Hoành Sơn là núi cao bậc nhất của Lâm Châu, có tiếng toàn quốc, phong cảnh tú lệ. Song, nó cũng nổi danh nhất ở chỗ “Kỳ, hiểm, tuấn“. Trên Hoành Sơn có một cái sạn đạo (đường làm bằng cọc gỗ lát ván), nức tiếng gần xa, được tạo thành từ từng miếng gỗ chật hẹp, treo lơ lửng trên vách đá cao ngất, khảm nạm trong vách đá cheo leo ngàn trượng, tên gọi “Lăng Không“. Toàn bộ sạn đạo dài chừng ba mươi thước, rộng khoảng 30 cm, một bên là vách đá trơn nhẵn, trên có đóng dây thừng để vịn tay, một bên khác là không trung không có lan can. Bên trên dây thừng có một cái xích sắt, phía trên treo đầy túi gấm và ổ khóa. Nghe đồn sạn đạo “Lăng Không” này là thời cổ chân nhân xây lên để tu tiên, sau đó vị chân này vũ hóa đăng tiên, ân phúc được để lại nơi đây, cầu nguyện ở đây vô cùng linh nghiệm.
Tương truyền, tình nhân chỉ cần không sợ gian nguy cùng đi qua sạn đạo này, treo khóa đồng tâm lên trên đoạn xích sắt trong sạn đạo, là có thể không sợ mưa gió của con đường phía trước, dù cho chợt có gian nguy, cũng có thể một đường đi tới đầu bạc.
Sau khi Lục Tử Tranh và Giang Hoài Khê bên nhau, cô đã từng lập kết hoạch rất nhiều nơi du lịch cùng với Giang Hoài Khê, đối với rất nhiều thánh địa tình yêu, cô đều có ngóng trông và mong mỏi. Nhưng mà, đối với nơi thánh địa gần trong gang tấc nhất này, cô lại nhìn mà phát khiếp, kính sợ tránh xa.
Suy cho cùng, cô là người chỉ cần nhìn tranh ảnh sạn đạo Lăng Không thôi là đã cảm thấy run sợ trong lòng, đầu váng mắt hoa, tay chân như nhũn ra rồi.
Mà hôm nay, Lục Tử Tranh lại tay áo bồng bềnh, điềm tĩnh tự nhiên đứng ở lối vào sạn đạo Lăng Không trên vách đá vạn trượng.
Giang Hoài Xuyên đã sớm bố trí thỏa thuận với thợ quay phim xong, cậu vẫn không nhịn được lo lắng mà chạy đến bên người Lục Tử Tranh, không biết lần thứ mấy hỏi xác nhận Lục Tử Tranh: “Chị Tử Tranh, chị thật sự nhất định phải đi sạn đạo này sao? Không thì, chúng ta đổi phương thức khác ngoài nó được không?”
Giang Hoài Xuyên dù cho có gan lớn đến đâu, nhìn sạn đạo gỗ lơ lửng bên trên vực sâu vạn trượng này cũng cảm thấy choáng đầu chóng mặt, bước chân giật lùi. Cậu thật sự khó mà yên tâm, càng khỏi nói, cậu không dám tưởng tượng Giang Hoài Khê thấy cảnh này sẽ hãi hùng khiếp vía cỡ nào.
Lục Tử Tranh cưỡng ép mình nhìn thẳng vào vực sâu vạn trượng này, vẻ mặt hờ hững, bình tĩnh kiên trì nói: “Hoài Xuyên, em không cần khuyên chị, chuẩn bị kỹ càng rồi bắt đầu đi.” Trong giọng nói của cô tràn đầy tự nhiên, nhưng tay trái cô ôm lấy cánh tay phải, tay phải buông xuống bên người, cũng đang vô thức mà run rẩy.
Cô thừa nhận, cô vẫn cảm thấy có hơi sợ. Nhưng cô biết, loại sợ hãi này, chẳng qua là bắt nguồn từ bản năng kính sợ. Trước đây cô từng cho rằng, sẽ không cách nào chiến thắng được loại sợ hãi này.
