Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 2: Chương 2




Quen biết 6 năm với Giang Hoài Khê, quả thật, trong 6 năm này, Giang Hoài Khê dành cho cô rất nhiều sự quan tâm cùng ấm áp. Nhưng Lục Tử Tranh cũng tinh tường nhớ tới, một trong những lần sỉ nhục mà cô khắc sâu nhất trong đời, là của Giang Hoài Khê dành cho cô.

Lần đầu tiên gặp mặt của cô và Giang Hoài Khê, không có giống như “tri kỷ vừa gặp đã như quen” trong tiểu thuyết.

Đó là sau khi khai giảng đại học không lâu, dạ hội đón tân sinh viên mới vừa qua đi được hơn một tuần. Chạng vạng tháng Chín, mặt trời xuống núi trễ, lúc Lục Tử Tranh đi ra từ thư viện, mặt trời còn chênh chếch treo ở trên lưng chừng núi, đầy trời đỏ rực, gió muộn tập kích lòng người, khó có được một lúc thanh thản dễ chịu.

Từ trên bậc thang cao cao của thư viện, cô một bước lại một bước đi xuống, lại nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu đỏ phong cách đậu bên ven đường phía trước của thư viện, đứng bên cạnh là một cô gái mặc áo lông màu xanh đen bảy phần, chiếc quần dài màu đen ôm lấy đôi chân, dáng người rất cao, hiển nhiên khí chất không hề tầm thường. Vầng sáng của hoàng hôn hắt vào trên người nàng, hình ảnh đẹp đẽ tựa như trong phim ảnh.

Lục Tử Tranh không khỏi âm thầm tán thưởng một câu ở trong lòng, đâu phải ai cũng may mắn mà tu được như thế, vừa có tiền lại vừa có tướng mạo.

Lúc đi ngang qua người nàng, trong khoảng cách gần, Lục Tử Tranh nhìn nàng một cái, đầu tóc dài màu đen như thác nước, da trắng đến mức như người bệnh, khuôn mặt lành lạnh tinh xảo, cả người toát lên vẻ cao quý điển cổ. Những năm gần đây, chưa bao giờ có người đẹp đến mức làm cho Lục Tử Tranh cảm thấy có thể so vai với Liên Huyên, nàng ấy là ngoại lệ, mà, so với vẻ đẹp của Liên Huyên, nàng càng xuất trần, càng không có hương vị khói lửa.

Nhưng Lục Tử Tranh cũng chỉ âm thầm khen ngợi thế thôi, bước chân ở dưới chân cô chưa từng có phút nào do dự hoặc ngừng lại, trực tiếp bỏ qua chiếc xe, bỏ qua nàng ấy. Nhưng mà, một chuyện bất ngờ lại xảy ra...

Nàng đưa tay giữ lại cổ tay cô, bất ngờ lại đột ngột đến mức không kịp phòng bị, vô cùng mạnh mẽ...

Lục Tử Tranh còn chưa kịp kinh hô, một âm thanh lành lạnh dễ nghe liền ngông cuồng thoáng qua tai cô: “Theo tôi đi, giá tiền tùy cô.”

Trong lúc nhất thời, Lục Tử Tranh vừa tức giận vừa buồn cười, quả thực không hiểu ra sao cả. Cô xoay người, đứng thẳng, thẳng tắp nhìn về phía nàng, trong mắt một mảnh lạnh lùng, nói: “Buông tay.”

Lại nghe thấy nàng cười khẩy một tiếng: “Cô muốn cái gì, tôi đều cho cô cả, thanh danh của cô ở bên ngoài ai mà chẳng biết, bây giờ cần gì giả bộ rụt rè với tôi. Một tháng, chiếc xe này làm tiền đặt cọc, có đủ hay không?”

