Cô Vệ Sĩ Ngắn Hạn

Chương 10: Chương 10: Chị ấy thật trâu bò




Edit: Ryon

Sau lưng cô gái từng đưa đồ cho Thẩm Thu đổ mồ hôi lạnh, cô ta liên tục chớp mắt ra dấu với Lý Tử Tấn, sợ giây tiếp theo Triệu Diêm Vương sẽ trút cơn giận lên đầu cô ta.

Lý Tử Tấn cũng biết, đây là làm cho cậu ta xem. Từ khi lần trước qua đi, Triệu Cảnh Hàng đã thu hồi hạng mục đầu tư tài chính đáp ứng trước đó cho cậu ta, hiện tại vốn lưu động bị cắt đứt, dự án thì đình trệ không tiếp tục được.

Hôm nay việc này không làm hài lòng Triệu Cảnh Hàng, thì không chỉ vậy, về sau cậu ta còn gặp nhiều phiền phức lớn hơn nữa.

Lý Tử Tấn ngồi không yên, đứng dậy nói: “Cảnh Hàng! Tôi thấy tiểu vệ.. Thẩm Thu! Thẩm Thu đúng không? Tôi thấy cô ấy còn bị thương, không tốt để đánh người, hay là để tôi làm thay, đảm bảo cho cậu câu trả lời thỏa đáng.”

Triệu Cảnh Hàng lần nữa ngồi vào bàn, nhàn nhạt nói: “Lý Tử Tấn, còn có thể để cậu tự mình động thủ à?”

“Sao không thể? Tối đó cũng là tôi uống say quá. Tôi không nói rõ mới để bọn họ gây chuyện.” Lý Tử Tấn cười nói: “Lúc ấy tôi nói là ngồi xuống trao đổi cho tốt, đâu biết rằng bọn họ háo sắc đến liều mạng.”

Lòng bàn tay Triệu Cảnh Hàng cầm mạt chược, không trả lời.

Lý Tử Tấn ho nhẹ, nói với Thẩm Thu: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi khẳng định cho các cậu một cái công đạo.”

Lý Tử Tấn là một tên công tử nhà giàu, ăn uống, chơi bời vui vẻ, lúc tàn nhẫn lên cũng không ít.

Nhưng lúc này lại cam tâm tình nguyện xin lỗi một người vệ sĩ là cô.

Thẩm Thu chán ghét cậu ta, cũng không muốn phản ứng, trong lòng lại kinh hãi, Triệu gia bọn họ trong vòng này, có địa vị lớn như thế nào.

“Tôi đây dẫn bọn họ đi ra ngoài, các người tiếp tục chơi vui vẻ, hôm nay tôi mời.” Lý Tử Tấn nói xong, vội vã mang người rời đi.

Bàn mạt chược thiếu một người, mấy cô gái ngồi bên cạnh lo sợ đứng dậy.

“Ngày đó là cô đem đồ đưa cho cô ấy đi phòng 802?” Triệu Cảnh Hàng thuận miệng hỏi một câu.

Cô gái kia lập tức đứng lên: “Là.. là anh Tử Tấn nói anh kêu như thế, em nghĩ là thật, nên mới..”

Triệu Cảnh Hàng cười nhạt: “Lý Tử Tấn nói cái gì thì là cái đó sao?”

“Không.. không đúng, em sai rồi..” Cô gái cả người run lên muốn khóc.

Nhưng Triệu Cảnh Hàng không dao động.

Cô ta biết cầu xin Triệu Cảnh Hàng không được, vội vàng hướng tới Thẩm Thu: “Thật xin lỗi Thẩm tiểu thư, tôi thực sự không biết ngày đó sẽ xảy ra chuyện như vậy!”

Phụ nữ ở chỗ này là phái yếu, chỉ làm họng súng đả thương của người khác.

Thẩm Thu không muốn tìm phiền phức cho cô ta, nói: “Không việc gì!”

Trên mặt cô ta lộ ra biểu tình vui vẻ: “Cảm ơn..”

Triệu Cảnh Hàng nghe thấy cười một cái, nhìn Thẩm Thu, không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài.

Thẩm Thu gật đầu với những người ở đây, đi theo ra ngoài.

Tới gần cửa, cô thông báo tài xế lại đây, hai người lên xe.

Xe chạy được một lúc, có người gửi tin nhắn cho Triệu Cảnh Hàng, anh cầm di động nhìn rồi ném lên người Thẩm Thu.

