"Em và Phùng Nhã
Nguyên có quan hệ gì?" Tào Doãn Anh đem cái gối đầu đang đè trên đầu cô
lấy ra, bắt lấy hai cánh tay của cô kéo lên không cho cô nằm xuống,
ngoan cường nhất định phải hỏi ra cái kết quả. "Em không nói thì không
cho em ngủ!"
Người đàn ông nào đó đem sự ngây thơ tùy hứng phát huy đến mức tận cùng.
"Quan hệ. . . . . . Quan hệ. . . . . ." Cô hé mở mắt, rồi lại nhắm lại, rồi lại lập lại.
"Anh ta là người thế nào của em?"
"Anh ta?" Anh rốt cuộc là đang hỏi cái gì à nha? Rất phiền! Cô nhịn không được phất tay muốn đẩy anh ra.
Tào Doãn Anh buông cô ra, né tay của cô, chỉ thấy cô lại nhân cơ hội mà nằm trở lại trên giường, lông mày anh giương lên đang muốn đem cô bắt trở
về, chỉ nghe thấy cô mơ mơ màng màng mà lẩm bẩm.
"Phùng Nhã Nguyên. . . . . . Giống như là chồng của tiểu Bội ah!"
Tiểu Bội? Rốt cục nghe thấy một cái danh từ mới, mắt anh sáng ngời.
"Cái người tiểu Bội kia là ai?" Anh truy vấn.
"Là bạn học cấp 3 của em ah. . . . . ." Cô khẻ nhếch mở mắt."Anh thật nhàm
chán, đi ngủ đi á! Lại nhao nhao em sẽ không thèm để ý đến anh nữa."
Bạn học cấp 3? Cho nên ý là. . . . . . Phùng Nhã Nguyên là chồng của bạn học cấp 3 của cô ? Không đúng. . . . . .
"Chồng bạn học cấp 3 của em sao lại mời em ăn bữa tối?" Chẳng lẽ muốn có ý nghĩ xấu gì hay sao?
"Muốn em giúp đỡ khuyên nhủ lão bà của anh ta ở nhà yên ổn chờ sanh con ah!"
Cô tức giận mà trả lời, mí mắt cố chấp vẫn không chịu hướng bên trên
nhấc lên, tự nhiên cũng không nhìn thấy được cái vẻ mặt nhẹ nhàng thở ra kia.
Cho nên ý tứ chính là. . . . . . Chỉ là muốn mời cô giúp đỡ?
"Chỉ có như vậy? Anh ta đối với em không có ý đồ khác sao?"
"Anh rất phiền a!" Cô gái nào đó một mực bị nhao nhao rốt cục nổi giận, một
cái nắm đấm đưa đến trước mặt anh. "Anh không ngủ thì đi ra ngoài cho
em! Nhảm nhí chết đi được...."
Gào thét xong, Từ Như Nhân lại nằm lại trên giường, kéo cao chăn bông mền mại che kín chính mình.
Tào Doãn Anh xoa xoa má trái của mình, nhưng đồng thời lại lộ ra vui sướng cùng vui vẻ.
Nguyên lai là như vậy, xem ra là do chính mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Tảng đá lớn trong nội tâm vừa để xuống, thì chuyện dở cũng cùng đi theo báo
danh, anh hảo tâm tình mà nằm sát bên cạnh cô, đem người với bộ dáng ngủ say trong chăn bông lôi ra ngoài, ôm vào trong lòng ngực của mình.
Đã hơn một tháng không được ôm cô ngủ như vậy rồi, anh tham lam mà hít lấy mùi thơm trên người cô, thỏa mãn mà nhắm mắt lại.
Hai người ôm nhau ngủ.
Hội nghị phát biểu kết thúc vô cùng mỹ mãn, sau đó là họp tổng kết về đợt
hội nghị lần này, Quan Na Na phụ trách ghi chép lần đầu có thêm kiến
thức về mực độ nộ khí của tổng giám đốc, toàn bộ bộ phận kinh doanh đều
bị hứng bão đến nỗi không có đường ngóc đầu dậy, không chỉ muốn bọn họ
giao bản báo cáo, còn yêu cầu biểu hiện kế tiếp phải sao cho thật tốt,
nổ bọn họ đến nổi người nào người nấy chỉ biết cúi đầu, tất cả đều không dám nói gì.
Mà Từ trợ lý mà cô sùng bái nhất, lúc đó vẻ mặt lại
rất bình tĩnh mà ngồi ở bên cạnh tổng giám đốc, rất ít mở miệng phát
biểu ý kiến, một chút cũng không có bị khẩu khí hung dữ kia của tổng
giám đốc hù đến.
Nói thật, không cần Hoàng thư ký nhắc nhở, chỉ
cần chứng kiến cái bộ dáng nổi giận kia của tổng giám đốc, thì cô đối
với vị tổng giám đốc tuấn mỹ như thiên thần này đã có cái kết luận là
"Đứng xa mà trông" rồi.
Vẫn là thần tượng Từ trợ lý của cô là tốt nhất, dễ thân cận gấp trăm lần!
Nhưng mà cô nhìn tổng giám đốc, rồi lại nhìn lại Từ trợ lý, cảm giác, cảm thấy có chút là lạ gì đó.
"Chị Bối." Quan Na Na thuộc kiểu trẻ con hiếu kỳ, nếu có vấn đề mà không hỏi, cô chắc chắn sẽ buồn bực mà chết.
