Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 5: Chương 5




Giang Hoài Khê lại biến mất năm ngày, Lục Tử Tranh một chút kinh ngạc cũng không có.

Trong những năm này, Lục Tử Tranh sớm đã quen với tính cách của nàng, luôn có vài lúc như vậy, Giang Hoài Khê bỗng đột nhiên biến mất, không có điện thoại, cũng không có tin nhắn.

Cho dù Lục Tử Tranh có nghi hoặc, nhưng xưa nay vẫn chưa từng chủ động hỏi qua. Cô đã quen duy trì khoảng cách với người khác, cũng rất ít khi chủ động nói chuyện của mình cho người khác nghe, lại càng không chủ động đi hỏi thăm chuyện của người khác bao giờ.

Đêm dần dần khuya đi, Lục Tử Tranh vẫn đang ngồi ở trước bàn thư phòng, tay nâng một cuốn sách, tùy ý lật xem.

Tâm phiền ý loạn, khiến cô không thể nào tập trung đọc sách được. Ngày mai phải cùng Liên Huyên đi công tác ở Giang Bắc, tổng cộng có ba người đi, hai người bọn họ và một nam trợ lý của Liên Huyên.

Điện thoại đột nhiên rung lên, Giang Hoài Khê rốt cục xuất hiện rồi.

Nàng nói: “Gần đây mới mở một nhà hàng, ngày mai có thời gian thì đi thử một chút không?”

Lục Tử Tranh trả lời nàng: “Ngày mai phải cùng boss đi công tác ở Giang Bắc rồi.”

Ở đầu dây bên kia Giang Hoài Khê trầm mặc một chút, mới hỏi tiếp: “Vậy khi nào trở về?”

Lục Tử Tranh xem lịch bàn trên bàn sách, đáp: “Khoảng chừng cỡ một tuần, phải đến đầu tháng sau mới về.”

Giang Hoài Khê thở dài, hơi tiếc nuối nói rằng: “Nếu vậy, xem ra năm nay cậu không nhận được quà sinh nhật của tôi rồi, cậu không có ở đây, thế thì tôi sẽ không tặng đâu.”

Lục Tử Tranh xem lịch bàn một chút, thật đúng là phải tổ chức sinh nhật ở Giang Bắc nơi đất khách quê người rồi. Cô nhíu nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: “Tôi nghĩ cô kiếm cớ bao biện cho lòng dạ hẹp hòi của cô thì có.”

Giang Hoài Khê ồ nhẹ một tiếng ở đầu dây điện thoại bên kia, lại hỏi cô: “Ngày mai mấy giờ, cần tôi đưa cậu đến sân bay không?”

Lục Tử Tranh từ chối: “Công ty sẽ sắp xếp xe tới đón tôi đi.”

Giang Hoài Khê nhàn nhạt ồ một tiếng, không nhiều lời nữa.

Kim giờ đã chỉ về số 12, Lục Tử Tranh nằm ở trên giường, vẫn không buồn ngủ. Cô ngồi dậy, vẫn phải thỏa hiệp thôi, kéo ngăn kéo ra, uống vào hai viên thuốc ngủ.

Trước khi ngủ, cô mơ mơ màng màng suy nghĩ lung tung, khuôn mặt Giang Hoài Khê lúc ẩn lúc hiện trong đầu cô, dáng vẽ yên tĩnh, dáng vẻ kiêu căng, dáng vẻ cau mày tỏ vẻ không hài lòng...

Khi đó, lúc cô từ chối đáp ứng nàng, dáng vẻ của nàng, chính là hơi chau mày như vậy, mím mím môi, vẻ mặt hiện lên thần sắc bất ngờ.

Lần thứ hai Lục Tử Tranh gặp gỡ Giang Hoài Khê, đó là tại chỗ ngồi bên cạnh mà thời ấy cô từng ngồi. Khi đó gần tới giờ lên lớp, cô như cũ đi về hướng chỗ ngồi hàng đầu tiên, thường ngày, hàng đầu tiên luôn không có ai ngồi. Từ phía xa xa ở đằng sau đi lên, Lục Tử Tranh nhìn thấy hàng thứ nhất chỉ còn thừa lại một vị trí, là chỗ ngồi quen thuộc của cô.

Nhưng mà, lúc cô đi tới hàng đầu tiên, đang định chuẩn bị ngồi xuống thì mới phát hiện, vị trí bên cạnh lại là cô gái quái lạ ở thư viện khi ấy - Giang Hoài Khê! Giang Hoài Khê ngay thẳng ngồi ở đó, một tay nắm chặt bút, một tay thì lật sách, trông vẻ như là một sinh viên chăm học.

