CHƯƠNG 24 PN1
1.
Đại đô thị, 2019.
Anh Lê muốn tìm nuôi một chú chó.
Anh rất nhớ A Ngốc đã chết, vậy nên muốn nuôi thêm một chú cún nữa.
Bàn bạc với Lý Liên Y, cậu cũng đồng ý.
Chiều nay, Liên Y không có tiết nào, Anh Lê đến trường đón cậu, định cùng nhau đến cửa hàng vật nuôi tậu một chú cún về nhà.
So với việc đến cửa hàng thú nuôi, anh lại muốn ở nơi nào đó nhặt được một bé cẩu bị người ta bỏ rơi hơn.
Ngồi trên xe, Anh Lê hỏi: “Em đã thấy quen với không khí đại học chưa?”
Lý Liên Y nở nụ cười, lắc đầu, “Cũng chưa quen lắm.”
Anh hiểu, người yêu nhiều năm qua vẫn chỉ ở nhà, chưa từng biết thế nào là trường tiểu học cũng như trung học, giờ đột nhiên phải gia nhập cuộc sống tập thể ở đại học, so với trung học còn rộng lớn phức tạp hơn. Có lẽ, cần phải qua một đoạn thời gian nữa cậu mới có thể thực sự quen thuộc được.
“Vẫn còn sợ sao?”
“Không đâu, chỉ là, cứ bị người khác nhìn chằm chằm, rất đáng ghét.
Anh Lê không khỏi mỉm cười.
Lý Liên Y lớn lên xinh đẹp quá đỗi, dù đã mười tám tuổi, nhưng ngoại hình vẫn mang những đường nét trung tính của độ mười lăm, mười sáu, bảo bối đáng yêu như vậy, người ta chú ý cũng là chuyện bình thường.
Anh cũng đã gặp mấy người anh của cậu. Người trong Lý gia dung mạo ai cũng tuyệt không hề tầm thường. Mấy người anh lớn đều là những người đàn ông thành thục tuấn lãng. Còn mấy đứa nhỏ chưa đến tuổi gia nhập xã hội như Liên Y thì mỗi người lại là những mỹ thiếu niên như bước ra từ truyện tranh.
“Vẫn còn cảm thấy quái lạ? Muốn trốn tránh?” Anh Lê một mực quan tâm hỏi.
Vì anh không muốn để những chuyện như thế này ảnh hưởng đến tâm tình của Liên Y.
Cậu cúi đầu suy nghĩ, “Trốn tránh thì không, dần dần cũng quen thôi. Thập nhị ca học cùng trường với em, anh ấy hình như cũng không quá để ý đến ánh nhìn của người khác.”
“Vậy em là tâm điểm chú ý trong các tân sinh viên năm nay rồi.” Anh Lê cười nói.
Lý Liên Y đang theo học tại đại học Hương Đảo, là đại học tổng hợp lớn nhất ở Hương Đảo, có đầy đủ các ngành học. Đại học này có một truyền thống, mỗi một khóa sinh viên mới, sẽ có một cuộc kiểm tra thực lực tổng hợp, người nổi bật nhất, sẽ được nhận sự quan tâm chú ý của nhà trường, đồng thời, sẽ trở thành bông hoa giảng đường của khóa đó.
Nghe Anh Lê nói vậy, Lý Liên Y không nhịn được hỏi lại: “Vậy còn anh?”
Anh Lê cười lắc đầu, “Không, tôi không phải.”
“Không phải anh?”
“Đúng vậy, không phải tôi, khóa của tôi, là một người khác.”
Cậu vội gặng hỏi: “Là ai?”
Anh ra điều suy ngẫm một hồi, thở dài đáp, “Quên đi, không nên nhắc đến người đó nữa. Em… nói sang chuyện của em đi…”
Lý Liên Y lắc đầu, “Em a, em vẫn chưa được đâu, luận về kiến thức tổng hợp, có người còn giỏi hơn em.”
Trò chuyện một hồi về học tập, xe của Anh Lê đã chạy qua ngã tư đại lộ về đến đoạn đường tĩnh lặng.
Đứng nơi ngã tư đường chỉ huy giao thông qua lại, là một vị cảnh sát cao to.
“Trước đây em chưa từng thấy người này.”
Anh nghe cậu nói vậy, biết cậu có trí nhớ tốt, không khỏi quay sang nhìn một chút vị cảnh sát giao thông đang đứng trên đài kia.