Thợ quay phim rốt cuộc chuẩn bị xong, kết nối với máy tính, dựng camera xong, làm xong hết biện pháp bảo đảm an toàn kể cả bố trí phía sau Lục Tử Tranh.
Lục Tử Tranh thuận theo nhân viên an ninh kiểm tra một lần cuối cùng dây bảo hiểm trên người cô, sau khi chắc chắn không có sai sót, Lục Tử Tran sải bước lên sạn đạo, quay đầu lại, nặn ra một nụ cười nhẹ, hướng về Giang Hoài Xuyên gật đầu ra hiệu.
Giang Hoài Xuyên cau mày, vẻ mặt đau khổ nhìn Lục Tử Tranh, cắn răng, vẫn cứ nghe theo Lục Tử Tranh sắp đặt, móc di động ra, bấm điện thoại của Giang Hoài Khê.
Điện thoại vừa mới được nối, Giang Hoài Xuyên không hỏi han hay làm nền bất kỳ gì với Giang Hoài Khê, chỉ đi thẳng vào vấn để là bảo Giang Hoài Khê mở máy tính, mở video.
Giang Hoài Khê hơi hơi nghi hoặc và kinh ngạc một chút, nhưng cũng không có hỏi nhiều, chỉ xuống giường đến một bên cách đó không xa lấy máy tính trên bàn về trên giường, sau đó mở máy lên, thuận lời làm theo.
Tầm nhìn sáng lên, bóng người Lục Tử Tranh đứng ở trên vách đá vạn trượng xuyên thấu qua cửa sổ video, lúc ánh vào mi mắt Giang Hoài Khê, trong nháy mắt, tim Giang Hoài Khê như bị cái gì hung hăng véo một cái, gần như khó mà đập nổi, trong nháy mắt tiếp theo, Giang Hoài Khê nghẹn ngào sợ hãi kêu lên: “Tử Tranh!”
Thanh âm êm tai lạnh nhạt dễ nghe của Giang Hoài Khê thông qua loa ngoài đệm với gió núi phần phật, thổi tới trong tai Lục Tử Tranh có phần không chân thực. Nhưng Lục Tử Tranh lại vểnh môi lên, hơi hơi cười ra. Rõ ràng chỉ là một buổi tối không nghe giọng Giang Hoài Khê mà thôi, giờ khắc này kèm với tiếng gió gào thét, lại thoáng như, đã cách một thế kỷ.
Hai mắt cô hướng về ống kính camera, dịu dàng lại thành kính, dường như cách ống kính trông thấy Giang Hoài Khê đối diện vậy, ý cười xinh đẹp, thanh âm bình tĩnh du dương: “Hoài Khê, lúc trước ở Cát An, chúng ta cùng cầu nguyện trên núi, cậu đã từng cố tình trêu tôi, thành tâm thế này, khỏi phải bỏ gần tìm xa, không bằng về Lâm Châu thì đến nơi đây cùng đi sạn đạo Lăng Không một chuyến, treo một khóa đồng tâm trường mệnh. Khi đó, tôi trả lời cậu, nếu như linh nghiệm thật, tôi đồng ý đến đó một lần. Tôi đoán nghĩ, khi đấy chẳng qua cậu chỉ đùa thôi, nên cũng cho rằng lời tôi nói đùa, rồi cười cho qua chuyện chứ chưa từng để ở trong lòng.”
Cô nghe thấy, thanh âm của Giang Hoài Khê theo tiếng gió mơ hồ truyền đến, như đang nghiêm khắc trách cứ Giang Hoài Xuyên: “Hoài Xuyên, Tử Tranh càn quấy, sao em cũng lại càn quấy theo cô ấy, em không biết cô ấy sợ độ cao sao, Giang Hoài Xuyên, bây giờ, lập tức, tức khắc! Em mang Tử Tranh xuống, em có nghe không?!”