Lục Tử Tranh quay đầu lại nhìn xung quanh phòng học, chết tiệt, bây giờ đã tới giờ lên lớp, chỉ còn sót lại mấy hàng chỗ ngồi xa tít tắp không thấy rõ bảng mà thôi.

Tiếng chuông lên lớp đúng giờ vang lên, giáo viên sắp bắt đầu vào lớp rồi.

Không còn lựa chọn nào khác, Lục Tử Tranh đành căm hận ngồi xuống. Một tiết học, cô luôn luôn hơi nghiêng đầu, một chút xíu cũng không thèm nhìn Giang Hoài Khê vào mắt. Cô sợ cô nhìn nhiều rồi lại sẽ không kiềm chế được mà đập bàn đứng lên mất.

Lúc đang cố hết sức chuyên tâm nghe giảng bài, một tờ giấy được đưa tới trước mắt của cô, nét mực màu đen còn chưa khô, chữ viết rõ ràng sạch đẹp: “Chuyện khi trước, tôi xin lỗi cậu, xin thứ lỗi cho tôi.”

Lục Tử Tranh xem xong tờ giấy kia, chỉ biết cười cười ở trong lòng, không lẽ cô nói xin lỗi, thì tôi phải nhất thiết nói không sao à?

Cô không có trả lời, ngẩng đầu lên tiếp tục nghe giảng bài.

Lại một tờ giấy đưa tới: “Sau này, không phải do cậu nói, tôi đều sẽ không tin. Làm bạn?”

Ở chữ “làm bạn”, dường như Giang Hoài Khê đã ngừng lại rất lâu, mực bút tan ra dường như sắp xuyên thấu cả chỗ giấy đó rồi.

Không lẽ cô ta mong muốn điều gì, người khác đều phải khoan dung thân thiện mà đáp ứng cô ta sao?

Lục Tử Tranh chồng hai tờ giấy lên nhau, nghiêm túc xé đôi lại xé đôi, sau đó, nhào thành một cục, ném vào trong học bàn. Cô lạnh lùng nhìn Giang Hoài Khê một chút, trên mặt mang theo vẻ khiêu khích, sau đó liền nhìn thấy Giang Hoài Khê hơi cau mày, ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô, vẻ mặt bất ngờ.

Lúc chuông hết tiết vang lên, chưa kịp đợi giáo viên nói tan học, Lục Tử Tranh là người đầu tiên ôm sách rời khỏi chỗ ngồi, bước như bay ra khỏi phòng học.

Cô biết, Giang Hoài Khê luôn luôn nhìn chằm chằm cô, cô suy đoán, có lẽ là dạng con gái được cưng chiều như Giang Hoài Khê, còn chưa được thử qua tư vị bị người ta khinh thường, bị người ta từ chối như thế nào. Cho nên, nàng phải cám ơn rằng cô đã cho nàng một cơ hội để trải nghiệm đi nhỉ.

Một chút ý thức cuối cùng trước khi ngủ của Lục Tử Tranh nghĩ rằng, nhìn kìa, Lục Tử Tranh, mày vẫn nhớ nó rõ ràng như thế...

Sáng sớm ngày tiếp theo, Lục Tử Tranh cầm theo vali nhẹ nhàng ra khỏi phòng, lúc xuống lầu liền nhìn thấy tài xế đang chờ ở dưới lầu, báo cô rằng trực tiếp đến sân bay tụ họp với Liên Huyên cho thuận tiện.

Trước khi lên máy bay, cô gửi cho mẹ một tin nhắn: “Mẹ, con lên máy bay đây, đến thì sẽ gọi điện cho mẹ.”

Rất nhanh, Lục mẹ trả lời lại: “Ừ, đừng lo cho mẹ, còn Hoài Khê mà.”

Lục Tử Tranh bật cười tắt máy. Mẹ, cũng may là mẹ không xem con là người ngoài.

Trên máy bay, Liên Huyên ngồi song song với cô.

Lục Tử Tranh mang theo quyển tạp chí, tùy ý lật xem, Liên Huyên cần cù chăm chỉ lật xem tài liệu, tình cờ hỏi cô vài câu, còn lại đều yên ổn vô sự.

Phong Thượng ở Giang Bắc cũng có công ty, ở sân bay sớm đã sắp xếp xong xuôi người tới đón, sau khi xuống máy bay, Lục Tử Tranh chỉ ung dung đi sau Liên Huyên và trợ lý của nàng ta, công việc mà cô làm, chỉ là nghe theo sắp xếp mà thôi.

Lúc Liên Huyên giới thiệu, Lục Tử Tranh mới phát hiện, giám đốc công ty đến đón bọn cô, lại là bạn học lớp 10 của cô và Liên Huyên, Kỷ Dao.

