Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Chương 13: Chương 13: Cô không ngại đường xá xa xôi đến tìm anh, cũng chỉ vì muốn gặp anh




Anh không nhìn cô, Vưu Châu Châu cúi đầu nhìn bản thân mình một chút, mỗi một chiếc váy cô bận ngủ điều theo phong cách này, cũng không có ý muốn quyến rũ anh. Nhưng diện mạo đoan chính của anh lại làm cho cô cũng thật muốn biết phải làm sao mới có thể quyến rũ được anh, hoặc là tự mình có thể quyến rũ được anh hay không.

“Ừm..”

Cô vừa trả lời một chữ, Lương Tấn lại nằm xuống trên ghế sofa một lần nữa. Cô cúi đầu nhìn, mắt anh nhắm lại, không biết có phải là vì không dám nhìn thẳng cô nên mới tránh né hay không. Bất quá, bây giờ cũng không phải lúc! Tại sao ngày mai anh lại phải bay? Bởi vì cô cũng bay, nên cô biết những lúc nhận nhiệm vụ thì tinh thần và thể lực cần phải khỏe mạnh, không thể buông lỏng, nên bây giờ tạm thời cô chỉ có thể tạm gác chuyện quyến rũ anh sang một bên.

Vậy ngắm anh thêm vài lần nữa cũng được. Cô không ngại đường xá xa xôi đến tìm anh, cũng chỉ vì muốn gặp anh. Mà anh chỉ còn có năm tiếng nửa là phải quay trở lại điểm xuất phát, ngoài ra còn phải ra sân bay sớm. Cô cũng chỉ có thể bên cạnh anh vỏn vẹn có hai tiếng đồng hồ.

Mặt của anh bên dưới ánh đèn mờ, góc cạnh càng thêm rõ ràng. Cô rất thích dáng vẻ này của anh.

Bỗng nhiên, Lương Tấn mở mắt ra, đúng lúc ánh mắt của cô cũng đang nhìn anh. Lương Tấn dùng ánh mắt chất vấn cô, vì sao vẫn còn đứng ở đây. Vưu Châu Châu cong môi cười một tiếng: “Trước khi ngủ tôi muốn ngắm anh thêm một chút nữa. Bởi vì sau khi tôi ngủ dậy, chắc chắn là anh sẽ không còn ở đây nữa.”

“Đừng đứng ở đây nữa.” Lương Tấn nói xong nhắm mắt lại.

Vưu Châu Châu chậm rãi cúi người, đưa môi đến gần tai anh, nhỏ giọng nói: “Được, vậy thì tôi sẽ ngủ trên giường. Ngủ ngon, cơ trưởng Lương.”

Hơi thở của cô cách anh quá gần.

Chân mày anh nhăn lại.

“Mơ đẹp!” Vưu Châu Châu nói xong câu này mới ngồi dậy, xoay người đi về phía giường ngủ.

Buổi sáng năm giờ, bầu trời bên ngoài cũng đã tờ mờ sáng. Lương Tấn từ trên ghế sofa, đưa mắt nhìn về phía người đang nằm trên giường. Trong phòng không bật đèn, rèm cửa sổ sát đất che đi ánh sáng ở bên ngoài, không có một tia nắng nào có thể xuyên qua, căn phòng rơi vào một mảng tối tăm. Anh chỉ có thể thoáng nhìn thấy bóng người trên giường. Nhìn khoảng vài giây, anh thu tầm mắt lại, đi vào phòng tắm rửa mặt. Động tác vô cùng nhẹ, tốc độ lại nhanh, kéo hành lý, mở cửa, ra khỏi phòng.

Trong lúc tiếp viên trưởng đang làm thủ tục giúp các nhân viên phi hành đoàn trả phòng, Lương Tấn nói với quầy tiếp tân, anh sẽ trả căn phòng đó vào lúc mười hai giờ trưa.

Khi Vưu Châu Châu thức dậy đã là mười giờ, Lương Tấn cũng đã bay được hai tiếng. Cô lười biếng nằm trên giường, nửa tỉnh nửa mơ, mắt nhắm mắt mở sau đó lại mở mắt ra. Cô và Lương Tấn ở chung một phòng ngủ, chỉ đơn thuần là đi ngủ. Có chút khó tin.

Cô ngủ rất say, không biết anh đã đi từ khi nào. Bất quá, cô còn có chút buồn ngủ, bay đường dài thật sự vô cùng mệt mỏi, cho dù có là lái máy bay thì vẫn là đi máy bay thôi. Vưu Châu Châu trở mình, định tiếp tục ngủ.

Chuông điện thoại vang lên, cô lấy điện thoại từ dưới gối ra, nửa híp mắt nhìn, là La Xán Xán. Cô bắt máy, lười biếng “Nghe” một tiếng.

“Tớ nghe nói cậu bị khiếu nại, công ty của cậu bắt cậu phải đi xin lỗi với người ta.”

La Xán Xán nói.

Vưu Châu Châu “A” một tiếng, cũng không thèm để ý: “Cậu bay về đến Bắc Thành rồi sao?”