Cô không hiểu cầm lấy, nhìn thấy hình ảnh Lý Tử Tấn gửi tới cho Triệu Cảnh Hàng..

Là bộ dáng bốn người kia bị đánh thê thảm.

Thẩm Thu buông di động, nhíu mày nói: “Lần đó ở căn phòng kia, bọn họ không chiếm được tiện nghi của tôi.”

Triệu Cảnh Hàng: “Tôi biết! Vết thương cô lưu lại trên người bọn họ so với cô còn nghiêm trọng hơn nhiều.”

“Vậy thiếu gia, hôm nay anh không cần phải diễn một màn này. Tôi ngày đó chỉ hy vọng anh nhắc nhở Lý Tử Tấn một câu, đừng để cậu ta tìm tôi gây chuyện, chỉ vậy thôi.”

Triệu Cảnh Hàng trào phúng nói: “Thế nào.. mềm lòng? Tốt bụng như vậy?”

“Bọn họ cùng Lý Tử Tấn nếu chết đều cần có lý do.” Thẩm Thu nhìn anh, ánh mắt không trốn tránh: “Nhưng là, chết sao? Không chết được! Cho nên không cần thiết làm vậy, ngược lại còn gây thù chuốc oán cho anh.”

Đèn trong xe mờ nhạt, gương mặt của người nọ như bị ánh sáng dịu dàng che lấp, nhìn không rõ.

Nhưng Triệu Cảnh Hàng lại thấy ánh mắt Thẩm Thu lúc này, như đôi mắt mèo giữa đêm khuya, sáng ngời lạ thường: “Cô nói gì?”

Thẩm Thu: “Tôi là nói Lý Tử Tấn, cậu ta không phải là người tốt, ngoài mặt có thể xin lỗi, nhưng trong lòng lại toan tính xấu xa đâm anh một dao. Về sau, nếu cậu ta tìm được cơ hội, sẽ làm hại anh.”

Đèn đỏ sáng lên, tài xế đạp phanh, xe chậm rãi dừng lại trong dòng xe cộ.

Triệu Cảnh Hàng không nhịn được liếc nhìn con mèo hoang nhỏ, nói: “Cô đang quan tâm tôi sao?”

Thẩm Thu: “Tôi chỉ muốn bảo vệ anh.”

Triệu Cảnh Hàng hơi sửng sốt.

Tuy rằng cô là vệ sĩ, nhưng được một cô gái nói bảo vệ, thực kỳ lạ.

“Cô cho rằng tôi không làm như thế, thì cậu ta sẽ trong ngoài như một đối tốt với tôi sao? Dù có không có chuyện hôm nay, đến thời cơ thích hợp cũng sẽ đánh lén thôi.” Triệu Cảnh Hàng thu hồi ánh mắt, nhìn những chiếc xe đang dần chuyển động bên ngoài cửa sổ: “Vậy tốt hơn là cho cậu ta chút áp lực, để lần sau có đánh lén sẽ cân nhắc một chút, chính mình có đủ trọng lượng hay không?”

Thẩm Thu trầm mặc, không trả lời.

Anh ta cũng hợp lý, loại người này, mặc kệ là đối xử với hắn như thế nào, cuối cùng vẫn là nói đến lợi ích.

“Không việc gì thì cô có thể xuống xe, lăn trở về.” Xe chạy được nửa đường, Triệu Cảnh Hàng nhớ tới việc cho cô nghỉ ngơi dưỡng thương, bắt đầu đuổi người.

Tài xế nghe anh ta nói, kịp thời đem xe ngừng ở ven đường.

Thẩm Thu nhìn ngoài xe, nói: “Không về! Ngày mai tôi bắt đầu đi làm, bây giờ về chỗ ở của anh là được.”

“Ai cho cô đi làm?” Triệu Cảnh Hàng không kiên nhẫn nói: “Tôi nói nghỉ duỡng thương một tuần.”

Thẩm Thu lắc đầu: “Không cần, tôi đã khoẻ.”

Anh híp mắt, nhìn cô: “Ba tôi cho cô bao nhiêu tiền? Mà cô tích cực thay ông ta nhìn chằm chằm tôi thế?”

Thẩm Thu suy nghĩ nói: “Nội dung hợp đồng không thể nói, trực tiếp đi hỏi ba anh đi.”

Cô gái này rõ ràng biết anh sẽ không đi hỏi.

