CHƯƠNG 8
Có lẽ, vấn đề không thể giải quyết, thì Anh Lê đành hi vọng giúp đỡ được cho Liên Y, ít nhất có thể tránh cho tâm tình lại nghĩ đến những điều thừa thãi.
Buổi tối, Lý Liên Y đang ngồi trong phòng đọc sách thì có người gõ cửa.
“Chị hai.”
Lý Khỉ Lục đi tới, ngồi xuống bên cạnh, vươn tay ôm lấy cậu.
Ngày hôm nay, tình hình Liên Y có vẻ không có biến hóa gì lớn, trước đây, nếu như ra ngoài, sau khi về nhà cậu nhất định sẽ chui vào một góc hoặc là đi ngủ luôn, hôm nay lại có thể an tĩnh ngồi đọc sách, chứng tỏ tâm tình cậu cũng không tệ.
Vuốt ve mái tóc đen của em trai, Lý Khỉ Lục hỏi: “Hôm nay đi thăm chuột nhỏ nó có khỏe không?”
Lý Liên Y gật đầu.
“Có béo lên chút nào không?”
“Có một chút.”
Nghe em trai nói như vậy, Lý Khỉ Lục cũng thấy vui trong lòng.
“Em thấy, nhà của Anh tiên sinh như thế nào?”
Lý Liên Y cúi đầu suy nghĩ một lúc, đáp: “Nhà của Anh tiên sinh, rất yên tĩnh, có con chó rất lớn, mèo bị tập tễnh, chuột nhỏ ở trong bể cá, còn có vườn hoa hồng đang nở rộ rất đẹp.”
Lý Khỉ Lục kinh ngạc: “Anh ta dẫn em đến vườn hoa.”
Lý Liên Y lắc đầu.
Chắc là đi qua cánh cửa thủy tinh nên trông thấy.
“Sandwich rất ngon.”
Lý Khỉ Lục thoạt tiên rất ngạc nhiên, sau đó mới mỉm cười, kéo Liên Y ôm vào trong lòng, “Chẳng phải em vẫn không thích ăn đồ ăn bên ngoài à?”
“Em hơi đói… Anh ta cười hỏi em, rồi vào nhà bếp chuẩn bị, không thể từ chối.”
Nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của em trai, đâu có gì bất ngờ xảy ra, cảm thấy đang bị cậu nhìn chằm chằm, nàng gật đầu nói: “Vậy là được rồi.”
Em trai ra ngoài một chuyến, không còn như trước đây mỗi lần trở về đều sợ hãi, sắc mặt bình thường, hơn nữa còn chịu nói chuyện vài câu, Lý Khỉ Lục thầm nghĩ, mong là có thể gửi cậu đến làm khách nhà họ Anh thường xuyên hơn.
“Có muốn đến nhà Anh tiên sinh nữa không?”
Lý Liên Y suy nghĩ một chút, gật đầu.
“Chị sẽ đưa số điện thoại của anh ta cho em, sau này muốn đến, em tự mình nói với anh ta, được chứ? Nếu như hẹn được thời gian ổn thỏa, nói với bác Kim, bác ấy sẽ sắp xếp xe đưa em đi.”
Lý Liên Y lại một lần nữa gật đầu.
“Sau này có đến, phải chuẩn bị quà, không thể quá thất lễ được.” Lý Khỉ Lục dặn em trai nàng như vậy.
“Vâng.”
Còn chưa tới lần thứ hai Lý Liên Y đến chơi, Anh Lê đã gặp Lý Khỉ Lục.
Hôm nay tan tầm xong, đúng như thói quen đã hình thành từ lâu, Anh Lê lại xuất hiện ở quán bar “Thanh thông tuế nguyệt.”
Cùng đám người quen thuộc đang ra sức hô to gọi lớn, Anh Lê kêu một ly whisky, ngồi trong một góc quầy bar, nghe nhạc.
Gần đây, hình như do ảnh hưởng để lại từ bữa tiệc lần trước, Diệp Thanh Tử kiếm được ở đâu về mấy đĩa nhạc ngày xưa, mở hoài cho khách khứa cùng nghe.
