Nụ hôn của anh, vừa
nhẹ nhàng lại dịu dàng, như đang muốn dụ dỗ, lại như là đang tìm tòi cái gì, Từ Như Nhân níu lấy vạt áo của anh, tâm hoảng ý loạn, trước đây anh chưa từng có bộ dạng như vậy, càng bất ngờ chính là, cô phát hiện mình
căn bản không cách nào kháng cự anh khi anh làm như vậy, mà cũng không
muốn kháng cự.
Cô không cách nào giữ được sự tỉnh táo cùng đạm
mạc của mình nữa, cũng không có cách nào làm bộ như chính mình không hề
để ý, hai tay khẽ vươn lên ôm lấy cổ của anh, vô cùng dịu dàng mà hôn
trả lại, lúc ban đầu còn cẩn thận mà cố gắng tập trung toàn bộ tinh
thần, nhưng sau đó lại như con thiêu thân đang cố lao về phía ngọn lửa,
sớm đã mặc kệ hậu quả.
Ôn nhu vuốt ve, lại nhen nhóm khởi gợi
ngọn lửa trong người, thân thể của cô vì nhiệt tình của anh mà tách ra,
bụng dưới của anh căng cứng đến đau đớn.
Đem cô ôm đến đặt ở bên
trong đống ôm gối chồng chất phía trước, ngón tay dài thô ráp ở trung
tâm nơi non mềm của cô mà xoa nắn qua lại hoạt động, sự ướt át của cô là cách đáp lại tốt nhất, im ắng mà mời gọi anh.
Tào Doãn Anh nằm
nghiêng bên người cô, một tay chống đỡ hơn phân nửa sức nặng của chính
mình, tay kia vẫn đang suồng sã tứ chỗ mẫn cảm giữa hai chân của cô mà
sờ soạn ra vào, tạo ra tiếng vang dâm mỹ, nương theo tiếng ngâm yêu kiều không kiềm nổi của cô. Anh cúi đầu nhìn hai gò má đỏ hồng của cô, hơi
cắn môi dưới bộ dáng quyến rũ mê người, nhịn không được mà tiến lại gần, nhẹ mút lấy đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô, không để cho cô lại
tiếp tục ngược đãi chúng.
Từ Như Nhân toàn thân mềm nhũn, cảm
giác giống như mình đang nằm trong một đám mây đang trôi bồng bềnh, lại
giống như là đang phiêu du trong một vùng biển vô biên rộng lớn, dưới sự dẫn dắt của anh, một luồng sóng vui thích như đang hướng tới cô.
Một âm thanh yêu kiều tràn ra quanh quẩn trong không gian làm cho người ta
mặt hồng tim đập, cô cuộn mình nhỏm người dậy, quay mặt vùi người vào ôm chiếc gối ôm lớn bên cạnh, ý đồ che lại cái thanh âm làm cho người ta
cảm thấy khó xử kia, cử động này rơi vào trong mắt Tào Doãn Anh, không
thể nghi ngờ là vô cùng khiêu khích.
Đáy mắt anh hiện lên sự tà ác, cô càng như vậy, anh lại càng muốn khi dễ cô!
Tận lực tăng thêm lực đạo trên tay, khiến cô không cách nào khắc chế được
âm thanh kinh hô rung rẫy, nhịn không được quẫn bách mà nhìn về phía
anh, cái bộ dáng thẹn thùng co người kia làm anh mỉm cười.
. . . . . .
Thẳng đến khi kiệt sức, rồi ôm nhau ngủ. . . . . .
"Sao lại thế này?" Bất quá là cô chỉ xuống lầu tham gia cuộc họp hàng tháng, vì cái gì vừa về đến phòng thì phòng làm việc của cô đã biến thành
phòng để chứa quà tặng rồi?
"Đây là bưu điện đưa tới." Quan Na Na hoàn toàn không phát giác ra sắc mặt Từ Như Nhân không đúng, thật cao
hứng mà trả lời. "Trần tổng có tâm à nha! Gửi nhiều quà như vậy."