Triệu Chính Nguyên lần này thật có ý tứ, đưa một vệ sĩ “trung thành” lại không sợ chết đến bên cạnh anh.

* * *

Chuyện của Lý Tử Tấn qua đi, như Thẩm Thu đoán, tên công tử hai mặt kia không đến làm phiền cô nữa.

Một tuần sau, đã đến Tết Trung thu.

Người đi làm bình thường đều có ngày nghỉ theo pháp luật, có thể nằm trong chăn lười biếng không làm việc.

Nhưng Thẩm Thu không thể, ngày đầu tiên của kì nghỉ, cô phải đi cùng Triệu Cảnh Hàng đến công trường trong dự án của công ty. Ngày hôm sau, lại theo anh đi tham dự một bữa tiệc rượu.

Ngày thứ ba, anh không có lịch trình, nhưng Thẩm Thu vừa mới trở về phòng thuê, liền nhận được điện thoại, anh nhờ cô mang lễ vật tới nhà cũ Triệu gia.

Thẩm Thu căn bản không biết lễ vật gì, sau khi bên kia tắt máy, cô không nói nên lời. Lại thấy anh chuyển tiền tới, kêu cô đi trung tâm thương mại mua đồ.

Vì vậy Thẩm Thu đứng ở nhà chưa được hai phút, liền quay đầu đi ra ngoài, thay tên nhị thế tổ này xử lý mọi chuyện.

Bởi vì là Tết Trung Thu, ông nội Triệu gọi tất cả con cháu trở về nhà.

Triệu Cảnh Hàng ngủ đến giữa trưa, mới nhớ tới chuyện mua quà, nên mới gọi điện thoại cho Thẩm Thu.

Lúc Thẩm Thu đến Triệu gia, gia đình bọn họ đã ăn xong cơm trưa. Người lớn đang nói chuyện hoặc là nghỉ ngơi, đám trẻ tuổi ở phòng chờ chơi mạt chược.

Mấy người hậu bối tâm tư khác nhau, quan hệ cũng không tốt lắm, nhưng ở chỗ này, cần phải giả vờ hòa thuận.

“Tôi lại tới! Ha ha ha các người cũng quá kém đi! Hôm nay ở đây muốn thua sạch tiền sao?” Trên bàn mạt chược, Triệu Tử Diệu đem bài đẩy ra, khoe khoang cười ra tiếng.

“Đó là hôm nay anh may mắn! Anh tư, lời nói cũng đừng quá kiêu ngạo.” Nói chuyện chính là một cô gái nhỏ, chính là con gái của người đàn ông đang hút thuốc ở đại sảnh.

Thẩm Thu đoán cô ấy là Triệu Thanh Mộng.

Triệu Quốc Hưng có ba trai một gái. Người con lớn sinh Triệu Tu Viễn, Triệu Tu Diên. Người thứ hai có độc nhất một cậu con trai là Triệu Cảnh Hàng. Con trai người thứ ba là Triệu Tử Diệu bị cô đè xuống đất ở hoa viên ngày đó. Mà Triệu Thanh Mộng, là cháu gái ngoại của ông.

Bởi vì con rể kết hôn ở lại đây, nên Triệu Thanh Mộng cùng họ với Triệu gia.

Khi Thẩm Thu bước vào, Triệu Thanh Mộng đang mặc cả lấy bài với Triệu Tử Diệu.

Triệu Cảnh Hàng đưa lưng về phía cô, không thấy được vẻ mặt của anh, nhưng lại thấy rõ người ngồi phía bên phải, Triệu Tu Diên.

Anh ta cũng thua trận này nhưng trên mặt không biểu hiện cảm xúc, nhàn nhạt, bình thản.

“Hả? Đây là ai?” Triệu Thanh Mộng ngẩng đầu nhìn cô, nghi hoặc hỏi.

Lời này vừa ra, những người khác cũng nhìn lại đây.

“A, đây không phải vệ sĩ của Triệu Cảnh Hàng sao?” Triệu Tử Diệu thấy Thẩm Thu, mày nhíu lại, anh ta không quên việc bị cô đánh hôm đó.

“Thiếu gia! Lễ vật đã mang đến.” Thẩm Thu đi tới chỗ Triệu Cảnh Hàng.

Anh không ngẩng đầu: “À..”

“Đã đưa cho người bên ngoài, anh lát nữa nhìn xem.”