Lúc nhìn thấy cô, Kỷ Dao rõ ràng hơi kinh ngạc, song, lại không có chiều hướng cùng cô ôn chuyện cũ, chỉ biết máy móc cầm tay cô, thêm một cái gật đầu.

Lục Tử Tranh cũng không bất ngờ gì cho cam, dù cho lúc trung học cô có quan hệ thân thiết với Liên Huyên, Kỷ Dao cũng chưa từng cho cô sắc mặt tốt khi nào cả.

Buổi tối, Liên Huyên và Kỷ Dao bọn họ có sắp xếp, còn công việc chính của cô thì chiều và tối mai mới bắt đầu, vì thế, buổi chiều đầu tiên tới Giang Bắc, Liên Huyên nói, buổi tối không có công việc gì, cậu cứ tự do đi chơi đi.

Lục Tử Tranh không có việc gì để làm, cộng thêm đêm hôm qua ngủ không được ngon giấc, cơm tối cũng không thèm ăn liền leo lên giường khách sạn đi ngủ trước, cho đến tận khi Liên Huyên quay về khách sạn gọi điện thoại cho cô.

Thời điểm Liên Huyên kết thúc bữa tiệc đã hơn 9 giờ, nàng ta uống rượu hơi nhiều, đầu hơi đau, Kỷ Dao cùng nàng ta quay về, nhịn thật lâu mới hỏi nàng ta: “Tại sao Lục Tử Tranh lại ở đây?”

Bước chân Liên Huyên không dừng lại mà vẫn đi ra phía ngoài, nhàn nhạt trả lời: “Công việc cần...” Vừa dứt lời, nàng ta liền dừng bước, không hề nhúc nhích nhìn cô bé đang ngồi ở trước đàn piano trong sảnh khách sạn.

Cô bé mặc một chiếc áo váy màu trắng, tóc quăn dài màu nâu, từ sườn mặt nhìn sang, chỉ nhìn thấy được lông mi thật dài của cô bé ấy, chiếc mũi khéo léo xinh đẹp, bờ môi phấn nhuận, chiếc cằm nhọn nhọn, gò má, thật sự là cực kỳ giống Lục Tử Tranh.

Đôi mắt Liên Huyên không hề chớp, nhìn chằm chằm ngón tay thật dài của cô bé ấy đang bay bổng nhẹ nhàng trên phím đàn, phím đàn hạ xuống, nốt nhạc vang lên.

Là khúc Canon của Pachelbel, Lục Tử Tranh đã từng đàn qua thủ khúc này ở nhà nàng ta. Cô nói, cô không biết chuẩn bị cái gì cả, thủ khúc này, coi như là quà sinh nhật tặng nàng ta.

Lục Tử Tranh nói, đã từng nghe thấy có người tán thưởng và phân tích thủ khúc đấy thế này; Là vui sướng bên trong thương cảm, là hạnh phúc bên trong yên lặng, là ánh sáng bên trong bóng tối, là hy vọng bên trong sự thất ý. Đúng lúc, đối với cô mà nói, bản thân nàng ta chính là nhân vật như vậy, tặng thủ khúc này cho nàng ta, là tâm ý khi đó của cô.

Hồi ức giống như thủy triều đột nhiên mãnh liệt lao nhanh về phía nàng ta, phút chốc nhớ lại, cơ thể Liên Huyên cơ hồ đứng không vững. Lúc đó, khuôn mặt vui tươi của Lục Tử Tranh, nụ cười ngượng ngùng trên khóe môi xán lạn như vậy, thật sự là cảnh đẹp khó mà gặp được.

Liên Huyên rốt cục lại giơ chân lên, bước nhanh lao về phía ngoài, không thèm chú ý đến vẻ mặt nghi hoặc của Kỷ Dao ở một bên. Trong lòng nàng ta bây giờ, chỉ có một ý nghĩ điên cuồng đang kêu gào lấy: Tử Tranh, Lục Tử Tranh, nàng ta muốn thấy cô.

Đến phòng khách sạn, Liên Huyên vội vã chạy đến trước cửa phòng Lục Tử Tranh, nhưng mà, giơ tay lên, lại thật lâu không có gõ xuống. Đứng hồi lâu ở bên ngoài cửa phòng Lục Tử Tranh, hành lang thổi tới một ngọn gió khó tả qua người Liên Huyên, khiến nàng ta hơi cảm thấy lạnh lẽo, ý thức hơi men say cũng từ từ thanh tỉnh dần. Nàng ta giơ tay lên, dần dần nắm chặt lại, cuối cùng buông xuống, quay người rời khỏi.

Trở về bên trong phòng, Liên Huyên mở ra một chai rượu đỏ, dựa ở trên sofa, ngẩn ngơ uống nó.

Cuối cùng, nàng ta vẫn buông ly rượu xuống, cầm lấy điện thoại gọi cho Lục Tử Tranh, nói: “Đến phòng mình một chút.”

