Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đợi âm thanh của bọn họ dần dần đi xa, Thân Mục Dã mới sờ cằm suy tư đi ra.
Quách Kiến Phi?
Hình như tối nay có nghe ai đó nói đến, nói là buôn bán vật liệu thép ở thành Tây, lúc ấy anh còn liếc mắt, ngoại hình thật sự khó coi núc ních đầy mỡ.
Hứa Tố Ngưng này đúng là không phải ác bình thường, anh cười khẽ lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho tổng giám đốc khách sạn: “Chị họ, nói với cấp dưới của chị một tiếng, giúp em đổi với phòng 302, lén lút thôi.”
“Em lại muốn làm gì.” Thân Tổ Dư tức giận.
“Muốn tán tỉnh cô nàng sát vách thôi.” anh du côn nói.
“Em kiềm chế một chút cho chị đi.” Thân Tổ Dư hung tợn cảnh cáo, dù sao cũng biết tính nết của anh, chưa đến năm phút, giám đốc khách sạn tự mình cầm thẻ phòng tới: “Đại thiếu, đã nói xong với Quách tổng, ông ta cũng không biết gì hết.”
“Làm tốt lắm.” Thân Mục Dã cầm thẻ quét cửa đi vào.
Bên giường bật đèn bàn, lễ phục dạ hội màu tím rơi ở trên thảm, cầu vai màu hồng hơi lộ ra dưới lễ phục, vầng sáng màu da cam ảm đạm khiến không khí trở nên nóng bỏng.
Thân Mục Dã chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên có cơn gió xuân thổi tan, dấy lên từng tầng từng tầng gợn sóng, con ngươi tĩnh mịch bỗng nhiên rơi trên giường, không ngoài dự liệu của anh, cơ thể nhỏ nhắn mềm nhũn đang nằm trong đệm chăn, mái tóc đen dài rủ xuống một nửa trên mép giường, một nửa khác rơi ở đầu vai, cô nhắm hai mắt, lộ ra da thịt trắng như tuyết, bờ môi đỏ sáng long lanh, sáng bóng trong suốt, làn mi dày rậm cong lên rõ ràng không trang điểm, chỉ nhắm thôi, nhưng lại cong như trang điểm vậy.
Trong đôi mắt thâm thúy bỗng nhiên có ngọn lửa dấy lên, trong đầu Thân Mục Dã bỗng dưng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô nhẹ nhàng nhảy múa trong phòng học, dáng người cô tuyệt diệu, dung nhan nhìn thoáng qua, tóc dài như cung, bay bổng, như liễu rủ lướt qua mặt hồ, cô vừa quay đầu lại, hai mắt trắng đen rõ ràng thanh tịnh mang theo hốt hoảng lọt vào trong mắt anh.
Vẻ đẹp đó, sự trong sáng đó, mơ hồ khiến anh có mấy phần dập dờn, lại về sau, nhìn thấy cô trong mưa bụi, ngay cả con ngươi cũng nhiễm hơi nước mây khói, anh liếc nhìn cô một cái, cô sẽ hốt hoảng cúi đầu xuống... .
Giày da màu cà phê giẫm vào thảm nhung, Thân Mục Dã chậm rãi cởi cúc áo kim loại sáng bóng của âu phục.
Anh tự nhận đã gặp vô số người phụ nữ, nhưng chỉ có cô, nhiều lần kháng cự anh, mâu thuẫn, anh không tin cô không nhìn ra anh có ý với cô.
Giữa nam nữ, một ánh mắt đã có thể tiết lộ tâm sự lẫn nhau.
Nhưng cô trốn tránh, cố ý giả vờ không biết, nhưng Thân Mục Dã anh chưa từng buông tha người phụ nữ anh coi trọng.
Áo khoác âu phục rơi xuống mặt đất, Thân Mục Dã chậm rãi ngồi trên giường, xoay người đầu ngón tay chậm rãi quấn lấy một sợi tóc của cô, thứ mùi gừng thơm ngát thấm vào chóp mũi.
Trước giờ anh không biết mùi gừng sẽ dễ ngửi như vậy, không nồng không ngán, lại khiến lồng ngực của anh xao động phình lên, máu trong cơ thể cũng đang sục sôi gào thét, lại là có chút không cầm giữ được, hôn dọc theo mái tóc đen của cô, dùng sức hôn lên bờ môi đỏ của cô
Trong mông lung, Liên Trăn chỉ cảm thấy mình như đang lướt sóng trên biển, một cơn sóng đánh tới, cơ thể đau như bị làm tan thành từng mảnh, một lúc sau lại như đang ở trên đám mây, lặp đi lặp lại như thế, cô khẩn trương sợ hãi khóc lên, khóc đến nỗi cổ họng khô khốc, nhiều lần muốn mở mắt ra, lại không sao mở ra được.
Mơ mơ màng màng, như thể nghe thấy có người mê man lẩm bẩm tên của cô ở bên tai, âm thanh đó giống như khiến cô rốt cục tìm được bến cảng yên tĩnh, ôm chặt lấy.
Thân Mục Dã sững sờ, mồ hôi đầm đìa nhìn cơ thể đỏ ửng, thể lực anh luôn luôn tốt giờ phút này cũng không chịu được cảm thấy mỏi mệt, anh nhặt chăn trên đất lên, che lại hai người, ôm cô cùng nằm xuống... .
==============