Cô Vợ 18 Của Tống Tổng Nên Tránh Xa

Chương 39: Chương 39: Cô em họ Cung Mạn Linh




Đã qua 1 tuần mà người của hắn cùng cậu không truy ra được quyển nhật kí một đời đó, lúc trước Vỹ Minh cài chip nghe lén vào phòng làm việc của hắn nhưng cũng thất vọng quay về. Hôm nay là phần công bố chủ tịch tập đoàn, mọi người họ hàng dù ở xa vẫn về tham gia ngay cả cô bác ở dưới quê cũng lên.

- Hôm nay mọi người có mặt để biết ai nhận nhiệm vụ chủ tịch trong hai con trai của Tống Vỹ, nào hai đứa ta cần quyển nhật kí một đời của cụ tổ. - ông Tống Tư vui vẻ ra mặt, quyển nhật kí đó sớm muộn đã bị ta đốt và ném ra ngoài đường mưa nắng đều tự chịu lấy.

- Bác ba, quyển nhật kí con không tìm được. - hắn khoanh tay đứng dựa vào cửa nhưng vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc, lễ phép

- Con cũng không thấy. - cậu hơi ngạc nhiên, nếu quyển sách đó cậu không tìm được, hắn cũng không thì nó có thật hay giả?

- Ha, vậy chúng ta bỏ phiếu được chứ? - ông Tống Tư hí hửng, đối với sản nghiệp trong tay của ông đủ để lấy lòng tin của họ rồi

- Khoan đã. - một giọng nói vô cùng lạnh lùng, quyền lực của vị nữ nhân cao quý nhất

Mọi người ngẩng đầu lên đối diện với gương mặt đó, vị nữ hoàng băng giá nhất mà mọi người tưởng chỉ có trong lịch sử. Tống phu nhân bước xuống mặc bộ đầm ôm màu đỏ rượu, tay cầm theo một cái hộp sắt, bà bước xuống từ tốn mà rất thanh cao đặt chiếc hộp xuống bàn.

- Chú ba, mời chú mở. - phu nhân nhường chỗ cho ông Tống Tư

Ông Tống Tư nheo mắt khó hiểu, nhưng thấy vẻ nghiêm túc trên gương mặt của phu nhân thì vội bước đến mở hộp. Bên trong còn có thêm một quyển sách được bọc kĩ trong sách báo xưa, bên trong là một quyển sổ dày trong không quá cũ.

- Đây là gì, chẳng nhẽ...? - tâm trạng hồi hợp của ông lộ rõ ngay trước mặt mọi người, tất cả nhìn nhau rồi lại nhìn quyển sổ.

- Đây là quyển “ Nhật ký một đời của cụ tổ Tống Sang Nhĩ “. - phu nhân cầm quyển sổ bằng tay đã mang bao tay trắng

- Nhảm nhí, quyển nhật ký đó tôi đã đốt không thể còn ở đây. - do quá khích mà ông Tống Tư để lộ việc xấu hổ này, ông ta giật lại quyển số lật ra mấy trang để xem.

Mọi người trầm trồ mắt nhìn ông ta, thì ra quyển sổ mà gia đình ban cho ông nội đã bị ông ta chiếm đoạt và đã đốt để trừ khử nhưng người giỏi hơn trong gia tộc, chỉ là ông ta quá chậm không bằng ông Tống Vỹ anh trai ông ta.

