Edit: Ryon
Triệu Cảnh Hàng tâm tình không xác định, Thẩm Thu không thể nào đoán được.
Hai ba ngày sau đó, anh không tìm cô gây chuyện. Nhưng cô biết, anh không thể nào vừa mắt cô, người mà ba anh đưa đến để giám sát.
Bởi vì mấy ngày nay, anh phải tới tổng công ty tập đoàn Vạn Thắng, không có tâm tư tìm cô gây chuyện.
Buổi chiều hôm nay, tập đoàn Vạn Thắng họp hội đồng quản trị.
Thẩm Thu đưa Triệu Cảnh Hàng tới công ty, sau đó liền chờ ở bên ngoài, đợi cuộc họp kết thúc.
Phòng họp ở tầng cao nhất, từ trên nhìn xuống, cao ốc từ mặt đất mọc lên, office building, cửa hàng, giống như hạt tiêu.. Mọi thứ trong đáy mắt đều trở nên nhỏ bé.
Thẩm Thu nghĩ, người từ nhỏ lớn lên ở chỗ cao như vậy, hẳn là không nhìn thấy sự dơ bẩn hỗn loạn ở phía dưới.
Giống như Triệu Cảnh Hàng..
Chán nản chờ đến hai giờ sau, bên trong cũng tan họp.
Cô nhìn vài người quen mắt từ trong phòng đi ra, có người bị cô bắt chéo tay ở bồn hoa Triệu Tử Diệu, cũng có người dừng xe nói chuyện qua với cô Triệu Tu Diên.
Triệu Tử Diệu nhìn thấy cô như kẻ thù giết cha, nhưng đang ở công ty, anh ta không có biểu hiện ra ngoài.
Mà Triệu Tu Diên nhìn cô cũng không dừng lại, lúc anh ta đi ngang qua, cô thấy rõ nốt ruồi lệ quen thuộc ở khoé mắt kia.
“Đi thôi!” Lát sau, Triệu Cảnh Hàng cũng ra tới.
Ánh mắt Thẩm Thu từ hướng Triệu Tu Diên thu trở về, nhìn ông chủ khó hầu hạ trước mắt này.
Anh hôm nay mặc âu phục, quần áo chỉnh tề tôn lên gương mặt xinh đẹp kia, một bộ dáng quy củ nghiêm túc.
Cô biết, cái này chỉ là tượng trưng, bên ngoài đứng đắn, bên trong xấu xa.
Sau khi trở về, dì Lương đã chuẩn bị cơm chiều, Triệu Cảnh Hàng ăn xong liền về phòng.
Anh thật lâu cũng không đi ra, Thẩm Thu suy đoán, người này đêm nay sẽ nghỉ ở nhà. Dặn dò dì Lương một chút, cô liền đi phòng tập thể thao.
Chạy bộ xong là một giờ sau, cô về phòng tắm rửa, thay quần áo rồi đi xuống lầu.
Dì Lương ở dưới lầu đang quét dọn vệ sinh, thấy cô xuống, vẻ mặt không được tự nhiên.
Thẩm Thu rất mẫn cảm với biểu tình của người khác, thấy vẻ mặt không đúng của bà, trong lòng có dự cảm xấu: “Dì Lương! Anh ta còn ở trong phòng không?”
Bà chần chờ, không nói chuyện.
Điều này đã thay bà trả lời, trong lòng Thẩm Thu thở dài, cô lúc nãy điên rồi, dì Lương làm sao sẽ thông báo cho cô việc anh có ở nhà hay không.
Bà nhận tiền lương của Triệu Cảnh Hàng, không phải cô.
“Xin lỗi con!” Dì Lương nói.
Thẩm Thu lắc đầu: “Là con sơ suất!”
Dì Lương cùng cô ở chung mấy ngày nay, rất là thích cô, nên nói: “Không phải con sơ suất, con không thể nhìn chằm chằm thiếu gia 24 giờ đúng không? Cậu chủ nửa giờ trước ra ngoài, không muốn dì thông báo cho con.”
“Dạ, không sao ạ!”
Thân chủ không muốn cô theo cùng, cô cũng không cần đi theo.