Mấy nhân viên trẻ tuổi thì ghét cay ghét đắng cái thứ nhạc dành cho ông bà già ấy, thường thường nhân lúc chen mấy bài nhạc hiện đại vào, khiến Diệp Thanh Tử nghe mà chẳng nói nên lời.
Thả mình chìm đắm giữa bầu không khí trong quán bar, Anh Lê đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện.
Lý Khỉ Lục.
Anh Lê vội đi qua chào hỏi, “Oh, tình cờ thật.”
Tám tiếng đồng hồ ở bên ngoài, nếu không phải đi làm thì vẫn một thân trang phục đạo mạo, Anh Lê cười hết sức nhẹ nhàng.
Đợi đến khi lại gần, Anh Lê mới nhìn rõ, Lý Khỉ Lục không phải đến đây một mình, mà còn đi cùng một người nữa.
Một cô gái xa lạ ăn mặc hợp thời trang, khuôn mặt còn ngấn nước mắt như vừa khóc xong, đang tựa vào cánh tay của Lý Khỉ Lục.
Lý Khỉ Lục cũng nhìn thấy Anh Lê, “A, Anh tiên sinh.”
Anh Lê khoát khoát tay, “Gọi tôi Anh Lê là được rồi.”
Nhác thấy tình hình hiện tại, qua sắc mặt, Anh Lê lập tức đoán ra vài phần, liền dẫn hai người lại một chỗ ngồi có ghế làm bằng sợi tổng hợp khá yên tĩnh trong quán, sau đó tìm Diệp Thanh Tử, ghé vào tai nàng thì thầm vài câu.
Một lát sau, Anh Lê trở lại, trên cái đĩa trong tay anh đặt vài cái khăn mặt ấm.
Ngồi xuống cạnh hai người, Anh Lê đưa chiếc khăn ấm cho cô gái lạ.
Cô gái giương đôi mắt đẫm lệ, nhìn Anh Lê, nhẹ giọng nói lời cảm ơn, nhận lấy khăn rồi lau đi khuôn mặt đã bị nước mắt làm nhòe hết lớp trang điểm.
Lau mặt xong, cảm giác cũng thoải mái hơn, cô gái hướng Anh Lê cười cảm kích.
Anh Lê cầm lên một cái khăn mặt ấm khác, thay cô gái lau tay.
Đầu ngón tay lạnh ngắt, được bao bọc trong lớp khăn, khiến con người thoáng chốc cảm thấy dễ chịu và ấm áp.
Lý Khỉ Lục chăm chú dõi theo từng cử động của Anh Lê, động tác rất thành thục, dáng vẻ bình thản ung dung, trên mặt còn lộ một nụ cười dịu dàng điềm tĩnh, cảm giác thân thiết tựa như anh cả, trong lòng không khỏi biết ơn.
Bản thân mình đối với anh ta, rốt cuộc chỉ như bạn bè bình thường, anh ta đối với bạn bè mình, lại quan tâm thân thiện đến thế.
Được một người lạ đối xử ôn tồn như vậy, cô gái đột nhiên lại bật khóc.
Lý Khỉ Lục định mở lời an ủi, Anh Lê giơ tay ý bảo nàng không nên, nhẹ nhàng nói: “Để cô ấy khóc đi, khóc xong sẽ tốt hơn nhiều.”
Đặt tay lên vai người bạn tốt, Lý Khỉ Lục không nói thêm gì nữa.
Anh Lê lặng yên rời đi, để lại không gian cho các nàng.
Một lát sau, Anh Lê lại đưa tới khăn ấm mới.
Cô gái ngừng khóc, lau nước mắt, tâm tình không còn kích động như vừa nãy nữa, sắc mặt đã bình thản đi nhiều.
Lý Khỉ Lục cảm kích hướng Anh Lê nói lời cảm ơn, “Cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
Cùng nhau đến quầy bar, Lý Khỉ Lục định gọi một ít đồ uống cho bạn, nàng hỏi Anh Lê bên cạnh, “Hình như, anh rất giỏi dỗ con gái nha.”
