Tôi chưa thích lấy vợ vì tôi còn muốn chơi, chị Linh thì cũng chưa thích lấy chồng vì sao thì tôi cũng đếch biết mặc dù bà ấy già lắm rồi. Tiểu Ly không thuộc nhóm của tôi và chị Linh, Tiểu Ly là đứa ba phải, nhỏ không quan tâm là có cưới hay không cưới, tóm lại là nhạc nào cũng nhảy.
Thế nên hôm nay, trong buổi, à ừm... tuyển dâu của mẹ tôi, chị Linh đa phần là nhường Tiểu Ly hết, mấy món ăn ban nãy cũng nhường công cho Tiểu Ly luôn:
- Món gà nấu bia này Ly nấu ngon quá - mẹ tôi khen
- Dạ... đó là...
Tiểu Ly ngập ngừng:
- Cô Ly giỏi quá, ăn ngon lắm.
Chị Linh cười tươi nhìn tôi, chả biết bà ấy đang khen mình hay là đang đá đểu Tiểu Ly hay là đang nhường nhịn nữa, nếu mà câu vừa rồi của chị Linh bao hàm cả ba ý trên thì bà già này đích thực rất là ghê gớm đây:
- Món này của Linh hả?
- Dạ vâng, cô thử đi ạ.
- Ừm. Cũng ngon không kém. Cả 2 đứa đều giỏi. Phong, nhìn gì nữa, ăn đi?
Tôi ậm ừ đáp rồi cắm cúi gắp đồ ăn. Chỉ có ba tôi và nhỏ Trân là ăn không biết ngày mai, cứ hết cái này lại gắp cái kia, người ta nói con gái giống bố đố có sai:
- Ặc ặc... ba ơi... Chưn nghẹn... nước đi ba ơi...
- Đây, mày ăn từ từ thôi, con gái con đứa không ý tứ gì cả - ba tôi nói thế những vẫn say sưa ăn
- Ba ăn nhiều thì có... ực... Chưn ăn nhanh quá thôi.
- Ba lớn nó khác, mày không giữ eo như mẹ mày... ế lộn... như mấy chị kìa.
- Kệ Chưn, ba béo, í hihi.
- Ờ ba béo, mày thì ốm lắm nhỉ?
Tôi chả nhớ là tôi đã đọc ở đâu cái sự tích rằng con gái là người tình kiếp trước của bố, kiếp này để tiếp nối duyên phận dang dở, còn con trai là... kẻ thù của bố thì phải:
- Bà già.
- Huh?
- Cho bà này.
Tiểu Ly không biết lôi đâu ra tấm sticker hình con mèo rồi tặng chị Linh. Chả hiểu sao chứ tôi thấy chị Linh cười tít cả mắt, hình như hai bà nội này có vấn đề hay sao ấy:
- Ôi chị cám ơn, cô Ly dễ thương quá.
- Tui ghét bà dễ sợ.
- Chị yêu cô lắm luôn.
Mẹ tôi thì chả biết lựa chọn xong chưa chứ tôi là thấy tôi nghiêng nghiêng về phía Tiểu Ly hơn rồi đấy, nhỏ dù biết không thắng được chị Linh nhưng vẫn không hề tỏ ra ganh ghét, đó là điều tôi cực mến ở Tiểu Ly. Còn chị Linh thì vẫn hiền như vậy, bà ấy không muốn ăn thua tí nào, đơn giản là vì bà ấy chưa thích tôi, thế nên cũng không có gì lạ:
- Linh, Ly này! - mẹ tôi gọi
- Dạ.
- Chắc hai đứa cũng biết ý cô hôm nay nhờ hai đứa làm bữa cơm chứ?
- Dạ vâng cháu biết ạ - Chị Linh nhanh nhẩu
Ba tôi ngoắc nhỏ Trân ra ngoài:
- Ba đợi Chưn với, gặm nốt miếng đã mà.
- Tao ở nhà chứ đi đâu mà đợi.