Nhưng tình huống của Triệu Cảnh Hàng không giống nhau, anh ta không phải thân chủ của cô, nghiêm túc mà nói, chỉ là đối tượng giám sát của cô mà thôi.
* * *
Lý Tử Tấn trời chưa tối đã đến hội sở giải trí, đêm nay cậu ta gọi đám bạn lại đây vui đùa. Triệu Cảnh Hàng vốn dĩ không tới, nhưng Lý Tử Tấn lại gọi điện không ngừng, anh đành không kiên nhẫn mà lại đây.
Thẩm Thu tìm được Triệu Cảnh Hàng ở phòng đơn, bên trong không khí vô cùng tưng bừng. Trước mắt cô thấy được Lý Tử Tấn đang ôm một cô gái cao gầy, hát một bài tình ca triền miên xa xăm của mấy thập niên trước.
Hát thật khó nghe, cô cau mày, quay đầu tìm Triệu Cảnh Hàng.
Anh là người rất dễ tìm thấy, ngồi giữa một đám người, diện mạo xuất sắc, làm người ta phải đem ánh mắt đặt lên người anh.
Xung quanh tối tăm, anh một tay tùy ý đặt trên đùi, tay kia cầm ly rượu, hơi cúi người về phía trước, đang nói chuyện cùng người bên cạnh.
Bên trái anh là mấy cô gái đang ngồi, cách có nửa thước, tuy xa một khoảng, nhưng ánh mắt các cô ấy vẫn luôn dừng trên người anh, sẵn sàng chờ đợi, khi anh nói xong liền tìm cơ hội bắt chuyện.
Thẩm Thu nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt.
Triệu Cảnh Hàng nếu bình an vô sự, cô sẽ đứng bên cạnh, giấu mình để không ai thấy, nhưng lại bị Lý Tử Tấn nhìn thấy được.
“Ai? Tiểu vệ sĩ! Cảnh Hàng nói cô đêm nay không tới mà, lừa tôi sao?”
Cậu ta đang cầm microphone, âm thanh truyền khắp phòng.
Thẩm Thu sửng sốt, theo bản năng nhìn Triệu Cảnh Hàng. Quả nhiên, anh cũng nhìn qua, tầm mắt hai người nóng bỏng trong không khí va chạm, ngưng tụ thành một sợi hoa tuyết.
“...”
“Cảnh Hàng! Tiểu vệ sĩ nhà cậu đến!” Lý Tử Tấn không biết vui mừng cái gì, hứng thú bừng bừng hô lớn, lôi kéo cô đi tới chỗ Triệu Cảnh Hàng: “Ai ai, Hưng Trình! Cậu lần trước không tới, không phải hỏi tôi tiểu vệ sĩ có bộ dáng gì sao? Như vậy nè, cậu xem đi!”
Người vừa rồi nói chuyện cùng Triệu Cảnh Hàng là Doãn Hưng Trình, là bạn bè chơi cùng nhau, lần trước anh ta có việc ra nước ngoài nên không gặp được Thẩm Thu.
Doãn Hưng Trình: “A.. hóa ra là như thế! Lớn lên không tệ.”
Lý Tử Tấn: “Đúng không? Tôi nói Triệu Cảnh Hàng có ý đồ, thuê vệ sĩ còn là người đẹp nữa chứ!”
Bọn họ nói chuyện thực vui vẻ, Thẩm Thu trở thành nhân vật chính trong cái nhìn chăm chú của nam nữ ở đây, xấu hổ muốn chui xuống đất.
“Cô ở trên người tôi gắn máy định vị sao?” Triệu Cảnh Hàng ở trong ầm ĩ, mở miệng lên tiếng.
Thẩm Thu lắc đầu, cũng không lừa dối: “Xe anh có gắn!”
Anh không nghĩ tới cô nói thật tình như vậy, sắc mặt lạnh lùng: “Cô dám gắn thiết bị định vị cho tôi?”
Cô nói: “Chỉ vì bảo đảm an toàn của anh.”
“Nha? Vậy thì vất vả cho cô rồi.”