Đúng như dự đoán, mặt Giang Hoài Xuyên dần suy sụp, quăng đến ánh mắt cầu cứu về phía Lục Tử Tranh. Lục Tử Tranh xua xua tay, nở nụ cười áy náy về phía cậu, tiếp tục nói về hướng ống kính: “Hoài Khê, là tôi ép Hoài Xuyên giúp tôi, cậu đừng trách cứ em nó. Mà tôi, nguyên do tôi ở nơi đây, là do cậu ép tôi tới.” Lúc nói, ánh mắt của cô đột nhiên trở nên dửng dưng lại sắc bén: “Hoài Khê, tôi hỏi cậu, có phải là cậu nói địa chỉ ở thành phố X của tôi cho Liên Huyên phải không? Cậu đã từng nghĩ là, so với cậu, tôi chọn Liên Huyên có lẽ sẽ tốt hơn đúng không? Có phải là cậu đã từng nghĩ, nếu như tôi muốn nối lại tiền duyên với Liên Huyên, cậu sẽ cam nguyện yên lặng lui ra tác thành chúng tôi? Giang Hoài Khê, có phải như vậy hay không?”
Trên giường bệnh, sắc mặt Giang Hoài Khê trắng như giấy, lạnh tựa như băng, hai mắt gắt gao nhìn về màn hình máy tính trên đầu gối, môi mỏng không có chút máu sít sao mím thành một đường thẳng. Đối diện với chất vấn một câu lại một câu lạnh lùng sắc bén của Lục Tử Tranh, nàng sít sao cắn răng, không còn gì để nói.
Hóa ra, cậu ấy biêt cả rồi. Trong chớp nhoáng, Giang Hoài Khê cảm thấy chán nản.
Lục Tử Tranh đối diện về phía ống kính, gương mặt sáng rỡ hoàn toàn không có ý cười: “Xem ra, tôi nói đúng cả rồi. Hoài Khê, cậu cảm thấy làm thế đối với tôi mới tốt nhất đúng không? Có phải là cậu cảm thấy bản thân làm tất cả cũng vì muốn tốt cho tôi đúng không?” Cô nhìn chằm chằm ống kính, như đang nhìn chằm chằm cặp đồng tử sâu sắc lại mỹ lệ tựa đầm cổ của Giang Hoài Khê: “Nhưng mà, cậu có thật sự biết, thứ tôi muốn là gì không? Hoài Khê, tôi không kiên cường như cậu, nhưng cũng không yếu ớt như cậu nghĩ. Tôi không vĩ đại như cậu, nhưng cũng không ích kỷ như cậu tưởng.”
Vành mắt Giang Hoài Khê bắt đầu ửng hồng, bàn tay nắm thành quyền đặt trên bàn phím đang khẽ run.
Lục Tử Tranh tuyên cáo từng chữ từng chữ cho Giang Hoài Khê nghe: “Giang Hoài Khê, cậu nghe, không sai, tôi đã từng là một kẻ hèn nhát, nhưng cũng vì yêu cậu mà dũng cảm. Vì cậu, vì cậu ở trong lòng tôi, vì thế nên tôi không hề sợ hãi núi cao, không hề sợ sệt tử vong, không hề sợ hãi tất cả ác ý trên thế giới này. Cậu tin không?” Cô dứt khoát kiên quyết mà xoay người, để lại một câu lạnh lùng: “Nếu như, tôi không đi qua được sạn đạo này, vậy coi như lòng tôi yêu cậu không đủ chân thành, cũng không cần phải để mặt gặp lại cậu.”
Dứt lời, cô thò tay, đột nhiên tháo ra móc khóa dây bảo hiểm nối với dây vịn, dẫn đến tiếng kêu kinh ngạc khắp nơi của Giang Hoài Khê và người có mặt ở đây: “(Tử Tranh), nguy hiểm!”
Giang Hoài Khê lại sợ lại kinh, lần đầu tiên nàng thế này, tay chân luống cuống, lại không thể làm gì. Cấp hỏa công tâm, nước mắt của nàng, trong nháy mắt như không thể ngừng lại được, một chuỗi lại một chuỗi rơi xuống bên trên drap trải giường. Thanh âm nàng mang theo nghẹn ngào khàn khàn, chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu mà giận hô: “Giang Hoài Xuyên, em đang làm gì đấy, còn không mau mang cô ấy về đây!”