Là một cảnh sát mới đến, trông rất anh tuấn, đặc biệt là đôi lông mày rậm, khôi ngô mà thanh tú, càng làm nổi bật đôi mắt sáng trong, thực sự là đẹp trai hiếm thấy.
“Ai, sao cảnh sát giao thông mà cũng đẹp vậy nhỉ.”
Anh Lê gật đầu tán thành.
Mặc trên người chiếc áo sơmi màu lam nhạt, khoác bên ngoài là bộ cảnh phục đen, bên hông đeo vũ khí, dáng người cao ráo đặc biệt thuận mắt, dù là đứng nơi nào thì nhất định ai lái xe đi qua cũng phải ngoái nhìn một phen.
Đèn xanh chuyển sáng, Anh Lê khởi động xe, chậm rãi lướt qua vị cảnh sát đứng bên cạnh.
Đến hội bảo vệ động vật, anh chọn một chú chó thân dài.
Kỳ thực, anh định nuôi tiếp giống chó quý tộc, thế nhưng sợ nhìn thấy nó sẽ lại thương nhớ A Ngốc, nên đành dứt khoát chọn một giống khác.
Chú chó nho nhỏ, đã từng bị thương, chân trước bên trái có một vết sẹo, lông ở đó không mọc dài lên được.
Nhìn tiểu cẩu ngồi chồm hổm dưới đất, bộ lông vàng óng suôn mượt, đôi mắt to đen ướt át, Lý Liên Y ngay lập tức đã thấy yêu thích chú chó này.
“Con này, con này nha.”
Anh Lê gật đầu đồng ý, hoàn thành xong thủ tục, điền đầy đủ thông tin, chờ nhân viên đăng ký xong, liền đeo vòng cổ cho nó, rồi hai người bế nó ra khỏi hội bảo vệ động vật.
Chú chó vừa nhận chủ nhân mới hình như có chút sợ sệt, khẽ gầm gừ, lui vào góc ô tô.
“Nó có vẻ sợ…”
Anh Lê liếc nhìn chó nhỏ, “Không sao, qua một thời gian là ổn ngay. Chắc là cũng giống Tiểu Nháo thôi, rất nhanh sẽ thích ứng với hoàn cảnh mới.”
Mang theo chú chó nhỏ về nhà, lại đi qua ngã tư vừa nãy.
Lúc này đây, vị cảnh sát kia, đang đứng cạnh một chiếc xe thể thao trước cây chanh úa vàng ven đường, cùng tài xế bên trong nói nói cái gì đó.
Không cần nhìn cũng biết nhất định là cái xe kia đã vi phạm luật giao thông.
Người lái chiếc xe đó thoạt nhìn tuổi còn khá trẻ, dung mạo thanh tú, nhưng bộ dáng trông rất vô lại, đang nhai kẹo cao su, vẻ mặt bất cần đời như chẳng thèm quan tâm điều gì.
Trước khi khởi động xe, Anh Lê chú ý thấy chủ nhân chiếc xe thể thao đột nhiên kéo tay của vị cảnh sát kia lại, này dường như không phải là một cái nắm tay thông thường, mà là mười ngón tay đan vào nhau, phảnh phất tựa như…. người yêu…
Lúc xe đi qua ngã tư đường, Lý Liên Y cười hỏi, “Anh cũng nhìn thấy?”
“Ừm.”
“Bọn họ hình như có quen nhau.”
Anh Lê mỉm cười, “Ai biết được.”
Cậu nắm lấy bàn tay còn lại của anh, cũng là mười ngón giao triền, chẳng thể chia lìa.
“Có lẽ, hai người ấy cũng có câu chuyện của riêng họ.”
2.
Đại đô thị, 2019.
Anh Lê nghe bạn bè nói, trên đoạn đường tĩnh lặng có một quán bar bán cả cơm bình dân, tay nghề đầu bếp khá là tốt, quán bar cũng rất được hoan nghênh, anh muốn dẫn Lý Liên Y đến xem thử.
“Quán bar?” Cậu lóe đôi mắt to, không khỏi kinh ngạc.
Anh Lê giải thích, “Không phải là đi uống rượu, đến quán bar đâu nhất định phải uống thứ đó, nghe nói chỗ ấy không gian rất đẹp, cơm cũng ngon, muốn dẫn em đến xem thử, có được không?”
“Cuối tuần được không?”
Anh gật đầu.
Một trong những gia quy của Lý gia, chưa là người đã có công ăn việc làm thì không được dọn ra khỏi nhà lớn, thế nhưng Lý Liên Y đã không tuân thủ đúng quy định đó.