- Năm đó, ba biết quyển nhật ký này chỉ có thể bị mất chứ không còn, cho nên trước khi chết ba đã giao nó cho tôi. Cùng với di chúc trước khi mất, ông nhà tôi được 80% cổ phần bởi vì ba biết chú ba rất ghét ông nhà tôi, 20% cổ phần còn lại được chuyển cho mẹ con Vỹ Minh. Ba biết ông nhà tôi có vợ bé ở ngoài nhưng đã sanh con cho Tống gia thì phải lo chu tất cho nó, Vỹ Nghiêm theo như di chúc hợp pháp con được 80% cổ phần và là chủ tịch mới của tập đoàn còn Vỹ Minh chỉ nhận được 20% cổ phần và là Tổng Giám Đốc mới của tập đoàn. - phu nhân rất cẩn thận đọc quyển nhật ký ghi rõ ràng ai hưởng gì và ai không được hưởng, mọi người nhìn nhau

- Luật sư Trần, việc này có đúng không? - phu nhân cảm giác được mọi người không ai tin nên đã mời luật sư, vị luật sư cũng nói y như vậy còn có cả chữ ký của hai vị trưởng bối.

- Con đàn bà khốn kiếp, mày đã làm gì với di chúc thật hả? - ông Tống Tư tức giận nắm chặt lấy cổ áo của phu nhân, không để mẹ uất ức hắn lao như bay đến đẩy ông ta ra.

- Di chúc đó là thật, tôi tin ba chọn không sai người. - ông Tống Mạn cũng nói và cũng đứng về phía phu nhân, bởi vì nếu ông Tống Tư không làm gì sai thì tại sao phải đốt quyển nhật ký một đời?

- Ông Tống Viễn lúc nào cũng như vậy, hư, khi tôi còn nhỏ cũng không quan tâm đến tôi. Lúc chết cũng không nghĩ đến tôi, tôi cũng không biết mình có phải con ông ấy không? - ông ta chống tay xuống đất, lạnh lùng cười

- Bác ba, công ty bác đang quản lý có cổ phần của ông nội đó, người ký hợp đồng bạc tỷ với bác cũng là ông nội và người duy trì hợp đồng chính là ba của con. - hắn không nhịn được, nếu để ông nội chết không nhắm mắt thì đó là hắn sai

- Cái gì? - ông Tống Tư hốt hoảng ngồi dậy, không lẽ bản thân đã dựa dẫm vào ba mình tiếp sao?

- Chú ba, chú không thấy khi chú mua miếng đất đó với giá quá rẻ hay sao? Khi chú cất lên công ty một lầu đã có mấy công nhân viên chức cao cấp vào làm đó sao? Họ làm sao lại phát triển tài năng ở một công ty nhỏ với tiến lương ít ỏi đó, chính là vì ba đã giúp đỡ. - phu nhân ôn nhu giải thích

- Anh ba, ba lúc nào cũng quan tâm yêu thương chúng ta hết đó. Chỉ là, ba biết anh không phải con của mẹ mà là con vị tiểu tam khác cho nên... - ông Tống Mạn cũng nói giúp.

- Vậy, tôi sai rồi sao? - ông Tống Tư quỳ xuống dưới đất, gương mặt không quá lạnh lùng nhưng vô cùng đáng thương

- Bác ba, quay đầu là bờ. - hắn thành tâm nhắc nhở

Ông Tống Tư tay nắm chặt thành quả đấm, gương mặt lạnh lùng rơi mấy giọt nước mắt sau đó ông ta đứng dậy chạy ra ngoài. Ông ta lại thua rồi hay sao,...

- Thực sao? - cô đang cầm que kem tức thì đánh rơi xuống sàn nhà, hắn bên kia điện thoại nghe cô phản ứng thái quá liền cười

[ Em sao vậy, có phải nghe chồng sắp cưới làm quan to cho nên vui quá không? ]

Hắn trêu chọc cô qua điện thoại, cô lập tức chỉnh sửa cái miệng nhỏ nhắn lau đi phần kem còn dính trên má, lau lau chùi chùi chỗ sàn nhà bị kem làm dơ. Sau khi cảm thấy thực ổn mới tiếp lời hắn, cô nói - Mơ tưởng, em có nói sẽ lấy anh đâu?