Người đi ra từ trong thư viện đứng ở cửa xa xa mà xem trò vui, chỉ chỉ chỏ chỏ, khe khẽ bàn luận hai người bọn họ. Lục Tử Tranh cảm thấy vô cùng nhức đầu, trong một chốc có chút hoảng hốt, cảnh tượng lần này cùng một ít hình ảnh trong ký ức chậm rãi hiện lên. Nhất thời, cô chóng mặt đến mức cơ thể đứng không vững, lung lay một lát, nàng lại lôi kéo cánh tay cô, dùng sức khiến cô ổn định lại.

Sau khi cơ thể cô ổn định, cô cắn môi, kiên quyết bỏ qua tay của nàng, lấy ra giấy ăn từ trong túi ra, cứ như thế đứng trước mặt nàng, từng chút từng chút nghiêm túc chùi lấy cổ tay của mình, tựa như trên đó đã dính đầy bùn bẩn khiến người khác ghét bỏ vậy.

Giang Hoài Khê bởi vì động tác của cô mà hoảng hốt, trong lúc nhất thời có chút ngơ ngẩn và sợ hãi.

Lục Tử Tranh lau xong cổ tay, ngẩng đầu lên nhìn những đám người nghị luận ở phía sau, lại nhìn qua nữ thần kinh không có động tác đứng kế bên, lạnh lùng nở nụ cười, xoay người rời khỏi.

Tâm tình vừa hiếm được tốt đẹp trong phút chốc không còn sót lại chút gì.

Trên đường về ký túc xá, nước mắt nhiều lần đều muốn tràn ra, cô cắn môi, tự nhủ, Lục Tử Tranh, khóc có ích lợi gì, chẳng lẽ mày còn không biết trên thế giới này có bao nhiêu ác ý sao? Thế là sau đó, lại cố gắng nuốt nước mắt trở về.

Về sau, phiên bản của chuyện này càng truyền càng nhiều, càng truyền càng thái quá, không có cái nào là đúng sự thật cả. Tay cô đau ba ngày, thế nhưng, mãi đến khi vết đỏ trên tay biến mất, vết thương trong lòng cô, lại không có cách nào trở lại bình thường, cũng như danh tiếng càng thêm khó nghe của cô vậy...

Về sau lại về sau, cô mới biết, cô gái hôm nọ tên là Giang Hoài Khê, thư viện là do ba người ta quyên xây, người ta là con gái của kẻ có tiền.

Vì vậy, cô ta có thể tùy tiện xằng bậy, đạp lên tôn nghiêm của người khác sao?

Cái gọi là kẻ có tiền, vốn đều tự cho là vậy hết à?

Lục Tử Tranh không hiểu được, Liên Huyên đã từng dịu dàng và sạch sẽ cũng là như vậy, bây giờ, đẹp đẽ cao quý như Giang Hoài Khê cũng là như vậy.

Lục Tử Tranh đột nhiên mở miệng hỏi Giang Hoài Khê: “Lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta, tại sao cô lại như vậy...” Do dự một chút, cô nghĩ đến một từ có vẻ xuôi tai hơn: “Quái lạ?”

Giang Hoài Khê không có lập tức trả lời cô.

Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, xe lại chạy thêm được một đoạn, Giang Hoài Khê mới nhàn nhạt buông ra sáu chữ từ trong đôi môi lạnh nhạt của mình: “Bởi vì, có tiền, tùy hứng.”

Trong lúc nhất thời, Lục Tử Tranh chỉ muốn giơ tay lên mạnh mẽ tát nàng một cái!

Thỉnh thoảng, cô không có cách nào nói chuyện được với Giang Hoài Khê cả, bởi vì, cô không chạm tới được tâm tư của nàng.

Rất nhanh, chiếc xe đã lái đến nơi ở của mẹ Lục Tử Tranh, Giang Hoài Khê cho xe dừng lại, sau đó mở ra cốp xe, xách ra một túi lại một túi thịt quả rau tươi, không khách khí đưa hai túi cho Lục Tử Tranh: “Người không lao động thì không được ăn.”

Lục Tử Tranh yên lặng tiếp nhận lấy túi, hiếm thấy khi không có cãi lại.