Anh Lê cảm khái cười cười, “Đúng vậy, hai mươi mấy người học cùng hồi cao trung, mỗi người đều đã từng được tôi an ủi, lâu cũng thành quen ấy mà.”
Nghe Anh Lê nói vậy, Lý Khỉ Lục vô cùng kinh ngạc, “Đều là… thất tình sao?”
“Ừm.” Anh Lê thu lại nụ cười, nặng nề đáp.
Diệp Thanh Tử đang đứng sau quầy bar, vừa thấy Lý Khỉ Lục đứng cạnh Anh Lê, liền lộ một vẻ mặt kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi anh, “Bạn của anh à?”
Anh Lê biết Diệp Thanh Tử đang suy diễn cái gì, cười đáp: “Chỉ là bạn bè bình thường.”
“Một tiểu thư rất đẹp đó.”
Lý Khỉ Lục không chỉ đẹp, mà còn mang dáng vẻ cao sang lịch sự, phong thái toát lên sự ung dung và mạnh mẽ, không khỏi khiến cho người khác phải vừa thưởng thức vừa ngưỡng mộ.
Anh Lê hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, anh không dự định nói thêm gì lúc này, chỉ giới thiệu với Lý Khỉ Lục: “Đây là Thanh Tử, nữ chủ nhân của quán bar này, bạn học cũ của tôi.”
Lý Khỉ Lục gật đầu chào hỏi Diệp Thanh Tử.
Trở lại ghế ngồi, Lý Khỉ Lục nhẹ nhàng khích lệ người bạn đang thất tình.
Ồn ào một hồi, hai ly đồ uống cũng được bưng đến, thấy chỉ có hai ly, Lý Khỉ Lục vội quay mặt về phía quầy bar.
Anh Lê cũng nhìn nàng nâng ly ra hiệu.
Liền đó có một thanh âm bên cạnh nói rằng: “Hồng trà kem mà Anh Lê làm là tuyệt nhất đấy, mời nếm thử. Anh ấy nói hôm nay đặc biệt chiêu đãi cô.”
Hai cô gái cũng bắt đầu nâng ly.
Vị đắng của hồng trà mang theo hương vị tinh khiết và thơm dịu lan tỏa, lại thêm chút dư vị ngọt ngào đọng lại, thật là một ly hồng trà kem vô cùng mỹ vị.
Lý Khỉ Lục không khỏi mỉm cười, mùi vị này, quả là…
Có thể cảm nhận được, tấm lòng thực tâm của Anh Lê khi muốn xoa dịu cô gái không quen biết vừa mới thất tình.
An ủi người bạn thêm chút nữa, Lý Khỉ Lục đứng dậy phải rời đi.
Kêu phục vụ đến ghi hóa đơn thanh toán, người thanh niên cao lớn chỉ cười lắc đầu, rồi bỏ đi.
Lý Khỉ Lục đi qua chỗ Anh Lê, thì thầm với anh một câu: “Người dám giành hóa đơn thanh toán với tôi, thực sự không nhiều đâu đấy.”
Anh Lê mỉm cười, “Đây là địa bàn của tôi, cũng chưa từng có ai giành với tôi cả. Đưa người bạn của cô trở về đi.”
Chờ Lý Khỉ Lục đi rồi, Diệp Thanh Tử mới dựa vào quầy bar, nhìn chằm chằm Anh Lê, “Này, anh bạn cao to, quen được một cô gái tuyệt như vậy, sao không nói cho chúng tôi biết hả.”
Anh Lê cười lắc đầu, “Thực sự chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Rất là không thể bỏ qua nha, không theo đuổi đi, sau này đừng có mà hối hận đó.”
Anh Lê vẫn chỉ lắc lắc đầu, rất tự tại nâng ly whisky lên uống.
Cùng Lý Khỉ Lục, chuyện này một chút ý niệm trong đầu anh cũng không có, cũng tin rằng cả đôi bên đều không hiểu thành vậy. Bọn họ chỉ là ngưỡng mộ thái độ nghiêm túc và chuyện nghiệp trong công việc của đối phương, không hơn.
Nếu như nói có động lòng…
Trong đầu anh, hiện lên khuôn mặt của Lý Liên Y.