[ Em định nuốt lời sao? ]

- Thì... thì sao? - cô ấp úng

[ Để anh xem, chúng ta có nên... Sau đó kết hôn sau hay không nhỉ? ]

- Anh, anh điên rồi. - cô hơi lúng túng bất ngờ tắt máy điện thoại, cô xoay qua nhìn gương lấy khăn giấy ướt lau bên hai gò má đỏ ửng lên

“ Choang “ tiếng chén bát vỡ xoang xoảng, cô hốt hoảng nhảy dựng lên. Tiếp theo là tiếng la hét của Lăng phu nhân bên dưới

- Cô bị mù hay sao, không biết thì đừng có làm.

- Con xin lỗi mẹ, mẹ có sao không? - tiếng của Hoa Thu như muốn gào thét trong tâm hồn, cô ném điện thoại lên giường chạy thực nhanh xuống dưới nhà.

- Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy? - cô đứng trên bậc cầu thanh hỏi vọng xuống, Lăng phu nhân thấy cô hốt hoảng

- Bảo bối, đừng bước xuống có mảnh thủy tinh coi chừng bị thương. Quản gia mau cho người ra quét dọn, nhanh một chút. - Lăng phu nhân vòng qua đi lên trên, coi từng vị trí trên người cô, thấy con gái không sao mới thở phào nhẹ nhõm

- Mẹ, chị dâu xảy ra chuyện gì sao?

- Chính là cô ta, đến chơi thì không nói gì. Tự nhiên nói muốn giúp quản gia bưng súp ra cho mẹ lại đụng vào ghế ngã xuống, may là không ảnh hưởng đến đứa nhỏ, nếu không cô ta còn có thể đứng đây sao? - Lăng phu nhân chán ghét liếc Hoa Thu một cái, cô nghe như vậy rất nhanh hiểu ra mọi chuyện lập tức hỏi

- Chị dâu mau tránh chỗ đấy ra, mà chị ổn chứ, có bị thuơng ở đâu không? - cô quan tâm hỏi

- Không sao, chị tốt mà. - Hoa Thu gượng cười

- Thím Lý, bưng hai chén súp ra đi. - cô nói

Trên ghế sofa màu trắng quý phái sang trọng có ba người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi, nếu nhìn vào còn nghĩ mối quan hệ của họ rất tốt.

Thấy không khí có vẻ rất nặng, cô chợt bắt đầu câu chuyện trước

- Chị dâu, lần trước khám thai bác sĩ nói sao?

- Bác sĩ nói cái thai rất khỏe nhưng chị thì có dấu hiệu yếu, cần ăn uống bồi dưỡng nhiều một chút mới có đề kháng cho thai nhi. - Hoa Thu thành thật trả lời

- Sau này sanh xong tôi cần kiểm tra ADN, tôi không tin tưởng người ngoài được. - Lăng phu nhân khinh thường cầm tách trà uống một ngụm, đứng lên định bỏ đi không thèm quay đầu lại thì bị cô kéo xuống lại ghế

- Mẹ. - cô uýt nhẹ lên khủy tay của Lăng phu nhân - Chị dâu, nếu sanh xong hai người cũng sớm định ngày kết hôn đi là vừa.

- Chị định để bảo nhi này tròn một tuổi. - Hoa Thu vừa nói vừa xoa bụng, ánh mắt hạnh phúc nhìn vào cái bụng xinh xắn ấy

- Chị dâu ở hiền thì đứa bé chắc chắn sẽ tốt mà. - một cô gái xinh đẹp đi ra từ trong bếp, cô gái mang theo gà hâm nhân sâm đi về phía Hoa Thu đặt xuống

- Mạn Linh, em ở dưới bếp làm gì vậy? - cô hỏi

- Em đem canh gà hâm nhân sâm lên cho chị dâu, chị Nhã em có chừa canh tổ yến ở dưới cho chị và bác gái. - cô gái xinh đẹp này là Cung Mạn Linh, nhan sắc phải gọi là tuyệt đỉnh giai nhân U17

- Mạn Linh qua đây với ta. - Lăng phu nhân thay đổi bằng ánh mắt vô cùng sủng ái nhìn Cung Mạn Linh, cô ấy vừa qua liền hỏi vào chủ đề

- Con bé này càng lớn càng xinh, A Phong dạo gần đây ăn uống thất thường lắm, con đó, cố mà nấu món gì bồi bổ nó nghe chưa?