Thẩm Thu cung kính nói: “Không vất vả, đó là đương nhiên.”
Triệu Cảnh Hàng tay nắm chặt ly rượu.
“Ức.. so đo cái này làm gì, chuyện có bao lớn? ∼ Cảnh Hàng! Hôm nay đừng nói việc không vui, tới tới tới, uống rượu.” Lý Tử Tấn giả vờ say rượu để lừa đảo, nói với người đẹp phía dưới: “Mau rót rượu!”
Người đẹp kia đã chờ từ sớm, vui vẻ phấn khởi đi lên.
Triệu Cảnh Hàng khuôn mặt lạnh lẽo: “Tránh ra.”
Cô ta sửng sốt: “Hả?”
Anh liếc nhìn một cái, cô ta không dám nói nhiều, đành quay về chỗ cũ.
Sau đó nhìn Thẩm Thu đứng ở phía trước, trầm giọng nói: “Lăn lại đây.”
Thẩm Thu: “...”
Triệu Cảnh Hàng cười lạnh, nói: “Không ngồi bên cạnh tôi, làm sao đảm bảo an toàn?”
Được thôi, ông chủ nói cái gì thì chính là cái đó, người ta là đại gia thì người ta có quyền.
Cô đi tới bên cạnh anh ta, vừa ngồi xuống, đã bị nhét vào tay một cái ly.
“Tôi thua, cô uống đi!”
Thẩm Thu rũ mắt nhìn ly rượu: “Tôi cần phải tỉnh táo để bảo vệ anh an toàn.”
Triệu Cảnh Hàng trào phúng nói: “Nhìn tôi say chết, là bảo đảm an toàn cho tôi sao?”
“Anh có thể uống ít.”
“Cô cũng có thể không ở đây, tôi không cần cô đi theo 24 giờ.”
“...”
“Được rồi, các người đừng tranh cãi nữa.” Doãn Hưng Trình chớp mắt với Lý Tử Tấn: “Không có việc gì! Uống không được Lý Tử Tấn giúp cậu uống, rượu của người đẹp cậu ta rất sẵn lòng uống ∼”
Lý Tử Tấn cười nói: “Được, uống say tôi sẽ tiếp rượu.”
Triệu Cảnh Hàng không có kiên nhẫn: “Nói xong chưa?”
“Xong rồi xong rồi.” Lý Tử Tấn vẫy tay người gần đó: “Này, lấy bài lại đây.”
* * *
Bên trái là đàn ông xa hoa cá cược chơi đùa, bên phải là những người đẹp ca hát.
Thẩm Thu ngồi ở giữa, cái gì cũng không phải.
“Uống đi tiểu vệ sĩ ∼ vị này nhà cô thua rồi ∼”
Một chén rượu đẩy tới trước mặt cô.
Triệu Cảnh Hàng nhìn cô: “Không thể uống rượu bây giờ liền cút đi, về sau đừng đi theo tôi.”
Đi ra ngoài? Sau khi rời khỏi, cô làm sao biết anh ta tiếp theo làm cái gì?
Cùng đám cặn bã này chung một chỗ, uống quá nhiều rồi làm chuyện trái pháp luật không phải không có khả năng.
Thẩm Thu nghĩ vậy, không nói nhiều, cầm lấy ly rượu kia liền uống xuống.
Chất lỏng thấm vào đầu lưỡi chảy vào yết hầu, cô khó khăn nuốt xuống, nóng rát muốn đem người đốt cháy.
“Hahaha ∼ quả nhiên là tiểu vệ sĩ, thật dứt khoát.”
Thẩm Thu kéo khóe miệng, đặt ly xuống.
Mấy ván kế tiếp, cô đã uống bốn ly rượu.
Về sau lại thua, cô không uống nữa. Vì Triệu Cảnh Hàng chơi đến cao hứng, rượu lúc sau là anh ta uống.
Chơi một lúc, không khí nơi này lại càng nóng, bài không đánh tiếp, mà chơi một trò khác.
