nói, “Uống ngụm rượu tăng thêm can đảm đi.”
Thạch Mai nghĩ rồi tiếp nhận túi rượu uống một hớp, trả lại cho Bạch Xá, Bạch Xá nhận lại, cũng uống một ngụm.
Thạch Mai nhìn động tác Bạch Xá, miệng túi rượu dán lên môi, lúc nuốt rượu xuống, hầu kết hơi hơi dao động, mặt nàng lập tức đỏ hơn phân nửa.
Bạch Xá uống rượu xong liền nhìn nàng, chép miệng, trên môi còn có nhiều điểm ướt át, Thạch Mai cúi đầu không nói, trong lòng nhủ thầm, nam nhân cái đồ tư bản này…
Tần Hạng Liên ngồi đối diện trong lòng nín thở, Bạch Xá thoạt nhìn ‘núi không hiện nước giấu giếm’ (thành ngữ) , nhưng thật sự là có thủ đoạn!
Lúc này, tiếng gió bên ngoài càng vang, từ xướng lên cũng rõ ràng hơn , dường như phảng phất ngay bên người. Thạch Mai và Loan Cảnh Nhi liếc nhìn nhau, lúc này, ân oán hiềm khích giữa nữ tử đều buông xuống, chỉ còn lại sợ hãi .
“Không có việc gì đâu.”
Đại hòa thượng nói với mọi người, “Chúng ta ở trong miếu, bọn Tây quỷ không dám vào.”
“Thật sự?” Thạch Mai hỏi.
“Phải xem có phải quỷ thật hay không rồi hẵng nói.” Bạch Xá chậm rãi nói, “Chờ nó vào liền biết ngay là thật hay giả.”
“Ha ha.” Đại hán gật đầu, nói với Bạch Xá, “Huynh đệ hình như là người giang hồ? Xem thân thủ của ngài, hẳn là người có thân phận , lên núi là tìm bảo vật?”
Bạch Xá nhìn hắn, cũng không giấu diếm, chỉ nói, “Một bằng hữu của ta đã chết, ta đến tra nguyên nhân.”
Đại hán gật đầu, không hỏi nhiều, chỉ nói, “Các ngươi biết ngọn núi này có bí mật gì không?”
Bạch Xá và Thạch Mai nhìn nhau một cái, còn có bọn Tần Hạng Liên cũng đều ăn ý lắc đầu.
Đại hán lại nhìn Tần Hạng Liên, hỏi, “Vị này giống như quan gia, tại sao lại đến chỗ rừng già heo hút này?”
Tần Hạng Liên bộ dạng không sao cả trả lời, “Ta mang theo nữ nhân tới đánh dã chiến .”
Mọi người sửng sốt, Tần Hạng Liên lời này một câu hai nghĩa … Loan Cảnh Nhi mặt đỏ bừng đẩy Tần Hạng Liên một phen, Tần Hạng Liên cười ha ha, nói, “Ta nghe nói ngọn núi này có thứ tốt, liền mang theo thủ hạ đến xem cái gì mới mẻ.”
Đại hán gật đầu nói, “Nhưng mà … Ta nói cho các ngươi biết, chúng ta đi, có một bài vè, đọc như thế này: đông có Bành Lễ tám mươi ba thước, nam có Vu Sơn tam đài bát cảnh, tây có Tần Lĩnh bảy mươi hai dục, bắc có bạt ngàn rừng núi, trung có mưa gió vạn phần ngàn tông.”
Thạch Mai nghe xong cảm thấy rất có vị , liền hỏi, “Đây là phương hướng các danh thắng?”
Đại hán lắc đầu, nói, “Là phương hướng chứa năm rương châu báu!”
“Rương châu báu?” Thạch Mai giật mình.
“Núi Tần Lĩnh này từ xưa đã được xưng là long mạch, thứ nhất do phong thuỷ bảo địa, nơi đó nhiều hoàng lăng. Bành Lễ Trạch là nơi quỷ quái, thuyền tới liền chìm, tương truyền đáy hồ tám mươi ba thước, mỗi một thước, đều có một con thuyền lớn chứa đầy vàng bạc cổ. Vu Sơn chính là thần, bên trong có thần cổ khí nhiều, bất quá địa phương kia rất hiểm, đi vào ít người. Vùng dãy núi, mộ phần không nhiều nhưng bảo bối thì nhiều, phần lớn là dược liệu. Núi Vũ Sơn phía trung, chính là nơi kỳ lân nằm ngự, linh khí thẳng bức Tần Lĩnh. Vùng này, tuy rằng không thiên cổ đại huyệt, cũng là có gần vạn phần mộ to nhỏ, bên trong ít nhất mai táng ngàn dòng họ.” Đại hán nói xong, lấy bình rượu ra uống, nói tiếp, “So sánh với những nơi chứa rương châu báu khác, núi Đại Vũ nơi này không mấy hung hiểm , cho nên đến hành gia cũng ít, phần lớn là tân thủ, chẳng qua… Gần đây xuất hiện lời đồn.”
“Lời đồn gì?” Thạch Mai tò mò.
