Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Chương 48: Chương 48: Thế giới ngoài xe, tiêu điều hoang vu còn thế giới trong xe thì lại nhiệt liệt như lửa




“Đây là lần đầu tiên tôi hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc.” Vưu Châu Châu ngồi bên cạnh cúi đầu, nhìn chăm chú vào tay Lương Tấn, khẽ nói.

“Cô cầm lái?” Lương Tấn lắp bắp kinh hãi. Người nhận nhiệm vụ không phải là cô, mà vừa rồi anh lại nhìn thấy Minh Ngọc mới là người bận đồng phục cơ trưởng.

“Lúc hạ cánh khẩn cấp là tôi lái.” Vưu Châu Châu ngẩng đầu, nhìn Lương Tấn: “Nhìn tôi bình tĩnh thế thôi, nhưng trong đầu các dây thần kinh đều căng lên, giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.”

Con trỏ của cô khẽ cử động, sau đó lại quấn lấy ngón trỏ của anh.

Vào lúc máy bay và sa mạc va chạm vào nhau, những hạt cát thổi bay lên, không nhìn thấy gì bên ngoài, không khác gì trời sập. Nhưng cô là người lái máy bay, nhất định phải thật tỉnh táo, bình tĩnh hơn so với tất cả người khác.

Lương Tấn đã xem qua video cảnh máy bay boeing 737 hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc, nhưng chiếc máy bay đó khi vừa đụng phải mặt đất thì đã tan vỡ, cát vàng hòa cùng khói bốc lên nghi ngút, cuốn lên tận trời xanh, vô cùng thê thảm.

Trong lúc anh đang nhớ lại cảnh tượng kia, Vưu Châu Châu đã gỡ tay anh ra khỏi vô lăng, cả người nhanh chóng di chuyển sang bên ghế lái. Cô dạng chân ngồi lên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ Lương Tấn. Phút chốc, anh khôi phục tinh thần, cả người căng ra, đôi mắt chăm chú nhìn cô.

Vào lúc Lương Tấn mở miệng muốn nói thì Vưu Châu Châu đã ngẩng đầu lên hôn anh, nhẹ nhàng mơn trớn từng chút một. Sau đó, đầu lưỡi nhanh chóng cạy mở hàm răng, dây dưa.

Lúc này đây, nụ hôn của cô so với lúc trước càng cuồng nhiệt hơn.

Còn Lương Tấn cũng rất biết phối hợp, nhiệt tình hôn đáp trả cô. Một tay ôm eo, một tay anh cố định sau cổ Vưu Châu Châu. Trong lòng có cảm xúc nặng nề không nói lên lời, anh cứ thế hôn cô.

Sống sót qua tai nạn, nụ hôn cuồng nhiệt đó càng thêm quấn quýt say mê.

Không gian hạn chế khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, điển hình là Vưu Châu Châu, lưng cô gần như là bị đè hẳn lên tay lái. Thu một tay từ trên cổ anh lại, đưa đến bên cạnh chỗ ngồi, ấn vào một cái nút gần đó, ghế ngồi lập tức ngã về sau. Hai người thuận thế ngã ra sau, tiếp tục hôn. Sau cùng, Vưu Châu Châu nằm nhoài lên người Lương Tấn, cả hai tay anh đều ôm lấy lưng cô.

Trong sa mạc mênh mông vô tận, không có một bóng dáng của con người, chỉ có mỗi chiếc xe của bọn họ. Thế giới ngoài xe, tiêu điều hoang vu, còn thế giới trong xe thì lại nhiệt liệt như lửa. Hơi thở hai người nặng nhọc xen cùng xen lẫn vào nhau, không thể nào phân biệt được.

Vưu Châu Châu lại nhớ đến giấc mơ dang dở trên máy bay kia, ham muốn dâng trào.

“Lương Tấn, Lương Tấn.”

“Cơ trưởng Lương, cơ trưởng Lương.”