Mặt Lục Tử Tranh dán chặt lấy vách đá bên trong, hai tay hướng lên trên, nắm thật chặt dây vịn, cô táng đởm kinh hồn sải từng bước, rồi lại dè dặt, rồi lại vững vàng. Cô tựa hồ dự liệu được tâm trạng Giang Hoài Khê sắp tan vỡ, đến đoạn chuyển ngoặt mạo hiểm nhất, cô đưa tay lấy ra hai cái khóa đồng tâm trường mệnh từ trong túi đeo vai phía sau, vững vàng móc ở bên trên dây vịn. Sau đó, cô hơi nghiêng đầu ra, hướng về ống kính, nở nụ cười sáng rỡ, kiên định nói: “Hoài Khê, tin tôi...”
Vốn sắc mặt Giang Hoài Khê đã trắng bệch như tờ giấy, vì gào khóc mà phiếm lên vẻ hồng tự nhiên, sợi tóc ngổn ngang kề sát ở trên gương mặt của nàng, là tiều tụy và lôi thôi chưa bao giờ có. Thanh âm nàng đã sớm khàn khàn, cũng không yêu cầu Giang Hoài Xuyên đem Lục Tử Tranh về giúp nàng nữa. Đôi mắt nàng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình, nhìn chằm chằm bóng người gầy yếu nhỏ bé của Lục Tử Tranh trên không trung vạn trượng từng chút từng tiến lên, tim đập nhanh hơn bởi mỗi cái nhấc chân, mỗi cái đặt chân mà quên cả thở. Nghe thấy yêu cầu của Lục Tử Tranh, nàng che miệng lại, vừa thở vừa nghẹn, khó khăn mà đáp trả Lục Tử Tranh: “Tôi tin cậu, tôi tin cậu... Tôi tin cậu...”
Chẳng qua là hơn một phút đồng hồ ngắn ngủi, đối với Giang Hoài Khê, đối với Lục Tử Tranh, thậm chí đối với Giang Hoài Xuyên mà nói, lại dài lâu như một thế kỷ.
Rốt cuộc, Lục Tử Tranh an toàn không lo mà đi qua sạn đạo Lăng Không, hai chân đã giẫm lên trên đất bằng phẳng rộng lớn.
Mọi người, đều cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Giang Hoài Khê, vô lực xụi lơ ở trên gối đầu, đôi mắt, vẫn còn không chớp mà nhìn chằm chằm màn hình.
Nhịp tim của Lục Tử Tranh nhanh đến lạ kỳ, bàn tay lơ lửng ở hai bên thân thể, cũng run đến không thể tự chủ. Nhưng mả, cô hướng về ống kính, vẫn lộ ra một nụ cười long lanh: “Hoài Khê, cậu xem, cậu cho rằng tôi không thể, nhưng mà, kỳ thực, tôi có thể.” Cho dù, thanh âm cô, cũng có run rẩy ức chế không được, nhưng ngữ khí vẫn cứ thong dong kiên định. “Hoài Khê, cậu biết không, sau khi mẹ đi, thế giới này, chỉ còn thừa lại mỗi mình tôi phải đi hết con đường, đối với tôi mà nói, nó tương tự như cái sạn đạo cần gian nguy vạn phần này, tôi từng cho rằng, tôi không cách nào kiên trì đi tiếp, không bằng, cứ như vậy mà nhảy xuống đi, dù sao, sớm muộn cũng phải rơi vào cái vực thẳm vô tận kia thôi. Thế nhưng, cậu đã cứu tôi, vì có cậu luôn ở cạnh làm bạn với tôi, tôi mới có dũng khí để tin tưởng. Bây giờ, sạn đạo này, không có cậu ở bên cạnh tôi, tự một mình tôi cắn răng cố mạnh mẽ, tôi cũng đi qua đấy thôi. Đó là bởi vì, cậu trước sau ở trong lòng tôi, cùng tôi đi qua mỗi một gian khổ, cho tôi thêm tin tưởng và tinh thần dũng cảm.”