Là đứa trẻ đứng hàng thứ mười sáu, được cưng chiều nhất trong Lý gia, Lý Liên Y tuy rằng còn đang học đại học nhưng đã ra bên ngoài ở, nói chính xác hơn thì là, cứ đến ngày thứ năm cậu sẽ đến chỗ Anh Lê, qua cuối tuần sang tối thứ hai mới về nhà.
Mọi người trong nhà đối với cậu đều áp dụng thái độ hết sức khoan dung, cho phép cậu cùng người yêu có thể gần như được sống chung.
Đương nhiên, một trong những lý do cho thái độ đó là vì Anh Lê – người yêu của cậu – là một người đàn ông đáng tin cậy. Tình cảm hai người đang hết sức nồng nhiệt, khó có thể chia lìa. Nên mọi người cũng đành cố gắng để cho họ được tự do, hảo hảo sống chung, tìm hiểu nhau.
Ngón áp út bên tay trái của Anh Lê, đã đeo nhẫn, coi như một lời hứa hẹn của anh đối với mối tình này.
Lý Khỉ Lục thấy vậy, cười nói viên kim cương đính bên trong chắc thiệt, không có cơ hội rớt ra được đâu nhỉ.
Lý Liên Y được nghỉ học, Anh Lê dẫn cậu đến khu mua sắm mua dụng cụ câu cá.
Cuối tuần, hai người dự định đi câu ở ngoài biển.
Bình thường lúc ở chung, dù là cùng chơi trò gì, cậu đều chiếm thượng phong, Anh Lê luôn thua te tua, chỉ có câu cá là Lý Liên Y chẳng thể học cho ra hồn được.
Anh định sẽ tự mình dạy người yêu nhỏ.
“Đến lúc anh bị thua thì đừng có mà kêu nha.”
Lúc chọn dụng cụ câu cá, Lý Liên Y nói đùa.
“Dạo này tôi chơi điện tử cũng đâu có tệ.” Anh Lê đáp lại.
“Lén luyện tập chứ gì.”
Anh Lê chợt nghĩ, mỗi khi ở cùng với người yêu bé nhỏ, bản thân dường như đều biến thành trẻ con, trở lại cái thời còn đi học.
Một người luôn luôn vùi đầu vào công việc, được mệnh danh là kẻ cuồng công việc như anh, lại có thể buông bỏ gánh nặng, hưởng thụ cuộc sống, anh thầm cảm ơn Lý Liên Y, cậu đã mang đến cho anh một cuộc sống mới đầy ánh sáng và màu sắc.
Mua dụng cụ xong, hai người lái xe trở lại con đường tĩnh lặng.
“Rốt cuộc là ở đâu?” Lý Liên Y dán mặt lên cửa xe, nhìn hai bên đường.
Anh Lê quét mắt tìm kiếm.
“À, là căn nhà kia.”
Thấy tấm biển lấp lóe ánh đèn neon, Anh Lê nói.
“Quán bar ‘Thiên Xứng đạo’, chòm sao Thiên Xứng…”
Nắm tay cùng tiến vào quán, Anh Lê và Lý Liên Y đều có chút sửng sốt.
Cách bài trí trong quán bar này, quả nhiên không giống với những quán bình thường.
Anh Lê đã từng đến không ít nơi, nhưng chưa từng thấy quán bar nào có phong cách như thế này.
Không gian tĩnh lặng, dù một nửa quán đã có khách ngồi, nhưng tuyệt không hề ồn ào chút nào. Dưới ánh đèn sáng trưng là bốn bức tường được trang trí bằng những bức tranh phong cảnh biển bao la. Những chiếc bàn màu trắng hình bán nguyệt, cùng với ghế hình chữ S tạo nên một phong cách rất đặc biệt, đồ đạc đều được làm từ thủy tinh trong suốt, dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng lung linh.
Ngắm nhìn không gian trước mắt, an tĩnh, khách khứa đều khẽ khàng chuyện trò, khiến Lý Liên Y thoáng thả lỏng phần nào.
Thực sự cậu rất sợ ầm ĩ.
Giữa quán bar, có một sàn nhảy nhỏ, ở góc sàn là một máy DJ.
Anh Lê cùng Lý Liên Y ngồi xuống.
Cậu hiếu kỳ nhìn lên những bức tranh cảnh biển trên tường.