- Bác gái yên tâm, cô có chừa canh củ dền bổ máu cho anh ấy rồi. - Cung Mạn Linh được thế càng làm quá lên

- A Phong, khi nhỏ rất thích tắm chung với con. Bây giờ không biết còn không? - Lăng phu nhân cố tình nói lớn cho gương mặt nữ sinh của cô ấy đỏ ửng lên, Cung Mạn Linh xấu hổ

- Chị dâu, anh hai dạo này đi về khuya có gì chị nhớ gọi điện nhắc nhở anh ấy ngủ sớm nhe. - cô bỏ qua cảnh cạnh tranh của tiểu tam ở trước mặt, nói chuyện với Hoa Thu

- Chị biết rồi. - Hoa Thu gượng cười

- À, chị dâu anh Phong rất ghét ngửi mùi nước hoa hồng, sao này chị đổi dầu thơm nhe. Anh Phong cũng rất ghét người khác chú ý quá nhiều vào công việc cá nhân, chị nên hạn chế nhé, được không? - Cung Mạn Linh cố tình dò hỏi Hoa Thu một cách vô cùng tỉ mỉ, cứ như rằng rất quan tâm đến anh

- Chị sẽ lưu ý, cảm ơn em. - Hoa Thu cười, cô em họ này tốt hơn là đề phòng cảnh giác ả có thể hại cô và anh không quay mặt mà nhìn.

- Không cần cảm ơn em, chị có gì không biết cứ hỏi em nhé. - Cung Mạn Linh thích thú, người phụ nữ trước mặt là vật cản cần phải loại bỏ

Nói chuyện một hồi cô mới sững nhớ có hẹn với hắn đi ăn, cô đứng dậy nói

- Con đi trước nhe, hôm nay con đi ăn với Nghiêm. Mẹ, chăm sóc chị dâu giúp con, Mạn Linh trễ rồi em cũng về sớm đi.

- Dạ, em biết rồi ạ! - Cung Mạn Linh thân thiết cười

- Con đi sớm về sớm, trai gái sắp kết hôn nên tránh việc gặp mặt thường xuyên. - Lăng phu nhân cưng chiều nhìn cô

- Con biết rồi. - cô cười.

Trong căn phòng khách này toàn là mùi vị ghê tởm khiến Hoa Thu phát ói, Lăng phu nhân bây giờ còn muốn thay anh quyết định hôn sự không? Khi trước không phải rất thích cô hay sao, sao bây giờ lại có vẻ chẳng ưa gì cô hết thế?

- Tiêu tiểu thư, cô không về sao? - Lăng phu nhân cố tình mỉa mai hỏi

- Phong nói con hãy đợi anh ấy về, hôm nay chúng con đi chọn quà tặng cho Lăng Nhã, Vỹ Nghiêm. - Hoa Thu cúi mặt xuống

- Hôm nay, A Phong nói sẽ chở con đi coi đại hội âm nhạc được tổ chức ở Bắc Kinh kia mà? - Cung Mạn Linh khó chịu nhăn mặt, nhõng nhẽo với Lăng phu nhân

- Lăng Phong sẽ đi với con mà,... Tiêu tiểu thư, cô không thấy Mạn nhi mới xứng với Lăng Phong con trai tôi sao? - Lăng phu nhân hỏi, gương mặt tức giận

- Xứng hay không thì con không cần biết, con chỉ biết Phong là thực tâm yêu con. - Hoa Thu nhịn như vậy là đủ rồi, cô cần phải đáp trả lại mới được

- Cô không biết chuyện gì sao? - Lăng phu nhân nhếch mép hỏi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.