Cụ thể chơi cái gì Thẩm Thu không chú ý, bốn ly rượu không nhiều, nhưng tác dụng chậm rất lớn, đầu óc cô có chút chậm chạp, lúc cô ngước mắt nhìn, chỉ thấy Lý Tử Tấn cùng Doãn Hưng Trình đứng ở trên bàn trà rải tiền.
Một sấp lại một sấp tờ một trăm đồng mới tinh, bay trong không khí, tản ra nhẹ nhàng giống như cánh hoa hồng.. Rải đủ rồi, Lý Tử Tấn trực tiếp đem tiền nhét vào ngực một cô gái.
Da thịt trắng bóng tương phản với màu đỏ, tràn ngập hương vị dục vọng cùng tiền bạc.
Cách thức sỉ nhục thật bỉ ổi, nhưng không ai phát hỏa hay tức giận, cô gái ăn mặc mát mẻ kia ý cười không dừng ôm người, thật sự rất vui vẻ.
Thẩm Thu mặt vô cảm nhìn một hồi, chuyển dời tầm mắt.
Vì thế, cô thấy được Triệu Cảnh Hàng ngồi bên cạnh.
Anh không tham gia cũng không rời đi, chỉ ngồi lười biếng như vậy, dường như đang đắm chìm bên trong những thứ sắc dục vớ vẩn này.
Nhưng cô mơ hồ cảm thấy đáy mắt anh lạnh lùng, không nói rõ được, là loại đứng ngoài cuộc nhìn, lạnh nhạt quỷ dị..
“Tiểu vệ sĩ, có suy nghĩ ở bên tôi không? Cùng Cảnh Hàng không lâu dài được!” Lý Tử Tấn không biết ngồi bên cạnh cô lúc nào, anh ta uống rất nhiều, thời điểm nói chuyện trong không khí đều tràn ngập mùi rượu.
Thẩm Thu nghiêng người, vừa muốn mở miệng nói, cổ áo đột nhiên lạnh đi.
Một xấp nhỏ tiền mặt hồng nhạt được cuốn lại, cắm một nửa vào cổ áo cô.
Sắc mặt cô lạnh như băng, lập tức bắt lấy tay anh ta.
Lý Tử Tấn: “Tôi nói, cô vẫn là.. A!”
Lòng bàn tay đột nhiên bị người bẻ lại, Lý Tử Tấn chưa kịp phản ứng, đã bị quăng ngã trên đất.
Thẩm Thu sau khi ném người xuống đất liền đứng dậy, cô ghé mắt nhìn Triệu Cảnh Hàng, nói: “Thiếu gia! Tôi ở bên ngoài chờ anh.”
Nói xong không đợi Triệu Cảnh Hàng lên tiếng, lập tức rời đi.
Âm nhạc vẫn còn tiếp tục, đám người phía trước đắm chìm trong thế giới men rượu cùng dục vọng, chơi đến hăng say, không chú ý đến việc xảy ra ở sô pha.
Lý Tử Tấn bò đậy từ trên mặt đất, sắc mặt đen một nửa.
“TMD*! Mẹ kiếp!”
*TMD: Một câu chửi thề ở bên Trung.
Hình tượng đáng yêu tốt đẹp biến mất không sót lại chút gì.
Người ở đây, không một ai là tốt đẹp.
Triệu Cảnh Hàng cách đó không xa thấy rõ, cử động cằm, xem náo nhiệt: “Phát điên cái gì? Cô ta mà cũng thích?”
Lý Tử Tấn nhỏ giọng mắng, lạnh lùng nói: “Ba cậu sắp xếp người như vậy, cậu chịu được?”
Triệu Cảnh Hàng vui vẻ: “Cậu không phải đã sớm biết rồi sao?”
Lý Tử Tấn ác độc nói: “Tôi làm sao biết cô ta thật sự dám đánh tôi! Lại nói.. Cảnh Hàng! Cậu muốn để vệ sĩ giẫm lên đầu của cậu hả?”
Triệu Cảnh Hàng uống ngụm rượu, buồn bã nói: “Tính tình hoang dã, từ từ thuần phục.”
Lý Tử Tấn nhíu mày, nhìn ra cửa, đáy mắt hiện lên tàn nhẫn.
Chương trước - Chương sau