Buổi tiệc mừng sinh nhật của Thẩm Quý Nhi diễn ra khá náo nhiệt, nói cho cùng, Thẩm gia vẫn là có phúc. Con trai Thẩm Quý Văn du học ở nước ngoài đã cưới con gái của chủ tịch Giang, Giang Mạn cậu hiện vẫn đang giữ thêm chức Tổng Giám Đốc tập đoàn Cao Nhân , còn bên con gái lớn Thẩm Quý Nhu, may là gả vào gia đình tốt, giàu có mà phát triển sự nghiệp.
Hiện tại, vẫn là phúc. Tập đoàn chuẩn bị phá sản do thiếu số vốn, mà ông Thẩm còn đầu tư vào kinh doanh bất động sản đến mức trắng tay. Chỉ có con gái nhỏ, Quý Nhi sẽ kết hôn với con trai chủ tịch Tống may ra mới thoát nạn.
- Tống thị giàu có như vậy, ông xem, con gái mình vẫn là tu 3 đời. - phu nhân Thẩm bước ra, tay nâng ly rượu đỏ. Phu nhân trên người đeo sợi dây chuyền “ Chuyện nàng lọ lem “ rất tuyệt vời, cộng thêm bộ váy đỏ càng thể hiện sự tôn quý.
- Con gái mình lấy được chồng tốt, mình cũng có được số tiền cưới dâu. - ông Thẩm đắc ý cười, phu nhân Thẩm cười ra mặt.
Phía dưới là tất cả những con người trong giới thương nhân, các phu nhân ấy đều có một người chồng tuyệt vời. Như phu nhân Lý ( 18 tuổi) lấy được ông Lý ( 81 tuổi) số hưởng là phần tài sản của ông ta, riêng về Thẩm Quý Nhi cô ta bây giờ chỉ mới 20 tuổi lớn hơn Hạ Anh 2 tuổi, nhìn cô ta son phấn thì cũng đủ biết, cô ta là da mặt không có mỏng.
- Á, Phong thiếu đến rồi.
- Phong thiếu đi chung với ai vậy?
- Á, cô ta là minh tinh hạng A.
- Ghen tị quá.
Mấy cô gái nháo nhào vì Phong Dược, anh ta lại đổi người tình. Cô gái đi theo anh ta chẳng ai khác ngoài minh tinh mới nổi, Thu Thủy Angel.
- Phong thiếu chào anh. - Quý Nhu thấy khách quý nên đi ra chào hỏi, cô ả bây giờ, tự nhiên muốn ngoại tình.
- Thẩm đại tiểu thư, lâu quá không gặp. Gần đây cô đi lấy chồng, tôi không thể chào hỏi. - anh ta đưa tay bắt lấy tay cô ả, rõ ràng là có tia điện mà.
- Phong thiếu vẫn còn chưa giới thiệu cô gái kế bên. - Quý Nhu cười gian, liếc qua Thu Thủy. Cô gái xinh đẹp, lại cộng thêm khí chất vốn có của người nước ngoài, cô gái này rất đặc biệt.
- Xin chào, tôi là Thu Thủy. Bạn của Phong thiếu, tôi chỉ là bạn cùng đi dự tiệc thôi. - Thu Thủy cười rất dịu dàng, ánh mắt màu hổ phách làm rung động người khác.
- Không phải giữa chúng ta là người yêu sao? - Phong Dược cười ra hiệu im lặng, Thu Thủy cố nói không phải, nhưng ánh mắt của anh ta rất đáng sợ.
- À, ra là người mới sao? - Tôn Thất Phong từ trong bước ra, choàng tay một cái đã ra hiệu im lặng cho Quý Nhu.
- Người mới? - Thu Thủy cảm thấy bản thân vừa bị coi thường, cô ấy chán ghét bàn tay đang nắm tay mình.
- Thôi, trễ rồi. Lấy bánh kem ra đây, Quý Nhi cần cắt bánh kem trước 8:00. - Quý Nhu nhếch mép, cô ả không muốn phá hoại tiệc của em gái nên mới lảng tránh.
- Khoan đã, còn thiếu... Vỹ Nghiêm anh cắt bánh với em nhé. - cô ta nói rồi dừng, ánh mắt nhìn về hướng của Vỹ Nghiêm, sau đó chạy lại kéo cánh tay của hắn.
- Không có tay à? - hắn ghét nhất là loại phụ nữ không đàng hoàng động vào người hắn, cô ta là ai? Là ai mà dám động vào, đất này đã có chủ, không ai được phép tùy tiện động vào.