Mỉm cười với phục vụ viên đem menu đến, Anh Lê lựa chọn món theo khẩu vị của Lý Liên Y.
Trong lúc chờ thức ăn được đem lên, cậu ngồi quan sát chung quanh, đột nhiên phát hiện, lúc này ở đây cư nhiên không có một vị khách nào là nữ.
Khách ở đây đều là nam giới, hơn phân nửa là hai người ngồi đối diện nhau, hệt như cậu và Anh Lê, thì thầm trò chuyện, ai nấy đều tươi cười.
Quay sang nhìn anh, cậu nhận ra, anh cũng để ý thấy điều đó.
“Có mất gì đâu, tất cả mọi người đều muốn được tự do thoải mái mà.” Anh Lê nói vậy.
Thức ăn được bưng đến, quả nhiên là mỹ vị, cá hấp và bò bí-tết đều rất ngon, khiến Lý Liên Y cảm thán không ngớt. Còn có món thịt gà non cuốn rong biển, chiên giòn, chấm với nước tương đặc biệt đi kèm, ngon vô cùng.
Hài lòng dùng xong bữa cơm, hai người chưa rời đi ngay, mà ngồi nghe nhạc. Anh Lê gọi một ly rượu cho mình và một cốc nước chanh cho Lý Liên Y. Ngồi trong quán bar ấm áp, họ cùng nhau tận hưởng thời khắc thư thái này.
Nhìn cái tủ trưng bày bên quầy bar, trên đó đặt rất nhiều loại bánh gato được làm khéo léo và ngon mắt, anh kêu người phục vụ tới hỏi, hóa ra, quán bar còn bán cả bánh gato nữa.
Anh Lê gọi hai đĩa bánh nếm thử.
Lúc ăn xong, hai người không khỏi suýt xoa, bánh gato ở đây tuyệt đối ngon không thua gì mấy tiệm bánh kem lớn.
Đương ngồi tán thưởng, một người đàn ông mặc trang phục đầu bếp từ phía quầy bar đi ra, trên tay đang nâng một khay đầy ắp bánh gato.
Người này nhất định là người làm bánh trong tiệm.
Chờ đến lúc người đó đến gần, Anh Lê và Lý Liên Y mới nhìn rõ khuôn mặt anh ta, không khỏi sững sờ mất một lúc.
Không ngờ trên đời lại có một người làm bánh gato đẹp trai đến thế.
Người này có một đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong vắt như ánh sao, thanh thoát như nước hồ thu, khóe mắt hơi xếch, quả thực là một cặp nhãn đào hoa. Trong con ngươi đen thẳm tựa như có dòng điện, chiếu thẳng vào người đối diện, thoạt nhìn lại vô cùng tự nhiên. Cặp mắt hắc sắc, cái mũi cao thẳng, môi hình trái tim, quyến rũ động lòng người. Chiếc cằm vẽ thành một đường cong xinh đẹp, ngũ quan hầu như đều hoàn mỹ không một tỳ vết. Thân hình cao lớn dong dỏng, ngay cả mỗi bước đi cũng đều đẹp đẽ vô cùng.
Đẹp đẽ bắt mắt như thế này, tuy cũng đã từng gặp qua không ít người, thế nhưng, Anh Lê và Lý Liên Y vẫn không khỏi phải một phen cảm thán.
Thực sự… Rất đẹp… Đôi mắt hoa đào của anh ta, dường như có thể phát ra luồng điện tê người…
Người thợ làm bánh lại hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người khác, đem bánh gato cho vào tủ trưng bày rồi rời đi.
“Oa…”
Mải nhìn theo bóng lưng đang biến mất, Lý Liên Y khẽ kêu lên, không khỏi nhìn lại bản thân mình. Mình dù sao cũng còn chưa trưởng thành, trông thấy một người đàn ông thành thục lại có sức hấp dẫn mê người như vậy, đột nhiên cảm thấy mình thực sự còn quá trẻ con.
Anh Lê mỉm cười, “Liên Y, đừng có quên người đàn ông cực kỳ quyến rũ đang ngồi bên cạnh em đấy nhé.”
Cậu quay sang nhìn anh, Anh Lê cũng rất trưởng thành chín chắn, vừa có phong độ ngời ngời, lại cũng rất… gợi cảm nữa.
Đỏ mặt cúi đầu, Lý Liên Y cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Đứng lên, vươn tay về phía cậu, Anh Lê nói: “Liên Y, chúng ta đi thôi.”
Lý Liên Y ngoan ngoãn để anh nắm tay, rời khỏi quán bar Thiên Xứng Đạo.