Run rẩy trong thanh âm của cô dần dần biến mất, càng ngày càng vững vàng, càng ngày càng thoải mái: “Hoài Khê, bầu bạn trăm tuổi, cuối cùng cũng phải từ biệt. Làm sao tôi không biết, có một ngày, cuối cùng chúng ta rồi sẽ chia lìa, chẳng qua là nhanh một chút hay chậm một chút mà thôi. Thế nhưng, kiếp này, có thể quen nhau yêu nhau với cậu, bất luận dài ngắn, tôi sớm đã đời này không tiếc. Vì thế, đừng ân hận, đừng áy náy, có thể được cậu yêu, là chuyện tốt nhất đời này tôi gặp phải. Vì thế, tin tôi, dựa vào tôi, đừng tiếp tục đẩy tôi ra, được không?”
Giang Hoài Khê kinh ngạc mà nhìn gương mặt tươi cười đẹp đẽ mình quyến luyến vạn phần kia, nàng hung hăng kẹp chặt tay, không để cho mình khóc thành tiếng, lệ rơi đầy mặt. Đồ đần, đồ ngốc, ngu xuẩn... Lục Tử Tranh, đồ khốn nạn khiến người ta vừa cảm động vừa giận vừa muốn khóc lại vừa muốn cười nhà cậu...
Lục Tử Tranh nghỉ ngơi được một hồi, hít một hơi thật sâu, lại lần nữa giẫm lên sạn đạo Lăng Không, tiến hành bước về.
Cô vừa giẫm lên tấm gỗ, liền nghe thấy Giang Hoài Xuyên đối diện vách núi lớn tiếng gọi đến tan nát cõi lòng: “Chị Tử Tranh! Buộc dây bảo hiểm vào! Dây bảo hiểm! Chị em nói! Chị ấy tin chị! Chị ấy tin chị, không cần sự chứng minh của chị! Chỉ cần chị! An toàn trở lại! Tất cả chị ấy đều tin chị!”
Lục Tử Tranh nghe vậy, cuối cùng, chân chính thoải mái, thỏa mãn mà nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng ngay ngắn, xinh đẹp lại đáng yêu. Cô nghe lời mà sắp xếp dây bảo hiểm, buộc lên đàng hoàng, sau đó, hướng về ống kính, cười híp mắt bảo: “Cậu xem, chỉ cần cậu không khiến tôi thương tâm khổ sở, tôi cũng không nỡ khiến cậu khó chịu lo lắng chút nào đâu.”
Giang Hoài Khê ở trên giường bệnh hít hít mũi, mắt đỏ ửng, nghe vậy, hận không thể khiến Lục Tử Tranh ở trước mắt, đem cô đặt tại trên giường, hung hăng cắn cô một cái, nhìn nàng giống còn cười được lắm à.
Đường về, thuận lợi nhanh chóng vững chãi so với lần thứ nhất đi hơn nhiều, chưa đến một phút, Lục Tử Tranh đã an toàn về đất.. Giang Hoài Xuyên lập tức mang di động tiến lên nghênh tiếp, vừa chạy vừa hướng Giang Hoài Khê lấy lòng bảo: “Chị, chị nghe được không? Chị Tử Tranh an toàn rồi...” Nói xong, liền vội đưa di động cho Lục Tử Tranh, hi vọng Lục Tử Tranh có thể tiêu nộ khí của chị cậu, tốt nhất, còn có thể giúp cậu nói vài lời hay.
Lục Tử Tranh tiếp nhận di động, hướng về ống kính, sợi tóc bị gió thổi đến ngổn ngang không thể tả, khuôn mặt lại là thong dong bình tĩnh. Cô chợt móc ra một hộp nhẫn từ trong túi đeo vai, lấy nhẫn ra, quỳ một chân trên đất, ý cười tràn ngập hai con mắt, thanh âm dịu dàng nói: “Hoài Khê, Lục Tử Tranh là một kẻ hàn nhát, nhưng Lục Tử Tranh yêu Giang Hoài Khê lại là người dũng cảm thắng tiến không lùi. Cậu có đồng ý gả cho Lục Tử Tranh như vậy hay không, để cho cô ấy chăm sóc cậu, bảo vệ cậu một đời một kiếp?”