- Nhưng mà... - Thẩm Quý Nhi mắt buồn nhìn về phía hắn, hắn không quan tâm chút thể diện nào cho cô ta. Quý Nhu chạy lại, kéo cánh tay như bạch tuộc của Quý Nhi ra, cô ả cười.
- Xin lỗi, xin lỗi. Mọi người thấy không, sự lạnh lùng của Vỹ Nghiêm chỉ thể hiện ra trước mắt mọi người thôi. Anh ấy không quen thể hiện sự ôn nhu ra ngoài. - Quý Nhu tự nhiên gọi tên hắn, hắn nhìn vào gương mặt dày mấy lớp phấn của Quý Nhu lạnh nhạt nói.
- Tôi và cô là gì? Cô tùy tiện gọi tên tôi là có thể khiến tôi tôn trọng? - hắn liếc qua người của Quý Nhu, lạnh nhạt cười một cái rồi bỏ đi.
- Tôi... - Quý Nhu đơ người, cô ả thực là bị coi thường.
- Vỹ Nghiêm, không được lạnh lùng như vậy. - giọng nói rất quen thuộc, hắn nhìn qua bên cạnh, là cô? Hạ Anh cười với hắn, cô trên người mặc chiếc đầm xoè màu da người.
- Hạ... - hắn định gọi tên cô, nhưng sớm muộn cô đã biến thành khói bụi, cô tan biến ngay trong mắt hắn. Hắn cười chua xót, tận đáy lòng thương nhớ cô biết bao, không biết cô hiện tại đang ở Châu Phi như thế nào? Có sống tốt không, có ai ức hiếp cô.
- Vỹ Nghiêm, cậu sao vậy? - Thất Phong choàng tay qua vai hắn
- Bỏ tay ra. - hắn lạnh lùng liếc qua người của Thất Phong, cậu cảm giác nguy hiểm lập tức tránh xa.
- Nè, cậu quá tàn nhẫn. Mình vẫn là giám đốc trẻ tuổi, cậu không biết tận dụng mình thì thôi, ở đó còn lạnh nhạt với mình hu hu hu không chịu nha. - Tôn Thất Phong như con bạch tuộc múa quanh, hành động này cứ như, đam mỹ ấy.
- Cậu uống thuốc chưa? Tôi không phải gay, cậu bớt lại đi. - Vỹ Nghiêm lạnh lùng, hắn bỏ đi ra khỏi bữa tiệc. Quý Nhi tức giận ra mặt, hắn lúc nào cũng như vậy, lúc nào cũng chỉ quan tâm mình cô, còn Quý Nhi cô ta chỉ là món đồ chơi.
. . .
Châu Phi
- Cuộc họp hôm nay chúng ta cần phải tìm ra nguyên nhân khiến mọi người ngộ độc, theo tôi nên kiểm tra nguồn nước ở ốc đảo. - Lăng Phong đứng phía trên nghiêm túc nói, mọi người rất lo lắng, hiện vẫn chưa truy ra lí do họ bị ngộ độc. Nhưng, ánh mắt của Lăng Phong vẫn chưa bao giờ liếc qua Linh San, dường như anh biết được việc gì.
“ buổi tối hôm ấy.
- Khát nước quá. - Lăng Phong ngồi dậy, anh xuống bếp định lấy nước thì gặp Linh San, cô ta không biết làm gì mà lâu như vậy.
- Tôi sẽ khiến cho cô phải ghi nhớ ngày này, Hoa Thu. A, ngày mai nhất định không được để Hạ Anh bị ngộ độc, nếu không Phong sẽ điều tra ra đấy là mình làm.
Lần hai.
- Tôi biết rồi - Lăng Phong xoay người lại nhìn, trên cánh của Hoa Thu lộ rõ vết đỏ. Anh cho cô ta cơ hội tự thú, lại khiến cô ta ngày một lấn tới. “
- Tôi đồng ý, tôi và Linh San sẽ đi đến ốc đảo. - Hạ Anh viết viết vào tờ giấy, rồi nhìn lên trên
- Được, tôi sẽ cùng Hạ Anh điều tra. - Linh San gật đầu
- Không cần, Hạ Anh sẽ đi chung với tôi. - Lăng Phong lạnh lùng trả lời, anh còn không quan tâm liếc Linh San nữa
- À, hay cả ba đi chung đi. - Hạ Anh thấy ánh mắt buồn của Linh San liền thay đổi ý kiến, Linh San cười gượng rồi trả lời - Hôm nay chị hơi mệt. Em với Phong đi đi.
- Quyết định vậy đi. - Lăng Phong đứng dậy bước ra khỏi túp lều, Linh San dõi theo bóng dáng người đàn ông đã khuất xa.