"Chuyện gì?" Hoàng thư ký đang nhất tâm nhị dụng(*), trên tay không ngừng tiếp
tục hý hoáy viết vào văn bản tài liệu, một bên trả lời cô trợ lý nhỏ. (* chuyên tâm)
"Tổng giám đốc cùng trợ lý Từ. . . . . . Là quan hệ như thế nào vậy?"
Một con mắt sắc bén quét tới, chằm chằm nhìn cô trợ lý nhỏ khiến cô không
thể không thối lui về phía sau một chút. "Chị Bối?" Ánh mắt thật là
khủng khiếp ah!
"Cô cảm thấy tổng giám đốc cùng trợ lý Từ là quan hệ như thế nào?" Thư ký Hoàng vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng
không cười, hỏi lại cô.
"Em biết rõ tổng giám đốc cùng trợ lý Từ
chính là quan hệ công việc thủ trưởng cùng cấp dưới đơn thuần." Quan Na
Na không ngu ngốc, thật sự cô một chút cũng không đần, chỉ là ngây thờ
chút ít. "Thế nhưng mà vẻ mặt của tổng giám đốc đối với trợ lý Từ của
chúng ta, so với vẻ mặt của tổng giám đốc cùng trợ lý Phương lại không
giống với nhau ah!"
Tổng giám đốc có hai người trợ lý, một nam một nữ, thế nhưng khi họ ở chung cảm giác lại rất bất đồng.
"Không giống là không giống như thế nào?" Thư ký Hoàng thật sự rất "Hiếu kỳ" !
"Giống như. . . . . ." Quan Na Na cũng không nói lên được, rõ ràng tổng giám
đốc cùng trợ lý Từ cũng chỉ là giải quyết công việc chung, tổng giám đốc còn rất yêu thích chuyện đem trợ lý Từ biến thành nữ siêu nhân mà sai
bảo, thế nhưng mà cô luôn cảm thấy giữa hai người trong lúc đó luôn có
một loại cảm giác thân mật nào đó nói không ra lời được. Phải nói là,
hình thức hai người đó ở chung rất không giống với những người khác,
chính là khiến cho cô cảm thấy rất quái lạ.
Hơn nữa ngày hôm qua
tại hội nghị phát biểu, cô có đi trợ giúp, bởi vậy may mắn cùng tổng
giám đốc nói mấy câu, kết quả rõ ràng phát hiện trên người tổng giám đốc truyền đến mùi thơm của sữa tắm mà trợ lý Từ thường hay dùng!
Bởi vì cô đã từng tò mò hỏi qua trợ lý Từ dùng loại nước hoa nào, hương rất thơm lại đặc biệt cuốn hút, trợ lý Từ cười trả lời nói sửa tắm này là
do một người bạn của cô ấy tặng cho nó được làm từ một loại tình dầu đặc biệt, bởi vì đã lỡ yêu thích loại hương thơm này, nên cũng không có ý
định đổi cái khác.
Trợ lý Từ còn đáp ứng cô, lần sau đặt hàng sẽ
đưa cô một chai, bởi vì đó là sản phẩm nhãn hiệu Châu Âu, không tính là
quá nổi tiếng, Đài Loan tìm không thấy.
Như vậy mùi thơm đặc thù
này, đáng lẽ chỉ thuộc về một mình trợ lý Từ thôi chứ, nhưng bây giờ rõ
ràng hiện tại lại xuất hiện trên thân của một người đàn ông như tổng
giám đốc đây, hại cô ngày hôm qua chỉ cần một khi đi qua bên người hai
người này, nghe thấy được trên người bọn họ cùng một loại hương thơm,
liền không nhịn được da đầu run lên, như là đã không cẩn thận mà phát
hiện một cái bí mật trọng đại nào đó vậy.
Đương nhiên, cô cũng tự nói với mình, có khả năng chỉ là trùng hợp ah! Hơn nữa tổng giám đốc
cùng trợ lý Từ quen biết đã lâu như vậy, không chừng lúc trước trợ lý Từ đã tặng cho tổng giám đốc loại sữa tắm có cùng nhãn hiệu như vậy, không có gì lớn cả.
Thế nhưng mà. . . . . .
Hai người sáng sớm
lại tắm rửa, mà còn dùng cùng một loại sữa tắm, rất dễ khiến cho người
ta không kiềm được muốn nghĩ ngợi lung tung ah!
Trên đời này thực sự có chuyện trùng hợp đến như vậy sao?
"Giống như cái gì?" Cái cô thám tử nhỏ này! Sắc mặt của cô đều đã khó coi như
vậy rồi, mà cô bé rõ ràng còn hoàn toàn không để ý thấy mà vẫn cứ tiếp
tục không biết cô bé là quá chậm chạp hay là đần nữa? Nếu để cho tổng
giám đốc nghe thấy được, chẳng lẽ là muốn mọi người cùng chết chùm hết
cả sao?
Là khẩu khí của cô không đủ hung ác, hay là cô bé trước
mắt thật sự là ngây thơ tới cực điểm đây, ngay cả sắc mặt cơ bản cũng
không hiểu được sao?
"Em cũng sẽ không biết phải nói sao nữa à!"
Quan Na Na suy nghĩ đến mức chỉ thiếu điều không đưa tay lên mà vò đầu
bứt tóc nữa thôi. "Chị Hoàng, chị không cảm thấy hai người bọn họ là lạ
sao?"
Cô đương nhiên cảm thấy là lạ rồi! Nhưng cô lại muốn làm
thư ký của tổng giám đốc để tiếp tục được lĩnh lương cao như bây giờ hơn nhiều, cho nên cho dù trong nội tâm có vấn đề gì, cũng sẽ không giống
với cái cô bé ngu ngốc này đi nói ra.