Ngồi trên xe, lúc Anh Lê đang thắt dây an toàn cho cậu, Lý Liên Y đột nhiên nói: “Không phải em thấy anh ta tốt đâu…”
Anh Lê mỉm cười, “Tôi biết… Còn ai có thể sánh được với tôi nào?”
3.
Đại đô thị, 2019.
Anh Lê đang ngồi trong phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe đen có rèm che đang đậu ở đó.
“Mời bọn họ vào được không?”
Lý Liên Y ngẩng đầu khỏi trang báo đang xem, cũng ngước ra ngoài cửa sổ, “Cái này… không hay lắm đâu.”
“Nhưng mỗi lần đều phải chờ ở bên ngoài như vậy, tôi nghĩ…” Anh Lê có chút băn khoăn.
“Tính chất công việc của họ là vậy.”
“Ừm…” Anh ừ dài một tiếng, hơi nhíu mày.
Người ngồi trong xe ngoài kia, là bảo vệ riêng của Lý Liên Y.
Tuy rằng Anh Lê rất ít khi thấy bóng dáng mấy bảo vệ đó, nhưng lại rất quen thuộc với chiếc xe kia.
Dù Lý Liên Y đi đến đâu, cũng đều có người đi theo.
Đây là mệnh lệnh tuyệt đối của gia tộc cậu.
Dòng họ Lý, phú khả địch quốc (giàu ngang cả quốc gia), là hoa thương thế gia nổi danh bậc nhất. Bởi sự giàu có ấy, nên nhất định sẽ có những kẻ có ý đồ xấu muốn gây sự.
Chuyện bắt cóc thì cũng đã từng xảy ra, mặc dù cuối cùng cũng cứu được, nhưng nạn nhân đã bị trói đến mức bị thương, thậm chí còn bị sợ hãi trầm trọng.
Lý gia rất coi trọng đến sự an toàn của người trong gia đình, có chút việc gì xảy đến là đã yêu cầu phía cảnh sát điều người bảo vệ. Bên cạnh đó, Lý thị còn thành lập một công ty bảo vệ riêng, tên “Lôi Đình”.
Bình thường, công ty này không hay nhận nhiệm vụ bảo hộ ở bên ngoài, chủ yếu chỉ phụ trách an toàn cho người trong gia tộc họ Lý.
Theo như Anh Lê biết, thì mỗi người thuộc chi chính của Lý gia, đều có bảo vệ riêng như bóng với hình, vừa đi theo vừa bảo vệ thân chủ.
Mỗi khi Lý Liên Y vào trong nhà anh, bảo vệ của cậu sẽ không đi theo vào, mà ở trong xe tùy thời chờ mệnh lệnh.
Anh Lê hiểu cái cảm giác cả ngày phải ngồi trong một cái xe có rèm che nó như thế nào. Những lúc cùng với Lý Liên Y, cậu sẽ ở lại qua đêm ở chỗ anh, mỗi khi nghĩ đến bên ngoài kia có người đang ngồi trong xe, anh luôn luôn thấy có chút trăn trở.
Có lòng muốn mời bọn họ vào nhà, thế nhưng, hiện tại đang cùng Liên Y tình nồng thắm thiết, trong nhà tự nhiên có một người khác, cũng hiểu được là sẽ rất không thoải mái.
Anh Lê có chút mâu thuẫn.
Lý Liên Y ngược lại lại không để ý lắm đến chuyện đó.
Anh nghĩ, chắc cậu đã luyện thành thói quen rồi.
Vì lo lắng này của anh, cậu liền giải thích, “Bọn họ rất chuyên nghiệp, dù cho anh thực sự muốn mời họ, thì họ chắc chắn cũng sẽ lễ phép từ chối. Nghe chị gái nói, bọn họ đều là những nhân tài chuyên nghiệp, đánh đấm, thuật bắn súng đều thuộc hạng nhất. Vậy mới có thể khiến thân chủ hài lòng được, anh hiểu chứ.”
Anh Lê nghe vậy, không thể làm gì khác hơn là bỏ đi ý định trong đầu.
Cuối tuần này, Anh Lê như thường lệ đúng bốn giờ đến trường Đại học Hương Đảo đón người yêu bé nhỏ về nhà, hưởng thụ thế giới của hai người.
Lý Liên Y mặc một chiếc T-shirt và quần jean, lưng đeo túi sách, đang đi về phía anh.