Chiếc nhẫn là trước đây cô lén lút mua ở thành phố X, vốn nghĩ chờ Giang Hoài Khê đến thành phố X rồi sẽ cho nàng một niềm vui bất ngờ.
Đầu điện thoại kia lại lẳng lặng mà trầm mặc, sau một lúc lâu, điện thoại đột nhiên bị treo, di động truyền đến dồn dập tiếng “tít tít tít” báo hiệu máy bận....
Mặt Giang Hoài Xuyên trong nháy mắt nhăn thành khổ qua: “Sao bây giờ, Chị Tử Tranh, chị em hình như rất tức giận đó...”
Ý cười Lục Tử Tranh đọng lại bên môi, hai mặt nhìn nhau với Giang Hoài Xuyên.
Trong bệnh viện, Giang Hoài Khê nhìn dáng dấp thành kính quỳ một chân trên đất của Lục Tử Tranh, hơi nước trong viền mắt mờ mịt ẩm ướt, khóe môi lại chứa một nụ cười. Chỉ là, nước mắt hôm nay Lục Tử Tranh khiến nàng rơi so với hai mươi mấy năm qua còn nhiều hơn, hành động nguy hiểm khác người như vậy, nàng không thể cứ thế mà dung túng cô, nhất định phải làm cô cũng thấp thỏm sợ hãi tự kiểm điểm lại mình.
Nàng cúp điện thoại, liền lau khô nước mắt, thân thể bởi vì sợ hãi mà còn đang nhũn ra, nhưng nàng vẫn cố kiên trì xuống giường, thong dong đi đến toilet rửa ráy gội đầu thay quần áo, trang điểm nhẹ, sau đó, ngồi ở cạnh giường, vẻ mặt sáng sủa, bình thản như không chờ Lục Tử Tranh về.
Dọc đường Lục Tử Tranh lại không có thấp thỏm hay phiền muộn như Giang Hoài Khê phỏng đoán, nghiêm túc tự kiểm điểm lại hành động của mình, cô chợt có một luồng sức lực, tự cho là mình không làm sai.
Nhưng mà, khi cô đi vào bệnh viện, bước vào phòng bệnh của Giang Hoài Khê, nhìn thấy Giang Hoài Khê mặc quần dài trắng, tư thế ngồi tao nhã, trang điểm tinh xảo, cúi đầu đọc sách, lông mi thật dài tỏa chiếu một vùng viền mỹ lệ trên mặt nàng. Nghe được tiếng bước chân, Giang Hoài Khê ngẩng đầu, lạnh lùng dò xét cô một chút, ánh mắt lạnh nhạt như băng đao vậy, tâm Lục Tử Tranh, chợt có chút run cầm cập.
Mắt cô không nỡ dời đi chỗ khác, đăm đăm mà nhìn Giang Hoài Khê, từng bước từng bước đến gần nàng, nhìn thấy, Giang Hoài Khê gầy đi thật nhiều quá, dù cho có trang điểm, mắt của nàng vẫn nhìn ra màu đỏ mang máng, cô đột nhiên lại đau lòng, lại áy náy, bắt đầu hoài nghi, có phải mình làm sai rồi không. Khi nãy, nhất định khiến cô ấy khóc rồi...
Cô như đứa trẻ làm hỏng việc vậy, chợt không dám nhìn mặt Giang Hoài Khê, cúi đầu, chỉ nhẹ giọng dịu dàng gọi một tiếng: “Hoài Khê...”
Giang Hoài Khê nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời lại có chút áy náy của Lục Tử Tranh, không cầm được phát cáu trong lòng cũng tiêu hơn một nửa, vẫn cố dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi cô: “Sao giờ lại không dám nhìn tôi? Khi nãy tháo dây bảo hiểm ra, không phải rất uy phong lẫm liệt sao?”