- Chị không sao chứ? - Hạ Anh đưa nước suối cho Linh San, cô ta chỉ uống vài ngụm cho có.
- Không, chị ổn. - Linh San ngoài mặt thì cười, nhưng bên trong cô ta đã suy nghĩ ra một vấn đề khiến cho Lăng thiếu thay đổi như vậy, chỉ có thể là Hoa Thu.
Ốc đảo chính của làng Lặn có nước suối trong lành, lại còn lấy từ nước mưa tích tụ mà tạo thành, Châu Phi rất ít khi có mưa nên lúc nào cũng là mùa hè. Ốc đảo này rất đẹp, rất thoải mái, nếu không phải vì cuộc thảo sát thì cô đã thoải mái đánh một giấc.
- Uống đi. - Lăng Phong đưa cho cô chai nước khoáng, cô cười tươi nói một lời “ cảm ơn “
- Em có thắc mắc, Lăng thiếu, anh với chị San hai người...? - Hạ Anh ngồi phía dưới nhìn lên anh, ánh mắt của Lăng Phong chợt có chút buồn
- Không thể tiếp tục. - Lăng thiếu nhìn về phía bầu trời xa xăm, ánh mắt vô sầu
- Nhưng, tại sao? - Hạ Anh đứng bật dậy
- Cô ấy, chính cô ấy đổ nước sôi lên người của Thu Nhi. Cô ấy còn là người gây ra ngộ độc thực phẩm cho mọi người, lý do mà em không bị chính là ... Em là em gái của anh, cô ta nếu dám đầu độc em, chắc chắn cô ta sẽ không thoát khỏi sự trừng trị của anh. - Lăng Phong cười khổ, ánh mắt vô hồn nhìn Hạ Anh
- Em, em gái? Ý anh, em chính là Lăng Nhã sao? - Hạ Anh lùi lại
- Phải, năm đó ba mẹ bị truy sát. Mẹ ôm em ngồi trên xe chở gỗ, xe chạy tới biên giới, mẹ bị phát hiện nên đã bỏ em lại, trước lúc chạy thoát thân mẹ đã để lại cho em một sợi dây đỏ có khắc chữ vàng. Tên thật của em là Lăng Nhã, em chính là con gái của Lăng gia, anh đã cho người tìm ra em ở Việt Nam, lúc đó gia đình vừa mới tạo dựng lại sự nghiệp, không thể mang em về. Anh xin lỗi, anh đã nói với em quá trễ. - Lăng Phong nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô, ánh mắt của Hạ Anh bất ngờ sợ hãi, chuyện này, cô không biết là như thế nào, nên cô chỉ có thể im lặng.
- Anh có kết quả xét nghiệm ADN không? - Hạ Anh vẫn không tin, cô sợ bản thân sẽ sai lầm.
- Anh có mang, vì anh biết em sẽ hỏi. - Lăng Phong lấy kết quả cho cô xem, cô bất ngờ, 99,9... % cuối cùng cô cũng có người thân.
- Em làm gì vậy? - cô rút một con dao ra, dùng trái dừa khô múc nước lên. Cô nắm tay của Lăng thiếu cắt một đường nơi đầu ngón, rồi cô tự cắt ngón tay mình, hai giọt máu rơi xuống hoà lấy nhau, chỉ có thể là cùng chung một kết quả mới có thể giống nhau như vậy.
- Lăng Phong, em có người thân, em có anh trai sao? Không thể, em phải thử lại lần nữa. - cô vui đến hóa ngốc, nhưng anh cũng không cản cô làm lại lần nữa, cô có làm mấy lần kết quả vẫn là như vậy, họ vẫn là anh em.
- Em sao vậy? - Lăng Phong vuốt tóc cô, cô gương mặt sáng ngời nhìn anh.
- Em suy nghĩ, Linh San sao có thể hại người? - cô nghiên đầu
- Ghen... Cô ta lúc trước chính là được người ta bao nuôi, sau này, thay hình đổi tên mới có thể đường đường chính chính nói mình mang họ Trương, Trương Linh San. - Lăng Phong chán ghét, Linh San cũng như bao người con gái khác, được đại gia bao nuôi, đến khi hết thời thì lại bị đuổi ra khỏi nhà.
- Không xong rồi, Hoa Thu, nếu chị ấy nghĩ việc anh không cho chị ấy theo là liên quan đến Hoa Thu, không phải? - Hạ Anh sợ hãi
- Em yên tâm, anh đã cho bác sĩ, y tá,... Đến phục vụ cho Hoa Thu, nếu em không yên tâm thì anh đưa em về. - Lăng Phong ngồi dậy, anh nắm tay cô dẫn ra xe chờ, nếu không biết người khác có thể hiểu lầm sự thân thiết của họ, là đang yêu nhau.