Nếu như buộc phải nói, có lẽ, anh thích Liên Y hơn một chút.
Lý Liên Y cần được người khác quan tâm, quý trọng nhiều hơn nữa.
Lại một thứ năm nữa, Anh Lê đang làm việc ở công ty, điện thoại vang lên.
Là giọng của thư ký, “Anh tiên sinh, có vị Lý tiên sinh tìm ngài.”
Bụng vừa nhớ lại xem gần đây có hộ khách nào đặt trước nhà ở không, Anh Lê vừa chuyển tiếp điện thoại.
“Xin chào..”
Một thanh âm mềm mại mang theo chút e sợ, nghe vào tai lại gây cảm giac tê dại như bị lông của con vật nhỏ vào đó cọ vào đầu ngón tay, Anh Lê không khỏi giật mình.
Giọng nói này…
“Liên Y…”
“Anh tiên sinh, xin chào…”
Anh Lê nở nụ cười, buông cây bút đang cầm trên tay, tập trung nghe điện thoại.
“Liên Y, có thể gọi tôi là Anh Lê, cuối tuần có đến thăm chuột nhỏ không?”
Tuy rằng Lý Liên Y mang cho anh cảm giác của một cậu bé vẫn còn đang giữa độ tuổi niên thiếu, thế nhưng anh biết, cậu cũng sắp mười tám rồi, sẽ là người trưởng thành, và kém anh chín tuổi.
Phải chi không có sự cách biệt kia, Anh Lê trong lòng nghĩ thầm.
“Mười giờ sáng mai, có thể không ạ?”
Nghe Lý Liên Y nói như vậy, Anh Lê vô thanh nở một nụ cười, “Đương nhiên, tôi đến đón cậu nhé?”
“Cảm ơn anh, không cần đâu, có bác Kim sắp xếp xe đưa tôi đi rồi.”
“Vậy thì… tôi sẽ chờ cậu.”
“Cảm ơn anh.” Lý Liên Y nói lời tạ ơn, sau đó cúp điện thoại.
Anh Lê vẫn giữ nguyên tư thế cầm ống nghe, nhìn màn hình vi tính.
Chẳng hiểu sao, lại có cảm giác như đang hẹn hò.
Bản thân anh cũng chẳng thể minh bạch.
So với trước đây, thì hiện tại cứ đến thứ năm hàng tuần, mang theo con mèo Tiểu Nháo lúc đi làm ở công ty, Anh Lê sẽ cả ngày bị vây hãm trong trạng thái chờ mong.
Chờ mong một cú điện thoại gọi đến, chờ mong cuộc gặp gỡ vào thứ sáu hôm sau.
Tuy tằng đã từng thất vọng, nhưng vẫn cứ nuôi mong chờ.
Cuối cùng thì, cậu ấy đã ngỏ lời muốn đến lần nữa.
Có phải chính mình thành ngốc nghếch mất rồi?
Anh Lê lắc đầu cười, tiếp tục vùi đầu vào mớ công việc trước mắt. Anh cầm một tờ giấy ghi lại công việc, ghi nhớ giờ giấc tan tầm ngày hôm nay, tự nhắc mình phải nhớ đến cửa hàng bánh mua bánh ga tô.
Sáng tinh mơ thứ sáu, Anh Lê đã tỉnh giấc, rồi không tài nào ngủ được nữa.
Dù sắp đến tháng mười hai, ở một nơi cận chí tuyến Bắc như Hương Đảo, tựa như vẫn còn đang là mùa xuân.
Hoa hồng trong vườn, vẫn nở rộ xinh đẹp và ngát hương.
Đứng giữa vườn hoa, Anh Lê vừa tưới nước, vừa hướng mắt trông về phía chân núi.
Biển Nam Hải yên ả, dòng nước ngoài khơi trong xanh, ánh dương phản chiếu, còn có thể thấy những chiếc thuyền ra khơi đánh cá, cách đó không xa là một hòn đảo nhỏ.
Ngắm nhìn biển lớn, tâm hồn anh, cũng tựa như đại dương kia, trông thì như yên ả, nhưng thực ra vẫn ngầm gợn sóng.