Bọn họ càng hôn càng đụng chạm nhiều chỗ trên cơ thể hơn. Cô gọi tên anh, kéo khóa áo anh. Anh cúi đầu nhìn cô, nhìn thấy cô đang đưa tay vào. Thân thể anh bỗng căng ra. Giây tiếp theo, tiếng xào xạc vang lên. Đột nhiên, Lương Tấn ngẩng đầu lên nhìn, bụi cát mịt mù bên ngoài đang không ngừng đập vào kính chắn gió.

Trên sa mạc nổi lên gió lớn! Bão cát!

Lương Tấn lập tức ôm Vưu Châu Châu ngồi dậy, sau đó đẩy cô ra nói: “Ngồi xuống, phải nhanh chóng rời khỏi đây!”

Cô nhìn thoáng ra bên ngoài, bão cát không hề nhỏ. Cô ngồi xuống ghế của mình, cúi đầu chỉnh trang lại quần áo, khăn trùm đầu đã rơi ra, cô cúi đầu nhặt lên, cũng không trùm lên lại. Sau đó lại nhìn ra bão cát bên ngoài, thở dài: “Tại sao lại lựa lúc này mà nổi gió?”

Lương Tấn hơi nghiêng đầu nhìn Vưu Châu Châu, sắc mặt cô đã chuyển trở nên đỏ hồng, so với bình thường thêm phần quyến rũ. Ánh mắt anh lóe lên, nhưng rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, chỉnh trang lại quần áo, nhanh chóng nổ máy.

Trong cơn bão cát, chiếc xe lao đi.

Đến khi ra khỏi sa mạc, tốc độ xe mới giảm lại. Lương Tấn liếc nhìn qua Vưu Châu Châu, trên mặt cô vẫn còn một tầng ửng đỏ. Mặc dù rung động lòng người, nhưng nếu khi xuống xe, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm.

“Đừng có suy nghĩ lung tung.” Lương Tấn quay đầu lại, mắt vẫn tiếp tục nhìn đường xá phía trước.

“Suy nghĩ lung tung về cái gì?” Vưu Châu Châu cong khóe môi.

Anh không trả lời.

“Thật sự là vẫn chưa đủ thỏa mãn mà. Cơn bão cát đáng ghét này!” Vưu Châu Châu nói.

Lương Tấn lảng sang chuyện khác: “Tại sao máy bay lại hạ cánh khẩn cấp?”

“Động cơ không hoạt động.”

“Cả bốn đều không hoạt động luôn sao?”

“Đúng vậy.”

Lương Tấn lắp bắp kinh hãi: “Cả bốn cái đều không hoạt động cùng một lúc rất hiếm khi nào xảy ra.”

“Còn nữa, lúc hạ cánh khẩn cấp sao lại là cô lái?” Lương Tấn lại hỏi.

Vưu Châu Châu dựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay nghịch lấy tóc mai, lười biếng nói: “Cơ trưởng Minh mới đến nên kĩ thuật không tốt bằng tôi chứ sao.”

Lương Tấn suy nghĩ một chút, nói: “Trong ấn tượng của tôi, cô ấy bay không tệ. Còn nhận được rất nhiều huy chương của học viện Canada.”

Vưu Châu Châu liếc mắt nhưng về phía Lương Tấn, giọng điệu kì quái: “Thật sao? Vậy chắc do tôi không nhìn thấy được tài năng của cô ấy?”

Anh khẽ nhìn sang Vưu Châu Châu, nói không giấu diếm: “Sau khi tốt nghiệp, cô ấy chưa từng phạm phải sai lầm ở bất kì nhiệm vụ nào.”

“Vậy thì lần này cô ấy đã phạm phải sai lầm rất lớn.” Cô nhanh chóng trầm mặt.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Đầu tiên chỉ có hai động cơ không hoạt động, tôi đã đưa ra đề nghị hạ cánh tạm thời ở Jordan, nhưng cô ấy vẫn ngang bướng, bác bỏ ý kiến của tôi, bảo hai động cơ còn lại vẫn hoạt động rất tốt.”