. . .
- Cô là ai? - hai tên vệ sĩ chặn đường đi của Linh San
- Tránh ra. - Linh San lạnh lùng, trên tay nắm lấy con dao nhọn chọt thủng bầu trời.
- Không, cô mau nói, cô là ai? - hai vệ sĩ khăng khăng không cho cô vô trong, họ đứng như tượng
- Vậy sao? - cô ta đâm thẳng con dao đến hai người đàn ông, do không đề phòng nên họ bị trúng, trong con dao có thuốc mê nên hai người họ bị... Ngủ ngay sao vết thương.
- Hoa Thu, cô xem tôi đưa cô đi đâu? - Linh San lạnh lùng, cô ta đẩy Hoa Thu tới một ngọn núi cao mà sâu thẳm.
- Cô muốn làm gì? - Hoa Thu la lên
- Còn hỏi, không phải tại cô sao mà Lăng Phong mới lạnh nhạt với tôi. Cô chết đi, tôi như vậy mới yên tâm bước vào Lăng gia, sống cuộc đời của Lăng thiếu phu nhân. - Linh San cười gian, cô ta đẩy chiếc xe lăn đến một đa nào đó, rồi buông tay.
- Á.... - Hoa Thu la lên thất thanh, cô ấy nhắm mắt lại chờ cái chết. Nhưng đợi lâu rồi mà chẳng xảy ra chuyện gì, cô ấy mở đôi mắt trong veo ra, vốn không muốn mở nhưng vẫn có cảm giác yên tâm.
- Khốn kiếp, cô dám giết người lần hai? - Lăng Phong giận đến mức mặt xanh, tuôn ra câu chửi tục.
- Lăng Phong, em, em... - Linh San ấp úng
- Anh à, bình tĩnh lại. Cảnh sát, là cô ấy, giúp chúng tôi bắt tội phạm. - Hạ Anh, à, không Lăng Nhã bước lại. Cô đi chung với cảnh sát, cho người bắt Linh San.
Linh San bị bắt đi trước mắt mọi người, trước khi đi, cô ta còn chứng kiến cảnh anh ôm Hoa Thu để cô dựa toàn thân vào người mình. Cô ta hận, hận vì tất cả, hận vì không thể ở đây, một lần nữa giết chết bọn họ.
Cuối cùng, Hoa Thu cũng đã được anh công nhận là vị hôn thê. Hoa Thu, Lăng Phong và Lăng Nhã bây giờ như những người bạn, họ bên nhau những lúc nhàn rỗi. Linh San bị bắt, cộng thêm tội cố ý giết người, và việc cô ta giết vị chủ nhân từng bao dưỡng cô ta để lấy số tài sản, tất cả phán cho cô ta tội danh thành lập, hình phạt là xử bắn.
. . .
3 tháng sau.
- Tổng Giám Đốc, chị xem có chỗ nào không vừa mắt? - một chàng trai, à không, chàng trai đã là một cô gái. Người đó chạy theo vị phụ nữ xinh đẹp, người phụ nữ với mái tóc dài hơn vai, mặc chiếc đầm cổ chữ V ôm sát thân, màu rượu.
- Tất cả đều không vừa mắt, sửa tất. - người phụ nữ đẩy cậu kia ra sang một bên, cô ấy mở của phòng phó Chủ tịch, rất tự nhiên bước vào trong, ngồi xuống.
- Hoa Thu, hôm nay tâm trạng em tốt thật. - Lăng Phong ngồi dậy đi đến chỗ của Hoa Thu, chậm rãi nói
- Anh à, hôm nay chúng ta cần đi khám thai. Em không muốn chần chờ, em nói rồi anh phải chịu trách nhiệm. - Hoa Thu thật là khác trước, cô ta bây giờ là không sợ ai cả, mạnh mẽ như một bông hoa hồng có gai.
- Được rồi, nhưng em sao không đi chung với Tiểu Nhã. - anh lười biếng ngã xuống sofa đem toàn cơ thể trên của cô ngã về phía anh, hai người lại bắt đầu nụ hôn chào hỏi.
- Em là không muốn làm phiền em ấy, dù sao em ấy cũng đang bận học thi. - Hoa Thu đem toàn cơ thể dựa vào người của Lăng Phong, chẳng biết họ đã như vậy từ bao giờ.
- Hôm nay, anh bận cả buổi chiều, chỉ có thể cùng em đi vào bây giờ. - Lăng Phong ôm thân thể của Hoa Thu dựa vào sofa nhắm hờ mắt.