Mỗi lần Giang Hoài Khê đến cũng đều túi lớn túi nhỏ, mua sắm chu toàn, thỉnh thoảng về nhà, đều sẽ nghe được mẹ nói, “Lần trước mới bảo nồi cơm điện bị hư, bảo con tìm thời gian giúp mẹ mua cái mới, qua hôm sau Hoài Khê liền đưa tới rồi.”, ví dụ như vậy. Trong cuộc sống, Giang Hoài Khê thật sự giúp cô rất nhiều. Mỗi lần bị nhà nước phái đi công tác, cô đều sẽ nghe được mẹ nói: “Tranh Tranh con yên tâm đi, Hoài Khê nói con bé sẽ thường xuyên đến thăm mẹ, có chuyện gì tìm con bé là được rồi.”

Giang Hoài Khê ở trước mặt cô cao lãnh lại miệng mồm độc ác, ở trước mặt mẹ của cô, lại ngoan ngoãn thân thiết đến không ngờ. Theo cách nói của Giang Hoài Khê thì là: “Mẹ cậu dễ thương hơn cậu, dễ sống chung hơn cậu nhiều, quan trọng là, biết nấu một bàn thức ăn ngon, lại vô cùng hiền lành hiểu ý người, cậu thì sao? Không có mấy thứ đó thì cũng đừng nên hỏi tôi tại sao lại phân biệt đối xử.”

Lục Tử Tranh không còn gì để phản bác.

Thể lực của Giang Hoài Khê rõ ràng không tốt, chẳng qua là khoảng cách trăm mét ngắn ngủi từ bãi đậu xe đến tòa nhà B, Giang Hoài Khê ôm mấy cái túi, Lục Tử Tranh có thể nghe được hô hấp khẽ nặng của nàng. Cô đưa tay giúp Giang Hoài Khê cầm thêm hai cái túi, cười nói: “Bao lâu rồi cô không vận động, đi vài bước đường thôi mà thở thành như vậy.”

Giang Hoài Khê đánh bất ngờ, nói rằng: “Tôi thấy lúc cậu bước đi ấy, sống lưng đừng có nên thẳng như vậy thì tốt hơn.”

Lục Tử Tranh không rõ: “Sao vậy?”

Giang Hoài Khê cười: “Bao lâu rồi cậu không vận động, cậu đứng thẳng như thế, tôi đều có thể nhìn thấy cái bụng nhỏ nhô ra của cậu, một tầng lại một tầng thịt kìa.”

Nhất thời, Lục Tử Tranh chỉ muốn dùng túi trên tay đập chết nàng.

Rốt cục về đến trước cửa nhà, Lục Tử Tranh mới vừa đem chìa khóa gắn vào ổ, Lục mẹ liền nhanh chóng mở cửa ra rồi. Vừa thấy Lục Tử Tranh cùng Giang Hoài Khê, Lục mẹ cười đến mặt mày cong cong, đưa tay tiếp nhận túi Giang Hoài Khê đang cầm, nói: “Hoài Khê, mau vào, ôi chao, mỗi lần đến đều mang nhiều đồ như vậy, hại con tốn kém, dì cũng không dám gọi con đến dùng cơm nữa mất.”

Giang Hoài Khê vừa đổi giày vừa trả lời: “Lần nào con tới đây cũng đều quỵt cơm nhà dì, không mang theo ít đồ tới, dì bảo con làm sao được.”

Lục Tử Tranh đứng ở cửa xem hai bàn tay mềm mại trắng nõn của Giang Hoài Khê đang đổi giày, ở trên lại hằn một vòng lại một vòng vết đỏ, trong lòng nhất thời có chút cảm động.

Sau khi Giang Hoài Khê vào cửa liền vội vàng vào phòng rửa tay, Lục Tử Tranh theo mẹ đi vào nhà bếp, giúp mẹ làm trợ thủ nhặt rau, hưởng thụ lấy thời gian ấm ấp hiếm thấy của cô và mẹ mình.