Đằng sau, cách cậu không xa là một người đàn ông cao to đeo kính râm.
Đó là bảo vệ của Lý Liên Y.
Nhìn thân hình của anh ta, Anh Lê cảm thấy người này hình như chưa từng gặp qua. Lúc lên xe, liếc nhìn hình ảnh chiếc xe đi đằng sau qua kính chiếu hậu, anh hỏi: “Liên Y, em đổi bảo vệ à?”
Lý Liên Y cười cười, “Anh nhận ra sao?”
“Vóc dáng có vẻ cao hơn và gầy hơn một chút.”
Cậu cười đáp: “Em đổi bảo vệ với anh ba một chút ấy mà. Công tác của anh ấy cần duy trì tính bảo mật cao, khoảng thời gian ấy thường áp lực rất lớn. Công ty bảo vệ của gia đình em người tương đối nhiều, thường luân phiên công việc với nhau. Dạo này anh ba không đến công ty, nên để bảo vệ của anh ấy đi theo em. Hai bảo vệ trước kia cũng cần nghỉ ngơi một chút. Em đến trường, bọn họ ngày nào cũng phải đi theo, rất khổ cực.”
Chạy được nửa đường, xe của Anh Lê đột nhiên trục trặc, khởi động không lên.
Chiếc xe đen có rèm che phía sau, bước ra một người.
Người đàn ông đeo kính râm đi tới, cúi mình.
Anh Lê quay cửa kính xe xuống, lộ một tia cười áy náy, “Hình như là xe bị hỏng.”
“Vậy thỉnh ngài lên xe kia, chúng tôi đưa ngài trở về. Chiếc ô tô này chúng tôi sẽ đem đi sửa.”
Nghe đối phương sắp xếp chu toàn như vậy xong, Anh Lê cảm ơn, rồi hai người đổi xe.
Ngồi trên xe bảo vệ, đúng là… phong cách chuyên nghiệp có khác.
Không biết họ có súng theo bên người không.
Luật quản lý súng ống đạn dược ở Hương Đảo rất nghiêm ngặt.
Anh đoán rằng, bảo vệ của Lý gia nhất định là có được trang bị súng. Lý thị hẳn phải có quan hệ với cảnh sát, mới xin được giấy phép sử dụng súng.
Mà chính xác là, bọn họ rất cần phải có thứ này bên người.
Thấy Anh Lê cứ nhìn chằm chằm vào người bảo vệ không rời mắt, Lý Liên Y chọc anh một cái.
Người bảo vệ ngồi phía trước hình như cũng để ý thấy điều đó, liền quay đầu lại, gỡ kính râm xuống.
Vậy là Anh Lê có thể thỏa mãn một chút trí tò mò, dù sao, anh cũng đã là người yêu của Lý Liên Y.
Người bảo vệ này, vô cùng anh tuấn, khiến anh kinh ngạc không ít.
Mái tóc ngắn đen tuyền, hai mắt sáng như ánh sao, khí vũ hiên ngang, khiến người khác ngước nhìn, khóe miệng câu dẫn một nụ cười mơ hồ, biểu tình tự nhiên tuấn dật mê người.
Anh Lê thầm nghĩ, người Lý gia dung mạo bất phàm, không nghĩ tới ngay cả bảo vệ riêng cũng xuất sắc như vậy.
Mang theo tâm trạng kinh ngạc không thôi, Anh Lê cùng Lý Liên Y trở về nhà.
Thẳng đến lúc xem TV, hai người vẫn còn thảo luận về chuyện bảo vệ.
“Không biết anh ta thích mẫu người nào?” Lý Liên Y nói, “Mấy người bảo vệ hay ra vào nhà lớn đều khá là quen thuộc đối với bác Kim và các chị, nghe mấy chị nói cũng có lần đùa đùa giới thiệu bạn gái cho họ.”
“Chuyện hẹn hò e là không được dễ dàng, vì công việc sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thời gian.” Anh Lê nói.
Lý Liên Y gật đầu, “Đúng vậy, mặc dù có thay phiên nhau, nhưng đại bộ phận thời gian đều là theo sát bên chúng em. Quả thực là ảnh hưởng rất lớn, chắc chắn các cô gái sẽ không thích điều đó.”
Anh nhấc tay ôm cậu vào lòng, “Được rồi, quên chuyện của người ngoài đi, nói một chút về chúng ta nào.”
Lý Liên Y ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lộ một nụ cười vô vàn đáng yêu.
——–Toàn văn hoàn——-