Lúc Lục Tử Tranh nhận điện thoại vẫn còn đang trong giấc mộng, để điện thoại xuống, liền kinh hoảng bò lên từ trên giường, mặc quần áo, hơi hơi chải chải tóc một chút liền đi thẳng đến phòng của Liên Huyên. Đã 10 giờ rồi, lúc này gọi cho cô, là có tình huống khẩn cấp gì sao?

Ai ngờ, sau khi Liên Huyên mở cửa cho cô vào, nàng ta lại tự nhiên ngồi ở trên ghế sofa uống rượu, cô đứng ở bên bàn trà hồi lâu, cũng không thấy Liên Huyên có dặn dò gì, Lục Tử Tranh không khỏi có chút kỳ quái.

Lục Tử Tranh vừa định mở miệng hỏi Liên Huyên, Liên Huyên lại bất thình lình bỏ ly rượu xuống, một tay xoa xoa huyệt thái dương, nhìn về phía Lục Tử Tranh, nhẹ nhàng nói: “Mình uống rượu nhiều, đầu có hơi đau, cậu có thể giúp mình massage không?”

Lục Tử Tranh sững sờ, không biết nên phản ứng như thế nào.

“Tử Tranh?”

Cô thấy Liên Huyên hơi cau mày, khe khẽ cắn môi, hai con mắt như nước yên lặng nhìn cô, là dáng vẻ làm nũng quen thuộc của Liên Huyên trước đây.

Lục Tử Tranh đầu hàng, nặng nề đi tới phía sau đầu Liên Huyên, đưa hai tay ra, chạm vào trên huyệt thái dương của Liên Huyên, nhẹ nhàng xoa nắn, sau đó, cô cảm nhận được, cơ thể Liên Huyên từ từ thả lỏng ra.

Đã nhiều năm như vậy rồi, hiện tại, nhìn thấy chờ mong trong mắt Liên Huyên, cô vẫn chưa nhẫn tâm mà từ chối được. Không biết là do Liên Huyên diễn xuất quá chân thật, hay là, trái tim mà cô đã từng yêu Liên Huyên quá chân thật nhỉ.

Lục Tử Tranh cúi đầu nhìn mái tóc dài tinh tế của Liên Huyên, tự giễu nghĩ rằng.

Cảm nhận được bàn tay hơi lạnh của Lục Tử Tranh chốc chốc lại ấn ở trên trán của nàng ta, Liên Huyên không khỏi nhớ tới lúc học tiết thể dục tự do khi ấy, các cô tránh hết được tất cả các bạn học khác, cùng sóng vai nhau dựa dưới tán cây to lớn để nghỉ ngơi. Liên Huyên bảo tiết học hôm nay khiến nàng ta hoa mắt váng đầu, Lục Tử Tranh liền cười híp mắt nhìn nàng ta nói, mình giúp cậu massage nhé, một lát là sẽ hết ngay.

Liên Huyên nói: “Cậu lừa người, sao mà thần kỳ như vậy được.”

Lục Tử Tranh chỉ duỗi thẳng hai chân, vỗ vỗ nó rồi bảo: “Cậu nằm xuống thử một chút thì biết.”

Liên Huyên nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn không để ý bãi cỏ dơ bẩn lộn xộn, nàng ta nằm xuống, tựa đầu trên chân Lục Tử Tranh, nhắm mắt lại cảm nhận động tác của hai tay Lục Tử Tranh.

Giọng nói Lục Tử Tranh nhẹ nhàng mềm mỏng hòa lẫn với tiếng gió thổi: “Dễ chịu không nào...”

Nhớ lại ngày ấy tuổi còn nhỏ,

Người hay tán gẫu, tôi hay cười,

Sánh vai ngồi dưới tán cây đào,

Nghe chim cất tiếng gọi rừng xanh,

Chúng ta chẳng biết sao lại ngủ,

Lạc vào mộng đẹp vui biết bao.

Liên Huyên đột nhiên giơ tay lên, nắm lấy bàn tay Lục Tử Tranh đang nhẹ nhàng xoa bóp, chưa kịp dùng sức, Lục Tử Tranh lại như bị hoảng sợ, đột ngột rút tay về.

Giọng nói của cô không được ổn định cho lắm, xin phép rằng: “Liên tổng, đêm đã khuya, không có gì thì tôi về phòng trước, không ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của sếp nữa.”

Liên Huyên cắn cắn môi, từ trong cổ họng phát ra một tiếng: “Ừ, được, cám ơn cậu.”

Sau đó, Liên Huyên thấy Lục Tử Tranh bước nhanh mở cửa mà xông ra, nàng ta chỉ đành che mặt cười khổ một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.