- Vậy thôi, ba đi luôn đi, Chưn ăn... á nhầm, chờ con với ba ơi.
Nhỏ Trân lí lắc chạy theo ba khi mẹ tôi liếc nó một cái nảy lửa.
Trở lại với câu chuyện, chị Linh và Tiểu Ly đều tỏ ra khá hồi hộp, vậy mà dám nói chưa có cảm tình gì với tôi, cái đồ bà già Linh:
- Cô chỉ muốn biết hai đứa nghĩ thế nào về thằng Phong, cứ thoải mái, cô không tra khảo đâu mà - mẹ tôi cười hiền
Chị Linh lớn hơn nên giành, chính xác là xung phong làm trước:
- Cháu thấy Phong rất tốt với cháu, nhưng mà Phong quậy lắm, suốt ngày trêu cháu. Tóm lại là... Phong như trẻ con ạ, hì hì.
Chị Linh thè lưỡi nhìn về phía tôi. Kế đến là Tiểu Ly:
- Phong Nhi... á lộn, anh Phong quan tâm con lắm ạ, với lại hay chở con đi chơi nữa, con rất... mến anh Phong.
Tiểu Ly mặt đỏ như đít khỉ, chà chà, sự so sánh này không hay lắm nhưng tôi thấy khá là đúng đấy:
- Ừm, cô hiểu rồi, xin lỗi vì đã làm hai đứa khó xử, ăn đi, cô ra đây một xíu.
Mẹ tôi rời đi, chả biết ý gì nhưng mà hiện tại thì tôi đang phải đối mặt với hai bà cô lắm chuyện này. Tiểu Ly thì ngại chả nói gì, chị Linh thì vẫn thản nhiên ăn uống, bà ấy bị chai lì cảm xúc mà, lại còn đút cho tôi ăn nữa:
- Phong hâm, ăn này. Nhanh mỏi tay chị.
- Linh ăn như heo, béo rồi anh nghỉ chơi.
- Cho béo, Linh ăn cho to ra khỏi bị người ta xoa đầu.
- Đợi chục năm... à không, trăm năm nữa đi.
Tôi xoa đầu chị Linh, chuyển sang Tiểu Ly:
- Tiểu Ly, trà đào này!
- Đâu... làm gì có, Phong Nhi xạo, đấm cho cái đó.
- Mặt đỏ thế, ngại à?
- Kệ... Ly, Ly không thèm.
- Ai cho gì mà thèm với không thèm.
- Kệ em.
Vậy đấy, tôi không tài nào chọn Tiểu Ly hay là chị Linh được cả, chả khác nào nói hai người con gái tôi yêu là những món hàng ngoài chợ, thấy ai tốt thì lấy, không, không, không được. Tôi thấy mình quá ích kỷ, cố níu giữ hai người con gái xinh đẹp đáng yêu như vậy một cách mù quáng... mà khoan, con trai thằng nào chả vậy, mẹ, tự nhiên bữa nay tôi lại chửi tôi, hâm như chị Linh rồi.
Tóm lại, cái buổi sáng hôm đó, chả giải quyết được cục phân gì cả, chị Linh vẫn là chị Linh, Tiểu Ly vẫn là cô bé thích uống trà đào, mọi thứ vẫn y như cũ và hẳn rồi, tôi vẫn không chọn được, haizzz.
À quên, tối nay tôi phải chở chị Linh đi diễn, hẹn tuần nay rồi. Tắm rửa gọn gàng sạch sẽ, tôi tót đi tới nhà chị Linh. Dù không dám khẳng định quá sớm nhưng tôi nghĩ chị Linh có cảm tình với tôi, bằng chứng là mỗi lúc nói tôi... dê, mặt chị Linh đỏ ửng lên, nhìn muốn yêu quá đi mất. Ôi chà, bữa nay bà chị của tôi điệu đà quá chừng, áo dài khăn đóng nguyên tông hồng, cộng thêm cặp bông tai kim cương với quả vòng cổ óng ánh kia nữa, cứ như Bạch Tuyết ấy nhỉ:
- Ui da, người yêu Phong đẹp quá. -
Chào Phong hâm, hì.