“Đã biết.” Triệu Cảnh Hàng nói: “Cô chờ một lát, tôi uống rượu xong, trễ chút đưa tôi trở về.”

Thẩm Thu nói “Vâng!” rồi đứng bên cạnh Triệu Cảnh Hàng.

Bắt đầu ván mới, Triệu Cảnh Hàng là nhà cái.

Anh lấy bài rất kém, đánh hồi lâu, còn chưa hòa được.

“Hai cái thùng*” Triệu Thanh Mộng ném ra một viên, bộ dáng có chút kích động, đang ở giai đoạn rút thăm*.

Triệu Cảnh Hàng lấy một viên trở về, là một cái bài thừa, vừa muốn buông tay, đột nhiên cảm giác quần áo bị người ta kéo xuống.

Rất nhẹ, nhưng anh cảm nhận được.

Anh quay đầu lại nhìn Thẩm Thu, người sau chậm chạp lắc đầu.

Một động tác rất nhỏ, Triệu Cảnh Hàng có thể xem nhẹ. Nhưng không biết vì sao, khi nhìn vào cặp mắt mèo nhỏ ấy, ma xui quỷ khiến, anh không đem viên mạt chược đặt ra ngoài mà đổi một viên khác.

Tiếp theo anh là Triệu Tử Diệu, anh ta không chờ được bài mình muốn, nhíu mày tiếp tục lấy bài.

Sau hai vòng liên tiếp, không ai tới, nhưng làm Triệu Cảnh Hàng tới giai đoạn rút thăm.

Cuối cùng Triệu Thanh Mộng ném ra chín cái thùng*, Triệu Cảnh Hàng ăn vào, tới.

Triệu Thanh Mộng than thở, sắc mặt Triệu Tử Diệu cũng đen lại.

Triệu Cảnh Hàng nhướng mày nhìn Thẩm Thu, người phía sau sắc mặt bình tĩnh, giống như vừa rồi không có làm cái gì.

“Tiếp tục! Em không tin hôm nay, một bàn cũng không tới được!” Triệu Thanh Mộng nói.

*Hai cái thùng, chín cái thùng, tứ vạn, rút thăm, “tới” còn gọi là “ù”: Là những thuật ngữ khi chơi bài mạt chược. Truyện được đăng tại dembuon.com

Đúng lúc này, điện thoại Triệu Cảnh Hàng vang lên, anh đứng dậy nghe.

Triệu Thanh Mộng: “A.. anh! Không được đi! Em còn chưa thắng, anh đừng mơ kết thúc.”

Triệu Cảnh Hàng vỗ vai Thẩm Thu: “Ngồi đi.”

Thẩm Thu: “Hả?”

Triệu Cảnh Hàng: “Thay tôi đánh, thua tính cho tôi.”

Anh không cho cô thời gian từ chối, nói xong, liền cầm di động đi ra ngoài.

Triệu Tử Diệu hừ lạnh một tiếng, bộ dáng không muốn cùng vệ sĩ chơi mạt chược.

Thẩm Thu đứng yên, cũng không có nhàm chán hay thú vị.

“Sao không ngồi xuống?” Triệu Tu Diên đột nhiên nói.

Thẩm Thu sửng sờ: “Vẫn nên chờ thiếu gia quay lại.”

Đầu ngón tay Triệu Tu Diên gõ nhẹ mặt bàn, nhàn nhạt cười: “Chỉ là mạt chược, ai chơi không giống nhau! Ngồi đi! Cậu ta không phải nói sao, chơi thay cậu ta.”

Lời anh nói khiến người ta có loại tin tưởng trời sinh, không thể từ chối.

Thẩm Thu gật đầu, ngồi xuống.

Triệu Tu Diên đã nói thế, Triệu Tử Diệu cũng không tiếp tục phản bác.

Triệu Thanh Mộng hứng thú bừng bừng mà ấn nút xào mạt chược: “Đúng vậy nha, ai đánh không giống nhau! Anh tư, chẳng lẽ anh sợ một cô gái.”

Triệu Tử Diệu nhíu mày: “Mẹ nó ai sợ chứ! Đánh thì đánh, để cô ta chơi, Triệu Cảnh Hàng hôm nay chuẩn bị thua sạch đi.”

“...”

Triệu Tu Diên nói: “Không cần để ý đến cậu ta, yên tâm, chỉ là trò chơi mà thôi.”