“Nói là có vị hoàng đế đoản mệnh không được ghi tên vào sách sử, ở nơi này mua tôn ngọc phật, bên trong cất giấu nhất bút đại phú quý, cho nên nhiều người tìm đến … Chính là manh mối không nhiều lắm, không dễ tìm.”
“Các ngươi ngay cả họ thậm chí danh tự cũng không biết, tìm thế nào?” Bạch Xá hỏi.
“Cái này.” đại hán lắc đầu, “Cái này không khó, cổ nhân đều giảng quy củ, nhất là kiến tạo lăng mộ, bình thường ý, lăng đế vương cùng quý nhân chôn cùng thường để rất lớn, lăng mộ vị hoàng đế kia, niên đại hẳn là ở thời Ngũ Đại, khi đó phần mộ đều có đặc điểm, chúng ta là dựa vào nghề này ăn cơm , đương nhiên có thể tìm ra.”
“Vậy các ngươi tìm được không?” Thạch Mai hỏi, “Ta vừa nghe các ngươi nói, tìm ba ngày cũng chưa ra manh mối?”
Đại hán thấy Thạch Mai lanh lẹ, cảm thấy nàng tâm cơ không nặng rất đáng yêu, liền nói, “Thật sự là không tìm được, lúc này cùng tà môn, không biết vì sao, đưa tới nhiều người giang hồ như vậy.”
“Người giang hồ?” Bạch Xá khẽ nhíu mày.
“Tứ đại gia tộc đến đây ít nhất một nửa rồi.” Nam tử cao gầy cũng đã mở miệng, “Người giang hồ chưa bao giờ nhúng chân vào việc của chúng ta, cảm thấy cái nghề quật phần mộ tổ tiên này của chúng ta là mất mặt xấu hổ, ngày sau ắt sẽ bị trời phạt. Nhưng lúc này không biết thế nào lại tùy chúng ta cùng nhau vào núi, lại còn rất để tâm… A, nói nơi này không có bảo bối, ai tin được.”
Thạch Mai gật đầu, đại khái đã biết trong đó là chuyện gì, thấy Bạch Xá cúi đầu không nói, liền hỏi, “Các ngươi biết Kiều Lão Khoan không?”
“Biết chứ.” Nam tử cao gầy trả lời, “Nghe nói hắn đã chết?”
“Cách lão tử .” Đại hán lại bắt đầu mắng chửi người, vỗ đùi, “Nói sẽ xui, ta còn nợ tiểu tử kia tiền rượu đấy, thế mà bây giờ chỉ còn lại nắm đất chết, ôi chao!”
Thạch Mai hỏi, “Các ngươi có giao tình à?”
Đại hòa thượng quay đầu lại, nói, “Trộm mộ và nhà khảo cổ, đều là trộm thôi, trộm có tặc danh , Kiều Lão Khoan là thiên hạ số một số hai thần trộm, bất cứ ai làm cáu nghề này mà quen được hắn liền thấy vinh dự, tự nhiên là biết.”
“Lúc trước Lão Khoan cũng đi vào ngọn núi này.” Nam tử cao gầy nói, “Hơn nữa còn giống như đã phát hiện ra cái gì.”
“Hắn phát hiện cái gì ?” Bạch Xá hỏi.
“À…”
Nam tử cao gầy vừa muốn mở miệng, đột nhiên nghe tiếng Loan Cảnh Nhi hét lên, “Aaaa…”
Thạch Mai bị nàng làm cho hoảng sợ, bên trong tiếng hét của Loan Cảnh Nhi tràn đầy sợ hãi.
Tất cả mọi người đều nhìn nàng ta, chỉ thấy Loan Cảnh Nhi như bị cái gì làm cho kinh hách, héo rũ trong lòng Tần Hạng Liên, chỉ vào cửa sổ rách nát phía xa.
Tần Hạng Liên bước qua xem, chỉ thấy ngoài cửa sổ trời tối như mực, cái gì cũng không có, liền hỏi, “Làm sao vậy?”
“Chỗ đó vừa có một nữ nhân, da mặt rõ ràng!” Giọng nói của Loan Cảnh Nhi trở nên biến điệu , kéo tay Tần Hạng Liên, “Gia… Thật dọa người.”
Tần Hạng Liên nhíu mày, dùng ánh mắt sai sử thị vệ, gã thị vệ kia đã chạy ra ngoài, hắn còn chưa ra khỏi cửa, ánh lửa trong ngôi miếu đổ nát chợt lóe.
Chỉ thấy lửa trại trước mắt mọi người đột nhiên biến thành lục sắc…Trong ngọn lửa lục sắc ấy là một ánh lửa đỏ, bập bùng bập bùng, khi thì cháy cao, khi lại diệt xuống.
“A…” Đại hán rút khẩu khí, “Cách lão tử ! Thứ kia tiến vào!”
Tất cả mọi người đều khẩn trương, nhìn chằm chằm cửa sổ tứ phía.
Thạch Mai cũng sợ hãi, cầm lấy cánh tay Bạch Xá, thấp giọng nói, “Thật sự có ma sao?”
Mà trái với sự khẩn trương của mọi người, khuôn mặt Bạch Xá vẫn như cũ không chút thay đổi, hắn dùng đao khều nhẹ củi lửa trong đống lửa trại, thản nhiên nói ra một câu, “Giả thần giả quỷ.”