Lục Tử Tranh và Lục mẹ vốn là người Cư Châu, họ hàng vốn ít ỏi, nhân khẩu lại không thịnh. Lúc Lục Tử Tranh đang học trung học cơ sở, ba cô lại bất ngờ qua đời, từ đó, chỉ còn lại Lục Tử Tranh và mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Sau khi Lục Tử Tranh lên đại học liền chuyển đến Lâm Châu, lúc cô đang năm hai, mẹ cô vì thuận tiện chăm sóc cô mà mua một ngôi nhà ở đây, cũng chuyển tới Lâm Châu ở. Về sau, Lục mẹ mở một tiệm thức ăn sáng ở đây, tháng ngày trôi qua không tính dư dả, nhưng lại rất an ổn. Sau khi tốt nghiệp đại học, công ty Lục Tử Tranh công tác cách nhà quá xa, Lục mẹ liền bảo cô thuê một ngôi nhà gần đấy, cuối tuần có thời gian thì về nhà ăn cơm với bà.

Lục mẹ vừa thái rau vừa tán gẫu với Lục Tử Tranh, tuổi của Lục Tử Tranh cũng không còn nhỏ, bà khó tránh khỏi nói tới vấn đề cá nhân của cô: “Tranh Tranh nè, con muốn tìm dạng người thế nào, nhiều năm rồi không thấy con đem ai về cho mẹ nhìn hết vậy.”

Lục Tử Tranh bỏ hoa quả mà Giang Hoài Khê mua cho vào tủ lạnh, sau đó rửa sạch một ít quả nho đặt ở bên kệ bếp, lột một quả nhét vào trong miệng Lục mẹ, ngăn lại: “Mẹ, không phải trước đây mẹ nói là mẹ không vội, tùy con thích thế nào là được rồi sao?”

Lục mẹ cười nói: “Nói thì nói như thế, nhưng mẹ sợ ánh mắt con cao quá, vuột mất tài nguyên tốt bên cạnh thôi.”

Lục Tử Tranh tỉ mỉ hứng lấy hạt nho Lục mẹ nhổ ra, sau đó cười một cái: “Mẹ cũng đừng quan tâm, con tự biết sắp xếp. A, thêm một quả.” Nói xong, lại nhét vào một quả nho vào trong miệng Lục mẹ.

Giang Hoài Khê từ bên ngoài đi vào nhà bếp, đưa tay cầm quả nho đến trước mặt Lục Tử Tranh, ánh mắt ra hiệu Lục Tử Tranh giúp nàng lột một cái.

Lục Tử Tranh không vui, giả vờ như không nhìn thấy.

Lục mẹ thấy thế, hạ lệnh: “Tranh Tranh, giúp Hoài Khê lột nho đi.”

Lục Tử Tranh: “...”

Giang Hoài Khê hài lòng ăn lấy quả nho Lục Tử Tranh lột cho, một bên lấy tạp dề, một bên đứng ở bên cạnh Lục mẹ, ngoan ngoãn nói: “Dì, con giúp dì. Nể tình Tử Tranh vừa đút con ăn nho, chúng ta làm chân gà mà cậu ấy thích ăn nhất đi.”

Lục mẹ cười nói: “Được đấy, để dì xem tài nấu nướng của Hoài Khê có tiến bộ hay không đây.”

Giang Hoài Khê cột lấy mái tóc màu đen dài đến eo lên, vén ống tay áo sơ mi lên, lộ ra một nửa cánh tay trắng trẻo, bên môi hiếm khi giương lên một nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ ấy, thật là đẹp đến mức khiến người ta không dời mắt nổi.

Lục Tử Tranh lại bĩu môi, giội nước lã: “Ra vẻ đủ rồi đấy.”

Giang Hoài Khê rửa lấy cái nồi đang ngâm nước, không quay đầu lại, phản kích: “Lát nữa cậu tốt nhất đừng ăn.”