Thẩm Thu nhìn Triệu Tu Diên, anh ta lớn lên rất đẹp trai, nhưng khác với vẻ đẹp của Triệu Cảnh Hàng, Triệu Cảnh Hàng là ánh sáng chói lóa, anh ta lại là ôn nhu xa cách.

Thẩm Thu: “Được.”

* * *

Triệu Cảnh Hàng nói chuyện điện thoại về một dự án, nói có chút nhiều. Khi tắt máy quay trở lại, thì nhớ tới thời gian trôi qua khá lâu, cô vệ sĩ kia còn đang chơi mạc chược ở bên trong.

Lúc đi vào, trong lòng anh nghĩ Thẩm Thu có thể đã thua mấy ván. Triệu Tử Diệu những thứ khác tạm được, nhưng mạc chược lại rất quen thuộc, quả thực là rất giỏi.

Cho nên anh không ngờ khi trở về chỗ cũ, sẽ thấy được sắc mặt tái nhợt của Triệu Tử Diệu, mà tiểu vệ sĩ nhà anh, bên cạnh là một đống chiến lợi phẩm.

“Anh ba! Anh đã trở lại! Chị ấy cũng mạnh quá đi! Anh lại tìm cao thủ tới đây đánh bài!” Triệu Thanh Mộng hô lớn.

Triệu Cảnh Hàng ngạc nhiên, đi đến bên cạnh Thẩm Thu: “Thắng?”

Cô gái đang ngồi ngước mắt nhìn anh, khoé miệng cong lên, thẹn thùng, có chút trang công.

Triệu Cảnh Hàng nhìn cô đắc ý, ánh mắt thâm thúy.

Tiếp theo liền khom lưng xuống, nhìn bài của cô, nói: “Cũng không tệ lắm.”

Triệu Thanh Mộng: “Cái gì không tệ lắm? Chị ấy rất trâu bò!”

Triệu Tu Diên cũng nói: “Thẩm tiểu thư đánh mạt chược rất khá.”

“Tốt cái gì? May mắn mà thôi!” Triệu Tử Diệu không vui nói.

Triệu Thanh Mộng: “Không phải may mắn, em đoán là chị ấy tính bài. Anh tư! Nếu không tin, chúng ta chơi thêm một ván?”

Triệu Tử Diệu sắc mặt thay đổi: “Thêm cái gì? Chơi cũng mấy tiếng rồi! Anh còn có việc, không chơi.”

Từ lúc Thẩm Thu ngồi vào ghế, anh ta luôn thua, không chỉ đem tiền thưởng thắng được thua mất, lợi thế ban đầu cũng thua hết.

Nhóm người bọn họ chơi rất lớn, lần này lại thua hết vào tay Triệu Cảnh Hàng.

Triệu Tử Diệu rời đi, anh ta đi rất chật vật, Triệu Cảnh Hàng lại càng dễ chịu.

Anh tùy tay cầm một viên mạt chược, ánh mắt luôn dừng trên người Thẩm Thu.

“Anh ba! Vệ sĩ của anh thật là lợi hại! Hay là anh cho em mượn vài ngày đi? Em muốn cùng người khác chơi mạt chược, đến lúc đó cho bọn họ thua chết.”

Triệu Cảnh Hàng nghe vậy trực tiếp nhìn Thẩm Thu, lúc này cô đã đứng lên nhường chỗ ngồi cho anh. Yên lặng đứng một bên, nhưng đáy mắt vẫn còn dư lại vẻ tự mãn vừa rồi.

Triệu Cảnh Hàng ý cười trong mắt càng sâu: “Cho em mượn? Khó mà làm được!”

Triệu Thanh Mộng than thở anh keo kiệt, nói xong lại thấy ánh mắt Triệu Cảnh Hàng nhìn chằm chằm Thẩm Thu, đột nhiên nói: “Anh, người không cho mượn? Chị ấy không phải là vệ sĩ đúng không?”

Triệu Cảnh Hàng: “Nếu không thì là cái gì?”

“Mang theo người xinh đẹp như thế! Em còn nghĩ là bạn gái.”

Bạn gái?

Triệu Cảnh Hàng đột nhiên cảm thấy Triệu Thanh Mộng mơ mộng ảo tưởng, đầu óc dùng không được.

Nhưng mà.. anh liếc nhìn người giống như không nghe thấy lời nói của cô nhóc, Thẩm Thu.

Lớn lên khá tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.