- Linh hâm đi đâu đấy?
- Linh hâm đi đánh đàn ạ.
- Không cho Linh đi đâu, muốn ôm Linh cơ?
- Hì hì.
Chị Linh cười rồi nhẹ nhàng lên xe. Công nhận là bữa nay đặc biệt xinh hơn những bữa khác, tóc còn để mái kiểu lưa thưa nhìn như mấy cô hot gơn mà tôi thấy trên facebook, đẹp:
- Linh ơi Linh à.
- Gì vậy?
- Anh yêu em.
- Biết rồi, dê, hì hì.
- Anh có làm gì đâu nói anh dê hả?
- Chị thích đó, làm sao?
- Bướng anh bẹo má đấy nghe chưa?
- Chả sợ.
Tôi đếu thích nói đùa, tôi nói gì là tôi phải làm luôn, nhất là với mấy tên cứng đầu như tên Linh hâm này, phải trị tận gốc không là lại nhờn thôi. Dừng xe giữa đường, tôi quay lại nhéo má chị Linh thật lực, nhéo như chưa từng được nhéo, ôi cái má ngọc ngà nó mới sướng tay làm sao:
- Aaa, đau chị mà, huhu, chị xin lỗi mà aaaaaaa.
- Lần sau có vậy không Linh?
- Dạ không mà... tha cho chị đi, huhu, đau quá.
- Nãy kêu không sợ nhỉ?
Tôi vẫn không buông tha, mục đích của tôi là để trêu cho chị Linh mếu tí thôi, ai ngờ:
- Kệ Phong, của Phong đấy, nhéo đi vài bữa béo ú lại nhăn.
Chị Linh không phản kháng nhưng cái câu nói vừa rồi, phải chăng là:
- Cái gì... của anh?
- Chị chả biết, đồ khó ưa.
Mừng như bắt được vàng, tôi nắm tay chị Linh áp lên má. Cô nàng e thẹn cúi đầu xuống cười mỉm, ôi mẹ ơi, yêu là chi, lệ hoen bờ mi:
- Gì vậy, buồn ỉa à?
- Im đi, đồ dơ dáy.
Chị Linh vẫn thẹn thùng như thế, nhưng với cái biểu cảm này thì tôi cam đoan, bà chị của tôi có thích tôi rồi đấy:
- Yeahhh, hàng về, Linh yêu Phong rồi.
- Chị... không thèm đâu.
- Thơm má cái đi đã không vứt Linh về nhà luôn.
- Đồ... dê.
Đây là lần thứ hai mà tôi thấy chị Linh ngại ngùng nhiều như thế, hôm đầu tiên gặp thì đáng lý ra cũng không tính làm gì, đến tôi bữa đó còn ngại, huống hồ. Chị Linh bặm môi rồi nhẹ nhàng hôn lên má tôi, cái khoảnh khắc ấy sao nó bay bổng và đáng nhớ quá chừng, ôi:
- Ghét Phong.
- Yêu em, hehe, ngại gì hả, ngại thì ôm anh này.
- Chở chị đi đi mà.
- Đề nghị nói chuyện liên quan một chút.
Chả rõ nữa, tôi thấy khi được Tiểu Ly hôn, cảm giác của tôi cũng là thinh thích, nhưng nó không như thế này. Cái lúc mà tôi nhận ra chị Linh thích tôi, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi nhà vệ sinh xổm mà tới nhà vệ sinh có bồn cầu, thật là không có từ ngữ nào diễn tả nổi. Có vẻ là tôi đã tìm được tình yêu đích thực của tôi chăng? Nhanh vậy ư?