“Vừa về đến.” La Xán Xán nói tiếp chuyện chính: “Công ty của các cậu, tại sao chỉ vì một lý do khiếu nại vô lý, đã bắt cậu phải đi xin lỗi vậy?”

“Cậu tặng quà cho Nguyên Nghị để lấy lòng anh ấy sao?”

“Châu Châu, tớ đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đó!”

Vưu Châu Châu không nhanh không chậm trả lời: “Bởi vậy nên tớ mới từ chức.”

“Từ chức? Cậu nói thật đó hả?” La Xán Xán kinh ngạc.

Vưu Châu Châu “Ừ” một tiếng.

“Từ chức cũng không dễ dàng như vậy đâu! Cậu còn phải trả phí bồi thường vì vi phạm hợp đồng….”

Mí mắt cô sụp xuống, cô nói: “Tớ muốn ngủ, ngủ bù.”

“Cậu đi Toronto thật sao?” La Xán Xán đoán.

“Ừm.”

“Cơ trưởng Lương về Bắc Thành, nếu cậu muốn gặp anh ấy thì quay về Bắc Thành đã, vừa đúng lúc tớ trở về, chúng ta có thể nói về chuyện từ chức của cậu luôn!”

“Bởi vì tớ muốn gặp anh ấy ngay lập tức.”

“Chỉ vì mấy tiếng ngắn ngủi vậy thôi sao?”

“Đúng! Tớ muốn gặp anh ấy thì sẽ đến gặp. Tớ sẽ quay về Bắc Thành, để chờ thư từ chức được phê xuống.”

“Cậu thật sự muốn từ chức sao?”

“Ừm. La Xán Xán này, tớ muốn ngủ, chuyện đó sau này khi nào gặp bọn mình hãy nói nhé.”

Vừa cúp máy, cô đang định ngủ tiếp, điện thoại lại tiếp tục vang lên. Lần này là chủ nhiệm Trần.

“Cơ trưởng Vưu, cháu đừng xúc động mà từ chức. Từ chức là vi phạm hợp đồng, tận mấy trăm vạn. Xin lỗi chỉ là nói vài đôi lời thôi…”

Vưu Châu Châu không kiên nhẫn: “Phí bồi thường cho hợp đồng cháu có thể trả nổi. Cháu không sai, lại còn suy nghĩ cho công ty, bây giờ còn bắt cháu phải xin lỗi? Bác đừng tiếp tục gọi cho cháu nữa, bây giờ cháu đang trong kỳ nghỉ phép, mong bác nhanh chóng phê chuẩn thư từ chức của cháu.”

Cô nói xong liền cúp điện thoại.

Sonja nghe Vưu Câu Châu nói lời từ chức: “Từ chức là cách tốt nhất, chỉ cần từ chức thì sẽ không cần phải xin lỗi tôi.”

Cô không muốn về Bắc Thành, nên ở lại Toronto để bản thân mình được thư giãn tinh thần một chút.

Trong công ty, Lương Tấn nghe được chuyện Vưu Châu Châu nộp đơn từ chức. Trong đầu không khỏi nhớ đến bộ dáng đêm hôm khuya khoắt, cô bay hơn hai mươi tiếng đến đứng trước cửa phòng anh. Lúc đó cô cười tủm tỉm, nói là vô cùng muốn gặp anh.

Lương Tấn ngẩn người một lát, nhận lấy tư liệu về chuyến bay tới. Lần này anh bay đi London.

“Sắp tới anh lại bay đi đâu thế?” Vừa đến London, anh lại nhận được tin nhắn của Vưu Châu Châu.

Đương nhiên là anh sẽ không trả lời.

Rất nhanh, một tin nhắn nữa lại gửi đến điện thoại anh: Tôi vẫn còn ở Toronto.

Ba ngày sau, Lương Tấn từ London trở về Bắc Thành, bắt đầu nghỉ ngơi. Mà anh chỉ nghỉ ngơi có hai ngày, chủ nhiệm ở công ty gọi đến, nói rằng hành khách ở California và khách ở Toronto còn rất nhiều, phải tạm thời đổi sang máy bay Airbus A380, vì thế nên cũng phải đổi cơ trưởng. Mà các cơ trưởng của máy bay Airbus đã phải đi làm nhiệm vụ, chỉ có anh và một người nữa có thể bay được, sau đó hỏi anh có thể dời ngày nghỉ ngơi được không.

“Có thể.” Lương Tấn đang ở thư viện thành phố mượn sách. Một tay cầm sách mượn, một tay cầm điện thoại đi ra khỏi phòng nói. Vì vậy cơ trưởng Lương chọn California hay Toronto.

Vài ngày trước Vưu Châu Châu nói với anh là cô còn ở Toronto. Lương Tấn trầm mặc, suy nghĩ.

“Cơ trưởng Lương?”

Không nghe được câu trả lời của Lương Tấn, chủ nhiệm ở trong điện thoại nhắc nhở.

“Toronto.” Lương Tấn nói.

Vưu Châu Châu có lẽ là đã rời khỏi Toronto rồi, anh nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.