Làm việc cũng đã nhiều năm, dẫn dắt công ty mà cha giao phó lại trở nên quy mô như bây giờ, phát triển không ngừng, học tập, sự nghiệp, coi như đã thành công, đủ để tự hào.
Đáng ra phải thỏa mãn rồi chứ.
Nơi sâu nhất trong đáy lòng, thế nhưng, vẫn chôn giấu một nỗi niềm tiếc nuối không tên.
Nhìn những bông hồng rực rỡ khoe sắc, được thêm cả con mèo Tiểu Nháo đang chạy nhảy chơi đùa, Anh Lê nở nụ cười, ngồi xổm xuống, vươn tay, bắt chuyện với mèo ta. “Lại đây nào, Tiểu Nháo, lại đây…”
Con mèo vàng nghịch ngợm mập ú nhảy đến bên người Anh Lê, dán lại gần, cọ cọ lên tay anh.
Sờ sờ đầu mèo con, nghịch nghịch với móng vuốt nó một lúc, Anh Lê đứng dậy, tiếp tục tưới hoa.
Lúc Lý Liên Y đến chơi, Anh Lê vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với cậu, chưa lại gần ngay được, chỉ đi đằng trước dẫn cậu vào phòng khách.
Vừa thấy bóng A Ngốc, Lý Liên Y đã bị dọa cho hoảng sợ.
“A…”
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của cậu thiếu niên, gần như sắp ngã tới nơi, Anh Lê chẳng nghĩ ngợi gì đột ngột ngồi xuống ôm lấy Lý Liên Y, đem cậu ôm chặt vào trong lòng.
“Đừng sợ, đừng sợ, A Ngốc không cắn người…”
Thân thể thiếu niên mềm mại ấm áp, ôm trong lòng, cảm giác vô cùng khó tả.
Anh Lê tự dựng cho mình cánh cửa ngăn cách với chuyện tình cảm đã lâu, đột nhiên ôm lấy người khác như vậy, mặt cũng đỏ cả lên.
Cánh tay Lý Liên Y sít sao ôm lấy cổ anh, thân thể dán trong lòng anh, nhắm chặt hai mắt, động cũng không dám động.
“Đừng sợ, Liên Y, nó thực sự không cắn người, chỉ có hơi phiền toái chút thôi, nó rất hiền lành…”
Qua một lúc lâu, Lý Liên Y mới buông cánh tay đang ôm chặt Anh Lê.
Lúc này mới nhận ra hình như mình bị ôm như công chúa, hai chân đều không chạm đất, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lập tức đỏ lựng, nhìn chăm chú vào đôi mắt luôn ánh lên tia quật cường của Anh Lê, giãy mình đòi xuống.
Anh Lê buông Lý Liên Y ra, nắm nhẹ tay cậu, tựa như khích lệ.
Sắp xếp một cái ghế cạnh chỗ bể cá xong, Lý Liên Y an tĩnh ngồi xuống, ngắm nhìn chú chuột nhỏ.
Như lần trước, Anh Lê mở một đĩa nhạc, vừa lắng nghe những bản violon vang lên, vừa đọc sách, A Ngốc thì ghé đầu cạnh sô pha ngáy khì khì.
Tiểu Nháo tới, lượn lờ quanh chân Lý Liên Y, rồi lại đi.
Thấy Lý Liên Y hình như rất thích thú với Tiểu Nháo, vẻ muốn ôm lấy nó, nhưng con mèo này đúng là tính tình như mèo, thành ra khó lại gần được.
Anh Lê định bắt Tiểu Nháo ôm vào lòng đem cho Lý Liên Y, lại sợ đột ngột lại gần sẽ khiến cậu sợ hãi, đành gạt đi ý nghĩ ấy trong đầu.
Khoảng một giờ chiều, Anh Lê nhìn tiết trời, ưm, ánh mặt trời ấm áp, giờ lý tưởng để uống trà bên ngoài đây.
Ngồi trên sô pha, Anh Lê nâng cao âm lượng một chút, hỏi: “Liên Y, có muốn cùng tôi uống trà buổi trưa không?”
——-o0o——-