Hôm ấy là một buổi tối đặc biệt với tôi, lần đầu tiên tôi được xem chị Linh đánh đàn, nhưng không phải piano đâu, chị Linh đang chơi đàn bầu. Và hơn nữa, hôm nay, tôi có thể đường hoàng nắm tay người con gái ấy mà dõng dạc hô to, cô ấy là người yêu của tôi, người khiến cho trái tim tôi loạn nhịp ngay từ những ngày đầu:
- Toát hết mồ hôi rồi này, để anh lau cho, lại đây!
- Hì hì, thấy bọn chị diễn được không?
- Chả biết mấy người kia thế nào, ngồi ngắm mỗi Linh hâm của anh thôi à, hehe.
- Chỉ giỏi nịnh chị thôi, hì.
- Đang định chê Linh xấu nhưng thôi...
- Chị xấu đấy, chả cần nữa.
Chị Linh phụng phịu toan bỏ đi, nhưng hồi hôm nào trước đây thì còn đi được chứ bây giờ tôi không cho phép thì đố mà dám đi:
- Đứng lại, lại đây với anh!
Kéo chị Linh lại gần, tôi ôm lấy bà chị đáng yêu của tôi, giữa... phòng:
- Bỏ chị... ra đi, kì cục quá...
- Ai dám chê Linh của anh, tụt quần luôn.
- Hâm... hì.
- Linh nói anh hâm là tụt quần Linh luôn.
- Đồ dê... tránh xa chị ra.
Chị Linh đẩy tôi ra rồi đi vào trong lấy balo đựng đồ. Một lát sau, cô nàng thay đồ như bình thường. Ái chà, lần đầu tiên thấy mặc quần short khoe đùi, mỗi tội bé tí tẹo, 30t mà cứ như đứa nhóc 15t ấy:
- Linhhhhh!
- Hả?
- Mặc quần dài vào coi, ăn mặc thế à?
- Ơ... chả liên quan.
- Quan cục cứt, cãi anh à?
Chị Linh mếu xị, đưa balo ra:
- Nhưng chị chỉ mang đồ này thôi.
- Ủa vậy hả, anh xin lỗi, lại đây nào.
Cô nàng lạch bạch lại gần cho tôi xoa đầu, balo thì đeo sau lưng cứ như bố đi đón con gái ấy.
Hai đứa tôi ngồi nói chuyện với mấy bà chị bạn diễn của chị Linh. Công bằng mà nói thì trong dàn nhạc thì chị Linh với một chị nữa là có nét nhất, mỗi tội chị kia có chồng con rồi không cũng hot gơn chẳng chơi, may mà tôi tóm kịp “bé Linh” về sớm:
- Linh hâm, về thôi, đói bụng quá.
- Chờ chị một lát, chị chào thầy đã.
Chị Linh tí tởn vào trong chào thầy rồi tươi tắn bước ra với một hình dán ngôi sao trên tay:
- Cái gì thế?
- Đây là phần thưởng của thầy, ai diễn tốt thì thầy sẽ cho một cái, cuối năm ai nhiều sao thầy sẽ xin cho một suất lên thành phố, hì hì.
- Ui, Linh hâm của anh giỏi ghê, mấy cái rồi?
- Chị chả được đâu, mới có mỗi ngôi sao này à, hì.
- Cố lên chứ, yêu anh là tự nhiên chơi hay à.
- Gớm, mơ tưởng vừa thôi.
Chở chị Linh dạo khắp phố phường, chúng tôi cứ đi mãi, chả biết và dường như cũng chả quan tâm nên dừng lại làm gì, vì chúng tôi muốn tận hưởng cái khoảnh khắc này, thật lâu hơn nữa. Chị Linh ngồi sau gục đầu vào lưng tôi và ôm tôi thật chắc. Không ai có thể kéo chị Linh khỏi tôi hết, vì tôi sẽ bảo vệ cô gái của tôi hết mình:
- Phong này.
- Hử?
- Chuyện... tụi mình có nói cho nhóc Ly không?
- Ừm... anh sẽ cố.