"Trả về!" Dù cho ngày thường đối với người trợ lý nhỏ đáng yêu này có nhiều
hơn mấy phần dễ dàng tha thứ, nhưng hôm nay thì toàn bộ đã bị phá bỏ.
"Hả?" Quan Na Na hơi giật mình nhìn về phía Từ Như Nhân, lúc này mới phát
hiện biểu lộ khác lạ của thần tượng. "Trợ lý. . . . . . Chị không vui
sao?"
"Tôi không nhận quà, không nhận hoa, Thư ký Hoàng chưa nói
sao?" Từ Như Nhân nhức đầu nhìn mấy hộp quà chất đầy khu bàn trà dùng để tiếp khách. "Gọi người đem những vật này trả về."
"Thế nhưng mà. . . . . . Đây là quà mà Tổng giám đốc Trần bên "Phong Thái" đưa
qua a!" Chuyện ngày đó ai cũng đều nghe nói qua, Trần Sĩ Kiệt đối với
Từ Như Nhân có "Đãi ngộ đặc biệt " khiến cho cô cảm thấy bong bóng tình
yêu đang bay đầy trời, vậy tại sao bây giờ trợ lý lại cự tuyệt như vậy
chứ?
"Cho dù là quà của tổng thống đưa qua cũng trả lại cho tôi!" Hiếm thấy Từ Như Nhân đối với Quan Na Na có sắc mặt nghiêm nghị, cùng
vẻ mặt cứng rắn như vậy, đối mặt với đống quà giống như cái núi nhỏ kia
cô thật sự rất khó mà giữ tỉnh táo.
Tại sao Hoan lại để chuyện
này diễn ra chứ? Không phải đã cảnh cáo cô ấy đem ông anh hai của mình
mang về quản giáo thật kỹ rồi sao? Bộ còn muốn cô nói thêm lần nữa à!
"Hi, anh thấy cửa không khóa nên liền đi vào, không quấy rầy đến các em
chứ?" Một tiếng nói hữu lễ mê người vang lên, người tới chính là đầu sỏ
gây nên mọi chuyện - Trần Sĩ Kiệt.
"Trần tổng khỏe." Mặt Quan Na Na đỏ lên, vội vàng chào hỏi.
"Chào cô." Từ trước đến nay nho nhã lễ độ vẫn luôn là thương hiệu được đăng
ký của Trần Sĩ Kiệt, sau khi anh hướng Quan Na Na nhẹ gật đầu, mới
chuyển hướng sang Từ Như Nhân, không quên thay đổi một bộ dạng như thâm
tình sủng nịch. "Tiểu Nhân, sao vậy? Anh ở bên ngoài đã nghe thấy giọng
của em rồi."
Từ Như Nhân lườm anh một cái, nghe thấy khẩu khí anh nói chuyện đã cảm thấy không muốn phản bác lại anh làm chi! Tám phần là lại muốn giống như lần trước "Ông nói gà bà nói vịt" .
"Ồ, đồ
đạc đều đã đưa đến rồi à?" Thấy cô không để ý tới mình, Trần Sĩ Kiệt
cũng lãng đi, quay đầu nhìn những lễ vật kia, lộ ra thần sắc thoả mãn.
"Na Na, cô đi ra ngoài trước, tôi có việc cần bàn với Trần tổng." Trước
tiên Từ Như Nhân cho trợ lý lui ra ngoài, tránh khỏi đợi chút nữa cô
biến thân bị người khác chứng kiến, phá hư hình tượng của mình.
Quan Na Na nhìn tình thế trước mắt, cũng biết nên lòng bàn chân như bôi mỡ, không nói hai lời liền như lẻn bỏ chạy.
"Em hù phụ tá của em sợ rồi đó." Trần Sĩ Kiệt vẫn còn có tâm tình giễu cợt cô.
"Anh như vậy rốt cuộc là đang muốn làm gì hả?" Muốn làm một buổi triển lãm quà tặng sao?
"Anh chỉ là muốn biểu đạt lòng biết ơn của tụi anh thôi, cảm tạ em nhiều năm qua đã đối với tiểu Hoan đã chiếu cố rất nhiều." Vẻ mặt Trần Sĩ Kiệt
chân thành, chỉ có đáy mắt hiện lên mỉm cười. "Em xem xem, còn thiếu cái gì, nói với anh."