Lương Tấn nhíu chân này, tại sao Minh Ngọc lại làm như thế?

Vưu Châu Châu lại lên tiếng: “Sau đó, bắt đầu có thêm hai động cơ nữa gặp trục trặc, không còn cách nào khác, chỉ có thể hạ cánh khẩn cấp. Tôi không biết lí do tại sao cái người mà trong mắt anh luôn cho rằng không bao giờ phạm phải sai lầm ấy, lại có thể lái như thế? Nhưng tôi không muốn chết trên tay cô ấy, nên đã ngồi vào ghế lái.”

Mọi chuyện là như thế, Minh Ngọc hoàn toàn có vấn đề. Nhưng vẫn thoạt may, bọn họ vẫn hai cánh thành công. Lương Tấn hít sâu một hơi.

Xe đã vào đến thành phố, người ngày một đông, nên vì thế xe phải giảm tốc độ: “Đặt phòng trước chưa?” Lương Tấn hỏi.

“Chưa, tôi không thường xuyên bay đi Cairo, không quen đường quen xá, nên vẫn chưa tìm được khách sạn nào tốt.” Cô nhìn anh: “Anh ở đâu, tôi ở đó.”

Lương Tấn lái xe đến khách sạn nơi cả tổ bay bọn họ ở.

Khách sạn không còn phòng. Chủ khách sạn nói những căn phòng kia vừa mới có người mua, là một đoàn người Trung Quốc.

Vưu Châu Châu không ngại có hay không có phòng, thậm chí cô còn cảm thấy không có căn phòng nào tốt. Cô nhìn Lương Tấn cười nói: “Vậy thì tôi đến chỗ anh, ở phòng anh.”

“Có lẽ chút nữa sẽ có người trả phòng, thì sẽ có phòng cho cô thôi.” Lương Tấn nói.

“Cơ trưởng Vưu.”

Tiếng kêu mừng rỡ từ bên ngoài vọng đến. Cô qua đầu nhìn lại, là tiếng viên trưởng Vương! Bên cạnh còn có Minh Ngọc cùng với cơ phó và các tiếp viên khác. Vưu Châu Châu lập tức biết được tổ bay của Bắc Hàng cũng ở tại khách sạn này. Đội cứu hộ sau khi cứu bọn họ ra cũng không hỏi thăm hay điều tra gì sao? Sao lại nhanh đến vậy mà đã vào được thành phố rồi?

“Cơ trưởng Vưu, cô không đặt phòng trước sao? Vậy thì ngủ cùng phòng với chúng tôi đi? Tôi ngủ với cô ấy.” Tiếp viên trưởng Vương chỉ vào cô gái đứng bên cạnh mình.

“Không cần đâu.” Vưu Châu Châu nói.

Tiếp viên Vương chân thành nói: “Không sao đâu, tôi và cô ấy chật chội xíu cũng chẳng sao.”

“Bay giờ cô có phòng rồi đó.” Lương Tấn nói với cô.

Trong lòng Vưu Châu Châu không khỏi thở dài, cái cô tiếp viên Vương này thật là…

Tiếp viên trưởng Vương làm thủ tục nhận phòng xong, đưa cho cô một thẻ.

“Anh ở phòng mấy thế?” Vưu Châu Châu hỏi Lương Tấn.

Lương Tấn trả lời: “402.”

“Tôi thì ở 307, vậy là không ở cùng một tầng rồi.” Giọng nói cô có vài phần thất vọng.

“Lương Tấn, anh ở phòng 402 sao?” Minh Ngọc vui mừng.

“Ừm.”

Giọng Minh Ngọc phấn khởi nói: “Em ở 403, bên cạnh phòng anh luôn!”

Vưu Châu Châu nhìn bộ dạng vui vẻ của cô ấy, nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.