- Cô bé dễ thương lắm, chị không muốn cô bé buồn.
- Không sao đâu, Tiểu Ly nó trẻ con nhanh quên lắm, em đừng lo.
- Chị biết rồi, hì.
Có nhiều lúc, tôi thấy chị Linh rất lạ, cứ như là có hai con người trong bà chị của tôi vậy. Lúc thì lạnh nhạt, lúc thì nhõng nhẽo, chả biết nữa, có thể là tôi hơi nhạy cảm, hoặc là chị Linh chỉ muốn người duy nhất thấy cái sự nhõng nhẽo ấy của mình, là tôi mà thôi:
- Linh!
- Ưm...
- Anh yêu em.
- Hì hì.
- Có yêu không để biết đường vứt xuống đất này?
- Chả biết, chắc... cũng có, hì.
- Muốn ôm Linh quá ờ.
- Chị ôm rồi này, lắm chuyện.
- Nằm im đó, cấm động đậy.
- Lại nhăn, ông già Phong.
- Bà già Linh.
- Lêu lêu.
Chị Linh vẫn nằm im trên lưng tôi khi đã về đến nhà, cái ôm chặt ấy khiến tôi cảm thấy mình thật may mắn, cảm ơn ba mẹ đã sinh ra tôi cảm ơn bố mẹ đã sinh ra chị Linh, cảm ơn Đảng và nhà nước đã tạo nên cái khu phố văn hóa để ngày hôm nay tôi có thể ôm, à không, có thể để cho con gái người ta ôm mà không bị quăng gạch vào đầu:
- Về chuồng rồi này, vào ngủ đi, Linh.
- Không về.
- Ôm hoài, vậy mà kêu không thích ôm.
- Chả thích ôm người lạ, ôm Phong thôi.
Chị Linh dụi đầu vào lưng tôi, cái cảm giác khó tả cực kì:
- Linh lì như trâu.
- Kệ, gấu của Linh, Linh không cho ai hết.
- Định bắt cóc gấu à?
- Bắt luôn, nuôi chỉ để đèo chị thôi.
- Linh dê.
- Linh tuổi rắn, không phải dê.
- Lì lợm, yêu lắm ấy.
- Hì.
Ngồi khoảng 5p, chị Linh mới chịu buông tha cho tôi. Công nhận cô nàng này ôm khỏe thật, nãy giờ mà không mỏi tay. Tổ cha nãy tôi có địt một quả chẳng biết có phải nghe thấy mà bỏ về không nữa:
- Bái bai gấu con, chị đi ngủ đây.
- Con gì mà con, to như trâu kêu gấu con.
- Chị không biết, gấu con của chị, lêu.
- Linh hâm.
- Gấu hâm.
- Yêu em.
- Không yêu gấu.
- Bái bai, à quên, hôn miếng nào.
Chị Linh nhắm nghiền mắt lại, nhăn nhó nhìn đáng yêu tởm, làm như bị hiếp dâm không bằng:
- Hôn má mà nhăn ghê vậy, giận không hôn nữa.
- Chị xin lỗi, chị đùa thôi mà - chị Linh mếu
- Dạo này nhõng nhẽo lắm nghe chưa?
- Hì hì, nhõng nhẽo gấu con mới thương chị.
Vâng, tình yêu đến và đi không ai biết trước cả. Tình cảm của chúng tôi tuy mới nhưng đã rất sâu đậm. Chả biết nữa, tôi chỉ mong tình yêu của tôi và chị Linh sẽ mãi mãi như vậy. Nhưng cuộc sống chả bao giờ như cuộc đời luôn, bạn luôn cảm thấy thượng đế đang trêu ngươi mình, mọi lúc. Giống như khi bạn làm rơi nửa miếng bánh mì, mặt phết kem luôn úp xuống đất vậy. Khi điều không may có xu hướng xảy ra thì nó sẽ xảy ra. Và tình yêu của tôi vừa chớm nở đã nguy cơ phải... vụt tắt...