Mới không gặp ba ngày mà cô bị thay đổi hoàn toàn cách nhìn triệt để rồi, Lục Tử Tranh không phải không thừa nhận, Giang Hoài Khê động tác thành thạo, lúc làm thật sự là có dáng có vẻ, khiến cô quả thật khó có thể hồi tưởng, mấy năm trước, lần đầu tiên Giang Hoài Khê vào nhà bếp của nhà cô, vậy mà lại chỉ vào dầu muối tương giấm, từng cái lại từng cái vô cùng thích thú hỏi cô cái đấy là cái gì.

Nể mặt Giang Hoài Khê coi như cũng đang cố gắng xào rau, Lục Tử Tranh lại lột cho nàng thêm mấy quả nho đưa tới bên miệng nàng, nhưng mà, tại sao đều không có hạt?

“Mẹ, khi nãy nho mẹ ăn có hạt mà phải không? Sao nho Hoài Khê ăn lại không có hạt?”

Lục mẹ gật đầu, “Có đó.”

Giang Hoài Khê nhàn nhạt trả lời: “À, tôi nuốt hết rồi, lúc nhổ ra khó coi lắm.”

“Mẹ, người ta bảo lúc mẹ nhổ hạt ra, dáng vẻ hết sức khó coi kìa!” Lục Tử Tranh đem đến cái ghế đẩu nhỏ, ngồi xuống ở phía sau Giang Hoài Khê, cuối cùng cũng bắt được cơ hội ở trước mặt mẹ bôi đen nàng.

Giang Hoài Khê lạnh giọng: “Nói nhảm nữa đi, lát thức ăn tôi nấu cậu đừng có mà ăn đấy.”

Lục Tử Tranh lẩm bẩm: “Không phải là xào hai món thôi sao, cô ra vẻ cái gì chứ...”

Lục mẹ vỗ vỗ đầu Lục Tử Tranh, buồn cười nói: “Đừng có không phục, Hoài Khê người ta lợi hại hơn con nhiều, nếu không thì con cũng xào hai món ăn cho mẹ xem thử đi.”

Lục Tử Tranh chớp chớp con mắt, không thèm nói nữa.

Trên bàn cơm tối, Lục Tử Tranh ăn nhiều thêm nửa bát cơm, cơ hồ quét hết tất cả món ăn, đặc biệt là món do Giang Hoài Khê làm. Ăn xong, cô dựa vào trên ghế, không động đậy được nữa.

Giang Hoài Khê buồn cười nhìn cô một lát, đứng dậy hỗ trợ thu dọn bát đũa. Lục mẹ ngại vô cùng: “Hoài Khê, chắc ở nhà ba mẹ con khẳng định không nỡ cho con động thủ phải không, mỗi lần tới đây Tranh Tranh đều lười biếng, còn khiến con giúp dì rửa chén nữa.”

Giang Hoài Khê bưng bát đũa đi vào nhà bếp: “Không sao cả dì à, con còn muốn cám ơn dì cho con cơ hội trải nghiệm cuộc sống này nữa, không nhờ vậy chắc con cũng thành đứa đần mất rồi.”

Lục Tử Tranh dựa vào ghế dựa, hơi híp mắt, nhìn bóng dáng hai người một già một trẻ ở trong bếp đang rửa chén cười cười nói nói, trong lòng có chút ấm ấp bay lên, nhưng lại sinh ra chút cô đơn và tịch mịch.

Tình yêu tựa như thổi bong bóng vậy, lúc thổi, bạn kinh diễm bởi độ xinh đẹp của những bong bóng mơ mộng bay tán loạn ở bên trong ánh mặt trời. Thổi xong, bạn mới phát hiện, ánh mặt trời càng chiếu rọi ra sao, gió càng thổi mạnh thế nào, bong bóng lại càng thêm mỹ lệ thế ấy, nhưng mà cũng càng nhanh chóng tan vỡ đi. Tất cả xinh đẹp vừa mới thoảng qua cũng sẽ mất hết dấu vết.

Vì thế, nếu bạn không muốn bong bóng tan biến, thì hãy cầm nước thổi bong bóng ở trên tay, đừng bao giờ thổi nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.