"Thiếu một chiếc xe bán tải dùng để chở những
thứ này nữa mà thôi!" Từ Như Nhân trừng mắt nhìn anh, cố giữ ý chí vững
vàng. "Trần tổng, em muốn giữa chúng ta không cần phí phạm tinh thần như vậy. Những lễ vật này, mong anh thu hồi đi."
"Đâu có đạo lý đồ đã tặng ra ngoài mà lại còn thu hồi lại chứ?" Trần Sĩ Kiệt lắc đầu.
"Vậy sao? Có thể vô công bất thụ lộc, anh đã kiên trì, em đây đương nhiên
cũng muốn hảo hảo hồi báo một phen." Dùng chiêu này! Với cô sao?
Nghe thấy hồi báo, Trần Sĩ Kiệt thoáng chấn động một phát, đã nhìn thấy Từ
Như Nhân ưu nhã mà lấy điện thoại di động ra bấm bấm mấy số.
"Hoan? Tớ muốn nói cho cậu biết, ngày hôm qua tớ ăn được một món phô mai viên
siêu ngon, cùng rất giống bánh phô mai ngọt. Cậu cũng biết hiện tại lưu
hành nhất chính là mấy loại món ăn đặt mua qua Internet đó, đây là sản
phẩm mới nghiên cứu phát minh, ngay cả người không thích ăn đồ ngọt mà
mọi người đều biết như tớ mà còn cảm thấy vô cùng ngon miệng nữa là, tớ
giúp cậu đặt 30 hộp rồi đó, tối nay đưa tới cho cậu đó nha." Người ở đầu bên kia điện thoại tinh thần đều đã bay tới đâu rồi, giọng nói vui vẻ
không chút nào che dấu. "Cậu cứ ăn thử trước, mỗi 1 viên cũng nhỏ thôi,
một hộp cũng không được bao nhiêu, nếu như 30 hộp cũng không đủ, cứ nói
tớ sẽ đặt 200 hộp cho cậu ăn đến thoả mãn."
Tốt nhất là ăn vào ói ra, đau nhức đến trở mình, sau đó suất huyết đường ruột!
"Tiểu Nhân, không cần như vậy đâu mà?" Trần Sĩ Kiệt cười khổ, quả nhiên cô
vẫn là rất khó chơi, vừa ra tay đã hướng ngay tử huyệt mà bọn anh để ý
nhất mà giẫm xuống —— biết rõ người bọn anh để ý nhất chính là em gái,
còn ngay ở trước mặt anh đưa điểm tâm phô mai cho người em gái mắc chứng không kiên nhẫn khi thấy các loại bánh có hàm lượng đường sữa rất cao
kia.
"Hoan thật rất cao hứng đấy!" Vẻ mặt Từ Như Nhân như người
vô tội. "Cô ấy cao hứng thì các anh cũng vui vẻ không phải sao? Bằng
không thì tôi thu nhiều lễ vật như vậy, thấy rất ngại đó!"
"Được
rồi, anh đã biết, lễ vật anh sẽ kêu người đến thu hồi lại." Anh vội vàng giơ hai tay đầu hàng, chỉ sợ cô tức giận lại bắt đầu, lộ ra vẻ tiễn đưa chút ít "Hàng cấm" cho em gái mình. "Tặng quà em không nhận, vậy còn
mời em ăn cơm có thể đi được hay không? Buổi tối có rãnh không?"
"Đã đủ rồi." Từ Như Nhân xoa xoa thái dương, cảm giác mình sẽ bị anh chơi
đến chết. "Đến cùng là anh có tính toán gì thì cứ việc nói thẳng, tôi có xứng hay không hợp sẽ trực tiếp nói thẳng cho anh biết, xin anh làm ơn
không cần phải tiếp tục làm ra cái bộ dạng như vậy nữa, lượng công việc
của tôi rất nhiều, tôi mong anh cho dù có rỗi rãnh cũng không nên đến
đây, cũng đừng có làm ra mấy trò đùa không vui đó nữa."