Lục Tử Tranh căng thẳng mà khép ngón tay, sau khi bên nhau, Giang Hoài Khê đã rất lâu không dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với cô. Cô cắn cắn môi, quyết định nhận sai trước, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi...”
Giang Hoài Khê lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, đột nhiên xoay chuyển đề tài nói: “Chân còn mềm không? Đứng được không?”
Lục Tử Tranh sững sờ, cúi đầu nhìn chân của mình, hình như, không có run lên thì phải...
Bên tai, đột nhiên nghe được thanh âm lạnh nhạt của Giang Hoài Khê nói: “Có muốn tôi cho mượn vai dựa một chút không?”
Lục Tử Tranh chợt kinh hỉ ngẩng đầu thì trông thấy Giang Hoài Khê hơi mở hai tay ra, sắc mặt tuy là bình tĩnh, trong con ngươi lại có ý cười dịu dàng không che giấu được. Trên mặt cô lập tức cong ra một nụ cười xán lạn, nhào vàn ôm ấp của Giang Hoài Khê, ôm chặt tấm lưng gầy gò có hơi trơ xương của Giang Hoài Khê, chui đầu vào trong cổ của nàng, nhẹ nhàng dùng mặt cọ cọ, rầu giọng hỏi Giang Hoài Khê: “Cậu không giận có phải không?”
Giang Hoài Khê ôm chặt lưng Lục Tử Tranh, trong con ngươi tràn đầy dịu dàng, ngoài miệng lại là cười khẩy một tiếng, nói: “Tạm gác lại chờ sau này tính.”
Lục Tử Tranh như không nghe thấy, chỉ cho là nhận được đặc xá, cao hứng cọ cọ ở cổ Giang Hoài Khê đến mấy lần, mới ngẩng đầu lên, dè dặt căng thẳng hỏi: “Hoài Khê, khi nãy cậu vẫn chưa trả lời tôi, có đồng ý hay không?”
Giang Hoài Khê biết mà còn hỏi: “Đồng ý cái gì?”
Lục Tử Tranh cắn cắn môi, bỗng nhiên căng thẳng lạ kỳ, lắp ba lắp bắp mới hỏi lại ra miệng: “Đồng ý... đồng ý gả cho tôi đó. Sau này, bất luận gặp phải chuyện gì, cậu cũng không thể đẩy tôi trốn tôi, nguyện ý ở bên tôi, đồng cam cộng khổ, sinh tử không rời. Hoài Khê, cậu có đồng ý gả cho tôi, để tôi bảo vệ cậu, chăm sóc cậu không?”
Tay Giang Hoài Khê ôm eo Lục Tử Tranh hơi nắm chặt, nhưng chưa lên tiếng trả lời.
Trong lúc Lục Tử Tranh khẩn trương đến tâm sắp véo thành dây thừng, thì Giang Hoài Khê mới nhàn nhạt ôn giọng đáp lại cô một tiếng: “Tôi đồng ý.”
Lục Tử Tranh vui mừng khôn xiết, hơi rút khỏi ôm ấp của Giang Hoài Khê, nhìn phía khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Giang Hoài Khê, thấy Giang Hoài Khê ánh mắt sáng rực mà nhìn cô, từng chữ từng chữ, lời mạnh khí phách nói với cô:
“Tử Tranh, tôi đáp ứng cậu, từ nay về sau, trừ phi tử biệt cũng không sinh ly. Cho dù sao này cậu có hối hận, tôi cũng sẽ không cho phép.”
Lục Tử Tranh trong cười mang lệ, nghiêng thân lấy hôn giam phong: “Tôi sẽ không hối hận, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, cũng sẽ không!”
Lời editor: Vốn dĩ đang tính đi đọc sách rồi, lướt FB chợt thấy có bạn than sao lâu ra chương quá, tinh thần áy náy trỗi dậy nên edit rồi đăng luôn =))), chương cuối (tức